Chương 9
Lưu Huy cùng Vương Hạo thuê hai gian phòng một phòng khách ở khu phụ cần trường học, phương tiện sinh hoạt coi như đầy đủ, tự nhiên trở thành căn cứ địa của đám người trong đội nhạc.
Lúc Lưu Huy về thì ba người kia đã đến từ sớm, nhìn thấy Lưu Huy kéo theo Trương Tiểu Dã vào cửa, ngay lập tức bắt đầu ồn ào, huýt sáo, đùa giỡn gào to.
“Lưu Huy cậu đã có tiến bộ rồi, hắc, vậy mà ở bên đường dụ dỗ người ta!!”
“Tiểu đệ đến đây ~~ ca ca khuyên cậu cách xa hắn một chút nha, tên ngốc này không phải là người tốt!”
“Bạn nhỏ này cậu phải nhận ra, tên ngốc kia chính là cầm thú khoác da người, cẩn thận bị ăn mà không biết.”
“Các cậu đủ rồi đó.” Lưu Huy đỡ trán, “Đây là của em trai của bạn học tôi.”
“Ồ ~~” ba người liếc mắt nhìn nhau, ý vị thâm trường kéo dài âm thanh nói, “Em trai ~~ em trai ~~ a ~~ “
Trương Tiểu Dã nhướng cổ nhìn bọn họ.
Lưu Huy nói: “Các cậu đừng lộn xộn nữa.”
“Không lộn xộn không lộn xộn.” Triệu Đức Đông đặt tay lên vai Triệu Thuận, “Tôi không quấy rầy bọn họ, em trai, chúng ta về nhà.”
Triệu Thuận trưng ra bộ dạng xấu hổ, sợ hãi nịnh nọt: “Em đi nha~, ca ca.”
“Cút đi!” Lưu Huy cười đạp mông bọn họ, “Mau cút mau cút.”
Hai người kia hi hi ha ha ra cửa, ngoài sân truyền đến tiếng hai người hợp sướиɠ: “Cậu đến tột cùng có mấy đứa em trai tốt, tại sao mỗi người em trai đều tiều tụy như vậy…”
Lưu Huy quay đầu, Vương Hạo đáng kéo kéo nói: “Cậu không phải cũng đem tôi đuổi ra ngoài đi, tôi cũng không có em trai em gái nào muốn nuôi a.”
Lưu Huy đã mặc kệ gã, nói với Trương Tiểu Dã: “Đi tắm đi, sẽ bị cảm.”
Vương Hạo ở một bên gật đầu: “Tắm sạch sẽ đi, càng sạch càng tốt.” >0< Lưu Huy đau đầu. Thời điểm Trương Tiểu Dã tắm, Lưu Huy gọi điện thoại cho Trương Kinh báo bình an. Trương Kinh sợ hết hồn: “Em ấy thật sự chạy đến chổ cậu đi? Tên ngốc này như thế nào nghĩ tới a.” Lưu Huy nói: “Em ấy cũng không phải em trai tôi, tôi thế nào biết em ấy nghĩ gì.” “Kia, làm sao đây?” Trương Kinh nói: “Em ấy bỏ thi đại học, trở về mẹ của tôi sẽ đánh chết em ấy.” Lưu Huy suy nghĩ một chút: “Dù sao cũng đã bỏ rồi, để em ấy ở lại chổ của tôi vài ngày, qua mấy ngày nữa em ấy bình tĩnh một chút thì trở về.” “Vậy cậu trước tiên giúp tôi chăm sóc em ấy mấy ngày.” Trương Kinh nói: “Tuần này tôi sẽ xin nghỉ đi đón.” Gác máy điện thoại, Lưu Huy liền gọi món cay Tứ Xuyên ở quán bên ngoài, đem quần áo Trương Tiểu Dã ném vào máy giặt, trong túi quần Trương Tiểu Dã nhét một đống vé tàu, còn có vài tờ mười đồng nhiều nếp nhăn cùng tiền xu, Lưu Huy vừa lấy ra vừa cười khổ, cảm giác mình giống như một bà mẹ già, cuối cùng ngón tay chạm vào một vật cứng, móc ra, là một xâu chìa khóa, trên móc khóa là một bức ảnh, trên đó là hình gương mặt Trương Tiểu Dã cùng bà nội của cậu không biết được chụp lúc nào, Trương Tiểu Dã ôm cổ bà nội, hôn mạnh lên khuôn mặt bà, bà lão cười đến nỗi nếp nhăn đều giãn ra. Lưu Huy thở dài, chờ tiểu tử kia tắm xong, liền đem chiếc chìa khóa nhét trở lại. Thời điểm Trương Tiểu Dã đi ra, Vương Hạo đang uống nước, phun hết một miệng đầy nước ra ngoài. Quần áo của Trương Tiểu Dã đã được giặt, trên người ngoại trừ mặc lại qυầи ɭóŧ ẩm ướt, chỉ có một chiếc khăn mặt khoác ở cổ. Vương Hạo chỉ vào qυầи ɭóŧ của Trương Tiểu Dã, kìm nén vẻ mặt cười cợt. Đó