60.
Về đến nhà, Khuê tú thụ lại nghĩ đến câu nói chồng chưa cưới kia của Yêu diễm công.
Cậu vờ như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi một câu: “Chúng ta đính hôn bao giờ thế?”
Yêu diễm công nghe xong vô cùng hưng phấn: “Em đồng ý gả cho anh rồi sao? Vậy anh phải nhanh nhanh chọn một ngày hoàng đạo!” Nói xong, còn chưa kịp xỏ giày, Yêu diễm công đã chân trần chạy ào vào trong thư phòng, lát sau liền ôm một cuốn gì đó ra.
“Anh ôm cái gì đấy?” Khuê tú thụ trừng mắt nhìn, mình đang nhìn nhầm sao?
Yêu diễm công lấy đồ trong tay ra: “Hoàng lịch chứ còn gì, ngày anh chuyển vào đây đã mua xong rồi!”
Đây thật sự, thật sự là con mẹ nó phòng ngừa chu đáo quá.
“Cơ hội để dành cho những người có chuẩn bị.” Yêu diễm công còn rất tự hào.
Đây là chuyện cơ hội à?
Khuê tú thụ nói: “Ý của em là, chúng ta còn chưa đính hôn, vẫn không tính là vợ chồng chưa cưới đâu.”
Một bầu nhiệt tình của Yêu diễm công bị câu nói này dập tắt, y khép hoàng lịch cái bộp, nhìn Khuê tú thụ: “Em còn muốn bội tình bạc nghĩa với anh sao? Chúng ta chơi đủ rồi thì thôi?”
Khuê tú thụ: “….Em không có ý đó.”
“Ồ, vậy ý của em là cả đời này anh đều phải vô danh vô phận đi theo em, em không cho được bất kỳ cam kết thề thốt nào với anh, anh chỉ đành thấp kém mà thâm tình ở lại bên em ư?”
Thấp kém mà thâm tình con mẹ nó, vô danh vô phận con mẹ nó.
Khuê tú thụ cảm thấy mình nói nhiều rồi.
“Quên đi,” cậu đi tới, nhẹ nhàng hôn lên mặt Yêu diễm công một cái: “Em không nói nữa, anh muốn ăn khuya gì nào, để em đi làm.”
“Làm cái gì mà làm, chúng ta đã thế này rồi, em còn muốn làm làm làm. Trong mắt em anh chỉ là công cụ tiết dục thôi sao?” Mặt Yêu diễm công tràn đầy nỗi niềm khó thể tin.
Khuê tú thụ trầm mặc.
Là cậu nhớ lộn sao?
Rõ ràng là cậu nói làm bữa khuya, sao đột nhiên đã biến thành công cụ tiết dục rồi?
“Anh hiểu rõ rồi, em chỉ thích xá© ŧᏂịŧ anh thôi, còn cả tính tình ngoan ngoãn nghe lời không tranh không đoạt. Em vốn không yêu anh, không từng nghĩ chuyện sau này với anh, tình yêu và thời gian trong những tháng ngày vừa rồi chung quy là sai lầm!”
Càng nói Yêu diễm công càng thương tâm, dường như y chính là một người si tình bị phụ bạc triệt để.
Khuê tú thụ nói: “Về sau anh ít xem Chân Hoàn truyện thôi.”
“Em đừng có nói lảng! Em không yêu anh! Em chỉ muốn chơi đùa với anh, không muốn kết hôn với anh, cũng không muốn để anh sinh cho em một đứa con!” Yêu diễm công cuồng loạn.
Khuê tú thụ tỉnh táo nói: “Em muốn, anh sinh cho em một đứa đi.”
Cậu vẫn xem thường trình độ không biết xấu hổ của Yêu diễm công, người này không thèm để ý đến con gái Phú Quý của mình, đến George của Khuê tú thụ và một đám mèo con đang ngồi ở đó, trực tiếp đứng dậy tuột luôn quần tất và qυầи ɭóŧ ra, quay về phía Khuê tú thụ: “Nào lại đây mình cᏂị©Ꮒ em đi nào chồng ơi ~”
Khuê tú thụ mặt đỏ bừng vội quay sang chỗ khác: “Anh đang làm gì thế, mau mau mặc vào đi!”
“Sinh con cho em đó!” Yêu diễm công nói.
“…..”
Có lúc Khuê tú thụ thật sự rất muốn vặn đỉnh đầu bạn trai mình ra để xem rốt cuộc bên trong đầu hắn có chứa những thứ gì.
