Sáng sớm ngày hôm sau.
Tần Vân tại cửa phủ gặp được Y Tiêu, liền dẫn nàng vào phủ, nói:
- Y Tiêu? Trước đó vài ngày đã có ba tên ma bộc đến đối phó ta, sao ngươi còn dám một thân một mình ra ngoài quận Thủ phủ? Ngươi không sợ có ma bộc tập kích ngươi sao? Dù sao bây giờ thực lực của ngươi cũng chưa khôi phục được bao nhiêu.
Y Tiêu mỉm cười:
- Đừng lo lắng cho ta. Thực lực của ta quả thật không khôi phục bao nhiêu, nhưng thủ đoạn bảo vệ tính mạng vẫn là có! Hơn nữa quận Thủ phủ có Nguyên Phù tiền bối tọa trấn, trong nhà ngươi cũng có Hồng Ngọc tiền bối tọa trấn. Tên Cửu Sơn đảo chủ kia cũng sẽ không ngu xuẩn lại phái tay sai đi tìm cái chết bởi luyện chế ma bộc lợi hại không hề dễ dàng. Đúng rồi, nghe nói Mặc Thai gia hôm nay muốn tới gặp ngươi phải không?
Tần Vân gật đầu:
- Ngươi cũng biết rồi à?
Y Tiêu mỉm cười nói:
- Mặc Thai gia vừa tiến vào trong địa giới Quảng Lăng quận, tin tức đã truyền đến quận Thủ phủ rồi, quận Thủ phủ đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của các đại gia tộc này đấy. Xem ra bảo vật lưu lại sau khi chết của Thủy Thần đại yêu cũng có thể khiến cho Mặc Thai gia phải động lòng.
- Chờ Mặc Thai gia đến liền biết bọn họ muốn gì rồi.
Tần Vân nói.
- Vâng.
Y Tiêu và Tần Vân đi lại trong phủ đệ, bỗng nhiên trầm mặc hồi lâu, mới nói:
- Tần Vân, có một việc ta phải nói cho ngươi biết.
- Sao thế?
Tần Vân hỏi.
Y Tiêu nói:
- Mấy ngày nữa ta sẽ phải rời khỏi đây rồi… Rời khỏi Quảng Lăng.
- Nhưng… Nhưng thương thế của ngươi còn chưa lành mà?
Tần Vân liền hỏi.
Quá đột ngột. Vốn tưởng rằng Y Tiêu còn có thể nghỉ ngơi mấy tháng ở Quảng Lăng quận thành, nhưng bây giờ mấy ngày sau lại phải đi rồi?
Y Tiêu giải thích nói:
- Chuyện Cửu Sơn đảo chủ phái ma bộc lẻn vào Tần phủ của ngươi, sư tôn ta đã biết. Sư tôn nàng lo lắng cho ta, vì vậy mời một vị sư thúc của Thần Tiêu môn ta đi ngang qua Quảng Lăng để mang ta về tông môn.
- Thực lực của sư thúc ngươi như thế nào?
Tần Vân liền hỏi.
- Đây là sư thúc trong Thần Tiêu môn ta, không phải là môn phái lệ thuộc, bối phận ngang hàng với sư tôn đương nhiên bất phàm, bây giờ đã là Tiên Thiên Thực Đan Cảnh.
Y Tiêu nói.
Tần Vân giờ khắc này tâm tư phức tạp, ngoài miệng nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Có sư thúc mang ngươi về, cũng là chuyện tốt.
- Ừm.
Y Tiêu cũng đáp lời.
Hai người kề vai sát cánh đi lại, đôi bên đều trầm mặc.
- Ha ha, vốn còn muốn ăn nhiều mỹ thực của Quảng Lăng quận thành một chút đấy.
Y Tiêu phá vỡ trầm mặc.
- Sau này còn rất nhiều cơ hội.
Tần Vân gật đầu.
- Ừm, sau này gặp lại.
Y Tiêu cũng đáp.
Cách đó không xa, người hầu chạy như bay tới, hô lên từ xa:
- Nhị công tử, người của Mặc Thai gia đã tới.
Tần Vân đã sớm dặn dò, người của Mặc Thai gia vừa đến lập tức nhanh chóng đến bẩm báo.
Y Tiêu thấy thế mỉm cười nói:
- Người của Mặc Thai gia tới rồi, ta không đi gặp đâu, ta đi tìm Hồng Ngọc tiền bối tâm sự.
- Tốt.
Tần Vân gật đầu.
Y Tiêu quay đầu rời đi.
