Chương 35
“Đúng!” Ninh Phi trầm trồ khen ngợi, cũng nói theo: “Thiếu gia Kevin cũng quá bất hạnh! Tuy rằng chạy ra khỏi hang hổ lại rơi vào miệng sói, sao lại gặp phải hải tặc tinh tế cơ chứ! Này thật không có liên quan gì đến chúng ta, vì cứu gã chiến hữu của chúng ta còn phải hy sinh đó!”
Kỳ Uyên bị Vinh Tranh đẩy về như vậy, không thực hiện được mục đích, đại khái nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt có chút tối tăm. Phù Chính lạnh lùng nói: “Anh cũng đã thấy, hiện tại có thể hảo hảo nói chuyện hợp tác chưa?”
“Được a.” Kỳ Uyên ra vẻ trấn định, lại không cam lòng nói với Vinh Tranh: “Đừng quên cậu đã từng nói cái gì.”
“Tôi nhớ rõ những gì mình đã nói.” Vinh Tranh không nặng không nhẹ nói lại lần nữa: “Đó là việc riêng của tôi và anh. Tôi hy vọng anh cũng có thể nghĩ như vậy.”
Kỳ Uyên có chút mất kiềm chế, nhưng lời Vinh Tranh vừa nói ra, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, thâm sâu nhìn Vinh Tranh một cái, phát hiện chính mình vẫn không có biện pháp với cậu ta như cũ, mấy người không nhìn Kevin rít gào mắng giận, đi đến phòng khách cách đó không xa. Phù Chính còn chưa nói gì, Vinh Tranh nhỏ giọng hỏi Nick có thể đi pha bình trà hay không.
Hắn không đi được, Nick rất thích ý đi, khi trở về ghé vào lỗ tai hắn chế nhạo: “Cậu thật chu đáo a chị dâu.”
Vinh Tranh hung hăng cho hắn một khuỷu tay, đau đến nước mắt sắp chảy ra. Nhưng tư thái đùa giỡn này hiển nhiên đã kéo gần khoảng cách, hắn chắc chắn sẽ lên chiến trường với Phù Chính, về sau tự nhiên không tránh được phải giao tiếp với nhóm chiến hữu của y, phương thức như vậy tất cả mọi người đều thích.
Nick thảm hề hề đứng ở góc hẻo lánh tiện hành động, hai người Kù Uyên mang đến cũng tản ra, ba người ngồi trên ghế sô pha, Kỳ Uyên khôi phục dáng dấp ban đầu, hai ngón tay thon dài giao nhau lại mở ra, giao nhau rồi lại mở ra, này tựa hồ là động tác quen thuộc khi hắn suy nghĩ. Phù Chính cũng không nói gì, đang đợi đối phương mở lời trước.
Đứng ở góc độ của Phù Chính, không tốt nói trước. Y hiện tại đang là quân nhân, tuy rằng có tham gia chính trị song đó cũng không phải chức nghiệp chính của y, nói cách khác, y kỳ thật không thích lục đυ.c đấu đá gì đó, thế nhưng địa vị của Phù gia lại có thể tham gia vào việc này, gia tộc, phe phái, đấu tranh chính đàn….Đều chung nhịp thở với y, nếu không muốn bị người khác khống chế vận mệnh có hai phương pháp, hoặc là cái gì cũng không làm hoặc là cái gì cũng làm.
Huống chi bây giờ y còn có Vinh Tranh. Vì tương lai của hai người, y phải thận trọng.
Có lẽ vì một phen giao phong mới rồi, Kevin đã bị đóng dấu nửa đường chết. Kỳ Uyên cũng không nóng nảy, rất là nhàn nhã, nửa ngày sau mới nói: “Nếu các người bắt được Kevin như vậy các người biết gã từ Borges tinh đến nơi xa xôi này để làm gì sao?”
“Chúng ta biết.” Phù Chính bất động thanh sắc, đồng thời đánh ngược lại: Người thuê anh cũng nhìn trúng nơi này?”
“A…Quả nhiên là Phù thiếu tướng được xưng là chiến thần.” Kỳ Uyên không lưu tâm, nhận lấy toàn bộ thăm dò của Phù Chính. “Tất cả mọi người đều biết chuyện vậy thì không cần nói lời thừa thãi nữa. Sự tình rất đơn giản, gia tộc Deans nhất định đeo mặt đen, người phản diện như vậy tuy rằng có chút phiền toái, nhưng có thể có được thắng lợi cuối cùng, không phải sao?”