Trước khi ngủ, Yêu diễm công ôm Khuê tú thụ đương mơ mơ màng màng muốn ngủ, sau đó ghé sát tai cậu nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc em có muốn kết hôn với anh không?”
Khuê tú thụ vừa xem xong một bộ phim hàn lâm học thuật, hiệu quả thôi miên cực kỳ tốt, lúc này đã buồn ngủ lắm rồi. Nghe y hỏi vậy, cậu rầm rì đáp một câu, Muốn.
“Vậy tại sao em không thừa nhận anh là chồng chưa cưới của em?” Yêu diễm công nói xong lại bóp bóp mũi Khuê tú thụ, đoạn cúi đầu khẽ cắn lên vành tai: “Trả lời anh, không được ngủ!”
“Bởi vì,” Khuê tú thụ đang đấu tranh với con sâu ngủ, một chân đã đi vào mộng đẹp, chân kia đang bị cái tên quỷ phiền toái Yêu diễm công níu lấy, cậu không mở nổi mắt, muốn tránh trêu chọc của người kia, nhưng như vậy lại dâng cả người mình vào ngực y. Giọng cậu vang lên mơ màng không rõ: “Bởi vì muốn lần này đến lượt em…”
Lời còn chưa nói hết đã ngủ say.
Đến lượt em?
Đến lượt em làm gì?
Yêu diễm công nhanh chóng minh bạch, đến lượt em tới cầu hôn ư?
Bởi vì tỏ tình là anh chủ động, nên cầu hôn em muốn làm?
Yêu diễm công nhìn người yêu đang vùi đầu trong ngực mình, y chỉ cảm thấy trái tim đang được ngâm trong hũ mật, vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.
Yêu diễm công nhẹ giọng nói: “Cái này không được.”
Cầu hôn, cũng phải là y làm.
Giản Baby của y, chỉ cần hưởng thụ tình yêu của y là đủ.
61.
Tuổi của Băng sơn công còn lớn hơn cả Khuê tú thụ, nhưng bên người vẫn không có ai, phụ huynh càng lúc càng quan tâm.
Cha hắn chẳng muốn quản hắn, nhưng mẹ của Băng sơn công vẫn rất bận tâm.
“Sớm bảo con cưới Baby cưới Baby rồi, nhưng con có nghe lời đâu. Giờ thì hay chưa, lớn tuổi rồi, bên người đến một kẻ biết nóng biết lạnh cũng không có! Đã bảo hôn nhân sắp đặt tốt lắm mà con có nghe đâu!” Mẹ hắn chỉ tiếc sắt mài không nên kim.
Băng sơn công quen với việc mẹ mình lải nhà lải nhải, vẫn mắt điếc tai ngơ.
“Những thói hư tật xấu kia của con, ngoại trừ Baby ai mà chịu được, khỏi cần nói đến việc tìm chân ái! Không nhắc đến bối cảnh gia đình, Tống Nghị mẹ nói cho con biết, hễ là gia cảnh như chúng ta, người bình thường ngoại trừ Baby, chẳng ai chịu được tính khí kia của con hết. Còn những gia đình bình thường, con đừng có nghĩ người ta thật lòng thật dạ muốn ở bên con, người ta chỉ ôm mục đích khác mà tới thôi!”
Nếu như trước đây Băng sơn công sẽ cảm thấy mẹ mình nói quá mức bất công, quá mức phiến diện. Nhưng những gì mẹ hắn nói đều đã ứng nghiệm toàn bộ trên người hắn.
Băng sơn công thừa nhận, mẹ mình đã nói đúng.
“Con còn không chịu chấp nhận! Con cứ như vậy đi, cha con không muốn quản con, mẹ cũng chẳng thèm, thích thế nào thì làm thế đấy đi!” Mẹ Băng sơn công thấy hắn không có phản ứng, cho rằng hắn lại bắt đầu mắt điếc tai ngơ.
“Mẹ nói đúng.” Băng sơn công bỗng nói.
Mẹ hắn: “Cái gì đúng?”
“Hôn nhân sắp đặt tốt.”
Mẹ hắn shhh một tiếng rồi giơ tay ra đặt lên trán con mình, nét mặt tràn đầy lo lắng: “Con trai, con phát sốt à?”
Còn bắt đầu nói mê nữa, lời này đâu giống lời con ruột của mình có thể nói ra được.
…..