Chương 7.2

Lý Đạo Khánh vì chuyện hôn sự của đứa con gái duy nhất không đáng tin cậy này mà lo lắng muốn chết, luôn cảm thấy mấy tên tiểu tử trẻ tuổi bên cạnh kia không có một người nào đáng để phó thác chuyện chung thân đại sự.

Cho nên, sau khi Lý Đạo Khánh coi trọng Thượng Quan Vũ, liền kiên quyết muốn đem Thượng Quan Vũ giới thiệu cho Lý Tố Vân, còn cảm thấy con gái của mình rất không xứng với tiểu tử nhà người ta này.

Đại khái chính là duyên phận đi, lần đầu tiên Lý Tố Vân nhìn thấy Thượng Quan Vũ đã lập tức thích, cái gọi là nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu), không cần giữ mặt mũi, bất chấp theo đuổi người ta, đối xử với người ta thật tốt.

Thật ra Thượng Quan Vũ cũng rất yêu thích tính cách hoạt bát cởi mở của Lý Tố Vân, hai người nhịp nhàng ăn ý với nhau, yêu đương qua lại không đến một năm liền định hôn sự, sau đó kết hôn.

Về sau liền có một đứa con gái độc nhất chính là Thượng Quan.

Tính cách của hai vợ chồng nhà này bổ sung cho nhau, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, cuộc sống gia đình tạm ổn, trôi qua không tệ. Tính cách không đáng tin cậy của Lý Tố Vân cũng rất kiềm chế, cũng biết cố gắng nghiêm túc làm việc. không tới vài năm liền được thăng chức lên vị trí Y tá trưởng.

Nếu như không phải Thượng Quan xảy ra chuyện không may, Lý Tố Vân sẽ không rút lui sớm, không đầy hai năm nữa, đại khái vị trí Giám đốc bộ phận Điều dưỡng sẽ rơi vào tay bà.

Từ nhỏ Thượng Quan đã bị các đại nhân bên cạnh mình truyền đại tư tưởng “phải đọc sách cho thật tốt”, mà đúng thật là trời sinh cô đã ham học tập.

Nhất là khi biết được điều tiếc nuối lớn nhất đời này của cha cô, chính là sau này không tiếp tục ra sức học hành theo đuổi học vị, Thượng Quan càng nghĩ càng muốn thông qua sự nỗ lực của bản thân mình, thực hiện tâm nguyện của cha.

“Cha, con sẽ học cho xong học vị tiến sĩ.” Thượng Quan hiếm khi bộc lộ cảm xúc, nói.

Thượng Quan Vũ nghe xong sững sờ, nghe những lời này của con gái, kỳ thật trong lòng ông vô cùng cao hứng.

“Đừng hà khắc bản thân quá mức, từng bước từng bước thôi.” Ông dặn dò con gái mình, sợ rằng con gái cố gắng quá sức sẽ hỏng mất.

Hai cha con hai người lại im lặng ngồi đối diện nhau thêm một hồi.

Lý Tố Vân ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối đã xong.

“Đi ăn cơm đi.” Thượng Quan Vũ đứng lên.

Thượng Quan nói “Được”, liền đi theo phía sau.

Thật ra Thượng Quan muốn giúp Lý Tố Vân dọn chén đũa, lại bị Lý Tố Vân cười, vỗ nhẹ nhẹ: “Ngồi đi!”

Thượng Quan đành phải ngượng ngùng ngồi xuống.

Thoắt một cái, Lý Tố Vân đã nhanh chóng dọn lên đầy một bàn đồ ăn, ngay cả chén đũa cũng bày biện xong.

Một nhà ba người bên cạnh nhau, vừa trò chuyện vừa ăn cơm, thật ra phần lớn thời gian đều là do Lý Tố Vân nói.

“Bối Bối à, hôm nay ở chỗ Tiểu Hàn thế nào rồi?” Lý Tố Vân đã quen với việc hai cha con cô không thích nói chuyện, chính bà tự lên tiếng.

“Rất tốt.” Thượng Quan trả lời rất không rõ ràng.

Tiểu Hàn chính là Hàn Hân.

Đôi đũa trong tay của Lý Tố Vân dừng lại một chút, nhìn xem Thượng Quan Vũ một cái, lại cẩn thận nhìn qua con gái mình, dò hỏi: “Tiểu Hàn có đề xuất gì cho con hay không? Nói cho mẹ nghe, mẹ giúp con chuẩn bị.”

Thượng Quan nhíu mày suy nghĩ một chút, biết rằng đây là cha mẹ của cô không tự mình đến chỗ của Hàn Hân, sẽ không thấy an tâm trong quá trình trị liệu của cô.

“Hân tỷ, trò chuyện với con một lát, một lát lại nghe nhạc, con ngủ được một giấc… cảm thấy rất tốt.” Để cho cha mẹ cô được an lòng, Thượng Quan mơ hồ kể lại những gì đã trải qua ở chỗ của Hàn Hân.

“Nghe nhạc à?” Lý Tố Vân ngẫm nghĩ: “Nghe nói cũng có liệu pháp trị liệu này.”

Câu sau là nói với Thượng Quan Vũ.

Thượng Quan Vũ gật gật đầu: “Là thể loại nhạc gì? Cha đi mua cho con.”

“Là New Age Music.” Thượng Quan nói.

“Cái gì cơ?” Cả cha và mẹ của cô đồng thời cùng ngẩng đầu.

Thượng Quan nhận ra rất có khả năng cả hai người đều không hiểu, cười cười đáp: “Trong phòng của con chắc là có loại CD đó.”

“Vậy thì phải nghe nhiều vào nha!” Lý Tố Vân nói: “Lúc nào không có việc làm gì thì nghe! Lại mua thêm vài loại CD đó nữa… Mẹ đi lấy tiền cho con mua!”

“Mẹ à, không cần…”

Lý Tố Vân không để ý đến sự ngăn cản của Thượng Quan, cương quyết mạnh mẽ đi vào trong phòng, lại rất nhanh trở ra, rửa sạch tay, ngồi lại bên cạnh bàn ăn.

“Năm trăm đồng, mẹ để trên bàn đọc sách trong phòng của con. Cứ việc tiêu, tiêu hết thì nói với mẹ, chỗ của mẹ vẫn còn tiền.” Lý Tố Vân sợ con gái chịu thiệt thòi, căn dặn thêm.

Bà đau lòng vì con gái, ước gì tâm trạng của con gái mau chóng tốt lên, khiến chó Thượng Quan cảm thấy rất áp lực ——

Sau khi xảy ra chuyện, cô đã tiêu khá nhiều tiền trong nhà. Mặc dù điều kiện gia đình của cô không tệ, nhưng chỉ vừa nghĩ tới mình đã lớn rồi, ngay cả một phần thu nhập cá nhân cũng không có, còn để cho cha mẹ phải quan tâm, còn tiêu tiền của cha mẹ, Thượng Quan cảm thấy trong lòng không thể thoải mái lên được.

Cô buồn bực nửa ngày không lên tiếng, chỉ lo ăn cơm.

Lý Tố Vân không muốn nghĩ quá nhiều, bà lại quan tâm đến một chuyện khác: “Tiểu Hàn còn nói cái gì nữa không?”

Thượng Quan liền biết, nếu cô không đem nhất cử nhất động của mình ở chỗ của Hàn Hân nói ra cho mẹ của cô, mẹ của cô nhất định sẽ không được yên tâm, nói không chừng lát nữa có thể sẽ đi gọi điện thoại cho Hàn Hân.