Mấy hôm sau, Hoàng Đoá Đoá cho người mang quà tới.
Cô chủ lớn này không hề che giấu, bởi vì giàu có nên quà tặng rất hào phóng, Chương Vị Niên dẫn cấp dưới của đối phương vào văn phòng Giản Tinh Lai, bên trong hộp gỗ đàn hương là một miếng Dương chi bạch ngọc thượng hạng được khắc lên một bức vẽ hoa mai sống động.
Giản Tinh Lai nhìn qua một lần nhưng có vẻ không có hứng nhìn lần hai.
Hoàng Đoá Đoá chu môi làm nũng: “Hoa mai này là em mời Tô Công tới chạm khắc đấy, anh à, anh nhìn thêm chút đi?”
Giản Tinh Lai nhìn cô: “Đưa tôi tài liệu và bảng giá bên cô, cũng như chi phí thiết kế và nhân công.”
“…” Hoàng Đoá Đoá lặng lẽ trợn trắng mắt, lòng nghĩ “Đồ không hiểu phong tình”, ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn bảo, “Tới chiều nhất định sẽ gửi đến hòm thư của anh, còn món quà này…”
Giản Tinh Lai nhìn Chương Vị Niên, anh thư ký dĩ nhiên vẫn rất khéo léo trong vấn đề này, đóng hộp đàn hương lại, ý là nhận.
Hoàng Đoá Đoá cuối cùng cũng yên tâm, chỉ cần không bàn chuyện làm ăn, cô chủ lớn sẽ hoạt bát trở lại, cô nhìn một lượt văn phòng Giản Tinh Lai, thuận miệng hỏi: “Diệp Tịch Vụ đâu?”
Giản Tinh Lai nhướng mày, hắn bình thản nói: “Cô hỏi anh ấy làm gì?”
Hoàng Đoá Đoá vô tâm vô phế bảo: “Hỏi thăm chút thôi à, lần trước em đến cửa hàng hoa của anh ấy mà không gặp, tiếc ghê.”
Giản Tinh Lai như nghe được chuyện gì buồn cười, hắn nhắc lại một lần: “Cô đến cửa hàng hoa của anh ấy?”
“Đúng vậy.” Trên mặt cô chủ lớn hiện ra một vẻ ngây thơ trong sáng, “Em mua hết tác phẩm cắm hoa nghệ thuật của anh ấy, có mấy cái đẹp lắm, anh muốn không? Chút nữa em gửi mấy cái tới nhé?”
Diệp Tịch Vụ theo dự án đến khu đất Giản Thế mua để chuẩn bị xây homestay, không thể không nói mắt nhìn của Giản Tinh Lai tốt, tuy chọn khu đất cách xa nội thành nhưng lại “tựa núi nhìn sông”, nằm giữa vùng núi non, trong cảnh hồ tuyệt đẹp.
Homestay không giống khách sạn nghỉ dưỡng, hơn nữa Giản Thế dự định dùng dự án này để đi đầu trong thị trường homestay cao cấp, chờ sau khi xong xuôi một loạt giấy tờ thủ tục sẽ lập tức được đưa vào triển khai, khi Diệp Tịch Vụ đến nơi, một số toà nhà và biệt thự đã xây được phân nửa, bắt đầu có hình có vẻ rồi.
Người phụ trách công trình cầm bản vẽ vừa xem vừa giải thích cho anh, Trần Lai đưa mũ bảo hiểm cho ông chủ nhà mình.
“Thế này ít nhất cũng phải 20 căn biệt thự.” Trần Lai không khỏi cảm khái, “Ông chủ Giản giàu ghê gớm.”
Diệp Tịch Vụ: “Trước anh xem bọn họ lên kế hoạch, là phát triển mô hình cho thuê homestay dài hạn, một tháng hai trăm đến ba trăm ngàn tiền thuê.” (692 triệu đến 1 tỷ)
Trần Lai: “…” Cô sợ mình có hiểu lầm gì đó với vấn đề thuê nhà.
Mỗi ngôi biệt thự có một sân độc lập rộng hơn 400 mét vuông, cái này là một phần của thiết kế sân vườn bên ngoài, Diệp Tịch Vụ để thầy Chu đo kích thước và chụp ảnh, còn Trần Lai thì lấy mẫu đất.
