Lâm Chức quay về lớp học, Tống Gia Trúc đã ngồi ở đó.
Trên người cậu ấy có một loại im lặng không bị ngoại vật quấy rầy, loại im lặng này không dễ thấy, nhưng khi người ta chú ý tới, sự đặc biệt đó sẽ nổi bật lên.
Lâm Chức vẫn cảm thấy dáng vẻ tức giận trong mắt cậu ấy càng thú vị hơn, cậu phát hiện bản thân còn có thú vui ác liệt bắt nạt trẻ con.
Hai tiết buổi chiều là hóa học, Lâm Chức vừa nghe giáo viên giảng bài rồi ghi chép, lúc rảnh rỗi còn nghịch quai cặp sách của Tống Gia Trúc.
Ngón tay cậu cuốn lấy mép dây quấn quanh vài vòng sau đó lại thả ra, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Tống Gia Trúc không nhìn cậu, nhưng sự chú ý của cậu ấy chắc chắn bị phân tán bởi hành động của Lâm Chức.
Lâm Chức không chạm vào cậu ấy, nhưng cậu ấy có thể cảm giác được có người đang liên tục làm những động tác nhỏ trong lãnh địa của mình, điều này khiến cậu ấy rất khó chịu.
Trên bàn làm của Lâm Chức xuất hiện một tờ giấy nháp, trên đó chỉ viết năm chữ.
[Cậu tập trung học đi.]
Lâm Chức viết lên đó một câu trả lời, đưa lại cho cậu ấy.
[Tớ đâu có chạm vào cậu.]
Sau đó Lâm Chức tiếp tục dùng một tay cuộn dây đeo cặp của Tống Gia Trúc, đồng thời nhìn lên bảng, làm một học sinh nghiêm túc ghi bài.
Tống Gia Trúc không truyền giấy nữa, hờ hững đặt cặp sách xuống đất.
Cậu ấy thấy tranh luận với Lâm Chức rõ ràng không phải một cách hay, cậu ấy không thể nói chuyện, Lâm Chức lại rất khó đối phó.
Khi bàn tay của Lâm Chức vượt qua ranh giới của bàn duỗi tới trước mặt cậu ấy, kết hợp với những gì Lâm Chức vừa viết, Tống Gia Trúc cho rằng cậu sẽ chạm vào mình, vội vàng thu tay lại.
Nhưng Lâm Chức chỉ lấy chiếc bút đỏ trên bàn, cười như không cười liếc cậu ấy.
Tống Gia Trúc không hề cảm thấy xấu hổ, toàn thân tràn ngập hơi thở muốn cách xa.
Chưa được lúc, một tờ giấy ghi chú xuất hiện ở mép ngăn kéo bàn của cậu ấy.
Tống Gia Trúc không biết cậu muốn nói cái gì, cũng từ chối mở ra xem, tiếp tục nhìn lên bảng, không thèm để ý đến tờ giấy kia.
Buổi chiều tan học, Tống Gia Trúc vốn tưởng rằng Lâm Chức vẫn sẽ đi theo mình, lại phát hiện Lâm Chức đã rời khỏi trước rồi.
Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, lông mày vô thức nhíu lại.
Cậu ấy hiếm khi hối tiếc chuyện gì, nhưng bây giờ cậu ấy thực sự có chút hối vì tối qua đã đến hiệu sách, nếu không cậu sẽ không gặp Lâm Chức.
Cậu ấy không nhìn kỹ trang phục Lâm Chức mặc, chỉ mơ hồ nhớ đó là đồ nữ, nhớ tới vẻ mặt hoảng sợ của cậu khi bí mật bị phát hiện, sau đó lập tức lướt qua mình.
Tống Gia Trúc đang thu dọn mặt bàn, lúc này mới lấy tờ giấy ghi chú từ trong ngăn kéo ra.
Vết tích trên đó là màu đỏ, hẳn được viết bằng chiếc bút đỏ kia của cậu ấy.
[Đừng lo lắng, mặc dù tớ thích con trai, nhưng tớ không có hứng thú với cậu.]
