Chương 13

Lâm Chức không ở đó lâu, cái người trông như quản gia kia để người mang l*иg vào trong.

Thị nữ cầm l*иg có bề ngoài xinh đẹp, bước chân rất nhẹ.

Lâm Chức không cảm nhận được sức sống của nhân loại từ nàng, nhưng cũng không phải yêu hay quỷ, có thể là tượng gỗ, hoặc hình nộm.

Không có nhiều người sống, chẳng trách dinh thự này âm u như vậy.

Xuyên qua cây cầu vòm, Lâm Chức được mang vào trong một khu nhà.

Nơi này được bài trí rất trang nhã, tất cả đồ đạc không có cái nào là giá trị thấp.

Nhưng thứ khiến Lâm Chức phải chú ý là linh khí lẫn quỷ khí ở đây rất hỗn độn, trong hồ thậm chí còn có đóa Phật Liên đang tỏa hào quang màu vàng nhạt mà người thường không thể thấy.

Bước chân vào đây, chỉ e có là con quỷ hùng mạnh nhất cũng sẽ bị đè nén tu vi.

Cũng may Lâm Chức bây giờ yếu tới nỗi một sợi yêu khí cũng không có nên không bị tổn thương. Cộng thêm nguyên chủ vẫn luôn tu luyện trong núi sâu, hấp thụ linh khí, nên được hào quang của Phật Liên chiếu rọi y còn cảm thấy khá thư thái.

Cái l*иg nhốt Lâm Chức được đặt lên bàn đá, bên cạnh có bàn cờ, quân cờ trắng được điêu khắc từ ngọc, mượt mà sáng trong dưới ánh nắng.

Thị nữ đặt l*иg xuống lại không đi ngay mà lui vào trong góc.

Lúc Lâm Chức được mang vào, trong sân đã có người, hai nam một nữ.

Một nam một nữ mặc trang phục giống nhau, vô cảm đứng đó, ở giữa họ là một người đàn ông đang quỳ.

Từ khe hở của l*иg, Lâm Chức nhìn thấy trên người một nam một nữ kia có đeo lệnh bài màu đen, dùng hoa văn rất phức tạp vẽ một chữ “Trấn”, y nhìn mà choáng váng.

Cái này hẳn là lệnh bài kèm tinh huyết của Trấn Yêu Sư, Lâm Chức là yêu nên nhìn thôi đã thấy đau đầu.

Bách Tâm cảm nhận được cái nhìn của y, liếc sang, cũng không vì Lâm Chức là cáo lông tím hiếm thấy mà để ý nhiều. Đẹp mấy thì cũng chỉ là một con cáo thôi, nàng tập trung nhìn tên phản đồ quỳ trước mặt, trầm giọng bảo: “Tốt nhất ngươi nên nói thật.”

“Huyền Sử đại nhân, tôi không có gì giấu giếm hết, ngoài hai phần hồ sơ thất lạc, thật sự không có tổn thất khác.”

Gã đàn ông quỳ dưới đất run rẩy nói, khuôn mặt vì sợ hãi mà trắng bệch.