Chương 7: Sos 7
Mỗi ngày run run bò qua chậm chạp trong máu và thịt. Mặc cho Per ám chỉ đủ mọi cách, Glady vẫn thờ ơ đối với việc cứu vớt thiếu niên kia. Thần quan đại nhân thì không biết vẫn đang lạc lối nơi nào trên con đường cứu khổ, không thấy bóng dáng đâu cả. Suốt cả ngày, Per có mỗi việc là tỏa ra sát khí bịt miệng mấy lão già đến nghị sự cũng có thể cãi nhau hoặc là tỏa ra khí lạnh dọa sợ chết khϊếp đám sủng vật. Thế nên hắn rảnh rỗi đến sắp mọc mốc lên rồi.
Ai còn dám nói với Per rằng quang minh chính đại xem hiện trường GV là hạnh phúc, hắn sẽ nổi điên lên cho mà xem. Có thể là xem hai giờ GV một ngày là hạnh phúc, nhưng một ngày xem đến mười hai tiếng… dễ gây nên sớm X, bất lực, lãnh cảm lắm. Cả ngày cứ ngồi tham quan học tập kiểu này, đối với việc thái độ của mình càng ngày càng bình tĩnh, Per thật sự lo cho mức độ sức khỏe tâm lý của hắn.
Vì vậy Per quyết định thay đổi hoàn cảnh, ra ngoài hoàng cung đi dạo một chuyến, nên biết rằng hoàn cảnh tốt có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh. Cả ngày cứ phải đối mặt với đám sủng vật vẫy đuôi mừng chủ, thêm một đám lão già, lại còn một con chó dữ chỉ chực cắn người, Per cho rằng dù hắn không biếи ŧɦái, sẽ còn hơn cả biếи ŧɦái.
Thuận lợi từ trong hoàng cung đi ra, thậm chí không ai dám hỏi điện hạ chuẩn bị đi đâu đấy. Sau khi Per ra khỏi cung, lại đi thật lâu, thuận mắt chọn một cửa hàng quần áo cách khá xa trung tâm thành, trước khi nhân viên kịp mở miệng nịnh nọt đã ra yêu cầu muốn mua bộ quần áo vải thô rẻ nhất.
Nhân viên cửa hàng vừa nặn ra nụ cười đã bị thiếu niên làm cho cứng họng. Có điều khi Per trả tiền, gã liền lập tức khôi phục vẻ bình thường. Nhanh nhẹn lấy tiền lẻ trả lại, không lảm nhảm thêm nửa lời. Per đã quen thái độ này trước khi xuyên không từ lâu rồi. Hắn mượn một gian để thay đồ, cám ơn rồi rời đi. Cái thái độ khách hàng mà phải ôm cả cục tức vào bụng này thật là lâu lắm rồi mới cảm nhận được. Per hít thở không khí trong lành ngoài hoàng cung, tâm trạng lập tức vô cùng sảng khoái mà khen thầm trong bụng.
Cho dù hắn rất muốn đội lốt cừu non, sau đó diễn một phát vùng lên thành đại địa chủ, chống nạnh, chỉ thẳng mặt gã nhân viên kia, cười hahaha ba tiếng mà nói rằng: “Ông mày đây là quốc vương!”
Thế nhưng nghĩ nghĩ một chút thấy có vẻ hơi bị thiểu năng. Cái việc đẹp trai nhà giàu mà lại giả bộ nhà nghèo ấy, cho dù ở thời hiện đại cũng sẽ bị tất cả mọi người nhổ nước bọt đến chết. Tự nhận mình vẫn còn là người bình thường, Per đành ôm sự nhẫn nhịn uất ức của dân thường, cũng là cái mà người ta vẫn hay gọi là giản dị ấy, mặc trên người bộ áo thô màu xanh mà lẳng lặng rời đi.
Trong trò chơi, quần áo của nhân vật chính đều cực kỳ hoa mỹ. Nói chung là nếu chỗ nào có thể dát được vàng bạc thì nhất định không dùng sợi chỉ bình thường, thỉnh thoảng dù có dùng màu tối cũng phải làm cho nó trở nên tối đến mức rực rỡ, còn về viền với ren, cứ cái nào phức tạp nhất thì dùng cái đó. Per hồi tưởng lại bộ phận thiết kế nhân vật toàn nữ nhân viên của công ty, ai ai cũng như bị điên vậy, mắt đỏ ngầu cộng thêm quầng mắt thâm, thế mà vẫn bừng bừng nhiệt huyết không mệt mỏi. Hắn rùng mình mấy cái. Hắn thật sự cảm thấy đời này hắn sẽ chẳng cảm thấy cô gái nào đáng yêu nữa. Hủ thực sự là rất đáng sợ.
