Chương 38
Phù Chính đột nhiên ôm lấy eo hắn, nhợt nhạt mở miệng: “Chúng ta chuẩn bị kết hôn.”
Vinh Tranh rất muốn cười cũng thật cười ra, mi mắt cong cong nói với Nguyên Không: “Đúng là thế.”
Hắn nói dứt khoát như vậy, hai má của Phù Chính có chút đỏ hồng đồng thời tay đặt trên thắt lưng hắn cũng tăng thêm lực.
Nguyên Không có chút thất lạc rời đi, Phù Chính và Vinh Tranh đứng cùng một chỗ, Vinh Tranh vừa muốn nói gì đó, Phù Chính liền hạ xuống một nụ hôn sâu.
Khác với nụ hôn ôn nhu triền miên lúc trước, nụ hôn này tràn ngập tính công kích, mang theo ý xâm nhập cường liệt của nam nhân, thật lâu sau mới tách môi ra, Vinh Tranh đột ngột đánh trở lại, cuối cùng môi của cả hai đều có chút sưng.
Hắn như phát hiện được gì đó, trấn an người yêu trước, hỏi: “Đây là làm sao?”
“…” Phù Chính trầm mặc một lát: “Không có gì.”
Vinh Tranh suy nghĩ, cười nhu hòa: “Là vì Kỳ Uyên? Anh đang ghen?”
Phù Chính không đáp lại, quay đầu đi, Vinh Tranh lần đầu thấy y phản ứng như vậy, quả thực rất mới mẻ, cười tủm tỉm dùng tay quay mặt y lại, mổ nhẹ một cái lên môi y: “Có gì đáng lo lắng, ân?”
Tay Phù Chính còn đặt trên thắt lưng hắn, l*иg ngực tóc mai kề sát, im lặng không nói, Vinh Tranh ôm lấy hai vai y, Phù Chính muộn thanh nói: “Nguyên Không…Tựa hồ cũng có ý với em.”
“Anh ta chẳng qua là mời em khiêu vũ.” Vinh Tranh dở khóc dở cười. Phù Chính lại nói: “Em cho rằng, tại dạ tiệc hôn lễ lửa trại, mời người khác cùng khiêu vũ không có ý nghĩa gì sao?”
Vinh Tranh nghẹn lời, một bàn tay của Phù Chính vuốt ve sau lưng hắn, cả người hắn tựa vào trong lòng y, bất tri bất giác vô cùng lười biếng thoải mái như có chút sa vào cảm giác hiện tại, chấn hưng tinh thần lại nói: “Xem ra em phải nói thật….Kỳ thật Kỳ Uyên đã từng cứu em một lần.”
Hắn tận lực nói qua chuyện Vinh Sí
Diễn cho Phù Chính, còn nói một lần hữu kinh vô hiểm kia của mình. Phù Chính nghe được Vinh Sí Diễn thế nhưng lại dám cả gan làm loạn như thế, lại ở trên ngã tư đường Thủ đô tinh cướp gϊếŧ Vinh Tranh không khỏi cau mày, tức giận bừng bừng: “Hắn ta dám!”
“Hắn ta dám.” Vinh Tranh chẳng qua chỉ cười cười, lại nghiêm túc nói thêm: “Thêm lúc này đây Kỳ Uyên hỗ trợ em chuyển Gerda ra cho nên xem như em thiếu Kỳ Uyên hai cái nhân tình. Bất quá em hy vọng, chuyện Vinh Sí Diễn, anh hãy để em tự xử lý.”
Phù Chính không vui nhìn hắn, Vinh Tranh vội vàng thuyết phục: “Nói trắng ra này cũng là việc nhà của Vinh gia em, thân phận của em nói chung cũng rất xấu hổ…Em cam đoan với anh, em sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ không bị thương, cũng sẽ không để bị cướp gϊếŧ lần nữa.”
Phù Chính vẫn không đồng ý, lại nghĩ đến cái gì: “Vinh Sí Diễn kia đã tốt nghiệp, hắn ta là thủ hạ của gia gia?”
