Chương 16

Miệng mũi tai mắt của gã không ngừng có côn trùng màu đen bò ra, Bách Tâm và Thiên Thạch lập tức ra tay, lũ trùng biến thành bột phấn, trong không khí dậy lên một mùi gay mũi khó ngửi.

“Chủ Tư đại nhân lương thiện.”

Thiên Thạch cúi đầu nói, hiển nhiên cơ thể người này đã bị cổ trùng đυ.c rỗng mà vẫn không biết. Dù có sống cũng chỉ là con rối cho cổ, làm cái ao nuôi dưỡng chúng, cuối cùng rất có thể sẽ thê thảm chết đi trong cơn đau thấu tim, vậy thì thà rằng chết trong lúc vui sướиɠ.

“Xử lý cho tốt, nếu trong nửa năm chưa lấy lại được, ngươi thay vị trí của hắn đi.”

“Tạ ơn Chủ Tư đại nhân.”

Thiên Thạch quỳ một gối hành lễ, đã hiểu Chủ Tư đang cho y cơ hội, nửa năm sau không lấy được hồ sơ về y sẽ bị giáng chức.

Hai vị Trấn Yêu Sư mang thi thể đi, thị nữ tiến lên châm trà rồi lại lui về trong góc.

Lâm Chức bỗng đối diện với đôi mắt của Bùi Đạc, lẳng lặng nhìn nhau.

Bùi Đạc có con ngươi màu nâu nhạt, dưới ánh mặt trời giống như lưu ly.

Diêm Vương hiền hòa thì vẫn là Diêm Vương, thậm chí còn khiến lòng người rét run. Hắn gϊếŧ người cũng có thể khiến người khác thật lòng cảm thán rằng hắn từ bi.

Giờ có giáng chức thuộc hạ cũng sẽ chỉ làm giảm hiệu suất, chi bằng tạo áp lực để y cố gắng theo đuổi không mất hi vọng. Dù lúc đó tìm được hồ sơ, đối phương cũng sẽ không có lấy một câu oán hận.

“Hồ ly lông tím à, cũng hiếm thấy.”

Thanh niên lại ngồi xuống, góc áo tung bay.

Hắn nhìn hồ ly trong l*иg, vươn tay mở chốt.

Lâm Chức chui ra ngoài, cảm giác tay Bùi Đạc vuốt từ đầu tới đuôi mình, lực không nhẹ không nặng.

“Da lông thượng đẳng, đúng lúc Thục phi nương nương trong cung muốn một chiếc áo lông cáo. Ngươi nói xem ngươi may mắn hay xui xẻo đây? Nhưng lấy da lông yêu hồ làm áo, không biết nữ nhân bình thường có chịu nổi không.”

Thanh niên sờ cái đuôi tím, ngón tay thon dài chầm chậm chải vuốt lông mềm, ấm giọng hỏi: “Ngươi nói đi, tiểu hồ ly.”

Cho dù đang phán xét sinh tử, hắn vẫn là mây trôi nước chảy.

Lâm Chức không ngờ Bùi Đạc phát hiện thân phận của mình nhanh như vậy, rõ ràng y không còn yêu khí. Nhưng y vốn không định che giấu, nếu không thì ban nãy đã không thể hiện mình có linh trí, ngồi đó quan sát.