Nhưng ngược lại, phục sức của nhân vật phụ trong trò chơi phổ thông hơn rất nhiều. Nhìn những người xung quanh Per thì biết.
Bây giờ đang là mùa hè, đàn ông thì mặc áo không tay, không cúc áo, mỗi bên một mảnh vắt qua, thêm một mảnh vải nữa chiết quanh eo, dưới thì mặc một cái quần đến mắt cá chân, thế cũng xong. Phụ nữ thì mặc áo trên vạt dài, có người còn có ren thêu hoa, nhưng hầu hết vẫn khá mộc mạc. Khí nóng của mùa hè làm đại đa số chịu không nổi, Per nhìn thấy khá nhiều người chân đất đi trên đường sỏi, cũng có người đi dép cỏ. Mới đi được vài bước, Per chợt nhận ra đôi giày da hắn đi với bộ đồ này thật quá kỳ quái, phải nhanh chóng mua một đôi dép cỏ để thay.
Đứng trước mặt chủ tiệm, Per thu năm ngón tay lại, lật một phát cổ tay, lập tức đồ vật được thu vào không gian của hắn. Sau đó, hắn còn không quên quay đầu lại cười gian ác với bọn trộm vặt bám đuôi một cái. Đối phương vừa nhìn thấy, lập tức hiểu rằng con cừu non kia thực chất là một con sói xám, liền ba chân bốn cẳng chạy tan tác, ai làm việc người đó.
Thiếu niên Per hài lòng thu hồi ánh mắt lại, suy nghĩ một chút, lại đem tất cả những vật phẩm trang sức trên người mình gỡ xuống. Sau khi gỡ ra, Per hài lòng tìm một tấm gương trong tiệm xem thành quả. À, một thiếu niên sạch sẽ xinh đẹp làm sao, dù cho ánh mắt có phần âm hiểm, nhưng những thứ còn lại đều tuyệt vời. Tự mãn nghểnh cao đầu gật gật hồi lâu, hắn liền bị cửa tiệm đuổi ra ngoài.
Thiếu niên lang thang trên đường như một người không có nghề ngỗng gì, chỗ này ngó một chút, chỗ kia liếc một tẹo, trong con mắt người ngoài nhìn vào hệt như một tên nhà quê lên tỉnh. Phố xá của Đế đô Obeli vô cùng phồn hoa, náo nhiệt, thậm chí ven đường những con dốc trong phố nhỏ cũng đều là các cửa tiệm muôn màu. Lần đầu tiên, thiếu niên cảm nhận được sự phồn vinh của quốc gia hắn.
Trong lúc cao hứng, hắn cũng cảm thấy có chút nhàm chán. Lâu quá không đi dạo phố rồi, sau khi Per đảo đi đảo lại ở một nơi, hắn đột nhiên không biết nên làm gì tiếp theo nữa. Trước nay, đồ hắn mua toàn là nhìn giá xem cái nào rẻ thì chọn, tiền tiết kiệm nhỏ giọt từ tiền sinh hoạt phí góp lại mua một đĩa trò chơi cũng có thể làm hắn nhảy cẫng lên cả ngày vì mừng. Trái lại, hiện tại, đừng nói là một cửa tiệm, cả cái thành phố, cả quốc gia này đều là của hắn, hắn muốn gì có nấy, chẳng phải tiết kiệm tiền ăn uống. Cái sự vui sướиɠ từ hành động tiêu tiền như nước này không duy trì được vài giây, hắn liền cảm thấy cuộc sống chẳng có thú vui gì đáng kể nữa.
Quả nhiên, con người không thể quá giàu được. Quá giàu kiểu gì cũng có bệnh.
Dứt khoát cắt đứt cái suy nghĩ buồn phiền, tiều tụy quái quỷ này đi, Per nghĩ nếu mà có tiền không mua được niềm vui, hay là hắn tìm cái niềm vui nào không tốn tiền thử xem? Nhưng niềm vui mà không tốn tiền thì tìm ở đâu bây giờ?
“Xin chào, xin hỏi có chỗ nào có cái gì hay hay mà không tốn tiền không?”
