Chương 2

Hôm sau, Ly Vũ

liền rời khỏi

Tinh Nguyệt Cung. Trước khi đi, Phi Hàn

cho hắn rất nhiều thứ, cuối cùng cũng là

đệ đệ

mình,

cũng coi như mối tình đầu

của mình. Đối với Phi Hàn, so với những người khác, Ly Vũ

luôn có điểm khác biết. Phi Hàn

nhìn Ly Vũ

đằng vân

mà đi, cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, mới thở dài, xoay người trở vào

Tinh Nguyệt Cung. Vừa quay lại đã

thấy Tinh Lạc đứng ở cửa, cũng không biết đứng bao lâu, thấy Phi Hàn

trở về, lập tức đi

đến đón:

“Nguyên Thanh chân nhân đưa bánh

hoa đào đến, nếm thử

không?”

“Không cần.”

“Vậy

Hàn nhi muốn đi

đâu

chơi không? Ở nhân gian, mấy hôm nữa là tiết hoa đăng……”

“Tinh Lạc, ta cảm thấy

hơi

mệt, muốn

nghỉ ngơi một chút.”

Trên đường đi

không nói chuyện. Tới tẩm cung, Tinh Lạc hầu hạ Phi Hàn

nằm xuống, đắp

chăn

giúp hắn, mở miệng nói với

vẻ lơ đãng:

“Hàn nhi, có phải người

còn nghĩ

về

Ly Vũ không? Nếu ngươi

thích hắn

quá, vậy để

hắn ở Tinh Nguyệt Cung

luôn đi, để hắn luôn bên cạnh ngươi, được không?”

“Ta chỉ xem hắn như

đệ đệ

mình.”

“Nhưng

hắn đi rồi ngươi lại

rầu rĩ không vui. Hàn nhi, ta không

có ý

khác, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ

cho

ngươi, ta không ngại…… Ngươi thích hắn.”

“Lại suy nghĩ miên man

gì đó. Tâm tình ta

không tốt

thật, nhưng không phải do

Ly Vũ, là nhớ đến

người khác.”

“Người khác?”

“Ta có nói chuyện về

Thất Sân

cho ngươi nghe chưa?”

——————– Chuyện xưa ——————–

Thất Sân

là một

người

rất

tốt,

ít nói,

luôn lẳng lặng làm việc vì

Phi Hàn. Hắn

và Phi Hàn đều

là thư đồng, hầu hạ Ly Hoàn

cả ngày.

Phi Hàn

không biết Thất Sân

lấy từ đâu ra sức lực mà

tiếp tục bận trước bận sau

vì mình. Có đôi khi, Phi Hàn

nghĩ,

thật ra

như vậy cũng không tồi. Nếu mình ở bên

Ly



thì mình phải chăm sóc

Ly Vũ

nhiều một chút, nhưng

nếu cưới Thất Sân, mình sẽ là người được chăm sóc. Vốn dĩ, Phi Hàn không để ý

Thất Sân

lắm, cũng bắt đầu tìm ra niềm vui thú vị từ đó. Cho đến một ngày kia, chuyện giữa

họ bị Ly Hoàn

phát hiện.

Ly Hoàn

tức giận

lôi đình. Thất Sân

bị Ly Hoàn

đánh đến trọng thương

tại chỗ.

Lần đầu tiên Phi Hàn

thấy Ly Hoàn

tức giận

đến vậy, bình

thường tuy cao ngạo, nhưng

chưa từng ra tay

tàn nhẫn

như vậy. Hắn cho rằng,

một

giây tiếp theo

mình

sẽ chết, nhưng không phải, thậm chí Ly Hoàn cũng

chưa làm hắn bị thương mảy may, chỉ gọi người ném

hắn vào

phòng chứa

củi.

Ly Hoàn

cũng không hiểu mình nghĩ thế nào, xưa nay cao ngạo quen rồi, bảo

hắn đi thừa nhận thích một người

thật

quá khó, nhưng bảo

hắn đi

làm

thương tổn Phi Hàn

thì

càng khó hơn, chỉ có thể phất tay áo bỏ đi. Nhưng hắn vẫn giận lắm.

Sau đó chuyện này bị người khác lợi dụng.

Cùng

là thư đồng, Giới Linh trước giờ không ưa Phi Hàn, bèn báo cáo

việc này

với

Hồ Vương, nói Phi Hàn

dâʍ ɭσạи cung đình —— tội này lại

rất nặng. Theo luật

Thanh Khâu, đây phải

huỷ nội đan, biếm làm

súc vật.