Ngắm nhìn bóng lưng Y Tiêu rời đi, Tần Vân vốn đang bởi vì Mặc Thai gia cầu bảo vật nên tâm trạng không tệ, nhưng giờ phút này đã không còn tâm trạng tốt đẹp đó nữa.
"Y Tiêu phải đi rồi sao? "
Trong lòng Tần Vân lặng lẽ tự hỏi.
Rồi hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lập tức quay đầu về phía cửa phủ để nghênh đón người của Mặc Thai gia.
Cửa phủ.
Tần Vân vừa liếc liền thấy được một vị thanh niên cao gầy hói đầu đứng ở ngoài cửa, bên cạnh hắn chính là một lão giả.
- Ha ha, vị này hẳn là Tần Vân Tần công tử, tại hạ Mặc Thai Lãng, lúc ta ở Đông Hải quận là đã nghe qua uy danh của Tần công tử, bội phục không thôi, bội phục không thôi.
Thanh niên cao gầy hói đầu tươi cười sáng lạn, nhiệt tình vô cùng. Lão già ở một bên cũng treo lên nụ cười tươi tắn.
- Xin mời Mặc Thai công tử.
Tần Vân cũng mỉm cười dẫn đường cho đối phương.
Mặc Thai Lãng mang theo lão già đi theo Tần Vân vào phủ.
Mặc Thai Lãng truyền âm nói, trong mắt đều tỏa ánh sáng:
"Ở Đông Hải quận, ta đã nghe qua Tần huynh liên thủ với một vị nữ đệ tử của Thần Tiêu môn gϊếŧ Thủy Thần đại yêu. Nghe xong quả thật làm cho ta nhiệt huyết sôi trào, lúc ấy thật sự muốn cùng Tần huynh các ngươi cùng đi gϊếŧ tên Thủy Thần đại yêu này. Đương nhiên, ta cũng chỉ muốn mà thôi, do thực lực chưa đủ, thực lực chưa đủ."
Tần Vân mỉm cười:
- Lúc trước cũng là cửu tử nhất sinh.
- Đây là chuyện đại công đức, thành công cũng đã là rất bất phàm rồi.
Mặc Thai Lãng cảm khái nói, tuy rằng đáy lòng hắn xem thường gia tộc Quảng Lăng quận, cảm thấy hoàn toàn không đáng nhắc tới. Nhưng tổ phụ phái hắn đến để làm việc... Cũng là bởi vì Mặc Thai Lãng - đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nên khi nói chuyện hắn biểu hiện ra vô cùng chân thành. Gia tộc Mặc Thai lớn như thế, nếu như quá mức quần là áo lượt cho dù có là nhi tử trưởng cũng sẽ không có bao nhiêu quyền thế.
Từ nhỏ Mặc Thai Lãng đã nuôi thành thói quen có nhiều bộ mặt.
Mặc Thai Lãng đi lại trong phủ đệ, cảm khái nói:
- Tần huynh, nói thật, Quảng Lăng thật là xinh đẹp. quận thành Đông Hải mặc dù lớn hơn, nhưng lại có chút phồn hoa quá trớn, đâu như Quảng Lăng đẹp như ngọc bích, cảnh sắc ưu mỹ. Nếu để cho ta chọn, ta tình nguyện cư trú lâu dài ở Quảng Lăng.
- Ta cũng rất ưa thích Quảng Lăng, thế nhưng Đông Hải quận cũng vô cùng tốt mà, nghe nói có rất nhiều Thủy tộc trên biển đến để giao dịch.
Tần Vân nói.
Thiên hạ có bốn vùng biển.
Thủy tộc của bốn vùng biển lấy 'Long tộc' làm chủ, giống như thủ lĩnh cao nhất của Đông hải Thủy tộc chính là Đông Hải Long Vương! Đông Hải quận thành... Là một trong những quận thành lớn nhất mà Đông hải Thủy tộc giao dịch với Nhân tộc.
- Phồn hoa hơi quá, Đông hải Thủy tộc cũng tới, Thần Ma vệ cũng đóng quân, Đạo gia Phật môn cũng lẫn vào. Mặc Thai gia ta cho dù được gọi là gia tộc xếp vào ba thứ hạng đầu của Đông Hải quận, nhưng nói thật, những thế lực đỉnh cấp kia Mặc Thai gia ta ai cũng không dám đắc tội.
Mặc Thai Lãng khổ sở nói.
Tần Vân gật đầu.
Cũng đúng, một bên là Thần Ma vệ, vũ lực mạnh nhất của triều đình trong trong địa giới Giang châu! Sau lưng Đông hải Thủy tộc lại là Đông hải long tộc! Đạo gia Phật môn Thánh địa nếu là phái người, Mặc Thai gia đương nhiên cũng phải trở thành con chắt con cháu (ý là trở thành tay sai).
