Thế giới 1 - Chương 5

Lâm Chức bưng cốc sữa đứng trước cửa sổ sát đất, từ nơi này cậu có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ.

Chỉ là màn đêm sẽ che lấp đi vẻ đẹp của sự phồn hoa, mọi thứ trong tầm mắt sẽ mơ hồ bị nhòe đi.

Nhưng trong mắt Lâm Chức, khung cảnh này rất không tồi.

01 vui vẻ lầm bầm: [Tốt quá rồi, có tiến triển, chỉ là đối tượng nhiệm vụ lại không có đáp ứng yêu cầu của cậu, lạnh lùng quá đi!]

Lâm Chức mỉm cười không trả lời.

Mục đích của cậu đã đạt được, cậu cũng không thực sự muốn thêm tiền, đó chỉ là mánh khóe nhỏ mà thôi.

Hôm sau Lâm Chức thức dậy, phát hiện trong thẻ đã được chuyển một trăm nghìn tệ.

Minh Dao có hiệu suất như vậy, Lâm Chức đi thăm ông cụ có tiền lương, đương nhiên cũng sẽ chấm công đúng giờ.

Chỉ là, ông cụ cũng không cần cậu lúc nào cũng ở bên cạnh, thỉnh thoảng tới thăm bầu bạn với ông, nếu cứ luôn ở đó thì lại có chút phiền phức, Lâm Chức trước nay vẫn luôn biết giữ chừng mực.

Sau này cậu tiếp tục đến chỗ của ông cụ, sẽ không còn đơn thuần là tới bầu bạn nữa.

Ông cụ Minh nhìn Lâm Chức giống như đang tập trung nghiên cứu gì đó, không khỏi tò mò hỏi.

“Cháu muốn làm chút việc, quanh quẩn cả ngày ở nhà cũng không phải là việc tốt, cháu muốn đi ra ngoài tìm công việc.”

Lâm Chức làm ra vẻ tán gẫu với trưởng bối trong nhà, ném ra mồi nhử.

Nghe vậy, trong lòng ông cụ vô cùng sửng sốt, ý nghĩ đầu tiên của ông là tìm việc còn không đơn giản sao, ông có thể tùy tiện sắp xếp cũng được, nhưng nghĩ lại, ông không biết vị cháu dâu này muốn làm việc ở đâu, chẳng lẽ muốn làm ở tập đoàn tổng bộ?? Cậu đang đợi ông mở miệng giải quyết cho cậu sao?

Lâm Chức không đợi ông cụ mở miệng, lại nói: "Nhưng cháu lại rất mệt mỏi, tiền lương cũng không cao, dù sao cũng là làm việc cho người khác."

Cậu khẽ thở dài: “Cháu biết suy nghĩ của mình là sai, nhưng có lẽ cháu bị Minh Dao chiều hư rồi.”

Một người vừa tốt nghiệp không lâu tìm được công việc thực tập đầu tiên ở thủ đô với mức lương năm nghìn tệ, đột nhiên được gả vào hào môn không cần làm gì một tháng đã có thể cầm hai trăm nghìn tệ, ở biệt thự hoa lệ, ra ngoài có xe sang đưa đón, không có mấy người không bị mê hoặc nhận thức trước tình huống như vậy, nguyên chủ cũng không ngoại lệ.

Điều Lâm Chức nghĩ tới ông cụ đương nhiên cũng nghĩ tới, đôi mắt đυ.c ngầu có chút phức tạp, nghĩ tới ý tứ trong lời nói của Lâm Chức, trong lòng đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.

Ông cũng không phải ông già hồ đồ, chuyện bố trí cho Lâm Chức một chức vụ trong tầng quản lý là chuyện không thể, nhưng cũng không thể để Lâm Chức tới những nơi không quan trọng làm lãnh đạo, chỉ là ông đang nghĩ ông có nên làm như vậy không, làm như vậy không biết cháu trai lại sẽ có suy nghĩ gì.

Lâm Chức sau đó còn nói: "Vì vậy, cháu quyết định bắt đầu kinh doanh, cũng không được coi là kinh doanh, cháu nhìn thấy một công ty nhỏ sắp phá sản, cháu đang nghĩ có nên thu mua rồi bắt đầu sự nghiệp không, tiền thì cháu không cần ông hỗ trợ, nhưng cháu muốn nhờ ông làm cố vấn, xem có được hay không."

