Phi Gien Hoàn Mỹ

6.57/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: meoconxuixeo Mọi chuyện đều dựa vào gien để định đoạt. Vinh Thanh cứ nghĩ mình đã chết rồi nhưng lại có cơ hội trùng sinh đến thế giới tương lai. Hắn mở mắt ra nhìn thấy hình dáng mình trong g …
Xem Thêm

Chương 37
Bọn họ vượt qua đám cây cối rậm rạp, như con thoi xuyên qua rừng mưa nguyên thủy. Vài chuyên gia thể lực không tốt trên trán toát mồ hôi, Vinh Tranh đoán cách này đại khái là do bọn họ nghĩ ra, hy vọng đối phương trụ được đến khi tìm đến nơi có thể ở được.

Thế nhưng, trong chiến tranh hiện giờ tất cả đều là phí công. Bằng vào điểm này có thể phán đoán, bọn họ ít nhất cũng mất đi liên hệ với Liên Bang khoảng ba trăm năm, tuyệt đối không có quy mô khoa học kỹ thuật gì lớn.

Ven đường chứng kiến màu xanh không qua khai phá, này cũng chứng minh đối phương không hề công nghiệp hóa, lại vì dân cư thưa thớt không có sức sản xuất tiên tiến. Vinh Tranh vừa định thảo luận điểm này với Phù Chính, lại phát hiện y quay đầu nhìn chuyên chú cái gì đó, không để ý tới bên này.

Hắn nhìn theo ánh mắt y thấy cách đó không xa trên một gốc đại thụ là một mang lớn niêm dịch màu đậm, bộ dáng ghê tởm. Mấy mét chung quanh đều chậm rãi bị ăn mòn, sức sống cạn kiệt. Sắc mặt Phù Chính ác liệt, Vinh Tranh nghĩ đến gì đó, hỏi dò: “Là…trùng tộc?”

“Còn là tộc quần nữ vương đã qua một kỳ thành thục.” Phù Chính trả lời “Khoảng cách này rất gần thế nhưng bọn họ không hề có ý hoảng sợ.”

Này xác định trên hành tinh này tuyệt đối có cách khắc chế Trùng tộc. Lại đi một lát, cuối cùng cũng tới nơi người ở.

Đứng trên sườn núi nhìn xuống đó là một thôn xóm không lớn, phòng ở phần lớn là hình thức nhà gỗ, cây cối cao lớn có thể chứa mấy người cùng đi, Vinh Tranh lần đầu nhìn thấy thứ mới mẻ như vậy, nhịn không được nhìn chung quanh nhiều thêm vài lần, dư quang nam nhân đầu lĩnh quét qua, lộ ra miệng răng trắng cười: “Tôi gọi là Nguyên Không, nơi này của chúng tôi rất xinh đẹp đi?”

Vinh Tranh gật đầu tán thưởng nói: “Thật là phong cảnh tự nhiên, rất độc đáo.”

“Đây đều ra mọi người trong thôn cùng nhau thiết kế ra.” Nhắc tới sự kiêu ngạo của mình, nam nhân kìm lòng không được cũng nói nhiều hơn, chỉ vào một cái giới thiệu: “Cái nhà gỗ lớn nhất màu lục bên phải chính là nhà tôi.”

Cái nhà gỗ kia không chỉ rất lớn còn xây vô cùng rắn chắc, chung quanh là dây leo quấn quanh, màu xanh dạt dào cũng không biết mùa hè có muỗi không, Vinh Tranh nghĩ đến đây nhịn không được cười cười.

Nụ cười này của hắn tươi sáng nở rộ cùng với trang phục cơ giáp mang đến cảm giác máy móc băng lãnh nhu hòa đi rất nhiều,

khiến cho vẻ ngoài tuấn mỹ càng thêm bất phàm, Nguyên Không nhìn đến sửng sốt, mặt lại đỏ. Nam nhân khiến hắn cảm thấy người này còn đơn thuần hơn Tống Tử Võ, Nguyên Không lắp bắp: “Cậu…Nam nhân sao lại dễ nhìn như vậy…”

Vinh Tranh buồn cười nói: “Này cũng không phải tôi có thể quyết định.”

