Thế giới 1 - Chương 3

[Ký chủ hỏi chuyện này là muốn công lược đối tượng nhiệm vụ bằng tình yêu rồi từ đó cứu rỗi anh ta sao?]

01 cảm thấy tình yêu là loại tình cảm đặc biệt nhất trong tất cả các loại tình cảm của con người, vô cùng phù hợp với nhiệm vụ cứu rỗi.

Lâm Chức vốn dĩ muốn nói rằng đây là sở thích cá nhân của cậu, dù sao họ đều là người trưởng thành, tình cảm thuần túy giữa bọn họ vốn rất ít.

Mối quan hệ giữa người với người phức tạp khó có thể nói thành lời, muốn tiến tới tình yêu cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng cậu vẫn trả lời: [Tôi sẽ thử.]

Thử tới mức độ nào, hoàn toàn phụ thuộc vào con mồi có vừa miệng hay không.

01 tràn đầy năng lượng nói: [Ký chủ, cố lên! Con người luôn luôn hướng tới một tình yêu thuần khiết và đẹp đẽ!]

Thuần khiết và đẹp đẽ? Trong lòng Lâm Chức khẽ cười.

01: [Ký chủ cười cái gì? Lời tôi nói không đúng sao?]

[Cậu nói đúng, tôi chỉ cảm thấy cậu rất dễ thương thôi.]

01 có chút ngượng ngùng: [Cám ơn lời khen của cậu!]

Lâm Chức đi đến tầng một, vừa hay Minh Dao cũng tới cửa thang máy.

Căn biệt thự này tổng cộng có năm tầng, khu vực cá nhân của Minh Dao ở tầng năm, nguyên chủ sống ở tầng bốn, hợp đồng quy định cậu không thể đặt chân lên tầng năm, Minh Dao lên xuống đều dựa vào thang máy, đó là lý do tại sao họ hiếm khi gặp nhau.

"Tôi đã bảo mẹ Chung nấu bữa tối, anh có muốn ăn chút không?"

Lâm Chức nói với Minh Dao, mặc dù ký ức của nguyên chủ cho thấy Minh Dao rất khó tiếp cận, nhưng cậu vẫn muốn thử thăm dò nhiều hơn, dù sao đây cũng là đối tượng nhiệm vụ cậu phải tiếp cận.

Lâm Chức vừa nói ra lời này, vẻ mặt của mẹ Chung chợt hơi kỳ quái.

Là một người làm việc ở đây từ rất lâu, mẹ Chung đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, bao gồm cả lúc cậu chủ mới kết hôn, vị mợ chủ này cũng từng thử cùng dùng bữa với cậu chủ, nhưng sau khi được thông báo bọn họ không cần phải ăn cùng nhau thì cậu đã không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, tại sao hôm nay lại nói?

"Không cần."

Xe lăn của Minh Dao tiến vào thang máy, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cậu thì đã từ chối một cách thẳng thừng.

Kết quả hoàn toàn nằm trong dự đoán nên Lâm Chức cũng không thèm để ý đến ánh mắt dò xét vi diệu từ người giúp việc ở bên cạnh, bình tĩnh ngồi xuống dùng bữa.

May mắn là vì muốn dựng nên hình tượng của người thượng lưu, nguyên chủ đã đặc biệt học bổ túc lễ nghĩa ăn uống, khiến cậu không tới nỗi phải ngụy trang ở một nơi nhỏ bé như thế này.

Khi Lâm Chức đang ăn, 01 cũng đang bày mưu tính kế cho cậu.

[Ký chủ, cậu muốn công lược như thế nào? Hay là muốn tình cờ gặp nhau nhiều hơn mới được, tôi có thể tức khắc định vị vị trí của đối tượng nhiệm vụ!]

[Loại chủ tịch lãnh lùng giống như Minh Dao, cậu vẫn nên gặp gỡ thường xuyên mới được, xoát độ tồn tại trước mặt anh ta, tẩy trắng ấn tượng về nguyên chủ để anh ta cảm nhận được sự đáng yêu của cậu, cảm nhận được sự quan tâm của cậu, dần dần rung động với cậu!]

[Hay là ký chủ cậu có tài nghệ gì không, để anh ta nhìn thấy cậu ca hát, nhảy múa, đánh đàn, cảm nhận được sức hấp dẫn của cậu?]

Lâm Chức chậm rãi nhai đồ ăn, trong lòng khen ngợi hệ thống: [Kinh nghiệm thật phong phú, 01 nhất định là hệ thống có số lượng nhiệm vụ hoàn thành cực cao nhỉ.]

01 khiêm tốn nói: [Tôi đâu có lợi hại như vậy, chỉ là cảm thấy có thể làm như vậy, tôi là hệ thống cứu rỗi đời đầu, kí chủ là ký chủ đầu tiên của tôi.]

[Vậy thì 01 của chúng ta quả thật là tài năng hơn người. Mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy các sản phẩm AI khác, nhưng tôi có thể cảm nhận được cậu là một AI xuất sắc nhất trong số đó.]

01 được khen tới mức xấu hổ, nó cảm thấy có chút lâng lâng.

Ký chủ của nó quả thật là một cục cưng bé nhỏ mà, nói chuyện cũng khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.

Lâm Chức che giấu ý nghĩ trong mắt, một hệ thống đời đầu đơn độc vận hành còn không có nhiều kinh nghiệm, rất dễ bị lừa gạt, lần sau cậu có thế chọn thời cơ thích hợp để hỏi thêm càng nhiều chuyện hơn.

