Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Thế giới 2 - Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Các bạn học nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì có chút ngạc nhiên, bởi vì vợt bóng bàn ở ngay bên dưới, tại sao cậu còn cần người khác lấy giúp?

Lâm Chức vẫn nhìn Tống Gia Trúc, bổ sung thêm một câu: "Là vợt cầu lông."

Lâm Chức tin chắc rằng nếu Tống Gia Trúc có thể nói, cậu ấy nhất định sẽ phun ra những lời cực kỳ không khách sáo.

Nhưng cậu ấy không thể nói, cậu ấy chỉ thể hiện sự kinh ngạc và tức giận của mình bằng đôi mắt sâu thẳm kia.

Dù thiếu niên đã gặp phải không ít chuyện biết được bản chất xấu xa của con người và khép mình lại, nhưng đối mặt với loại người một giây trước uy hϊếp một giây sau lại yếu đuối còn tự nhiên xin cậu ấy giúp đỡ, trong lòng cũng không thể không chửi một câu vô sỉ.

Tống Gia Trúc đang muốn kéo lại góc áo rời đi, lại nghe thấy bạn học trong nhà kho kinh ngạc hỏi: "Thế mà còn có vợt cầu lông? Tớ còn tưởng rằng không có, đang chuẩn bị đi đánh bóng bàn đây."

Bạn học nhìn hộc tủ một lượt, ngẩng đầu nhìn thấy vợt cầu lông đặt ở chỗ cao nhất trong tủ lộ ra một chút dấu vết, không nhịn được nói: "Sao lại có người đặt ở nó ở đây, thật quá thất đức."

Dụng cụ thể dục thông thường được đặt ở tầng giữa và tầng dưới của tủ, thuận tiện cho học sinh lấy được.

Nam sinh này không cao lắm, nhảy hai cái vẫn không với tới, xấu hổ nhìn Lâm Chức cùng Tống Gia Trúc.

Tống Gia Trúc bước tới, lấy vợt xuống đưa cho nam sinh kia.

Trong lòng Lâm Chức khẽ tặc lưỡi, không nói gì.

"Các cậu có thể cho tớ chơi cùng không? Chúng ta có thể thay phiên nhau, nếu cậu không muốn cũng không sao, tớ chơi bóng bàn là được."

Nam sinh ngơ ngác nhìn cây vợt trong tay, hỏi Lâm Chức.

"Không sao, các cậu chơi đi, dù sao tớ cũng không tìm được người chơi cùng, tớ cũng không phải muốn chơi lắm."

Lâm Chức nhìn theo bóng lưng Tống Gia Trúc đi xa, nhẹ giọng nói.

Cậu cúi đầu nói chuyện giống như nguyên chủ, tránh đi tầm mắt của mọi người.

Bạn nam kia cảm thấy khá xấu hổ, vốn dĩ muốn mời cậu, lại phát hiện cậu cũng đã đi ra ngoài, gãi đầu ghi tên mình vào sổ đăng ký, sau đó vui vẻ xách vợt đi ra ngoài.

Bên ngoài nhà kho, Lâm Chức chậm rãi đi về phía trước.

Tống Gia Trúc đi rất nhanh, nhưng Lâm Chức có 01 nên có thể xác định chính xác vị trí của cậu ấy.

Ở một góc hẻo lánh, Tống Gia Trúc cau mày nhìn Lâm Chức lại xuất hiện trước mặt mình.

Trên mặt cậu ấy đã viết rõ ràng ba chữ "không hoan nghênh", đã uy hϊếp mình, sao cậu ta còn đi theo?

Lâm Chức lấy khăn giấy từ trong túi ra, cẩn thận lau chiếc ghế trống bên cạnh Tống Gia Trúc, ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.

"Hình như cậu đang thiếu tiền, hay là tôi nói cho cậu một cách kiếm tiền?"

Lâm Chức chống khuỷu tay lên chân, ngửa mặt nhìn Tống Gia Trúc.

"Dạy kèm cho tớ, buổi tối sau tiết tự học, một ngày hai tiếng, một tiếng một trăm tệ, dạy chưa tới một tiếng vẫn tính là một tiếng, cậu thấy sao?"