là kiểu qυầи ɭóŧ rất cũ xưa có hoa ở bốn góc, vô cùng nhà quê, mặc trên thân thể thiếu niên sạch sẽ như thế, cực kì không phù hợp. Lưu Huy nói: “Cậu tại sao lại đem qυầи ɭóŧ ướt mặc vào.” Sau đó đi lấy qυầи ɭóŧ mới cho cậu, “Thay ra.” Trương Tiểu Dã mở ra, nhìn một chút, nói: “Chao ôi ~ khó coi chết đi được.” Vương Hạo cuối cùng không nhịn được, vừa ho khan vừa ôm bụng ha ha cười rộ lên: “Ha ha ha ha, thế thì cái trên người cậu rất đẹp đẽ sao?” “Đó là đương nhiên, cho dù anh có tiền cũng không mua được.” Trương Tiểu Dã nói, “Cái này là do bà nội tôi tự tay làm, thủ công tinh tế.” Vương Hạo còn muốn nói gì đó, Lưu Huy đột nhiên đập mạnh phía sau lưng gã, đem những lời nói còn dư của gã nuốt hết trở lại. Trương Tiểu Dã vừa ăn cá vừa ăn thịt gà, giương đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bọn họ cười hắc hắc. Lưu Huy đổi bộ ra trải giường mới cho Trương Tiểu Dã, Trương Tiểu Dã đi theo phía sau hắn, nhìn hắn bận bịu đủ việc, Lưu Huy đi nơi nào cậu cũng đi nơi đó, y hệt cái đuôi phía sau. Lưu Huy đột nhiên nhớ tới một trò chơi nhập vai thám hiểm tên là PRG, luôn có những bé gái trắng trẻo mũm mĩm đi phía sau vai chính, Lưu Huy khi đó yêu thích chọn mấy vai nam phụ đi theo mình, nhưng đáng tiếc bọn chúng không thể điều điển được. Chỉ có điều những bé gái kia luôn nhiệt tình ở mọi thời điểm, chính mình chỉ cần động động ngón tay một chút những bé gái ấy sẽ làm mọi việc, không giống như hiện tại, cố gắng phí sức vì người phía sau mà đổi ra trải giường, người kia còn ngại trên giường của hắn có mùi thuốc lá, thum thủm. Lưu Huy ôm tấm chăn đã được đổi lại, nói với Trương Tiểu Dã: “Cậu đã mệt mỏi một ngày, đi ngủ sớm một chút.” Sau đó tắt đèn đóng cửa phòng mình lại. Trương Tiểu Dã tung chăn đắp, nằm bên trong, nói: “Ngủ ngon.” Lưu Huy tay cầm nấm đấm cửa nhìn Trương Tiểu Dã, trong phòng rất mờ, ánh đèn phòng khách chiếu vào đây đều bị Lưu Huy chặn lại hơn nửa. trên chiếc giường đã được dọn dẹp là một mảnh tối tăm mờ mịt. Trong phòng khách Vương Hạo vừa xem ti vi vừa cười to, căn phòng này chỉ có hai người, lại an tĩnh vô cùng. “Còn có chuyện gì không?” Trương Tiểu Dã hỏi. “Cậu…” “Cái gì?” Trương Tiểu Dã đem chăn từ trên đầu trên kéo xuống. “Không có chuyện gì.” Lưu Huy nói một tiếng ngủ ngon thật nhỏ, yên lặng đóng cửa lại. Lưu Huy sợ Trương Tiểu Dã lén lút chạy mất, đi nơi nào đều lôi cậu theo. Hắn nói cái gì Trương Tiểu Dã ừ trả lời, khi hắn trêu đùa cậu cũng sẽ châm biếm lại, nhưng rõ ràng không có chút khí lực, uể oải chậm chạp. Lưu Huy thấy Trương Tiểu Dã như vậy, luôn cảm thấy toàn thân một trận khó chịu, mở miệng muốn hỏi Trương Tiểu Dã về việc bà nội cậu, nhưng cuối cùng cũng nhịn. Lưu Huy lo lắng rằng nếu mình lên tiếng, sẽ khiến cho cậu khóc lên. Đã quen với một Trương Tiểu Dã cười vui vẻ, bộ dạng vô tâm vô phế, Lưu Huy không biết khi Trương Tiểu Dã khóc lên, bản thân có thể hay không sợ đến tay chân luống cuống. Buổi tối Lưu Huy mang theo Trương Tiểu Dã đi làm việc ở quán bar, mới vừa vào cửa mấy tên ngốc trong đội nhạc ngay lập tức từ xa xa gọi bọn họ. Đôi mắt Vương Hạo vô cùng sắc bén, liếc mắt liền thấy Trương Tiểu Dã phía sau Lưu Huy: “Ô, em trai cũng tới a.” “Em trai, Em trai, ngồi bên này! Anh mời cậu uống.” Triệu Đức