Mấy câu này vừa nói ra, phạm vi người có khả năng lại thu nhỏ lại, trong lòng Phù Chính đã biết, hỏi lại Kỳ Uyên: “Anh muốn làm gì?”
Kỳ Uyên nâng tay phải lên, vươn ra hai ngón tay dài khác hẳn với người thường: “Tôi muốn làm hai việc thế nhưng thiếu người hợp tác. Hôm nay gặp được anh, tôi cho rằng rất thích hợp.”
“Thứ nhất gϊếŧ chết
Kevin.Deans
diệt khẩu, giấu tin tức này.”
“Thứ hai, tôi và dân bản xứ của hành tinh kia có chút liên hệ, bọn họ không hy vọng lại có người như Kevin đánh chủ ý đến mình, hơn nữa….Có thể suy xét cùng khai phá.”
Người địa phương mất liên lạc cùng Liên Bang nhiều năm, trình độ khoa học kỹ thuật rất lạc hậu, vì sinh tồn và phát triển, bọn họ cũng muốn cải thiện hoàn cảnh cư ngụ của bản thân, Kevin đến khiến bọn họ càng cần nhanh chóng hiểu rõ trình độ của Liên Bang. Bọn họ không nghĩ lại làm “dân bản xứ” một hành tinh xa xôi mà nguyện ý nỗ lực tranh thủ một tương lai tốt đẹp.
Vinh Tranh lại không có ý tưởng như thế, không khỏi hỏi: “Như thế nào? Người thuê anh cũng không đàm phán thuận lợi với bọn họ sao?”
Kỳ Uyên nhún vai: “Chính khách sao, tự nhiên phải ưu tiên lợi ích cho mình rồi. Số lượng người địa phương không nhiều, bọn họ càng có khuynh hướng mua toàn bộ hành tinh, đuổi toàn bộ người đi. Như vậy lợi nhuận đạt được là 300%.”
Vì 100% lợi nhuận, liền có vô số người chịu đánh cược tính mạng, huống chi lại nhiều như vậy. Ở ngoài đương nhiên nói lời dễ nghe nhưng chung quy tất cả đều là ý tứ như vậy. Đa số người tại thời điểm có cơ hội như vậy đều thà rằng cải thiện chứ không muốn chuyển đi, bởi vậy những ý kiến bất đồng của người địa phương cũng dẫn đến không ít tranh luận.
Phù Chính bình tĩnh suy xét lợi hại trong đó. Phù gia tuy rằng lấy quân công lập nghiệp, thành viên trong nhà cũng chủ yếu tham gia quân ngũ, nhưng những người còn lại cũng kinh doanh rất nhiều ngành sản xuất, chỉ có thể nói thế lực chủ yếu là trong quân. Phù Chiến là một chi thuộc bổn gia(dòng chính), lại bởi vì ngày thường rất bận, bọn họ chỉ hằng năm sang năm mới mới tụ hội ở gia tộc. Mà tài nguyên liên quan đến sản nghiệp kinh doanh của Phù gia là do một người chú ở phân gia(dòng phụ) đảm nhiệm. Nếu nhận được chuyện này, không khó gì lại phân đến cho ông ấy.
Một gia tộc đứng không ngã cũng không đơn giản như vậy. Đáp ứng Kỳ Uyên chính là cấu kết với hải tặc, vô luận là làm gì cũng thế, Kỳ Uyên có thể âm thầm làm rất nhiều chuyện, mang đến lợi ích khổng lồ bởi vậy chống lại đối thủ này của hắn cũng không phải vẫn đế dễ giải quyết chỉ cần nói là được.
Kỳ Uyên cũng biết đây là chuyện quan trọng cần suy nghĩ, rất kiên nhẫn chờ đợi. Thật lâu sau Phù Chính khẽ gật đầu: “Phù gia sẽ cân nhắc chuyện này.”
“Không nên để tôi đợi lâu.” Kỳ Uyên lúc này mới mỉm cười, nói lời như vậy trên cơ bản đã thành bảy tám phần. “Lấy kỳ hạn là nửa tháng, thế nào? Lúc các người phái người đến khảo sát địa điểm, cũng có thể liên hệ với tôi.”