Tâm tư của ông cụ thật sự bị lời nói của Lâm Chức xoay mòng mòng, nghe tới câu cuối cùng, ông chợt cảm thấy áy náy vì đã dùng tâm tư xấu xa đoán già đoán non.

"Nào, nói cho ông nghe xem cháu định mua lại công ty gì, là công ty bình thường kinh doanh không tốt thì còn cứu được, nhưng đừng đi dọn dẹp mớ hỗn độn cho người khác."

Nước trong ngành nào mà chẳng sâu, nhưng kinh doanh lỗ vốn đều là tiền thật.

Sau khi đọc xong bản kế hoạch kinh doanh Lâm Chức dự định làm, ông cụ Minh có chút không nói nên lời.

"Chính là? Bán kem?"

Một xưởng kem nhỏ vỡ nợ, từng được coi là thương hiệu dân dã có mặt ở khắp các con phố ngõ hẻm, nhưng từ lâu vì vấn đề bao bì, giá cả không vào được siêu thị và các nơi khác, chỉ có thể chiếm một chỗ trong dãy phố bán hàng rong, nhưng theo sự định mức của thị trường bị siết chặt, doanh thu giảm dần, ngay cả xưởng cũng thu hẹp lại, bây giờ đã sắp biến mất rồi.

Ông cụ thầm nghĩ chẳng trách cháu dâu có thể thu mua được, với cái giá này một mình cậu quả thật có thể trả.

"Ông khuyên cháu không nên làm, không kiếm được bao nhiêu tiền, thà rằng cháu đi làm ở công ty, sau này ông sẽ nhờ người sắp xếp cho cháu một vị trí để cháu có thể học hỏi."

Ông cụ có thể nghĩ ra rất nhiều phương án tiếp thị cho nhà máy này, chỉ cần có vốn đầu tư, thậm chí có thể lấy lại thị trường, nhưng điều đó không cần thiết chút nào, hơn nữa nếu không thay đổi kiểu dáng mà tiếp tục đi theo con đường ổn định giá, sau này khó tung ra các đường khác, muốn đánh bài tình cảm, thì càng đừng để tình cảm thay đổi.

"Ông nội, nếu ông nói như vậy, có nghĩa là chuyện này có thể làm được đi, cảm ơn ông nội đã tính toán cho cháu, nhưng cháu vẫn muốn cố gắng hết sức thử xem."

Đây là kế hoạch của Lâm Chức, nếu cậu muốn tiến vào lãnh địa của Minh Dao, thì cần phải lọt vào mắt xanh của anh, tất cả các phương thức vòng vèo đều không trực tiếp như cách này, dù sao Lâm Chức cũng không phải người mới kinh doanh.

Làm như vậy trước mặt ông cụ, đương nhiên là muốn sau khi cậu làm ra thành tích ông cụ sẽ giúp đỡ cậu, ở chỗ Minh Dao có thêm một phần khẳng định.

Càng tiếp cận cậu mới càng càng có thể biết được một số bí mật, chẳng hạn như chân của Minh Dao, người cha mất tích của anh, nút thắt trong lòng khiến anh không muốn đứng dậy, đây là những chuyện hiện tại cậu không thể thăm dò được.

Cậu biết rằng xưởng kem này có xoay chuyển thế nào cũng không thể đạt được thành tích đáng kinh ngạc, nhưng đây chỉ là một bậc thềm, nếu kỳ vọng của mọi người bị hạ thấp vô hạn, hiệu quả chuyển mình sẽ càng rõ ràng, càng đừng nói bây giờ ông cụ đã có chút lo lắng cho cậu, vậy thành tích này sẽ được đưa vào tầm mắt của bọn họ.

Ông cụ Minh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Lâm Chức, cảm nhận được sự kiên trì của chàng trai trẻ.

Ông chợt nhớ đến Minh Dao của nhiều năm trước, cho dù đôi mắt của đứa trẻ đã mất đi ánh sáng nhưng anh vẫn quyết tâm gánh vác.

"Được, cứ thử xem, dù sao cháu vẫn còn trẻ, vẫn có cơ hội thử sai, hơn nữa nếu không thử thì ngay cả cơ hội thành công cũng không có, tự mình cảm nhận một chút cũng tốt."