“Đến lúc đó phiền anh gửi cho tôi một bản sao sơ đồ mặt bằng toàn bộ khu homestay.” Diệp Tịch Vụ để lại email trên giấy ghi chú đưa cho lãnh đạo phụ trách công trình, “Tôi cũng cần dữ liệu chi phí vật liệu xây dựng nữa.”
Người bên này biết anh là người Giản Tinh Lai đích thân mời đến nên đương nhiên không dám lơ là, đồng loạt lên tiếng đồng ý, Diệp Tịch Vụ không yêu cầu gì nhiều, dạo qua một vòng thì chuẩn bị lên đường hồi phủ.
Kết quả vừa lên xe cài dây an toàn xong Hoàng Đoá Đoá đã gọi tới.
Bây giờ Diệp Tịch Vụ cứ thấy cô chủ lớn này gọi đến là trong lòng lại sợ hãi, nhưng không thể không nhận, chỉ đành căng da đầu đi thẳng vào vấn đề: “Lại sao nữa?”
Hoàng Đoá Đoá: “… Sao anh biết tôi tìm anh không phải chuyện tốt?”
Diệp Tịch Vụ thở dài: “Có chuyện tốt cô đã không nghĩ tới tôi.”
Hoàng Đoá Đoá xấu hổ, cô ho khan một tiếng, không thể làm gì khác bảo: “Tôi vừa mới sống sót ra khỏi chỗ Giản Tinh Lai.”
Diệp Tịch Vụ chẳng hiểu ra sao: “Phí lời, cô chết rồi sao gọi được điện thoại cho tôi?”
“Thật khủng khϊếp.” Hoàng Đoá Đoá vẫn còn hãi hùng.
Diệp Tịch Vụ: “…”
Hoàng Đoá Đoá: “Tôi tặng anh ta một miếng Dương chi bạch ngọc siêu đắt mà anh ta còn không thèm để mắt đến.” Cô hơi không cam lòng, “Phú quý bất năng da^ʍ* thế luôn hả?”
*Mạnh Tử viết: “Phú quý bất năng da^ʍ, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất,” (giàu sang mà không hoang da^ʍ, nghèo hèn mà không đổi chí khí, gặp uy vũ không chịu khuất phục)
“Vào vấn đề chính.” Diệp Tịch Vụ rốt cuộc không nhịn được, phun trào, “Hơn nữa, Giản Tinh Lai là người có thể tuỳ tiện da^ʍ à?”
“…” Hoàng Đoá Đoá nghiêm túc nghĩ một hồi, nhận ra đúng là không da^ʍ nổi…
“Có khi tôi vừa gây họa rồi.” Cô hơi đau thương bảo.
Diệp Tịch Vụ có linh cảm chẳng lành, anh chịu đựng da đầu tê dại, miễn cưỡng trấn định hỏi: “Cô đã làm gì?”
Hoàng Đoá Đoá: “Tôi nói tôi đã đến cửa hàng hoa của anh.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Hoàng Đoá Đoá: “Anh ta hỏi tôi đến làm gì, tôi bảo là tôi mua hết tác phẩm cắm hoa nghệ thuật của anh.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Hoàng Đoá Đoá vô cùng bi phẫn: “Nào ngờ đồ xấu xa Giản Tinh Lai muốn tôi phải bán lại tất cả tác phẩm nghệ thuật của anh cho anh ta, anh ta nghĩ anh ta là ai chứ?!”
Tuy Hoàng Đoá Đoá tố cáo Giản Tinh Lai là “đồ xấu xa” nhưng trước mặt chính chủ, con bé này sớm đã sợ vỡ mật, còn chẳng dám tăng giá đã dâng trả toàn bộ tác phẩm của Diệp Tịch Vụ.
Chương Vị Niên thấy hàng loạt tác phẩm hoa nghệ thuật và bồn hoa cuồn cuộn chuyển vào văn phòng Giản Tinh Lai thì nhất thời không rõ sếp nhà mình đang nghĩ cái gì.