Cẩn thận suy ngẫm, Vinh Tranh hỏi: “Anh sao lại quen với bọn họ? Không phải đã phong bế rất lâu rồi sao?”
“Điều này sao….” Kỳ Uyên cố ý đến gần hơn, cơ hồ sát mặt Vinh Tranh: “Thủ hạ của tôi ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn, vừa lúc hạ xuống bên kia, được bọn họ cứu trợ, sau ở lại hơn nửa năm, còn nhìn trúng một cô nàng bên đó…Các người nếu không vội, có thể tham gia hôn lễ nửa tháng sau của bọn họ, nghe nói là tổ chức theo tập tục địa phương lưu truyền tới nay, phi thường thú vị.”
Hắn mời rất thành ý, Vinh Tranh cũng có chút động tâm, nhưng chuyến này nhất định sẽ có nguy hiểm. Gerda nhìn bọn họ nói chuyện không sai biệt lắm, lộ ra xen vào: “Ta muốn đi xem~!”
“Di? Kỳ Uyên sao ngươi lại ở đây?”
Kỳ Uyên tâm tình tốt, cười tủm tỉm, điểm vào cái trán hư ao của Gerda: “Đúng vậy, sao ta lại ở trong này a? Thật sự là bí mật. Thế nào? Muốn đi xem phong tình hôn lễ dân tộc với ta không?”
Gerda vô cùng hào hứng, bộ dạng vặn vẹo xoay tới xoay lui muốn đi, Gia Y cũng hiện thân, trước nhìn nhìn sắc mặt Phù Chính, phát hiện có chút….Khó coi?
Nhìn theo ánh mắt Phù Chính, Gia Y lập tức xông lên chui vào giữa Vinh Tranh và Kỳ Uyên, ngẩng đầu lên: “Gerda ngươi thật dọa người! Kho số liệu của ngươi không phải là không gì không có sao?”
“Sao có thể giống với tận mắt nhìn thấy!” Gerda mất hứng: “Gia Y ngươi thật là một cơ giáp nhàm chán!”
“Cơ giáp còn muốn nhìn tận mắt cái gì.” Gia Y đẩy lùi hỏa lực kiên trì của Gerda, nhanh chóng ném ra một câu tuyệt đối khiến Gerda căm ghét vạn phần: “Ngươi cũng không phải là người.”
Gerda quả nhiên nổi giận: “Ngươi mới không phải người!”
Lần thứ 101, hai cơ giáp triển khai vấn đề lâu dài lại tràn ngập thuốc súng, Phù Chính đứng lên, mặt không biểu tình: “Tôi cần liên lạc với trong nhà một chút.”
Kỳ Uyên buông tay: “Xin cứ tự nhiên. Bất quá để Vinh Tranh ở lại một lát. Tôi có lời muốn nói.”
Phù Chính lập tức nói với Vinh Tranh: “Gia gia nói muốn thấy em bình an vô sự.”
Vinh Tranh kinh ngạc, đảo mắt nhìn hai người, cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng từ lúc hắn đi đến giờ vẫn chưa liên lạc với Phù Chiến, quả thật cũng nên báo bình an.”
Hắn cũng đứng lên, khách khí nói: “Tôi trước đi một lát, chốc sau sẽ trở lại.”
“Còn có, tôi cam đoan với anh, Kevin hẳn phải chết, có thể thả Ron ra không?”
Hai người sóng vai, đứng chung một chỗ rất hòa hợp, Kỳ Uyên nhìn thấy chướng mắt, lạnh lùng nói: “Kevin.Deans
còn chưa chết.”
Vinh Tranh có điểm vội vàng chỉ có thể tạm thời buông chuyện này, quay đầu nhìn Phù Chính với ý xin lỗi. Người sau nhận được, vẻ mặt lập tức càng ôn hòa. Đợi khi bọn họ đi vào phòng bên cạnh, lúc chỉ còn lại hai người, Phù Chính an ủi: “Bây giờ không phải là thời điểm, Kỳ Uyên hẳn sẽ không làm gì Ron.”
Vấn đề hiện tại là chúng ta có nên đi xem tình huống thực địa không, lại quyết định có muốn hợp tác với đoàn hải tặc Tham Lang không?”