Chương 4

Tiết Hoa đăng là ngày hội

truyền thống

của nhân gian, trai gái chưa lập gia đình, vào đêm đó sẽ

cầm đèn hoa do mình

tự

làm hoặc

mua

ở chợ, viết tên và địa chỉ mình lên

chụp đèn.

Nếu gặp được người

mình thích, họ sẽ

trao đổi đèn cho nhau, xem như

kết nhân duyên. Ngoài ra, họ cũng có thể thả đèn hoa lên sông, xem như cầu nguyện

mơ ước trong lòng. Vì tất cả nam nữ chưa lập gia đình đều tụ hội trên phố, nên con đường đông đúc lạ thường.

Lần đầu tiên Phi Hàn

vào nơi đông người đến vậy. Diện tích Thanh Khâu rất rộng, các loại yêu đều có động phủ

của riêng mình, hơn nữa rất ít ra khỏi

động.

Cung điện của Hồ Vương đã coi như nơi có thể thấy nhiều

người

nhất. Tinh Lạc có vẻ như đã quen, trông y rất là thong dong.

Phi Hàn

sợ hai ngươi đi lạc nhau, chỉ nắm lấy áo

Tinh Lạc.

Tinh Lạc quay đầu, dắt

tay

Phi Hàn.

Hai người ở trong đám đông

rất

tự nhiên. Tinh Lạc dẫn

Phi Hàn

vào một quầy bán đèn hoa

trước mặt:

“Hàn nhi, ngươi nhìn xem thích cái nào?”

Phi Hàn

cầm từng đèn

hoa lên nhìn kỹ, trên đó có vẽ

hoa,

chim,

cá, cũng có mai lan trúc cúc, người vật, phong cảnh,….

“Ừm…… Chọn đèn hoa có vẽ cung nữ này đi.”

Tinh Lạc cầm đèn lại

gần nhìn, sau đó gương mặt

lộ

ý cười ấm áp:

“Ồ, tại sao chọn

cái này?”

“Vừa nhìn đã

rất thích.”

“Vậy được, đèn hoa này

là của ta.”

“Sao lại là

của ngươi, ta chọn

không phải

là ta sao?”

“Tục

này gọi

là trao đổi đèn hoa, kết nhân duyên.

Đèn ngươi chọn

đương nhiên là của ta. Còn của ngươi là cái đèn này.”

Tinh Lạc đưa cho Phi Hàn

một chiếc đèn hoa vẽ hình người quân tử, rồi

kéo Phi Hàn

đi tiếp về trước. Hai người chơi cả buổi, đi mệt thì

ăn, ăn no lại

chơi

tiếp. Quả thực rất

vui. Hai người đi

đến một quán

hoành thánh,

bỗng nhiên bà chủ ngăn Tinh Lạc

lại:

“Công tử, công tử! A Lạc công tử

đúng không?”

“Đúng là tại hạ, không biết vị bà bà là……”

“Ta là A Lan đây, ngươi đã từng ăn hoành thánh ở quán ta.

Không ngờ

hai mươi năm, gương mặt ngươi vẫn không đổi chút nào. Nhưng mà,

người bên cạnh là người đi theo ngươi ngày xưa à……”

“Vẫn là hai chúng ta, chúng ta lại tới nữa. Cho

hai chén hoành thánh

đi.”

Bà bà có tên A Lan vào bếp mυ"ŧ hoành thánh. Tinh Lạc mượn giẻ lau lau ghế ngồi, mới kéo

Phi Hàn

ngồi xuống. Sau đó thì

bắt đầu nhìn chằm chằm Phi Hàn

đang ngây người. Hoành thánh rất

mau được dọn lên,

Phi Hàn không ăn nổi, muốn nói lại thôi, cuối cùng mới nói:

“Tinh Lạc!

Thật ra

người ngươi

yêu là một người khác đúng không.”

“Sao Hàn nhi lại nói vậy?”

“Không phản bác

vậy

là ta đoán đúng rồi. Lần đầu tiên

ngươi

thấy ta, đã lộ vẻ

kích động.

