Đảo mắt đã qua gần nửa tháng.
Một ngày này, bên ngoài cửa quận Thủ phủ có một vị đạo sĩ trung niên xuất hiện, đám cận vệ ngoài cửa phủ sớm đã nhìn thấy nên vô cùng cẩn thận.
Đạo sĩ trung niên cười nói:
- Xin hãy truyền một câu cho Y Tiêu cô nương là Thái Ất Môn có người cần gặp.
- Y cô nương?
Đám cận vệ ngoài cửa nhìn nhau.
- Phiền ngươi chờ ở đây.
Một tên cận vệ nhanh chóng đi đến biệt viện Y Tiêu trong quận Thủ phủ, đây là một tòa biệt viện có chút lịch sự tao nhã.
Trong nội viện bây giờ có một tầng hàn băng ngưng kết, trong những ngày hè chói chang này, khối băng này tan cũng khá nhanh, hơi lạnh tràn ra khắp nơi. Y Tiêu mặc một bộ áo bào xanh nhạt đang ngồi ở trong tiểu viện đọc sách, ung dung tự tại.
Cận vệ đứng ngoài cửa viện cung kính nói:
- Bẩm Y cô nương, bên ngoài phủ có một vị đạo sĩ trung niên tự xưng là người của Thái Ất Môn cần gặp.
- Người của Thái Ất Môn?
Y Tiêu lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng bỗng nhiên nhíu mày, hỏi:
- Là một đạo sĩ trung niên?
Cận vệ liền nói:
- Đúng, là một đạo sĩ trung niên.
Y Tiêu nhíu mày, nhưng vẫn nói:
- Dẫn hắn đến gặp ta.
- Vâng!
Cận vệ cung kính cáo lui.
Y Tiêu ngồi ở đó nghi hoặc tự hỏi:
"Lạ thật, tóc của sư thúc cũng đã bạc, sao lại là một đạo sĩ trung niên được nhỉ? Không lẽ người đến không phải sư thúc?"
Rất nhanh.
Vị đạo sĩ trung niên kia được dẫn đến cửa viện, khi hắn ta nhìn thấy Y Tiêu liền cung kính nói:
- Đồ Ngọc của Thái Ất Môn, bái kiến Y sư tỷ.
Thái Ất Môn chỉ có thể xem là một tu hành tông phái nhị lưu nhưng lại là tông phái phụ thuộc một trong Tam đại Thánh địa của Đạo gia 'Thần Tiêu môn'. Địa vị của đệ tử tông phái phụ thuộc và đệ tử Thần Tiêu môn lại hoàn toàn khác nhau, nếu như là thế hệ đồng lứa mặc kệ đệ tử tông phái phụ thuộc bao nhiêu tuổi, hết thảy đều phải xưng hô đệ tử Thần Tiêu môn là sư huynh sư tỷ.
Cho dù vai vế có cao hơn một bậc Y Tiêu sẽ xưng hô một tiếng sư thúc. Nhưng bình thường khi đối mặt với đệ tử Thánh địa, những sư thúc của tông phái phụ thuộc cũng không hề dám cao ngạo.
Bình thường những tông phái phụ thuộc đều rất nịnh bợ Thánh địa!
Thần Tiêu môn nổi danh nhất chính là lôi pháp.
Mà tông phái phụ thuộc 'Thái Ất Môn' lại nổi danh với pháp môn Luyện Thể Thành Thánh, thân thể sẽ được tu luyện tới một trạng thái không thể tưởng tượng, thậm chí so với thân thể của yêu quái còn mạnh hơn. Thế nhưng pháp môn Luyện Thể Thành Thánh cao nhất trong Thái Ất Môn cũng chỉ tới 'Tiên Thiên Thực Đan cảnh' mà thôi. Vậy nên tối đa cũng chỉ có thể coi là nhị lưu tông phái. Tông phái dám xưng là nhất lưu nhất định phải có cao nhân Tiên Thiên Kim Đan cảnh tọa trấn! Thục châu Kiếm Các chính là một ví dụ.
Y Tiêu ngồi ở đó, trịnh trọng nói.
- Tại sao sư thúc lại không tới?
- Sư phụ ta vốn đang ngao du thiên hạ, trước đó lại nghe được mệnh lệnh của Thần Tiêu môn truyền xuống liền lập tức tranh thủ thời gian trở về Thái Ất Môn. Nhưng trên đường trở về lại gặp một tên Tiên Thiên thụ yêu làm hại dân gian, vô số rễ cây của tên thụ yêu đó có thể hấp thu máu thịt của người khác, hút đến mức chỉ còn lại một lớp da, Nhân tộc chết trong tay thụ yêu kia rất nhiều. Sư phụ ngài giận dữ liền đại chiến một trận với tên thụ yêu kia, cuối cùng mặc dù đã chém gϊếŧ được tên thụ yêu kia nhưng sư phụ lại bị trọng thương đứt đi một chân, thương thế trong cơ thể cũng rất nặng.