Nguyên Không cư nhiên rất nghiêm túc nghĩ nghĩ mới nói: “Đúng vậy, bất quá khí lực tôi lớn như vậy là do tự mình luyện ra! Tôi mỗi ngày chạy ít nhất ba vạn thước, trời mưa cũng không nghỉ!”

Thật đúng là đơn bào a, Vinh Tranh nghĩ, thừa cơ hội này, chặng đường ngắn ngủi vội vàng nói vài câu liền tinh tường toàn bộ tình huống.

Giống như suy đoán của Vinh Tranh, hơn bốn trăm năm trước, nơi này vốn là hành tinh cực kỳ phồn vinh thế nhưng Trùng tộc xuất hiện khiến bóng ma bao trùm hết thảy, Liên Bang biết rõ hành tinh bị Trùng tộc xâm lược không thể cứu vãn nữa đành tuyên bố buông bỏ, thúc giục mọi người lui lại. Mà có một số người không muốn rời khỏi quê hương liền vụиɠ ŧяộʍ ở lại. Không nghĩ tới mấy trăm năm trước bọn họ phát hiện Trùng tộc kinh sợ gì đó, dựa vào điểm này, bọn họ tiếp tục ở trong này sinh sản đời sau, sống tới ngày hôm nay.

Hiện bọn họ sinh hoạt cơ bản đã không thành vấn đề, trình độ khoa học kỹ thuật cũng không xuống dốc quá nhiều, chỉ là khuyết thiếu tâm lý cạnh tranh và nhu cầu thị trường cho nên mới đình trệ thật lâu.

Nguyên Không là đời thứ bảy sinh ra ở đây, quản lý đương nhiệm là cha của anh ta-Nguyên Thiên. Anh ta còn nói cho Vinh Tranh, nửa năm trước cũng là anh ta tự tay cứu a Long về, mà cô gái a Long muốn cưới là em gái anh ta, Nguyên Oánh Oánh. Thân là anh vợ, anh ta tựa hồ có chút bất mãn với thân phận hải tặc của a Long.

“May mắn tiểu tử này nói rời khỏi cái tổ chức lang gì đó, ở lại chỗ này sống với Oánh Oánh.” Nguyên Không nói “Không thì tôi và cha tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cậu ta cưới Oánh Oánh nhà chúng tôi.”

Rất có ý tứ. Vinh Tranh thấy thú vị lại ra vẻ lơ đãng hỏi: “Như vậy, mấy người bọn họ cũng đến đây cũng là tính toán ở lại nơi này sao?”

“Cậu nói mấy hải tặc kia?” Nguyên Không thuận miệng nói: “Bọn họ không có nói thế nhưng chuyển tới đây rất nhiều dụng cụ chúng tôi cần còn dạy chúng tôi cách sử dụng. Điều này chúng tôi rất cảm kích. Thế nhưng cũng như cái thiếu gia Deans lúc trước vậy, nếu muốn xâm lược chúng tôi, với kẻ thù chúng tôi tuyệt đối không nương tay.”

Nói tới đây, anh ta lộ ra biểu tình phẫn hận: “Tôi liền biết, mặt trắng nhỏ kia không phải thứ gì tốt! Chúng tôi đã chết mất vài người!”

“Gã không có kết cục tốt.” Vinh Tranh nghĩ đến

Kevin.Deans

hoành hành, cười cười: “Gã cũng không sống thêm được bao lâu.”

Hoàn hảo cư dân nơi đây còn tương đối lý trí, phân rõ người ngoài. Chỉ là Tổng đốc

Ulysse.Deans

chắc sẽ không nghĩ đến, kế hoạch mình hao hết tâm tư tìm kiếm nguồn năng nguyên mới đã bị ngâm nước nóng, còn bồi thường luôn đứa con một của mình. Vinh Tranh còn muốn hỏi chút đến cùng thì thứ gì khắc chế Trùng tộc, không nghĩ tới Nguyên Không vừa nhắc tới vấn đề này liền cứng ngắc mà chuyển đề tài, cố ý nói qua loa, mắt thấy đã tới nơi, anh ta cũng thuận thế ngừng nói chuyện phiếm.