- Vẫn là Quảng Lăng tốt, vẫn là Quảng Lăng tốt, không có nhiều thế lực lộn xộn như vậy, đơn giản vô cùng.
Mặc Thai Lãng cười nói.
Trong lúc nói chuyện. Bọn họ đã đi vào sân nhỏ của Tần Vân, vào trong một đại sảnh tao nhã.
Tần Vân, Mặc Thai Lãng và lão già kia đều ngồi xuống.
- Không biết Mặc Thai huynh đến chỗ ta có chuyện gì?
Tần Vân dò hỏi, mặc kệ như thế nào, gặp mặt và hàn huyên một lát Tần Vân cũng đã sinh ra hảo cảm với Mặc Thai Lãng, đương nhiên Tần Vân đã từng ngao du khắp thiên hạ, nếm qua đau khổ lớn nên cũng biết lòng người khó dò. Nhưng chỉ cần không có nhiều gút mắc với mình mình cũng không cần quan tâm nhiều. Đối phương kính trọng mình bản thân đương nhiên cũng phải dùng lễ mà đối đãi.
- Ài.
Mặc Thai Lãng thở dài nói:
- Tần huynh ngươi cũng biết, hôm nay vu sư một mạch đã sớm xuống dốc, việc tu hành của Thảo Vu Phái ta cũng rất là không dễ, lần này cũng là nghe nói trong tay Tần huynh có lẽ có một loại huyết dịch đặc thù mà Thảo Vu Phái ta cần, vì vậy đặc biệt chạy đến để mua.
- Huyết dịch à?
Tần Vân khẽ gật đầu, hắn cũng không kỳ quái.
Một mạch Vu sư này, tài liệu tu hành vốn là có chút kỳ lạ, dùng huyết dịch để làm tài liệu tu hành, trong giới Vu sư lại rất bình thường.
- Huyết dịch gì?
Tần Vân hỏi.
Mặc Thai Lãng giải thích nói:
- Âm Dương Xà Tâm Huyết. Là một loài rắn rất hiếm thấy, Âm Dương Xà Tâm Huyết này chứa Âm Dương chi khí, lại là lấy từ tim rắn nên Âm Dương chi khí cũng có chút thuần túy. Nhưng Âm Dương Xà này quá mức khó được, tìm được một con đã rất khó, tìm trên trăm con nghìn con lại càng khó như lên trời. Ta nghe nói Thủy Thần đại yêu có cất chứa Âm Dương Xà Tâm Huyết, số lượng lại rất nhiều.
Tần Vân lắc đầu:
- Sau khi Thủy Thần đại yêu chết, đám huyết dịch còn sót lại cũng không phải Âm Dương Xà Tâm Huyết.
Mặc Thai Lãng liền nói:
- Có mà có mà. Mặc Thai gia ta có thể xác định, Thủy Thần đại yêu quả thật có một đống Âm Dương Xà Tâm Huyết... Ngươi cẩn thận nhìn kỹ lại xem, trong mớ bảo vật còn sót lại sau khi Thủy Thần đại yêu chết chính là có một đống huyết dịch. Đống huyết dịch kia đều có Âm Dương chi khí.
Tần Vân gật đầu nói:
- Quả thật có một đống huyết dịch, ta cũng có thể cảm ứng được Âm Dương chi khí, thế nhưng lại cảm nhận được oán khí nồng đậm.
Mặc Thai Lãng cười nói:
- Oán khí là do gϊếŧ nhiều Âm Dương Xà, tích lũy nhiều máu như vậy oán khí sao có thể không nặng cơ chứ? Gϊếŧ quá nhiều, rắn cũng mang thù, oán khí đương nhiên nặng. Chính là đống huyết dịch kia, Mặc Thai gia ta đang cần những thứ này, yên tâm, Mặc Thai gia ta nhất định sẽ không bạc đãi Tần huynh.
Tần Vân lắc đầu:
- Không phải. Những đống huyết dịch này thật sự không phải là Âm Dương Xà Tâm Huyết, năm đó lúc ta ngao du thiên hạ đã từng phát hiện qua Âm Dương Xà ở phía nam Việt châu, ta ở đó kết giao bạn bè, còn tự mình lột da con Âm Dương Xà kia, về phần tim rắn và mật rắn ta đều chính miệng nếm qua, máu của tim rắn cũng đã từng uống chung với rượu. Ta dám khẳng định, đống huyết dịch kia tuyệt đối không phải là Âm Dương Xà Tâm Huyết.
Mặc Thai Lãng ngây ngẩn cả người.