Đông rất hào phóng mời gọi. Triệu Thuận ngăn cản bả vai Trương Tiểu Dã: “Tùy tiện gọi, không cần lưu lại mặt mũi cho tôi, uống sạch túi hắn.” Trương Tiểu Dã cũng không khách khí, hướng nhân viên phục vụ nói: “Hai chai bia thượng hạng.” Lưu Huy ở phía sau nói thêm một câu: “Lấy thêm một ly nước chanh.” Khi đồ uống được đưa đến, Trương Tiểu Dã đem nước chanh đặt trước mặt Lưu Huy. “Tôi gọi cho cậu.” Lưu Huy gõ đầu cậu: “Không cho phép uống rượu, nếu xảy ra chuyện gì, tôi biết ăn nói thế nào với anh trai cậu.” Triệu Thuận cảm khái: “Quả nhiên em trai sẽ không giống những người trước kia, chưa từng thấy Huy tử quan tâm như thế này.” Trương Tiểu Dã cầm lấy nước chanh, thấp giọng lầm bầm: “Tôi cũng không còn nhỏ.” Lưu Huy xoa nhẹ đầu của cậu xem như trả lời. Bọn Lưu Huy mới tán gẫu được vài câu, đã bị ông chủ hối thúc lên sàn diễn, ngày hôm nay cuộc thi đại học đã kết thúc, quầy rượu so với ngày thường có nhiều người hơn, những người nghe hát cũng đông hơn một tầng. Trương Tiểu Dã ngồi ở vị trí tốt nhất, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Huy đứng ở trên đài ca cho khách nghe, những bài hát đã rất lâu, nhưng được Lưu Huy hát cực kì êm tai. “Tôi cho em toàn bộ, em là điều nhất mà kiếp này tôi đặt cược, chỉ cần cho tôi một khoảng thời gian, để tôi không oán trách không hối hận, toàn tâm trả giá, sợ em đau buồn sợ em khóc, sợ em cô đơn sợ em cô độc… Yêu em nhiều thế nào cũng không đủ, đối xử với em có tốt hay không, chỉ xin em đừng để ý, tôi sẽ không cho em thấy vết thương của tôi, đã từng không hối hận để gió mặc gió, mưa mặc mưa…” Trong lòng Trương Tiểu Dã nghĩ, giọng của Lưu Huy càng ngày dễ nghe, lúc hát so với nhiều ca sĩ chuyên nghiệp đều hay hơn. (em nó nịnh người yêu ds ò.ó) Hôm nay trong quán rượu phần lớn là những người cùng lứa với Trương Tiểu Dã, bàn kế bên hiển nhiên vừa thi đại học xong, một bàn người giơ chén rượu sung sướиɠ chạm cốc: “Cạn ly!!” Âm thanh vui sướиɠ khiến người khác ghen tỵ. Trương Tiểu Dã cũng không nhịn được liếc mắt nhìn bọn họ. “Tiếng anh của tôi lần này không biết có thể hay không trên 120 điểm.” “Thật vất vả mới thi xong đại học, đừng nói nữa đừng nói nữa.” “Hắn sao có thể không quan tâm? Cha hắn nói thi đậu X đại cho sẽ mua cho hắn PS2 đây, cmn còn nói muốn mua cho hắn máy vi tính để vào đại học dùng.” “Uây, hạnh phúc chết rồi.” Những người đó không chút nào che dấu sự vui sướиɠ, âm thanh không quá lớn nhưng có thể khiến những người chung quanh nghe được rõ rõ ràng ràng. “Oa… Ồn…” Trương Tiểu Dã nâng đầu, nhẹ giọng lặp lại lời của bọn họ, “Hạnh phúc chết thôi.” Bốn phía nếu không phải học sinh cấp ba cao hứng được giải thoát, thì chính là những đôi tình nhân đang khanh khanh ta ta, chỉ duy nhất Trương Tiểu mới biết được tên ngốc đang đứng dưới ánh đèn lóng lánh kia đang bị rất nhiều ánh mắt long lanh của những thiếu nữ hoài xuân nhìn. Chỉ có mình Trương Tiểu Dã, cùng bốn phía hoàn toàn xa lạ độc chiếm một cái bàn, ngốc ngốc uống ly nước chanh ngọt ngào của tên nào đó. Trương Tiểu Dã bỗng nhiên bị một loại bi thương và cô quạnh to lớn bao trùm, cậu cảm giác mình quả thực ngốc đến nổi bong bóng, ngốc hết thuốc chữa. Trương Tiểu Dã nghĩ, mình rốt cuộc làm cái gì đây, vì sao lại đến nơi này, tìm người này.