“…” Người đi đường bị hắn chặn lại hỏi, nhìn hắn với vẻ bó tay, sau đó liền cười cợt mà bảo rằng: “Bao giờ cậu tìm được, nhớ báo cho tôi một câu nhé.” Sau đó bỏ đi.
Per cảm nhận sâu sắc hình như đối phương hiểu nhầm gì rồi, vì vậy, hắn liền dứt khoát thay đổi kiểu hỏi để hỏi lại người thứ hai.
“Xin hỏi, có chỗ nào có việc kiếm tiền thật nhanh không?”
Người thứ hai này chỉ cho hắn một đường đi, Per liền rẽ trái rẽ phải theo chỉ dẫn một hồi, cuối cùng cũng hăng hái phấn khởi chạy đến nơi. Kết quả, hắn phát hiện hóa ra lại chạy về cửa nhà mình.
Chỉ thấy một tấm bảng treo trên cánh cửa phía tây của hoàng cung ghi chi chít chữ. Đại ý nói muốn tuyển quan võ qua hình thức tỉ thí, hứa hẹn đãi ngộ tốt, lương cao, phúc lợi cực nhiều, hoan nghênh mọi người báo danh.
Cũng phải nói lại, loại hình tuyển dụng nhân tài lại vốn là do Per sáng tạo ra. Từ trước đến nay tầng lớp quyền lực của Obeli là cho quý tộc khống chế.
Khi Per lên ngôi, một mặt vì tranh thủ sự ủng hộ của tầng lớp nhân dân cấp thấp, áp chế quý tộc, một mặt là vì… khi hắn tiến công vào thành “nhỡ tay” gϊếŧ quá nhiều, khiến cho các vị trí được quý tộc đảm đương trước đó trống huếch trống hoác. Cứ đà này thì không thể nào vận hành quốc gia được nữa, nên mới có việc tỉ thí tuyển dụng này.
Người có tài sẽ có chức vụ quan trọng, tất cả dựa vào thực lực.
Nói không phải bằng miệng mà bằng đầu óc hoặc nắm đấm, việc này được rất nhiều người ủng hộ, đồng thời cũng chỉ ra một con đường sáng lạng cho rất nhiều người có hoài bão.
Nhưng bây giờ, Per biểu thị rằng hắn chẳng hứng thú gì báo danh làm người hầu cả. Thiếu niên quay đầu bước đi, định tìm người thứ ba hỏi xem thế nào, có việc gì bình thường không, ít tiền hơn một tẹo cũng được.
Hắn cần một công việc bình thường, có quy củ, có thể tiếp xúc với những người bình thường để điều chỉnh lại tâm hồn ngày càng biếи ŧɦái của hắn.
Hắn chẳng muốn dính dáng gì đến những lừa gạt, bon chen của cung đình nữa. Bây giờ cuộc sống của hắn đã đủ rối rắm lắm rồi, không cần đổ dầu vào lửa nữa.
Nhưng dù sao đó cũng là thông báo tuyển dụng của hoàng cung, thù lao vô cùng hấp dẫn, những người tìm việc đổ đến đây không ngừng, chỉ trong chốc lát họ đã vòng trong vòng ngoài vây lấy cửa phía Tây. Per chật vật né tránh đám người, muốn tìm khe hở để lách ra, thì bất chợt nghe thấy ở bên cạnh ven đường có người đang há miệng gào thật to bán vật gì đó.
“Pha lê đây! Pha lê thượng hạng đây! Chỉ cần dùng, sức mạnh sẽ tăng mạnh, ma lực biến thuần khiết đây! Vừa uống vừa xoa, hiệu quả gấp đôi, công hiệu tức thời, vật phẩm không thể thiếu cho tỉ thí! Mua nhanh kẻo hết, chỉ có 100 viên, 100 viên thượng hạng, bán hết là hết luôn đây!”
Đúng là nơi nào có người, nơi đó có quảng cáo. Nghe xong lời rao này, Per dở khóc dở cười.
Lúc đó, người đang bán pha lê lập tức chú ý ngay đến hắn: “Vị thiếu niên này muốn tham gia đấu võ phải không? Muốn thay đổi vận mệnh không? Muốn tiền tài và quyền lực không?”
Thoạt nghe, sao lại na ná lời mở đầu loạt phim One Piece thế nhỉ? Quả nhiên quảng cáo thành công thức cả rồi. Per nghe đoạn quảng cáo xuyên không từ hiện đại sang này, khóe miệng giật giật không ngừng.