Đạo sĩ trung niên liền nói:
- Sau khi sư phụ nhận được thư của Y sư tỷ liền lập tức phái ta đến nhận lỗi, nếu sư phụ ngài phải dưỡng thương cho chân mọc lại e rằng cũng cần phải một hai năm.
- Đây là thư do sư phụ ta tự tay viết.
Đạo sĩ trung niên lấy bức thư từ trong lòng ngực ra đưa cho Y Tiêu.
Sắc mặt Y Tiêu ngưng trọng, nhận lấy lá thư đọc.
Đạo sĩ trung niên nói:
- Sư phụ ngài cũng rất là hổ thẹn vì đã làm hỏng mất chuyện lớn của Y sư tỷ.
Y Tiêu nói:
- Sư thúc cũng chỉ vì hàng yêu phục ma mà thôi. Tên Tiên Thiên thụ yêu kia tùy ý làm hại dân gian, vô số rễ cây uy lực vô cùng, người tu hành Tiên Thiên Hư Đan Cảnh bình thường cũng không dám tới gần, cũng chỉ có sư thúc dốc sức liều mạng mới có thể chém gϊếŧ, ta bội phục còn không kịp đây sao có thể giận cơ chứ? Được rồi, chuyện này ta đã biết, ngươi về trước đi.
Đạo sĩ trung niên cung kính cáo lui.
Y Tiêu ngồi ở đó, tâm trạng rất là không tốt.
Trong lòng Y Tiêu như có lửa đốt:
"Tại sao lại như vậy cơ chứ? Sư thúc ngài bị trọng thương... nên căn bản là không giúp ta được."
"Thủy Thần đại yêu quá mức giảo hoạt và cẩn thận, nếu như là người tu hành Tiên Thiên Hư Đan Cảnh đến gần, Thủy Thần đại yêu sẽ rất cảnh giác, mà khi ở bên sông lớn, chỉ cần thấy có chuyện không ổn liền lập tức trốn vào trong sông."
Y Tiêu thầm nghĩ.
Bởi vì trong thế giới này, Tiên Thiên Hư Đan Cảnh quả thật cũng có chút khá ghê gớm.
Ví dụ như Kiếm tiên nổi danh công phạt, với tư cách là truyền thừa đứng đầu, lại am hiểu công phạt, một thanh bản mệnh phi kiếm là đã uy lực vô cùng. Kiếm tiên Tiên Thiên Hư Đan Cảnh thông thường đều sẽ có thể đánh bại người tu hành Tiên Thiên Thực Đan cảnh. Như là có chút yêu nghiệt trực tiếp chém gϊếŧ Tiên Thiên Thực Đan cảnh là việc rất đỗi bình thường.
Vì vậy.
Cho dù Thủy Thần phát hiện người tu hành Tiên Thiên Hư Đan Cảnh tới gần, hắn cũng sẽ không rời khỏi sông lớn quá xa.
Và cẩn thận chính là nguyên nhân chủ yếu nhất có thể giúp cho Thủy Thần sống tới bây giờ.
Y Tiêu lắc đầu, nói:
- Sư thúc ngài tu luyện pháp môn Luyện Thể Thành Thánh đã đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, chẳng qua là vì tuổi quá lớn, năm nay đã là một trăm ba mươi bốn tuổi rồi nên mới không cách nào đột phá đến Tiên Thiên. Nhục thân của hắn có thể so với Bạch Hổ Đại yêu, lại có pháp bảo trong tay, thương pháp lại càng cao thâm. Thực lực càng mạnh hơn so với Bạch Hổ Đại yêu một đoạn. Cho dù là Tần huynh nếu so sánh với sư thúc của ta vẫn còn có chút non nớt. Trong những người tu hành hậu thiên cảnh trong Thần Tiêu môn và rất nhiều tông phái phụ thuộc của ta người cận chiến mạnh nhất chính là vị sư thúc này rồi.
- Bây giờ không có sư thúc giúp ta, nên làm sao bây giờ?
Lông mày Y Tiêu nhíu lại.
Gϊếŧ Thủy Thần đại yêu vốn là việc rất nguy hiểm. Sau khi nàng tiếp nhận nhiệm vụ được treo giải thưởng trong Thần Tiêu môn này, trong Thần Tiêu môn cũng có trưởng bối từng khuyên can qua nhưng nàng vẫn kiên trì như trước.
Người tu hành Tiên Thiên là không thể đến gần, Thủy Thần căn bản sẽ không mạo hiểm.