Thôn xóm gần ngay trước mắt, đoàn người cố sức bò lên đại thụ vào một gian nhà gỗ rất lớn, bên trong ngay cửa vào là đại sảnh, hắn nghĩ hẳn nơi này là chỗ bàn bạc hằng ngày của bọn họ.

Một nam nhân trung niên có vài phần tương tự Nguyên Không đi ra, trên mặt là nụ cười tươi hòa ái mà không mất tự nhiên: “Xin chào các vị, tôi là Nguyên Thiên. Hoan nghênh đến nơi này, có lẽ lúc trước nơi này có tên khác nhưng từ lúc chúng tôi quyết định sinh hoạt tại đây liền gọi là hành tinh Gaia.”

Phù Chính tiến lên trước một bước bắt tay với ông: “Tôi là Phù Chính.”

Người địa phương mấy trăm năm không xem tin tức Liên Bang nên không có bất cứ ý tưởng gì khi nghe tên y. Ba phương phân biệt ngồi xuống, giới thiệu ngắn gọn về nhau, bởi vì lấy danh nghĩa tới dự hôn lễ cho nên không khí rất thoải mái. Vài chuyên gia nghe nói nơi này có năng nguyên mới, lòng sớm nóng như lửa đốt, chúc mừng vội vàng nhất. Chưa nói vài câu liền gọi người mang nhóm bọn họ đi thăm dò.

Người còn lại ở trong phòng tùy ý nói chuyện phiếm, bởi vì mục đích của Phù Chính không phải là chiếm đoạt lại có Kỳ Uyên làm người trung gian nên thái độ của Nguyên Thiên không sai, còn đề cử cho bọn họ hoa quả đặc sản địa phương. Vinh Tranh mới đầu không để tâm cầm lấy một cái, không ngờ nước quá nhiều, ướt cả tay.

Hắn vừa định nói trên người không có khăn tay, hai cánh tay một trái một phải thò qua đều cầm khăn tay, vừa khéo một trắng một đen. Vinh Tranh cổ quái nhìn khăn tay màu đen kia, quả nhiên phát hiện hai ngón tay khác với người thường.

Hắn nhướn mày cho Kỳ Uyên một ánh nhìn, trên tay lại tự nhiên cầm lấy khăn tay trắng của Phù Chính, xoa xoa tay lại gấp lại cất vào trong lòng mình, thong dong cười nói với Kỳ Uyên: “Cảm ơn.”

Kỳ Uyên mị mị mắt, thu lại khăn tay màu đen kia, cái gì cũng chưa nói.

Không khí nhất thời có chút xấu hổ, Nguyên Không vừa vặn đi nhanh đến, vô cùng vui vẻ mời Vinh Tranh: “Rất nhanh sẽ tới buổi tối, đêm nay là hôn lễ, bên ngoài có dạ tiệc lửa trại! Thế nào? Ra ngoài chơi đùa với chúng tôi đi!”

Phù Chính đứng dậy đầu tiên, Vinh Tranh cũng lập tức đứng theo, hai người sóng vai đi ra ngoài. Nguyên Không không biết quan hệ của hai người còn hiếu khách kể phong tục địa phương, đồng thời có chút ngượng ngùng mở miệng: “Cái kia….đêm nay dạ tiệc sẽ có khiêu vũ, tôi….tôi có thể cùng cậu khiêu vũ không?”

Anh ta chớp mắt chờ mong nhìn Vinh Tranh, cực kỳ giống một chú chó lông vàng lớn đang đợi chủ nhân khen ngợi, Vinh Tranh nhìn trong lòng mềm nhũn, bởi vì không biết đây là tập tục gì nên nhìn sang Phù Chính.

Ánh mắt Phù Chính u ám nhìn không ra cảm xúc. Vinh Tranh thấy sắc mặt y hơi cương lại không khỏi cười thầm, nâng tay giữ chặt cánh tay y, cười tươi cố ý hỏi: “Chúng ta cũng đi, ân?”

Phù Chính còn chưa nói, sắc mặt Nguyên Không thay đổi giật mình thì thào hỏi: “Các người….Là người yêu?”

Vinh Tranh thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, chúng tôi đang kết giao.”

Thêm Bình Luận