Người dạy người trăm lần chưa chắc đã làm được, chuyện dạy người này vẫn nên dạy một lần là đủ rồi.

Sau khi để lại chút vết tích của chuyện này ở chỗ ông cụ, Lâm Chức bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này.

Cậu đã điều tra một lúc lâu, nói hết với ông cụ mới bắt tay vào làm, trên đời không có bức tường nào kín gió, cậu sẽ không bởi vì tự tin mà hành động trước khiến bản thân phí công diễn trò, lại còn làm những người xem cậu diễn cảm thấy khó chịu.

Ngày nay, không ai sẵn sàng bỏ nhiều công sức để kiếm một ít tiền, lúc Lâm Chức đến nói chuyện, ông chủ còn cho rằng gặp được một tên coi tiền như rác.

Lâm Chức biết rằng anh ta đã báo giá cao, cậu dự định lằng nhằng thêm một chút.

Lúc mùa xuân chuyển sang mùa hè, Lâm Chức đã ký hợp đồng, ông chủ không đợi được giá cả phù hợp hơn, thậm chí còn giảm giá một chút, Lâm Chức cũng không có ý định trở thành một nhà tư bản hiểm độc, vì vậy cậu đã ký hợp đồng với ông ta.

Cơn mưa mùa hè đầu tiên bất ngờ ập đến, sấm sét vang rền, trạm khí tượng đưa ra cảnh báo mưa giông, chẳng bao lâu sau cơn mưa lớn đã trút xuống.

Nhiệt độ càng về đêm càng giảm mạnh, khiến người ta lạnh thấu xương tủy.

Lâm Chức nghĩ tới đôi chân của Minh Dao, gửi tin nhắn cho ông cụ.

[Lâm Chức: Ông nội, trời mưa to, buổi tối ông nhớ đắp chăn cẩn thận.]

[Ông nội: Biết rồi, ông còn chưa có hồ đồ đâu.]

[Lâm Chức: Lúc này chân của Minh Dao có bị đau không ạ? Có nghiêm trọng không? Cháu cần tới chăm sóc anh ấy không?]

[Ông nội: Thằng nhóc đó nhất định sẽ không cho con vào đâu.]

[Lâm Chức: Dạ.]

Vậy có nghĩa là anh sẽ rất đau.

Lâm Chức mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng, bước lên cầu thang dẫn lên tầng năm.

Cậu chỉ cần khẳng định từ lời của ông cụ, nhưng không có nói sẽ không đi.

01 hơi khẩn trương: [Ký chủ, chúng ta sẽ không bị ném ra ngoài chứ?]

[Trừ khi đôi chân của anh ta còn khỏe... Ờm... Ý tôi là sẽ không.]

Dựa trên tình hình thực tế, Lâm Chức suy đoán ra khả năng này.

Dù bệnh của Minh Dao có hiếm gặp nhưng vẫn có thể làm chuyện đó, nhưng ngặt nỗi anh lại hành động bất tiện, nên sẽ khá xấu hổ.

Trong tiếng mưa rơi nặng hạt, tiếng gõ cửa không rõ lắm, Minh Dao nằm trên giường, nhìn đống tài liệu trên tay rồi nhìn về phía cửa.

Trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không sẽ không có ai tới quấy rầy anh, Minh Dao lật một trang tài liệu, nói: "Vào đi."

Chàng trai trẻ mặc đồ ngủ mùa hè bước vào, đôi chân thẳng tắp dưới chiếc quần pyjama rộng thùng thình.

Minh Dao không hỏi tại sao cậu lại lên đây, giương mắt nói: “Ra ngoài.”

Lâm Chức không ra ngoài mà bước vào, đóng cửa phòng ngủ lại.

"Trời mưa, chân của anh có thể sẽ đau, ông nội nhờ tôi tới xem anh."

"Xem xong rồi, cậu có thể rời đi, sau này đừng bước vào tầng năm nữa."

Cơn đau buốt như chân bị sưng tấy khiến tâm trạng của Minh Dao có chút tồi tệ, nhưng cảm giác bị người lạ xâm phạm khu vực cá nhân lại càng khiến anh khó chịu hơn.