Trong quân đội, ý biết phương pháp khiến Vinh Sí Diễn không rõ ràng mà bị trừng phạt hoặc là phái hắn ta ra ngoài làm nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, đều là những phương pháp cực kỳ dễ và tốt làm. Vinh Sí Diễn nếu muốn gϊếŧ Vinh Tranh, y đương nhiên sẽ không quản sống chết của hắn ta.
“Đều không phải.” Vinh Tranh bên này cũng có tin tức mới nhất, là từ nhóm bọn cùng phòng ngẫu nhiên biết được, Vinh Sí Diễn kế thừa chức vị gia chủ Vinh gia, sẽ không thể lại làm chuyện nguy hiểm mà phải suy xét đến toàn bộ gia tộc. Một người trẻ hơn hai mươi tuổi, muốn cùng một đám lão già đánh thái cực (ở đây là lời nói với nhau chứ không phải tập thái cực đâu nhé), bàn lợi ích, ngẫm lại bộ mặt băng lãnh của hắn ta giờ lại phải làm ra bộ dáng thỏa hiệp, thật đúng là quỷ dị.
“Nghe nói hắn ta đã thông qua mối quan hệ với một vị thượng tướng, chuyển tới nhậm chức văn phòng Quân bộ.” Vinh Tranh nhún vai, về điểm này hắn ngược lại hiểu rõ. Làm một gia chủ đương nhiên không thể tự do tự tại như trước kia.
Tự nhiên cùng đó quyền lực cũng gia tăng, này mới có chuyện Vinh Tranh suýt bị gϊếŧ chết.
Phù Chính còn không đồng ý Vinh Tranh khư khư cố chấp, chỉ là đáy lòng y đã có quyết sách, đối với người có uy hϊếp, thậm chí gϊếŧ hại Vinh Tranh quyết không thể cho hắn ta cơ hội lần thứ hai. Y lặng lẽ chuyển đề tài, hỏi Vinh Tranh có ý kiến như thế nào với chuyện đề nghị hợp tác của Kỳ Uyên.
“Rất có khả năng là vì tìm đường lui cho Tham Lang.” Vinh Tranh nói: “Nghe nói, thành viên Tham Lang và dân bản xứ có quan hệ rất tốt. A Long kia nghe nói về sau muốn ở lại nơi này.”
“Như vậy sao…” Phù Chính có chút suy nghĩ sâu xa, nếu như vậy tội danh cấu kết cùng hải tặc sẽ gia tăng, làm việc phải càng cẩn thận hơn. Hơn nữa, giả như chuyện thành, muốn chống lại vị chính khách kia và gia tộc Deans—nhất là gia tộc Deans, có thể nói là không chết không ngừng.
Trong lúc liên lạc với gia gia Phù Chiến y đã biểu đạt suy nghĩ của mình, Phù Chiến ở bên kia bày mưu tính kế, nói vậy giờ khắc này trên chợ đen nhóm thương nhân đều biết một tin tức: Thiếu gia
Kevin.Deans
đã bỏ mình ở ngoại tinh, hung thủ chỉ thẳng vào vị chính khách tài đại khí thô kia.
Mà như theo cái tên của vị chính khách kia thì có thể liên quan nhiều đến Vinh gia. Làm quân nhân Phù Chính càng có khuynh hướng tiêu diệt kẻ thù triệt để, xong hết mọi chuyện.
Mặc dù Tổng đốc
Ulysse.Deans
nổi giận như thế nào, tóm lại sẽ không nghĩ đến trên người Phù gia, này là phương thức thích hợp nhất. Mà hiện tại thi thể Kevin,Deans không biết đã lưu lạc tới phương nào.
“So với chuyện này, tôi càng muốn biết trong học viện người em gặp là ai?” Vinh Tranh thoáng nhíu mày: “Anh có để ý đến ngón tay hắn không? Hắn nhất định là cao thủ cơ giáp.”