Ví dụ như người chưa vào Tiên Thiên đến gần, nếu như vậy mà cũng sợ Thủy Thần không khỏi quá nhát gan đi. Mà hơn hai trăm năm trước, quả thật đã từng có một số người tu hành chưa vào Tiên Thiên nghĩ hết biện pháp, hoặc là chỉ có thể miễn cưỡng chạy trốn trối chết, hoặc là sẽ bị Thủy Thần gϊếŧ chết.
"Đi, hay là không đi đây?"
"Nếu như đi phải có một người tu hành cận chiến lợi hại giúp ta."
"Xem ra chỉ còn cách mời Tần huynh rồi."
Y Tiêu suy tư một lát, vẫn là quyết định đi!
Tuy rằng thực lực Tần huynh không bằng sư thúc của ta, nhưng về phương diện bảo vệ tính mạng lại rất mạnh mẽ, nếu cho hắn thêm một số đạo phù xem ra vẫn có thể dây dưa với Thủy Thần đại yêu.
Y Tiêu bất chấp mọi thứ, đứng dậy rời khỏi quận Thủ phủ, đi về Tần phủ.
Tần phủ.
Tần Vân đang viết chữ trong thư phòng, viết chữ cũng là luyện kiếm.
Một người ở bên ngoài hô:
- Nhị công tử, Nhị công tử. Có một vị tên là Y cô nương cầu kiến.
Y cô nương? Không phải là mấy ngày trước ta vừa đi qua quận Thủ phủ gặp nàng hay sao? Sao bây giờ lại đến chỗ ta rồi? Đây còn là lần đầu tiên nàng đến nhà ta đấy.
Tần Vân liền để bút xuống, lập tức chủ động đi ra ngoài nghênh đón. Rất hiếm khi một cô gái tự mình đến nhà người khác chơi đấy, đương nhiên đa số người tu hành đều sẽ không quá để ý đến ánh mắt của thế tục.
Khi đến cửa phủ, liền thấy được một cô gái mặc bộ áo bào màu xanh nhạt đang đứng ở ngoài phủ.
- Chà chà, quả là hiếm có, khó có được, làm cho ta chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Tần Vân cười nghênh đón.
- Chuẩn bị cái gì cơ chứ?
Lúc này Y Tiêu mới quay người, mỉm cười rồi lập tức dưới sự ngênh đón của Tần Vân đi vào Tần phủ.
Mẫu thân Thường Lan mang theo bọn nha hoàn đi tới, hỏi:
- Vân nhi, có khách đấy à?
Y Tiêu liền thu hồi Mê Hồn thuật, bình thường mỗi thời khắc nàng đều duy trì Mê Hồn thuật để che mắt người phàm. Nếu không với khuôn mặt này của nàng, khi đi đến chỗ nào cũng sẽ có người vây xem.
Nhưng đối với mẫu thân của Tần Vân, Y Tiêu lại không muốn dựa vào Mê Hồn thuật để che mắt, bởi đây cũng quá không tôn trọng người khác rồi, hơn nữa Tần Vân cũng ở một bên nữa mà.
- Vị cô nương này...
Mẫu thân Thường Lan nhìn qua, vốn vẫn là một cô gái bình thường nhưng khi vừa mới quay đầu lại nhìn, khuôn mặt bà không khỏi cứng lại.
Một cô gái quá đẹp.
Đẹp như tiên nữ giáng trần!
- Vị cô nương này là…?
Thường Lan cũng không khỏi có chút cà lăm bởi cả đời bà sống trong Quảng Lăng quận, cuộc chọn hoa khôi đã xem qua vô số lần, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy lại chưa thấy qua cô gái nào đẹp như thế này. Những hoa khôi khác nếu so với cô gái trước mắt thật sự thua cả mười con phố, do khí tức phàm tục quá nồng. Làm gì có được khí tức như thiên tiên như này cơ chứ?
Y Tiêu mỉm cười nói:
- Xin chào bác. Tôi tên là Y Tiêu, lúc trước đã cùng Tần huynh xông pha qua Thương Nha Sơn.
Thường Lan nghe xong lập tức hiểu rõ.
Cách nói chuyện này không hề giống với những cô gái bình thường, trực tiếp như vậy chỉ có người tu tiên mà thôi.
- Mẫu thân à, nhi tử có chuyện cần nói với Y cô nương nên không thể bồi tiếp người.
Tần Vân liền nói.
Y Tiêu khẽ khom người với Thường Lan rồi lập tức theo sau Tần Vân dọc theo con đường nhỏ đi vào trong.
Thường Lan dõi mắt ngắm nhìn xa xăm.
- Phu nhân, đây hẳn là tiên nữ rồi.
Đám nha hoàn ở một bên vẫn còn đang mờ mịt.
Thường Lan cũng sờ lên ngực, ánh mắt sáng lên rất nhiều, thấp giọng tự nói:
Y Tiêu, Y Tiêu…?