Người đàn ông tay đang ôm pha lê thấy Per ngẩn người ra thì định chụp lấy tay hắn để tận lực quảng cáo thêm một phen nữa, nhưng lại bị Per nhanh nhẹn né ra. Đối phương giật mình một cái, sau đó lập tức hồi phục lại bộ dạng thần bí như trước, dùng tay che cái túi trước ngực làm ra vẻ vô cùng bí mật. Gã lén lút liếc nhìn bốn phía, nép về phía Per, quan sát khắp người Per một vòng, sau đó lộ ra vẻ thương hại và có chút đáng tiếc.
“Tiếc thật đó, dù cũng nhanh nhẹn nhưng cậu không mạnh lắm đúng không? Đấu võ tất nhiên là có lợi cho những ai thiên về sức mạnh với tốc độ rồi. Nhưng một khi tốc độ mà gặp loại người có phòng ngự tốt thì cũng chết mà thôi.” Gã có vẻ khá hiểu biết về đấu võ, không ngừng giới thiệu với Per về tình huống tỉ thí.
“…”
Per còn chẳng biết hắn thiên về sức mạnh hay tốc độ nữa. Nhưng hắn dùng một kiếm chém mặt đất làm hai dễ như bỡn, còn tốc độ á, hắn mà vung roi lên thì sẽ thành bức tường phòng ngự tuyệt đối.
“Có điều, không có sức mạnh cũng không sao hết. Ở đây ta có pha lê có thể nâng cao thể lực trong tích tắc, chỉ cần có nó…” Người đàn ông giơ một cái túi bám đầy bụi đất ra, bàn tay vàng ệch đầy vết nứt nẻ của gã nhón ra từ trong túi một mảnh pha lê màu đỏ có hình thù như viên đá, quơ một vòng qua mũi Per rồi lại rụt lại, thì thầm: “Đây là thứ tuyệt vời mà ai ai cũng đều ham muốn.”
“. . .”
Có lẽ gã bán pha lê này thấy Per không nói gì, lại tưởng hắn đang lưỡng lự, liền gãi gãi gáy ra vẻ rất khó xử: “Ta nói này, cuộc đời làm gì có được mấy lần cơ hội như vậy chứ? Cậu cũng không muốn nó vuột mất đúng không? Tuy cậu có thấp bé một chút, gầy gò một tẹo, nhưng cậu còn nhỏ, vẫn rèn luyện được mà. Bây giờ cái cần thiết là một chút thủ đoạn để đoạt lấy chức quan kia thôi.”
Hóa ra gã thấy Per lách ra ngoài thì chắc mẩm là hắn bỏ cuộc vì quá đông người dự thi.
Nhưng Per lại không hề chú ý tới ý đồ của gã, sự chú ý của hắn toàn bộ tập trung ở chỗ khác… Cái gì mà thấp bé một chút, gầy gò một tẹo, lại còn nhỏ? Khuôn mặt không chút biểu cảm của Per giãn ra một chút, nhếch nhếch lông mày. Thật sự thì đúng là ở cái thế giới bình quân chiều cao 1m9 này, thiếu niên Per cao có 1m8 lại thêm trước kia ăn uống khổ sở, thoạt nhìn có vẻ tái nhợt yếu ớt.
Nhưng phải biết rằng, hiện nay, dù là tên lực sĩ cao hơn hai mét đi chăng nữa, Đại ma vương Per bảo quỳ, chắc chắn không có tên nào dám đứng, bảo mọp xuống cũng không dám quỳ. Cao thế, chứ cao nữa, một đao chém xuống thì xem còn cao được bao nhiêu? Còn việc to khỏe hay không á? Per cười mỉm, đôi mắt màu đỏ rực hơi hơi nheo lại. Hừ, có to khỏe đến mấy, một ngón tay của hắn cũng đủ bóp chết!
Gã kia thấy Per cười lại tưởng là hắn động tâm rồi, liền tranh thủ nói thêm: “Pha lê của ta cũng không đắt lắm đâu. Thấy cậu cũng còn nhỏ, vậy đi, bán cho cậu giá bốn đồng bạc nhé.”
Cả bộ quần áo, giày dép trên người thiếu niên này còn chưa đến hai mươi xu đồng. Với giá quy đổi 100 xu đồng bằng một đồng bạc, tên gian thương này quả thật nói thách lên trời.
Nên chém gã, chém gã, hay là chém gã đây?
Lý trí Per thầm thì: cuộc sống đang tươi đẹp thế này, bạo lực thế là không tốt. Trái tim khát máu của hắn lại sôi sùng sục lên gào: gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ đê!