Bên cạnh câu này, cậu còn vẽ một cái mặt cười dễ thương.
Tống Gia Trúc thậm chí có thể nghĩ tới biểu cảm của bạn cùng bàn mới khi viết câu này, lập tức xé vụn tờ giấy này và những cuộn giấy khác sau đó ném vào thùng rác ở cuối lớp.
Người cậu hứng thú chắc chắn là nam sinh cậu lén lút bám theo, nhưng Tống Gia Trúc không biết người đó là ai.
Cậu ấy cũng không quan tâm đến chuyện này, chỉ mong một tháng này trôi qua nhanh chút.
Buổi tối Lâm Chức không ăn cơm ở căn tin, ăn cơm ở đó là một loại giày vò đối với cậu.
Trường trung học số 9 là trường bán trú, học sinh có thể chọn nội trú hoặc ngoại trú, Lâm Chức và Tống Gia Trúc đều là học sinh bán trú.
Trước cửa trường có rất nhiều cửa hàng, bên đường lớn cũng có không ít quầy hàng nhỏ.
Lâm Chức nhìn các cửa hàng hai bên, tùy ý chọn một tiệm đi vào ăn mì.
Sau khi gọi món, cậu im lặng ngồi xuống chiếc bàn bên trong.
Chưa được một lúc, có mấy nam sinh đi vào cười cười nói nói, thân thiết chào hỏi ông chủ, gọi đồ ăn rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Chức.
Lâm Chức ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Hứa Liệt Dương đang ngồi ở bàn trước đối diện với tầm nhìn của cậu, người bên kia cũng nhìn thấy cậu, liếc cậu một cái rồi chuyển tầm mắt.
Lâm Chức rũ mắt xuống, ý thức được hành động của nguyên chủ khả năng không có bí mật như cậu tưởng, trong tầm mắt nam sinh này có một loại chán ghét không thể khống chế được, mặc dù chỉ là trong chốc lát, nhưng Lâm Chức cũng không thèm để ý, chỉ hy vọng đừng ảnh hưởng đến nhiệm vụ của cậu.
Bởi vì trong giờ ăn có rất nhiều học sinh, nếu còn chỗ trống thì mọi người sẽ ngồi, rất nhanh lại có thêm hai người ngồi đối diện với Lâm Chức.
Lâm Chức bị chặn, đợi sau khi hai người này ăn xong rời đi, Hứa Liệt Dương phát hiện ra chỗ ngồi của Lâm Chức cũng trống.
Thời gian kết thúc tự học buổi tối của trường trung học số 9 là mười giờ, hai bên đường đều có đèn, không ít phụ huynh đang đợi ở cổng, cũng có rất nhiều học sinh đạp xe rời đi.
Tốc độ Lâm Chức đạp xe đạp khá nhanh, đã sớm đợi Tống Gia Trúc ở cổng trước.
Tống Gia Trúc sống ở một khu phòng học cũ cách đó không xa, trường trung học số 9 thành lập từ khá lâu, khi đó bên cạnh còn chưa có khu chung cư mới, mấy năm trước mới có.
Ban đầu nhà trường đưa ra điều kiện mở khu phòng học cho vị thần đồng như Tống Gia Trúc đến ở, nhưng nơi sắp xếp rõ ràng không phải là một căn chung cư mới giá cả đắt đỏ, điều này cũng là bình thường.
Tống Gia Trúc đi tới phía trước, Lâm Chức đạp xe đạp chậm rãi theo sau cậu ấy, cho đến khi đi tới dưới khu chung cư, Lâm Chức khóa xe lại, trước mắt đã không thấy bóng dáng Tống Gia Trúc.
Nếu không phải có định vị của 01, Lâm Chức cho rằng cậu ấy đã rời đi rồi, nhưng trên thực tế cậu ấy chỉ đang đợi ở trong căn hộ chung cư.
Cậu ấy đã nhận tiền, dù không tình nguyện nhưng vẫn sẽ giữ lời hứa.