Ly Hoàn

nghe tin, nhanh

chóng

chạy tới cứu, thậm chí còn vì Phi Hàn

bị thương. Thần trí Ly Hoàn mơ hồ không biết gì cả, vẫn cứ gọi

tên

Phi Hàn, bảo

hắn tới hầu hạ, làm Hồ Vương tức giận, nhưng rồi không còn cách khác. Cũng nhờ chuyện

này, cái tên Phi Hàn

lan

truyền khắp Thanh Khâu.



là chim bay cá nhảy, ai cũng

biết Thái tử Ly Hoàn yêu

thư đồng Phi Hàn.

Phi Hàn

tránh được một kiếp, thậm chí còn nhờ họa được phúc, nhưng

những người khác thì

không may mắn như vậy. Thất Sân

bị gả tới tộc Tu La làm tiểu thϊếp, Giới Linh bị đuổi ra khỏi

Thanh Khâu, không biết tung tích.

——————– Thực tại ——————–

“Phi Hàn

ta

tự hỏi cả đời này, không làm gì có lỗi với

người

khác, chỉ trừ Thất Sân. Nghe nói

tộc

Tu La ác độc tàn nhẫn, nhiều năm như vậy còn không có tin tức của Thất Sân, e rằng

dữ nhiều lành ít,

nếu

hắn không gặp ta, chắc chắn

sẽ không rơi vào kết cục như thế.”

Tinh Lạc dựa

vào

nằm gần Phi Hàn,

bảo:

“Ta lại

hâm mộ hắn.”

“Hâm mộ?”

“Hắn đã không có tin tức mấy vạn năm, lại còn có ngươi luôn nhớ thương hắn.”

“Tinh Lạc, ngươi có thể tìm được Thất Sân

không?”

“Thời gian cũng

lâu như vậy, hơn nữa, tuy thân phận

ta

tôn quý, nhưng lại ít quan hệ với tộc

Tu La.”

“Cũng phải, là ta làm khó ngươi. Tinh Lạc, không phải ngươi nói nhân gian sắp

đến

tiết

hoa đăng

sao? Chúng ta cùng đi xem hoa đăng đi.”

“Không phải ngươi mệt sao? Ngủ một lát rồi

đi cũng không muộn.”

“Chỉ vì trong lòng ta có chuyện

đè nặng, nói ra thì thoải mái hơn

rồi. Hay

ngươi không muốn

đi.”

“Ta cầu mà không được

nữa là, đi thôi.”

Hai người đang muốn ra cửa, cung tì vội vàng gõ cửa: “Thượng tiên, Ly Hoàn

công tử lại bắt đầu náo loạn

nữa rồi.

Ngài mau đến

xem một chút đi.”

Ánh mắt Tinh Lạc trầm xuống:

“ Định Thân Chú

hắn đi, ta với

Hàn nhi còn có việc, không đếm xỉa tới hắn.”

“Đi gặp đi, ta cũng lâu

rồi

không gặp hắn.”

“Vậy

dẫn đường đi.”

“Vâng.”

Ly Hoàn

vẫn giữ

dáng vẻ trước kia. Dù cuộc sống ở

Tinh Nguyệt Cung

không bằng trước,

tính cách

cao ngạo

của hắn vẫn

không giảm. Nốt chu sa đỏ tươi hình ngọn lửa giữa mày, trên người khoác trang phục đỏ tươi, rung động lòng người.

Đúng rồi, trước nay Ly Hoàn

vẫn tuấn mỹ

như thế. Phi Hàn

không thể không thừa nhận, lần đầu tiên thấy Ly Hoàn mình đã yêu phải hắn.

Bằng không, mình cũng sẽ không liều mạng dốc hết sức

giành vị trí

thư đồng kia. Phi Hàn

có thể lừa Ly Vũ, nhưng không lừa được chính mình. Còn tại sao

sau đó mình lại yêu

Ly

Vũ, Thất Sân, có lẽ cũng vì

mình

biết mình quá trèo cao, không với đến được

Ly Hoàn

mới

an ủi bản thân

lui

bước, tìm con đường khác mà đi. Tuy

sau đó,

Phi Hàn

thật sự cùng

Ly

Hoàn bên nhau, càng ngày càng chán tính tình

của hắn, nhưng tình yêu lúc trước

là thật sự.