Lâm Chức cần nhiều con đường hơn để tiếp cận Tống Gia Trúc, tiếp cận cuộc sống của cậu ấy, đây là một lý do rất không tệ.

Tống Gia Trúc lắc đầu, không bị lay động.

Nếu không phải cảm thấy Lâm Chức vẫn sẽ đi theo, bây giờ cậu ấy đã lập tức muốn đổi sang ngồi chỗ khác.

"Cậu cảm thấy tiền ít sao? Tớ có thể tăng giá."

Lâm Chức lại một lần nữa xuyên tạc ý của Tống Gia Trúc, với năng lực và danh tiếng của Tống Gia Trúc nếu ra ngoài dạy kèm cho người khác, tuyệt đối sẽ không phải cái giá này.

Nhưng vấn đề là cậu ấy không thể nói chuyện, điều này căn bản đã cắt đứt khả năng cậu ấy làm gia sư, không cách nào nói được, cho dù thành tích xuất sắc cũng không có phụ huynh thuê cậu ấy.

Tống Gia Trúc dùng bút viết một dòng chữ trên giấy nháp, giơ trước mặt Lâm Chức.

[Không phải vì tiền, tôi không đồng ý dạy kèm cho cậu, làm ơn tránh xa tôi ra.]

Dấu chấm ở cuối câu thể hiện sự nghiêm túc và bướng bỉnh của Tống Gia Trúc.

"Ôi chao, tớ bỗng nhiên bị mù rồi, không nhìn thấy gì hết." Lâm Chức lười biếng nói, từ trong túi áo lấy ra một trăm tệ, để vào tờ giấy nháp của Tống Gia Trúc, nói: "Đây là tiền ứng trước cho tối nay."

Khi không có ai xung quanh, thiếu niên yên tĩnh hướng nội lại lộ rõ

bản chất thật của mình.

Tống Gia Trúc ném lại tiền, đứng dậy rời đi.

Nhưng còn chưa kịp rời đi, một bàn tay đáng xấu hổ đã túm lấy quần cậu ấy.

"Nhóc câm, nếu cậu còn đi nữa tớ sẽ kéo quần cậu xuống, nếu cậu muốn cho mọi người xem trò cười thì cứ tiếp tục đi."

Tống Gia Trúc hít sâu một hơi, sách bài tập trong tay bị cậu ấy nắm tới biến dạng.

"Lát nữa cậu muốn mách với giáo viên sau đó đòi đổi chỗ sao? Như vậy vẫn không thoát khỏi tớ đâu, sao tớ dám chắc cậu sẽ không nói bí mật của tớ cho người khác? Cậu ở dưới mí mắt của tớ thì tớ mới yên tâm."

"Sau kỳ thi giữa kỳ là có thể đổi chỗ ngồi, cậu dạy kèm cho tớ đến lúc đó đi, đến lúc đó cậu có thể tùy ý chọn bất cứ ai làm bạn cùng bàn, tớ sẽ không làm phiền cậu nữa, được không?"

Kỳ thi tháng đầu tiên được tổ chức sau nghỉ lễ Quốc Khánh, tức là mấy ngày trước, sau kỳ thi lớp 12/1 sẽ xếp lại chỗ ngồi, dựa theo quy luật, lần tiếp theo xếp lại chỗ ngồi sẽ là sau kỳ thi giữa kỳ.

Kỳ thi giữa kỳ sẽ diễn ra trong tháng 11, mặc dù không biết ngày chính xác, nhưng cậu có thể chắc chắn bây giờ cách kỳ thi giữa kỳ chỉ còn khoảng một tháng.

Quy định thay đổi chỗ ngồi trong lớp 12/1 là căn cứ vào thành tích, người đứng đầu có thể chọn chỗ ngồi của mình, sau đó chọn bạn cùng bàn, tiếp theo là người đứng thứ hai, thứ hạng càng cao thì càng có nhiều lựa chọn.
« Chương TrướcChương Tiếp »