“Nếu dựa theo điểm manh mối ấy để suy luận….” Phù Chính lại có giải thích khác: “Đó là do về sau tôi luyện mà thành, Liên Bang lớn như vậy, nhân khẩu có hơn trăm vạn ức không thể đếm hết. Tôi biết có phương thức sau khi luyện thành ngón tay sẽ như vậy.”
“Thực trùng hợp là, đó cũng là một loại phương pháp huấn luyện thao tác cơ giáp.”
Vinh Tranh không khỏi tò mò “Là cái gì?”
Hai người chậm rãi qua một góc hẻo lánh, Phù Chính tựa vào thân cây, Vinh Tranh tựa vào cùng y, thân cây thô ráp ma sát vào da thịt, Phù Chính thuận tay ôm chặt hắn lại: “Ngón tay như vậy, tôi chỉ thấy qua trên bức ảnh chụp con trai nhỏ của đại sư Andrew.”
Đại sư Andrew qua đời cũng hơn sáu bảy mươi năm, con của ông ít nhất cũng hơn trăm tuổi, tuổi Kỳ Uyên rõ ràng không phải. Đời sau của đại sư Andrew cũng không nhiều, bởi vì không có thành tựu gì cho nên cũng dần bị người quên đi.
“Loại phương pháp huấn luyện này rất tàn nhẫn. Trẻ từ lúc còn nhỏ, xương cốt chưa định hình nghiêm khắc rèn luyện kéo dài ngón tay, thống khổ trong đó không thể nói hết được. Nếu có thể luyện thành có thể đánh vỡ tốc độ truyền cực hạn của sóng não nhân loại, khiến ngón tay khống chế cơ giáp càng thêm linh hoạt, lúc nhanh nhất có thể sánh bằng trí não.”
Liền tính phương pháp huấn luyện này do bản thân đại sư Andrew tìm ra cũng bởi vì không đành lòng mà phát triển nó, càng không ghi vào trong những sáng tác của ông. Bởi vậy người đời sau cũng không biết nhiều, Kỳ Uyên không phải con trai ông ấy vậy từ đâu mà hắn biết phương pháp này?
Hai người thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả, bất quá nói vài câu chuyện phiếm lại an tĩnh lại, hưởng thụ an bình trong chốc lát, không khí ấm áp vẫn duy trì cho đến lúc hôn lễ chính thức bắt đầu, bọn họ từ trong tầng tầng lá cây ngó ra, nhìn thấy trên bãi đất trống lửa trại đã được nhóm lên, nam nam nữ nữ đều trang điểm rực rỡ, trên mặt đều là vui sướиɠ.
Bọn họ liếc nhau không hề cố kỵ nắm tay cùng đi xuống, đến chỗ khiêu vũ lại không có ý muốn nhảy, Vinh Tranh hưng trí nhìn a Long và Nguyên Không nhảy vô cùng hăng say Nguyên Oánh Oánh đứng ngoài nhìn dần cũng bị nhiễm nhiệt tình, cười càng tươi.
Đợi đến lúc vợ chồng làm lễ xong đưa vào tân phòng, vũ hội lửa trại cũng đạt đến lúc cao trào nhất, rất nhiều đôi tình lữ nắm tay nhau gia nhập, tràng diện nhất thời vô cùng náo nhiệt, tiếng hoan hô vang trời.
Cách xa khu náo động, góc hẻo lánh có hai người đứng nhìn nhau cười cười, Phù Chính nhìn dung nhan tuấn mỹ của Vinh Tranh dưới ánh lửa chiếu rọi hết sức động lòng người, y càng lúc càng yêu người này không thể tự kiềm chế, y lại gần hơn một chút, lại một chút nữa….Vinh Tranh đột ngột tiến lại gần, hôn từ môi đến thái dương, lại đến vành tai y, ái muội nói nhỏ: “Em muốn anh, chúng ta…có phải hay không cũng động phòng?”
Ánh mắt Phù Chính đột nhiên tối lại.