——————– Chuyện xưa ——————–

Lần đầu tiên Phi Hàn

gặp

Ly Hoàn

là trước hôm

Thanh Khâu tuyển thư đồng. Lúc ấy,

Phi Hàn

tu luyện xong, đôi tay

đặt lên đầu gối, nghỉ ngơi bên

cây ngô đồng, bỗng

Ly Hoàn

từ trên trời giáng xuống, ngã vào

lòng ngực

hắn. Phi Hàn

nhanh

chóng

điều chỉnh

cho

thân thể cân bằng, đôi tay ôm lấy

Ly Hoàn

vững vàng rơi xuống đất.

Xưa nay, tộc hồ ly đều sinh ra mỹ nhân.

Dùng “khuynh quốc khuynh thành” để hình dung vẻ đẹp của Ly Hoàn cũng

không

quá

chút nào. Hơn nữa, từ lúc sinh ra, tộc hồ ly đã mang dáng vẻ

mị hoặc, mà Ly

Hoàn còn thêm vẻ

quý khí.

Lúc ấy Phi Hàn

liền không rời mắt được.

Nốt chu sa

như ngọn lửa kia

có thể câu hồn nhϊếp phách.

——————– Thực tại ——————–

Bây giờ, cho dù

khí chất không giảm, nhưng cuối cùng

vẫn có phần

gầy ốm. Phi Hàn

quan tâm hỏi:

“Sao lại giận nữa thế? Có chỗ nào không như ý hả?”

“Nếu Tinh Nguyệt Cung

có chỗ nào khiến

ngươi

không vừa lòng, ngươi cứ nói ra, đừng ngại.”

Tinh Lạc tiếp lời

Phi Hàn,

ra vẻ quan tâm, có phần như

kẻ xướng người hoạ.

Ly Hoàn

cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Phi Hàn. Phi Hàn vừa buồn, vừa

hổ thẹn,

không dám đối diện

với hắn, Tinh Lạc thì cứ thản nhiên:

“Có chuyện gì thì Ly Hoàn

điện hạ đừng

ngại, cứ

nói thẳng. Lát

nữa

ta với

Hàn nhi còn có việc.”

“Bổn vương có chuyện muốn nói riêng với

Phi Hàn, xin

thượng tiên lánh đi một lát.”

Tinh Lạc nhìn Phi Hàn, rồi thoải mái

nói:

“Vậy cũng được, ta không quấy rầy. Hàn nhi, ta ở cửa cung chờ ngươi.”

Cửa

bị đóng lại, Ly Hoàn

bỗng nhào vào

lòng

Phi Hàn. Phi Hàn

theo bản năng muốn ôm hắn, tay lại dừng lại ở

không trung.

“Phi Hàn, ta rất nhớ ngươi. Mấy hôm

nay khổ cho

ngươi

rồi, phải bên cạnh

Tinh Lạc. Ngươi yên tâm, chờ chuyện lớn thành công, ta nhất định cưới ngươi làm chính phi.”

“Điện hạ, giờ

đừng nói

mấy chuyện

này. Hôm qua Ly Vũ

tới

đây,

hắn dùng mật âm truyền tin cho ta, Thanh Khâu bên kia

đã điều phối

binh lực xong cả, chỉ chờ điện hạ ra lệnh

thì

có thể đánh

úp

vào Thiên Đình. Pháp khí điều động binh lực Tinh Nguyệt Cung

chính là cây trâm

trên tay ta.”

Phi Hàn

lấy ra từ trong lòng

một

cây trâm băng ngọc phi hoàng, đưa cho Ly Hoàn:

“Điện hạ cất cho kỹ. Hôm nay, ta sẽ dẫn Tinh Lạc hạ phàm.

Đến lúc đó, điện hạ cầm cây trâm

này, tự nhiên có thể tùy ý hành động ở

Tinh Nguyệt Cung.”

“Phi Hàn, quả nhiên ngươi không khiến

ta thất vọng.”

Ly Hoàn

cúi người muốn hôn Phi Hàn, lại bị Phi Hàn

nghiêng

mặt tránh

đi:

“Điện hạ, Phi Hàn

có một

yêu cầu quá đáng.”

“Ngươi nói

đi.”

“Sau khi mọi chuyện thành công, có thể tha cho Tinh Lạc

không?”

“Phi Hàn, đừng nói với

ta



ngươi yêu hắn rồi.”