Giản Tinh Lai cầm phiếu xuất nhập trên tay, thế mà thật sự đối chiếu từng chậu theo phiếu một.
Tố cáo xong Hoàng Đoá Đoá lại tiếp tục quay lại cúi đầu khom lưng, nhấn mạnh một lần nữa: “Đó thật sự là tất cả… Em mang toàn bộ đến đây rồi.”
Giản Tinh Lai phớt lờ cô, đối chiếu từng cái xong mới cho người chuyển về biệt thự, lúc hắn để Chương Vị Niên đi lấy séc, Hoàng Đoá Đoá cũng không dám rời đi.
“Tác phẩm của Diệp Tịch Vụ rất đẹp.” Giản Tinh Lai điền hết số 0 trên tấm séc, đưa cho Hoàng Đoá Đoá, “Tôi rất thích.”
Hoàng Đoá Đoá ai oán nhận lấy, lầu bầu: “Em cũng rất thích mà…”
Giản Tinh Lai coi như không nghe thấy, hắn lệnh cho Chương Vị Niên tiễn khách, lúc quay người lại, điện thoại bỗng reo.
Diệp Tịch Vụ trong điện thoại cứ ấp a ấp úng: “Ừm… Hôm nay cậu có về nhà ăn cơm không?”
Giản Tinh Lai trầm mặc một hồi mới chậm rãi bảo: “Anh gọi điện chỉ để hỏi chuyện này?”
“…” Diệp Tịch Vụ đương nhiên không dám nhắc đến mấy chậu hoa nghệ thuật, quả thật anh chỉ hận Giản Tinh Lai không thể lập tức mất trí nhớ, quên tiệt chuyện anh nói dối.
“Em đã nói, đừng lừa em.” Giọng Giản Tinh Lai rất bình tĩnh.
Nhưng hắn càng bình tĩnh, Diệp Tịch Vụ càng rõ ràng Giản Tinh Lai thật sự vô cùng vô cùng vô cùng không vui.
Trước kia, không phải Diệp Tịch Vụ chưa từng dỗ Giản Tinh Lai.
Anh không phải một anh chàng dày dặn kinh nghiệm yêu đương, nên Diệp Tịch Vụ đã từng có những lúc vụng về chẳng biết phải làm sao khi lần đầu đối mặt với em trai khoá dưới đang tức giận.
Cuối cùng dùng cách thức thông tục nhất.
Diệp Tịch Vụ tặng hoa cho đối phương cả tháng trời.
Giản Tinh Lai chẳng rõ sao Diệp Tịch Vụ biết được thời khoá biểu của mình, mỗi ngày từ sáng đến chiều đều có sinh viên cùng lớp xa lạ đến đưa cho hắn một bó hoa dạ lan hương được gói kỹ càng.
dạ lan hương
Hoa Dạ lan hương
Vì vậy, một tháng sau, Giản Tinh Lai ôm một đám dạ lan hương to thật to xuất hiện trước cửa nhà kính trồng hoa lần nữa.
“Em tha thứ cho anh.” Giản Tinh Lai bị những đóa dạ lan hương tím che hơn nửa khuôn mặt, hắn liếc nhanh qua Diệp Tịch Vụ, hơi mất tự nhiên chuyển hướng nhìn, “Đừng gửi hoa cho em nữa.”
Diệp Tịch Vụ nín cười hỏi hắn: “Vậy cậu không cần đống này nữa hả?”
Giản Tinh Lai cau mày không đồng ý: “Anh đã tặng em rồi thì đương nhiên chỉ có thể là của em.”
Diệp Tịch Vụ: “Nhưng nhiều lắm, mấy bông đầu tiên héo khô rồi nên bỏ đi thôi.”
Giản Tinh Lai mím môi, hắn nhìn Diệp Tịch Vụ, biểu cảm vừa bướng bỉnh vừa hơi mâu thuẫn: “Em không bỏ.”
Hắn nói, “Dù hoa có héo thì nó cũng là của em.”
__________________________
Có thể mí cậu không biết, hoa dạ lan hương tím thể hiện sự nuối tiếc sâu sắc và mong muốn nhận được sự tha thứ.