Từ đó, ngươi

đối

với

ta ngoan ngoãn phục tùng, thậm chí không tiếc nằm dưới hầu hạ ta. Ta không cho rằng mình có thể

có mị lực

khiến

người

khác

nhất kiến chung tình. Hôm nay đi chơi, ngươi biết rõ tiết

hoa đăng

như vậy, còn lời nói vừa rồi của

bà bà kia nữa. Ta

nghĩ, ngươi và

ý trung nhân ngày xưa đã cùng nhau đi chơi tiết

hoa đăng đúng không. Trên người

ta

nhất định có chỗ nào rất

giống vị cố nhân

đó của ngươi, là khuôn mặt này sao?”

Tinh Lạc chợt cười khổ:

“Hàn nhi……”

“Ngươi đừng

giải thích

nữa.

Ngươi chưa từng thật lòng với

ta, ta cũng chưa từng thật lòng với

ngươi. Thật không dám giấu, băng ngọc phi hoàng trâm

mấy hôm trước người tặng ta, ta đã cho điện hạ

rồi. Ngươi ngẩng đầu nhìn trời đi.

Đẩu

tinh

lệch vị trí, tinh binh đã xuất động, có tinh binh của ngươi giúp sức, e rằng bây giờ

Thiên cung

đã là

của

Thanh Khâu.”

“Hàn nhi, ngươi thích Ly Hoàn

đến thế sao? Hắn chỉ coi ngươi như công cụ mà thôi! Đến bây giờ

ngươi

còn không rõ sao?”

Phi Hàn

rõ chứ. Phi Hàn

cũng không thích hắn. Có điều,

Ly Hoàn

đã cứu Phi Hàn

hai lần, người tu luyện coi trọng nhất



nhân quả.

Phi Hàn

bỏ rơi hắn, về tình về lý đều không hợp.

“Tinh Lạc, cho dù

người

ngươi yêu

không phải ta, nhưng

mấy ngày nay ngươi đối

xử với

ta

rất tốt. Dù sao đi nữa cũng

là ta phụ ngươi, ngươi gϊếŧ ta đi. Ta không trách ngươi.”

Xưa nay, Phi Hàn

luôn

tham sống sợ chết. Nhưng bây

giờ khi thật sự đối mặt với cái chết, lại không

sợ

như vậy. Tự tiện lấy băng ngọc phi hoàng trâm đưa cho

Ly Hoàn, đây

đã không phải

dùng

“tội lớn”

để

hình dung

được nữa, cho dù

rơi vào

đạo

Tu La cũng không quá.

Nhưng sự trừng phạt mà

Phi Hàn

đợi cũng không

đến, thứ đến với hắn là

một cái

ôm

ấm áp. Tinh Lạc ôm hắn vào lòng:

“Hàn nhi, ngươi ngốc quá, ngốc đến làm người ta đau lòng.”

Giọng điệu

sủng nịnh, cái ôm ấm áp.

Phi Hàn

lại

mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

——————- Giấc mơ ——————-

Phi Hàn

từ từ

mở to mắt.

Đây là…

biên cảnh Thanh Khâu? Rồi nhìn thấy phía xa có

một người

từ từ đi đến, nghiễm nhiên giống

Phi Hàn

như đúc.

Sau đó tự mình

lặp lại câu chuyện đau khổ kia của mình.

Phi Hàn

muốn

phá trận không được, còn

bị phản phệ

ngược lại, pháp lực hoàn toàn biến mất. Giới Linh tuần tra thấy mình đang

chật vật

như vậy, nảy ra ý muốn gϊếŧ mình, sau đó đánh nhau, hủy dung, móc

hai mắt…… Phi Hàn

rất muốn cứu mình, nhưng

lại nhận ra bây giờ mình chỉ như người ngoài cuộc, cái gì cũng không thay đổi được. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bất lực giãy giụa.

Tiểu hồ ly bên cạnh Giới Linh

thấy

Giới Linh

trở nên

điên cuồng

như thế, cẩn thận nhắc nhở: “Đại nhân, Phi Hàn



đại hồng nhân

trước mặt Thái Tử.

Nếu chết ở đây, khó đảm bảo

chúng ta sẽ chịu liên lụy. Không bằng,

chúng ta thay đổi gương

mặt

của hắn, ném

bừa hắn

đến thế gian.

Nhìn dáng vẻ hắn bây giờ

cũng không chịu được mấy canh giờ

đâu, mà chúng ta, lại có thể chạy thoát can hệ……”

“Ngươi cũng

thông minh

lắm đấy. Theo ý ngươi nói



làm

đi.” Giới Linh vênh váo tự đắc đi mất, tiểu hồ

ly kia

khiêng

hắn

lên, đi xuống

nhân

gian, ném hắn xuống trước cửa một ngôi nhà tranh. “Ta ngửi thấy ngôi nhà này có mùi

dược thảo rất nồng, chắc đây là nơi ở của một đại phu.

