Lâm Chức bước vào, nhìn thấy thiếu niên đang đứng trong bóng tối.
Lông mày thanh tú bình đạm thờ ơ, giống như bóng cây ảm đạm trong ngày râm mát.
Trong lòng Lâm Chức không hề cảm thấy hổ thẹn khi bắt nạt một cậu bé câm, theo cậu ấy lên cầu thang.
Đi tới tầng ba, Tống Gia Trúc mở cửa.
Chuyện này không cần ước định, bọn họ ngầm thừa nhận là dạy kèm ở nhà Tống Gia Trúc, bởi vì đây là nơi gần nhất cũng thuận tiện nhất.
Tống Gia Trúc sống trong căn nhà giữa khu chung cư, một phòng ngủ và một phòng khách không lớn.
Tuy căn nhà nhỏ nhưng có đầy đủ các phòng, bao gồm nhà bếp, phòng tắm, phòng ngủ, phòng khách và ban công nhỏ.
Tống Gia Trúc chỉ vào chiếc bàn trong phòng khách, ra hiệu rằng học ở đó.
Cậu ấy chưa từng có suy nghĩ cho Lâm Chức vào phòng ngủ, bây giờ Lâm Chức cũng không định do thám.
Ném cặp sách lên sô pha, Lâm Chức mở bài tập môn vật lý, hóa học và sinh học của tối nay, chọn những chỗ còn chưa hiểu rõ hỏi Tống Gia Trúc.
Bởi vì kiến
thức cậu tiếp thu có hạn, cho nên cậu quên mất rất nhiều thứ, thỉnh thoảng sẽ hỏi một số vấn đề rất cơ bản, thường xuyên nhận phải cái nhìn chăm chú của Tống Gia Trúc.
"Nó là như vậy sao?"
"Tớ không biết mà."
"Không hiểu, cậu giảng lại…à không, cậu viết lại một lần nhé."
"Nhóc câm, cậu thật sự không biết nói sao? Là bẩm sinh hay sau này mới bị?"
"Tớ không hiểu câu này, cậu có thể viết chậm một chút không?"
Tống Gia Trúc dùng sức viết, sức lực dường như có thể đâm thủng tờ giấy.
Cậu ấy trước giờ chưa từng ác độc tới mức hy vọng người bên cạnh có thế câm giống như mình, thực sự chỉ hy vọng Lâm Chức im miệng lại.
Lâm Chức nhìn cậu ấy đang tận lực giữ bình tĩnh, ý cười trong mắt càng sâu hơn.
Lâm Chức học bổ túc tới 12 giờ, lại trả cho Tống Gia Trúc một trăm tệ.
"Tớ lười xách cặp về, ngày mai cậu mang đến trường cho tớ nhé, nếu ngày mai không nộp được bài tập, tớ sẽ nói với mọi người là để quên ở nhà cậu."
Lâm Chức đóng cửa lại, Tống Gia Trúc nhìn chiếc cặp bị bỏ lại, dùng ngón tay nhặt lên, đặt ở nơi gần cửa nhất.
Nếu có thể cậu ấy hy vọng đặt nó ở cửa ra vào, giống như đặt rác vậy.
Thật sự là một người xấu xa, phiền phức lại đạo đức giả, Tống Gia Trúc nhìn lịch, đã rất lâu rồi cậu ấy mới cảm nhận được sự gian nan của thời gian.
Lâm Chức học bổ túc ở nhà Tống Gia Trúc gần một tuần, tiền trả hai tiếng mỗi tối, không phải lúc nào cậu cũng học đủ hai tiếng, có lúc làm xong bài tập, cậu sẽ ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại, hoặc là không quan tâm phản ứng của Tống Gia Trúc bật nhạc lên.
Tống Gia Trúc khuyên can không được, biết Lâm Chức cố ý bắt nạt mình không nói được nên dứt khoát về phòng, không quan tâm lúc nào Lâm Chức rời đi.
