Chương 3.1

Trong một gian phòng nào đó tại phòng tư vấn tâm lý, Hàn Hân mặc bộ quần áo màu hồng nhạt, khuôn mặt tươi cười khả ái xuất hiện trước mặt của Thượng Quan.

So với mỗi lần cô ấy xuất hiện, cũng không có gì khác biệt lắm.

Bộ quần áo màu hồng nhạt trên người cô ấy, thật ra là áo blouse trắng phiên bản cải tiến, cái chính là vì không muốn tạo ra áp lực tâm lý cho bệnh nhân ——

Áo blouse trắng thường sẽ dễ khiến cho người ta liên tưởng đến bệnh viện, liên tưởng đến các bác sĩ, cái này sẽ đem lại cảm giác không được tốt cho lắm.

Chí ít là đối với những người đến chỗ này.

Đối với "bệnh nhân" đến phòng tư vấn tâm lý của cô ấy như Thượng Quan, Hàn Hân đều gọi bọn họ là "khách hàng", hơn nữa còn yêu cầu mỗi một nhân viên làm việc trong phòng tư vấn đều phải gọi bọn họ như vậy.

“Khách hàng chính là cha mẹ cơm áo của chúng ta.” Có một lần, Hàn Hân cong mặt mày lên nói với Thượng Quan như vậy.

Hàn Hân tốt nghiệp đại học y khoa X, đã từng thực tập tại bệnh viện X, năm đó cũng là một bác sĩ nhỏ được mẹ của Thượng Quan là y tá trưởng Lý Tố Vân dạy dỗ cho.

Cho nên, xem như Hàn Hân cũng thuộc hàng có quen biết với nhà của Thượng Quan.

Sau khi Thượng Quan xuất viện trở về, chính là bị vị lão giáo sư già khoa thần kinh kia giới thiệu tới nơi này để tiến hành trị liệu tâm lý.

Trình độ nghiệp vụ của Hàn Hân, trong nghề được xem là rất xuất sắc.

Trong mắt của Thượng Quan, Hàn Hân trời sinh chính là nhân tài trong làng bác sĩ tâm lý.

EQ và IQ của cô ấy rất cao, tính cách cũng vô cùng tốt, trong trí nhớ của Thượng Quan, từ trước đến nay chưa từng thấy cô ấy nổi giận bao giờ.

Tính tình của cô ấy luôn nhu hòa như vậy, giống như toàn thế giới đều không có người nào hoặc chuyện gì có thể làm cho cô ấy phải tức giận.

Bởi vì đã quen thuộc, cho nên sự đề phòng của Thượng Quan dành cho cô ấy rất nhạt. Sau khi trị liệu vài lần, lòng tín nhiệm đối với cô ấy cũng càng ngày càng tăng.

“Muốn uống cái gì? Nước trái cây? Cocacola? Hay vẫn là cà phê?” Lời dạo đầu của Hàn Hân vẫn luôn luôn khéo léo như vậy, sẽ không làm cho người ta cảm thấy xa cách.

Giống như đối mặt với một người bạn cũ đến thăm vậy.

Thượng Quan nghe Hàn Hân đưa ra vài loại lựa chọn, ngẩn người, đầu óc không được linh hoạt lắm.

Kể từ sau khi tỉnh lại, cô liền cảm thấy đầu óc của mình giống như đã bị rỉ sét, lại còn rỉ sét trên diện rộng, không thể nhúc nhích được.

Hàn Hân lập tức nhìn ra Thượng Quan đang luống cuống, khóe miệng cùng mặt mày của cô liền cong lên một lúc: “Bất quá, chị đây vẫn đề nghị em uống một chút sữa.”

Cô ấy lớn hơn Thượng Quan mười tuổi, cũng theo đó mà càng ngày càng quen thuộc lẫn nhau, đặc biệt thích tự cho mình là “chị”.

Thượng Quan cũng đã quen cách tự xưng này của cô ấy, chị thì chị đi.

Có một người chị gái như vậy cũng rất không tệ phải không?

Một người phụ nữ sắp sang ba mươi lăm tuổi vậy mà da dẻ lại được bảo dưỡng tốt đến vậy, tâm tính cũng tốt như vậy, lập tức làm cho người ta cảm thấy ngưỡng mộ cực kỳ.

Thượng Quan không biết thời điểm khi mình đến cái độ tuổi này, có phải cũng sẽ có được tâm thái tốt như vậy hay không.

Cô chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Hàn Hân là một người theo trường phái dùng hành động là chính, lập tức cầm điện thoại trên bàn lên, bấm số.

Chưa đầy ba phút trôi đi, trợ lý đã gõ cửa cầm hộp sữa đi tới.

Cô trợ lý đem hộp sữa bò đặt ở trên bàn, cười ôn hòa một cái với Thượng Quan: “Từ từ uống!”

Ngay khi trợ lý gõ cửa tiến vào, Thượng Quan liền không tự chủ được mà căng thẳng toàn thân, chính cô cũng đều không tự ý thức được.

“Cảm ơn.” Thượn Quan buông thõng mắt xuống, nhìn chằm chằm vào hộp sữa.

Có vẻ là còn nóng?

Cô trợ lý nhỏ cười cười, nói đừng khách sáo.

Hàn Hân cũng phát hiện hộp sữa đã được dùng lò vi ba hâm nóng lại một cách rất chu đáo, rất hài lòng trước sự quan tâm của trợ lý nhỏ, Hàn Hân cũng cười cười với trợ lý của: “Vất vả rồi, em đi làm việc đi.”

Trợ lý nhỏ cũng lui ra ngoài.

Thân thể của Thượng Quan bị căng thẳng cũng theo tiếng đóng cửa từ bên ngoài truyền tới mà dần dần thả lỏng.

Hàn Hân khẽ nhíu mày.

“Có cần rót vào ly hay không?” Cô hỏi Thượng Quan.

Người mắc bệnh trầm cảm, cảm xúc thường rất mẫn cảm, Thượng Quan lại có “bệnh thích sạch sẽ” một chút, cả cô cùng với trợ lý nhỏ của mình đều biết rõ, cho nên cũng không tự tiện tự mình thay cô đổ sữa ra.

“Không cần, cảm ơn.” Thượng Quan ngước mắt cười cười với Hàn Hân, hai tay cầm lấy hộp sữa giấy.

Nhiệt độ ấm áp của sữa bên trong xuyên thấu qua hộp giấy làm ấm tay của cô, khiến cho cô cảm thấy không phải phiền não nữa.

Bởi vì ánh mắt vừa rồi của Thượng Quan nhìn mình mà cô đã thoáng ngây người.

Tiếp theo cũng tự mình bật cười lại: “Thật ra em cũng có thể đối xử với người khác giống như thế.”