Có vẻ gã gian thương muốn thúc đẩy cuộc mua bán này lắm rồi, thấy Per không nói lời nào, gã nhịn không nổi mà giơ tay muốn quàng lên vai Per tỏ vẻ thân mật. Khi tay gã vừa thò ra, cũng là lúc Per suýt nữa thì rút roi ra, đột nhiên một cái đầu rối như đống rơm của một thiếu niên chen vào giữa bọn họ. Thiếu niên này vừa túm lấy cổ áo gã kia, vừa dùng hết sức rống lên chửi bới: “Đồ gian thương! Trả tiền ta mau! Ngày hôm nay ngươi không trả lại tiền thì đừng hòng chuồn được!” Nói xong, liền quay đầu về phía sau hô to: “Lão đại, chính là gã! Chính gã gạt tôi là mua pha lê sẽ thăng cấp ngay tức thì!”
Một người đàn ông cao to tiến đến gần, đứng cạnh người thiếu niên đang chửi bới này. Chiều cao hai mét, đôi vai và bờ ngực rộng, chắc nịch, người đàn ông này chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy có áp lực. Per lùi lại một bước, kéo xa khoảng cách với gã thương nhân kia ra. Người kia liếc Per một cái, sau đó ánh mắt một lần nữa nhìn gã gian thương, hỏi từ trên cao xuống: “Chính ngươi là người lừa tiền Sam?”
Giọng nói anh ta tuy trầm, nhưng lại sang sảng, thậm chí ngữ điệu còn khá ôn hòa.
“Ngài nói gì vậy, đây là lần đầu tiên tôi tới đây mà.” Gã gian thương mắt la mày liếʍ, bàn tay len lén cất viên pha lê vào lại túi. Không ngờ lại bị người kia nắm chặt lại.
“Nói dối!” Thiếu niên tên Sam phẫn nộ hét lên chói tai: “Lão đại, anh đừng tin gã. Còn rất nhiều người cũng bị gã lừa đó! Anh hỏi thử những người khác mà xem!”
Người đàn ông không hỏi ai cả, anh ta siết chặt ngón tay làm gã gian thương đau kêu oai oái. Anh ta dễ dàng xách cổ gã lên như nhấc một món đồ chơi vậy. Cánh tay dài, làn da rám nắng bao bọc lấy thân thể vạm vỡ, không thô kệch mà khiến người ta cảm thấy rất cường tráng.
Anh ta ôn hòa nói: “Ta không phải thị vệ thủ thành ở đây. Nếu như ngươi trả lại tiền cho bạn ta, thì ta cũng có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng đem ngươi nộp cho thị vệ thì sẽ khác đấy.”
Dù bị treo lơ lửng trên không trung như vậy mà gã kia vẫn còn lưỡng lự một chút mới miễn cưỡng gật đầu. Người đàn ông tóc đỏ đặt lại gã xuống đất. Gã gian thương móc ra bốn đồng bạc từ túi, tiếc nuối đưa cho Sam, sau đó nhanh chóng chuồn mất.
“Hừ! Chuồn nhanh thật! Đáng ra nên bắt gã bồi thường thật nhiều, xem lần sau gã còn dám tới đây nữa không!” Sam tức giận giơ giơ nắm đấm về phía bóng lưng của tên gian thương, sau đó phàn nàn với người đàn ông tóc đỏ. Người đàn ông chỉ cười cười, không nói gì cả. Per thấy không còn việc gì nữa, liền quay người định bước đi.
“Ê! Chúng ta dù thế nào cũng vừa giúp cậu một tay đúng không? Đến cám ơn cũng không biết nói à?” Vừa mới nhấc bàn chân lên, Per liền nghe được thiếu niên tên Sam nói như vậy. Hắn ngoái đầu lại, nhếch miệng nhìn cậu bé đầu tóc bù xù kia.
“Ồ, ngươi muốn ta cám ơn cái gì?”
“Đương nhiên là cám ơn chúng ta giúp ngươi không bị tên lừa đảo kia làm mất tiền oan chứ gì nữa!” Sam ưỡn ngực ra vẻ tự hào nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh.
Per nhàn nhạt liếc Sam, ánh mắt dừng ở cái chiều cao 1m6 và thân thể như que củi khô kia một cái, rồi cười khinh khi: “Thời nào rồi mà còn tin quảng cáo? Có óc không?”