Nếu mệnh ngươi lớn, thì hãy ở đây yên phận làm một người phàm. Nếu chết, cũng đừng tới tìm ta

gây

phiền toái.”

Tiểu hồ

ly

đằng vân

đi

mất, chỉ để lại Phi Hàn

nằm đau đớn

trên mặt đất, thần trí

đã

không rõ.

Sau đó thì sao? Là Ly Hoàn

cứu mình sao? Phi Hàn

cầu nguyện Ly Hoàn

tới sớm một chút.

Ly Hoàn

không tới.

Từ nơi xa lại có

một

đại phu

cõng thảo dược

đi tới.

Chắc đây là chủ của ngôi nhà tranh này. Đại phu càng đi

càng gần.

Phi Hàn

chợt mở to hai mắt nhìn.

Vị

đại phu

này lại giống

Tinh Lạc như đúc! Nhưng Tinh Lạc chính là thượng tiên

trên

Thiên cung, sao lại

xuất hiện ở nơi núi rừng

hoang dã

này? Huống chi,

tuy Tinh Lạc là thượng tiên, lại hòa khí ôn nhuận, còn người phàm này lại lộ vẻ mặt

lạnh như băng, trên trán

sắp

viết bốn chữ to “Người sống chớ gần”. Có lẽ,

người phàm này

chỉ có gương mặt giống

Tinh Lạc

thôi, chắc chắn không thể nào là

Tinh Lạc được.

“Tinh Lạc” kiểm tra hơi thở

của

Phi Hàn, sau đó ôm

hắn

về

nhà tranh, buông giỏ thuốc, xem xét miệng vết thương Phi Hàn

một cách

cẩn thận, ngay sau đó bắt đầu nấu thuốc, băng bó miệng vết thương giúp

Phi Hàn. Động

tác

đâu vào đấy, chắc y thuật cũng

không tồi.

Phi Hàn

bỗng sốt cao, bắt đầu mê sảng. “Tinh Lạc” đang ngủ say

bỗng bị đánh thức,

rất

không kiên nhẫn, đưa ngón tay qua.

Sau đó, Phi Hàn

không còn nói sảng nữa. Phi Hàn

nhanh chóng chạy đến thân thể mình, thì thấy

sắc mặt mình như thường, hơi thở ổn định, hiển nhiên đã hạ sốt.

Đây là…

Tiên pháp? Người phàm giống

Tinh Lạc

kia lại biết

tiên pháp? Chẳng lẽ có tiểu tiên

nào

biến thành người giống Tinh Lạc tới nhân gian?

“Tinh Lạc” dậy

rất sớm,

luyện kiếm

trong sân.

Kiếm pháp nước chảy mây trôi, khiến ánh mắt Phi Hàn sắp hoa lên thì

bỗng thấy

ngoài

cửa có một

cô nương

đến, mặc áo hoa, thanh lệ động lòng người:

“Tân đại ca, luyện kiếm sớm quá vậy!”

“Tinh Lạc” thấy có người tới, thong dong thu kiếm, vẫn giữ vẻ mặt

lạnh băng

như cũ.

“Còn chưa

ăn cơm sáng đúng không, muội mang mấy món ăn

đến cho huynh nè!” Cô nương

kia

lập tức đi vào

nhà tranh, mở

hộp thức

ăn

trong tay

ra, đặt từng món điểm tâm lên

bàn:

“Đây là trứng chưng, đây là bánh bắp, đây……”

“Sau này đừng

đến

đây nữa.”

“Là Thiên Thiên

làm sai chỗ nào sao?”

“Tinh Lạc” không nói chuyện nữa, chỉ chỉ trả từng món điểm tâm vào hộp thức

ăn,

sau đó lấy một quyển sách

ra, yên lặng xem sách. Dáng vẻ

không muốn

bị quấy rầy. Cô nương

kia

cắn cắn môi:

“Hay

là đồ ăn muội mang đến không hợp khẩu vị của

Tân đại ca. Lần sau

Thiên Thiên

đổi món khác

mang đến.” Có phần

chật vật chạy ra ngoài.