Hai ngày đầu Lâm Chức đều không mang cặp về, về sau còn càng quá đáng hơn, trực tiếp không mang cặp sách, kết thúc tiết tự học buổi tối lập tức để sách vào bàn cậu ấy, bảo cậu ấy mang về.
Sau khi lên lớp mười hai, một ngày nghỉ vào chủ nhật hàng tuần ở trường trung học số 9 sẽ biến thành nghỉ nửa ngày.
Chiều chủ nhật, Tống Gia Trúc như thường lệ đến hiệu sách đọc sách.
Lần này cậu ấy ở đây rất lâu, không muốn ra ngoài đυ.ng phải bạn cùng bàn mặc đồ nữ, bây giờ vừa nghĩ đến Lâm Chức, cậu ấy theo bản năng muốn chạy trốn.
Lâm Chức không có ra ngoài, lúc chạng vạng tối mới nhìn tủ quần áo lâm vào trầm tư.
Cuối cùng, cậu vẫn chọn một bộ quần áo, đội tóc giả ngồi trước gương trang điểm.
Cũng may kỹ thuật của nguyên chủ vẫn còn, Lâm Chức nhìn mình trong gương, cảm thấy có chút khó chịu không nói thành lời.
Hai mắt 01 tỏa sáng: [Cậu thật xinh đẹp!]
Lâm Chức không phủ nhận, lấy một đôi tất đen.
Cậu càng thấy khó chịu hơn.
"Thiếu nữ" trong gương có khuôn mặt tinh xảo, mái tóc dài xoăn nhẹ rũ xuống khiến hầu kết không lộ rõ quá.
Chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng kết hợp với chiếc váy xếp ly màu trắng, lớp phấn long lanh dưới khóe mắt, cho người ta thấy một vẻ đẹp thanh thuần và quyến rũ, nếu không quan sát thật kỹ thì khó có thể nhận ra đây là con trai.
Chờ sắc trời tối hơn, Lâm Chức đeo khẩu trang ra ngoài, thực hiện kế hoạch tối nay.
Sau một tuần học bổ túc, cậu đã có được thứ mình muốn.
Lúc mười một rưỡi đêm, Tống Gia Trúc đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn lời nhắc cuộc gọi đến, Tống Gia Trúc do dự một lúc mới bắt máy.
"Tống Gia Trúc, tớ đang ở cửa quán bar, cậu tới đón tớ nhé."
Giọng nói của người bên kia đã có chút mơ hồ, cho người ta cảm giác mềm mại giống như mùa xuân.
Tống Gia Trúc định lập tức cúp máy, bởi vì ngoài làm kẻ câm, cậu ấy còn muốn làm kẻ điếc.
"Tránh xa tôi ra... Tôi đã nói là sẽ có người đến đón tôi, anh tránh xa tôi ra, lát nữa bạn trai tôi sẽ đến đón tôi!"
Âm thanh ở bên kia trở nên có chút ầm ĩ, giọng nói hơi khàn của thiếu niên bỗng lớn hơn, dường như đang nhấn mạnh với người bên cạnh.
Lâm Chức biết Tống Gia Trúc sẽ đến, trước đó cậu ấy từng gặp phải chuyện rất nguy hiểm, do đó mới nảy sinh rào cản tâm lý không thể nói được, tuy rằng Tống Gia Trúc không thích cậu lắm, nhưng cũng không ghét cậu đến mức nhìn thấy cậu rơi vào nguy hiểm.
Tống Gia Trúc cau mày, há miệng phát hiện không phát ra âm thanh, hơi gấp gáp gõ cốc nước bên cạnh, để Lâm Chức cho địa chỉ.
Lâm Chức vội vàng nói địa chỉ, giọng nói mềm mại ngọt ngào: "Biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ anh."
Cậu giống như đang thật sự nói chuyện với bạn trai mình vậy.