"Tôi tới đây vì có nhiệm vụ, anh không muốn thêm tiền cho tôi, thì cũng đừng cản trở tôi kiếm tiền."

Lâm Chức không cố ý tỏ ra có ý tốt, mà chỉ ra hiệu rằng cậu không có ý định gì.

Lợi cậu nói rất mơ hồ, đương nhiên Minh Dao sẽ hiểu thành rằng cậu đến đây xem anh vì nhiệm vụ của ông nội, để lấy phần thưởng từ ông nội.

Minh Dao thấy Lâm Chức ném chăn ra rồi nằm trên giường của mình biểu thị cậu đã vô cùng lạnh, giáo dưỡng khiến anh không cho phép anh làm ra hành động dùng nửa thân trên đẩy người xuống, trên trán anh nổi lên những đường gân xanh.

01 run rẩy: [Ký chủ, chúng ta làm như vậy có sao không?]

Sao cảm giác giống như sắp bị ám sát vậy!

Lâm Chức thờ ơ nói: [Hành vi phạm tội thích hợp có thể tăng khoảng cách giữa hai bên.]

Đối với những đối tượng nhất định phải cứu rỗi, điểm mấu chốt cần phải được thăm dò, thăm dò qua lại để kịp thời điều chỉnh kế hoạch và phương hướng tiếp theo.

Lòng người phức tạp khôn lường, thử thì có thể sai, nhưng không thể vì sợ sai mà không thử.

Bầu không khí rơi vào bế tắc, nhưng nửa phút sau, Minh Dao nhận ra rằng đó có thể là sự bế tắc đơn phương của anh.

Bởi vì Lâm Chức căn bản không hề nhìn anh, tầm mắt của chàng trai không hiểu tại sao chạy tới giường của anh từ đâu tới cuối chưa hề rời mắt khỏi màn hình điện thoại di động của cậu, cũng chưa từng nhìn anh một cái.

Qủa thực mặt dày vô liêm sỉ, Minh Dao tức giận nghĩ.

Lười tiếp tục mở miệng đuổi cậu ra, Minh Dao định kêu người giúp việc lên đưa Lâm Chức ra ngoài.

"Tôi ở một lúc rồi sẽ đi, không cần anh đuổi, tôi cũng sẽ không ở lại."

Lâm Chức giống như bớt chút thời gian bổ sung thêm một câu, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, chuyên tâm nhìn điện thoại.

Mưa bên ngoài trở nên dữ dội hơn, kêu lách tách va đập vào cửa sổ.

Khuôn mặt Minh Dao vẫn còn phủ đầy sương, mặc dù Lâm Chức không nói chuyện, nhưng cảm giác có người ở bên cạnh vẫn khiến anh không thoải mái, đến nỗi ngay cả tài liệu trên tay anh cũng không có tâm trạng đọc.

Bắp chân dưới đầu gối truyền tới cảm giác đau nhói không thể lờ đi, đây là cảm giác Minh Dao đã quen từ lâu, trong thời tiết như thế này, tâm trạng anh sẽ luôn không tốt, sẽ không tự chủ được mà nhớ lại một số chuyện cũ, nhưng suy nghĩ ngày hôm nay lại liên tục bị gián đoạn.

Tiếng ngón tay gõ trên màn hình điện thoại dù rất nhỏ, nhưng trong căn phòng yên ắng này lại đặc biệt rõ ràng.

Lâm Chức căn đúng lúc Minh Dao không thể chịu được nữa, nói: “Còn ba phút nữa, ông nội rất lo lắng cho anh, anh tìm thời gian ăn cơm với ông ấy đi.”

Đối với việc ông cụ quan tâm mình, Minh Dao rõ ràng có chút ngây người.

Ba phút đồng hồ trôi qua, Lâm Chức vén chăn lập tức rời đi.

Trước khi rời đi, cậu không quên chụp một bức ảnh cho Minh Dao.

"Báo cáo kết quả."

Lâm Chức lắc lư điện thoại, sau đó không chút do dự rời đi.

Sau khi cậu rời đi, lông mày của Minh Dao vẫn nhíu chặt.

Chiếc giường còn lưu lại hơi thở của người khác, một mùi hương ngọt ngào khiến người ta phiền muộn.