Phi Hàn

thầm nghĩ: “Vị

‘ Tinh Lạc ’

này

thật không biết điều, rõ ràng cô nương tên Thiên Thiên này thương y

như vậy.”

( Nội dung phần sau

không dùng cái nhìn của

Phi Hàn, sửa dùng cái nhìn của ngôi thứ ba. Phi Hàn

trong phần sau

là Phi Hàn

bị

thương

nặng.)

Mãi cho đến giữa trưa, Phi Hàn

bị thương nặng nằm trên giường

bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.

“Đây là đâu?” Phi Hàn

muốn thấy rõ xung quanh, nhận ra

chỉ một mảnh

đen như mực, sờ lên đôi mắt, chỉ sờ được

một

tấm

băng gạc.

“Tinh Lạc” ngồi bên ngoài đọc sách nghe phòng trong



tiếng vang, rót một chén thuốc từ ấm nấu thuốc, đặt

tới mép giường Phi Hàn:

“Ta để thuốc

trên bàn.” Sau đó lại ra

gian ngoài, cầm sách đọc tiếp.

“Vị công tử này, đôi mắt

ta……”

“Gương mặt ngươi

bị

hủy, hai mắt bị móc.”

“Hai mắt…

bị móc? Vậy…sau này ta…

không nhìn thấy sao?”

“Ừm.”

“Công tử biết ta là ai

không?”

“Không biết.”

“Sao ta lại ở đây…… Là ta bị kẻ thù đuổi gϊếŧ, công tử đã cứu

ta sao?”

“Ừm.”

“Đa tạ công tử.”

“Uống thuốc. Vết thương lành thì tự rời khỏi đây.”

“Ồ, được.”

“Tinh Lạc” chợt nhớ hai mắt đối phương không thấy đường, vốn định đem thuốc qua, thì

thấy đối phương nghiêng ngả lảo đảo xuống giường, sờ soạng đến mép

bàn.

Hiển nhiên là muốn tự

lấy

thuốc, không muốn làm phiền y.

“Tinh Lạc” thấy nhiều

người phàm

tự suy sụp, được một tấc lại muốn một thước, nhưng

hiếm thấy

ai

một giây

trước

biết hai mắt mình không còn, giây tiếp theo vẫn nỗ lực tự lực cánh sinh như cũ. Xem dáng vẻ sờ soạng khó khăn của hắn, trong lòng mềm nhũn, bế Phi Hàn

từ trên mặt đất lên, lại đưa chén thuốc

trên bàn cho hắn.

“Làm phiền công tử.” Phi Hàn

nhận lấy chén thuốc.

Thuốc vừa vào miệng, Phi Hàn

đã

nhíu chặt

mày lại

—— “Tinh Lạc” biết thuốc này

đắng đến thế nào, ngày xưa

y

cho vào đó một ít

hoàng liên. Nhưng người uống thuốc này thì phải ăn một hộp mứt quả mới cảm thấy bớt đắng. Nhớ lại, hôm qua người này phát sốt, y

còn dùng

nhiều hơn một ít, chắc là còn đắng hơn nữa. Phi Hàn

lại không rên một tiếng, ngửa đầu uống cạn chén thuốc, rồi

nằm xuống,

nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm “Sao đắng quá vậy……” Phi Hàn

tự lẩm bẩm một mình, giọng nói rất nhỏ, nhưng

“Tinh Lạc” có thính lực rất

tốt. Trong phạm vi ngàn dặm, nếu y

muốn, một chiếc lá rơi xuống cũng không qua

được y.

“Tinh Lạc” lắc đầu cười nhạt, lấy ra từ ngăn tủ một bao mứt hoa quả, đặt vào tay

Phi Hàn.

“Đây là……”

“Mứt quả.”

“Đa tạ

công tử!” Phi Hàn

mở bao mứt ra,

không chờ nổi



ăn vào. “Công tử,

ngài

đúng

là người tốt!

Đúng rồi, công tử, ngài tên gì?”

“Tân Lạc.”

“Chào Tân đại ca, ta tên…… Ừm, ta cũng không biết ta tên gì nữa. Ta không nhớ gì cả.”

“Hôm qua khi băng bó vết thương cho ngươi,

thấy

trên người ngươi có một cái

ngọc bội, trên

đó

viết

hai chữ

‘ Thanh Khâu ’.”

“Vậy chắc là, ta tên là

Thanh Khâu?”

“Ừm.”