#3 Nguyễn Nịnh được bôi thuốc mỡ mát lạnh lên mặt. Lạc Nhĩ Văn đi giải quyết một số chuyện, cậu ở trong phòng ngủ một mình, có chút buồn tẻ.
Lạc Nhĩ Văn thật dịu dàng.
Nguyễn Nịnh dẩu môi nghĩ. Lạc Nhĩ Văn quả thật mang phong thái quy chuẩn của Alpha. Khi nãy lúc bôi thuốc, lòng bàn tay lạnh như băng của Lạc Nhĩ Văn lướt qua mặt cậu, vừa bôi thuốc còn vừa hỏi cậu có đau không.
Sau này cậu cũng sẽ phải chăm sóc Omega như vậy sao?
Nguyễn Nịnh ảo não rời khỏi giường. Cậu đứng dậy muốn ra ngoài nhìn ngó một chút. Tay vừa chạm vào nắm đấm cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài vọng vào.
"Thưa chỉ huy trưởng, phi thuyền do Đế Đô phái tới đã đến, lúc nào cũng có thể đưa họ trở về."
"Ừ." Giọng nói của Lạc Nhĩ Văn vang lên: "Tình hình hiện tại của Hắc Vân Tinh như thế nào?"
Hắc Vân Tinh?
Nguyễn Nịnh rón rén dán lỗ tai lên cửa. Cậu biết hành động của mình không đúng lắm, nhưng cậu tuyệt đối không thể quay về Đế Đô Tinh được.
"Mạc Tư đã khống chế được hộ vệ bên cạnh dị trùng." Kiều nói: "Nhưng dị trùng bỏ trốn quá nhanh, hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm ra nơi ẩn náu của trùng vương."
"Ha." Lạc Nhĩ Văn đột nhiên cười khẽ. Hắn thản nhiên nhìn lướt qua cửa phòng, giả bộ lơ đãng nói: "Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tiêu diệt trùng vương."
Kiều: "?"
"Gϊếŧ nó chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con."
Kiều: "..."
Không hiểu sao cứ có cảm giác chỉ huy trưởng đang khoe khoang là thế nào?
"Tạm thời không nói đến chuyện này nữa," Lạc Nhĩ Văn khụ một tiếng, chuyển chủ đề: "Báo với họ nửa tiếng sau sẽ di chuyển sang phi thuyền do Đế Đô phái đến."
"Rõ, thưa chỉ huy trưởng!"
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Nguyễn Nịnh chạy nhanh trở về giường. Cậu vội vàng cầm quyển tạp chí đặt đầu giường lên, giả như không hề có chuyện gì xảy ra.
"Cộc cộc", tiếng gõ cửa lịch sự vang lên. Nguyễn Nịnh nghe thấy tiếng của Lạc Nhĩ Văn: "Là tôi, Lạc Nhĩ Văn."
"À." Nguyễn Nịnh lên tiếng: "Mời vào." Cậu gập quyển tạp chí, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, trong lòng tính toán tìm cách không phải lên chiếc phi thuyền kia.
"Phi thuyền do Đế Đô Tinh phái tới đón mọi người đã đến. Em thu dọn hành lý đi, một lát nữa tập trung ở sảnh khởi hành về nhà."
"Được." Nguyễn Nịnh nhỏ giọng đồng ý, nghĩ lát nữa sẽ trốn bừa trong một căn phòng nào đó. Cậu chậm chạp xuống giường, tay còn vơ luôn quyển tạp chí đang cầm vào ba lô: "Tôi không có hành lý gì."
"Lạc Nhĩ Văn, anh cứ đi trước đi." Nguyễn Nịnh ngẩng đầu cười với Lạc Nhĩ Văn: "Tôi thay quần áo rồi lập tức đến đại sảnh tìm mọi người."
Giọng nói của Nguyễn Nịnh rất mềm mại, Lạc Nhĩ Văn nghe cậu gọi tên mình mà cảm giác người sắp không đứng vững nổi.
"Được." Lạc Nhĩ Văn cố gắng kiềm chế trái tim đang đập như đánh trống, suýt chút nữa đi cùng tay cùng chân rời khỏi phòng.
Chờ đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, Nguyễn Nịnh mới lo lắng ôm ba lô mở cửa. Cậu cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không có người thì mới nhanh lẹ chạy ra ngoài.
Nguyễn Nịnh đi loanh quanh trong quân hạm, may mắn là không đυ.ng phải ai. Cậu nhìn cảnh cửa lớn xám xịt phía trước, tim đập thình thịch, mở cửa chui vào.
Lạc Nhĩ Văn ngồi trong phòng điều khiển chính nhìn chú mèo nhỏ chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng dừng ở trước phòng ngủ của hắn. Hắn vừa lòng mỉm cười, vui vẻ rời khỏi phòng điều khiển.
Chú mèo nhỏ thật ngốc, thò một chân chui vào chiếc bẫy hắn đã đặt sẵn từ trước.
Lạc Nhĩ Văn không muốn đưa Nguyễn Nịnh đến Hắc Vân Tinh, nhưng đồng thời cũng không muốn để Nguyễn Nịnh quay về Đế Đô. Hắc Vân Tinh tất nhiên sẽ có nguy hiểm, nhưng hắn tự tin có thể bảo vệ Nguyễn Nịnh, không để cậu phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Hết #3.