“Không phải

thế……”

“Vậy thì

tốt rồi. Ngươi mau đi ra đi, hai ta nói chuyện lâu quá e rằng

Tinh Lạc sẽ nghi ngờ. Chờ đến khi mọi chuyện

kết thúc, ngươi ta có thể ở bên nhau

dài lâu.”

Ly Hoàn

vuốt ve cây trâm, lại khôi phục dáng vẻ

cao ngạo. Phi Hàn

không nói nữa, rời khỏi phòng Ly Hoàn.

Tinh Lạc ở cửa Tinh Nguyệt

Cung, thấy Phi Hàn

tới, lập tức cười khanh khách đến đón, Phi Hoàn từ cảm thấy lo âu, buồn rầu lại

ấm

áp đến lạ.

——————– Chuyện xưa ——————–

Kiệu hoa tới cửa

Tinh Nguyệt Cung, Tinh Lạc cười

tươi

nghênh đón kiệu hoa.

Phi Hàn

đỡ Ly Hoàn

xuống

kiệu hoa, giao

Ly Hoàn

cho Tinh Lạc, sau đó yên lặng lui

xuống phía sau hai người.

Lui về sau hai bước là vị trí thích hợp nhất. Phi Hàn

cũng

giữ khoảng cách như vậy với Ly

Hoàn

rồi.

Lúc đầu mới vào cung,

mơ màng chẳng biết gì,

Ly Hoàn

che chở cho hắn, chịu thương nặng vì hắn, thậm chí mấy hôm trước, hai người còn có quan hệ xá© ŧᏂịŧ. Hắn nghĩ sẽ cùng đứng sóng vai với Ly

Hoàn. Nhưng,

cuối cùng

đó chỉ là vọng tưởng. Chính tai

hắn

nghe Ly Hoàn

nói với

Hồ Vương rằng: “Xuất thân Phi Hàn

quá đê tiện, lại làm thư đồng cho con nhiều năm như vậy, con

không thể nào lấy hắn làm chính phi.

Phụ vương cứ yên tâm đi. Tuy con

đôi khi



chút hoang đường, nhưng

dù sao

con

cũng là Thái tử Thanh Khâu. Ai nặng ai nhẹ, trong lòng con

tự nhiên hiểu rõ.”

Ở Thanh Khâu,

bốn mùa đều như

mùa

xuân, vậy mà lúc ấy

Phi Hàn

lại cảm thấy lạnh

cả người. Hắn bệnh nặng một trận, từ chức

về nhà tĩnh dưỡng.

Ly Vũ

vẫn

rất

quan tâm

hắn.

Có điều,

hắn nhìn thấy tam công chúa Đông Hải

kia, vẫn cảm thấy khó chịu

trong lòng. Thế là, hắn đi nhân gian

một mình. Phi Hàn

đã từng

tưởng tượng

rất nhiều về nhân gian, hắn nghĩ mình sẽ đến đó cùng Ly Vũ, cùng Thất Sân, cùng Ly Hoàn, nhưng làm sao cũng không

tưởng được

lần đầu tiên đến nhân gian mình sẽ

một mình.

——————– Thực tại ——————–

Tinh Lạc mang Phi Hàn

đến nhân gian

chỉ trong nháy mắt.

“Vừa rồi ta còn nghĩ, một ngày

trên trời bằng

một năm

ở nhân gian.

Nếu ngươi còn nói chuyện thêm với Ly

Hoàn một lát nữa, muốn

tham gia tiết

hoa đăng

thì

phải chờ đến ngày mai.”

“Cũng

có gì để nói đâu. Huống chi

ta vẫn nhớ lời hẹn với ngươi, sao để trễ thời gian được chứ.”

“Lòng ngươi có ta, Tinh Lạc

đã

cảm kích vạn phần.”

Ánh mắt Tinh Lạc nhìn Phi Hàn

đơn thuần

mà nồng

cháy.

Phi Hàn lại cảm thấy hổ thẹn với

Tinh Lạc không dám nhìn thẳng.

Hơn nữa,

Phi Hàn

đến bây giờ cũng

không hiểu, tại sao Tinh Lạc lại thích

mình đến

vậy. Hắn cho rằng, Tinh Lạc thích Ly Hoàn mới đúng.

Bằng không,

tại sao lại tổ chức

hôn lễ

linh đình như vậy, màu đỏ phủ khắp trời đất kia phải

giải thích

thế nào đây?