Thuận theo lời của đối phương, dưới vô số hình thức vô tình đưa ra vấn đề của mình, là phương thức khá dễ dàng nhận được đáp án thực sự.

Sau khi ăn xong, Lâm Chức cũng không ra ngoài, quay về phòng ngủ, cần thận tìm hiểu về thế giới này.

Cậu cần biết chính xác rốt cuộc nhà họ Minh liên quan tới những ngành nghề và lĩnh vực nào, để từ đó cậu có thể lên kế hoạch có lợi để cậu làm nhiệm vụ.

Tính tình Minh Dao rất lạnh lùng, có thể nói là khó tiếp xúc, kiểu lạnh lùng này cũng không phải tính cách lạnh lùng như núi băng, chỉ đối mặt hai lần, Lâm Chức đã cảm nhận được ý thức lãnh địa* rất mạnh tỏa ra từ trên người anh.

(*)强领域感 : ý thức lãnh địa, khu vực cá nhân.

Giữa anh và người khác có một rãnh núi cực lớn, nếu muốn vượt qua khoảng cách này tiến vào lãnh địa của anh, thì nhất định phải có năng lực khiến anh chú ý tới.

Những người sinh ra ở đỉnh cao, bọn họ sẽ vô thức từ chối những người bên ngoài vòng tròn, đây là quy tắc bất thành văn* trong quá trình trưởng thành của họ, Lâm Chức biết rất rõ điều đó.

(*)Quy tắc bất thành văn : không được quy định nhưng được thừa nhận rộng rãi.

Dù sao Lâm Chức cũng từng có xuất thân như vậy, nhưng chỉ vì quyết định sai lầm của trưởng bối khiến mọi chuyện đột nhiên thay đổi, bọn họ tiêu phí vô số tâm tư trăm cay nghìn đắng mới có thể trở lại một bước kia, thứ dựa vào không phải chỉ là cơ hội đơn thuần.

Ngày hôm sau, Lâm Chức cầm món quà cậu dốc lòng chuẩn bị, chuẩn bị xe để đi ra ngoài.

01 nghe thấy điểm đến cậu nói, có phần tò mò hỏi: [Không phải chúng ta cần tình cờ gặp đối tượng nhiệm vụ sao?]

[Bây giờ không cần, thời điểm này càng tới gần anh ta, anh ta sẽ càng cảm thấy tôi có mưu đồ bất chính, từ đó sẽ càng nảy sinh tâm lý chán ngán tôi hơn.]

[Đợi đến khi bị nhìn thấy, thì tình cảm ấm áp mà tôi thể hiện ra mới có giá trị.]

Nghĩ lại, những lời này có chút lạnh lùng, 01 cảm thấy dường như có chút kỳ quái, nhưng cũng thấy có lý, vì vậy tiếp tục cổ vũ Lâm Chức.

Lâm Chức không cho rằng Minh Dao khuyết thiếu sự quan tâm gì, anh chắc chắn đã nhìn chán hư tình giả ý*, cộng thêm ấn tượng nguyên chủ lưu lại cho anh, muốn dễ dàng thay đổi căn bản là chuyện không thể, còn không bằng cứ từ từ mà tới.

(*) hư tình giả ý : tình cảm giả dối.

Đối với những người như bọn họ, mục đích tiếp cận chỉ là tiền bạc, trái lại cực kỳ đơn thuần.

Nếu Minh Dao cho rằng cậu yêu tiền vậy không bằng khiến anh biết rốt cuộc cậu thích tiền đến mức nào, trên đời này ai mà không thích mọi thứ do tiền mang lại, và bản thân Minh Dao cũng không ngoại lệ.

Tứ hợp viện cổ kính yên tĩnh tọa lạc trong thành phố ồn ào, dây leo leo trên tường, hai con cá đang bơi lội trong ao đá, khung cảnh vô cùng nhàn nhã.

Lâm Chức bước vào cửa, tiếng nói lanh lảnh của con vẹt đang treo dưới mái hiên, nói những lời may mắn.

Ông lão đang chơi với lũ chim quay đầu lại, lúc nhìn thấy vị khách đi tới thì có chút ngoài ý muốn.

Dù sao kết hôn nửa năm, cậu cháu dâu này hầu như chưa từng ghé thăm, ngoại trừ một lần ông tìm gặp cậu ra, sau đó cũng chưa từng gặp lại.

Ông cũng nghe nói về giao dịch cá nhân giữa Lâm Chức và cháu trai của mình, cũng không điều tra quá nhiều, dù sao Minh Dao cũng đã cúi mình kết hôn.

So với đứa chắt trai không biết sẽ có hay không, tính mạng của cháu trai càng quan trọng hơn.

Vì vậy, ông đối đãi với vị cháu dâu này cũng coi như khách khí, cười híp mắt nói: “Sao hôm nay cháu rảnh rỗi đến chỗ của ông vậy?”

Năm nay ông cụ Minh đã bảy mươi tuổi, nhìn qua trông ông rất hiền từ và dí dỏm, nhưng Lâm Chức không thực sự coi ông như một ông cụ hàng xóm hiền hòa, những người như vậy đều đã thành tinh rồi.

"Cháu tới thăm ông nội, gần đây, cháu có được một món đồ cổ. Cháu còn trẻ, tầm nhìn hạn hẹp, trước kia từng nghe Minh Dao nhắc tới, ông nội rất tâm đắc về chuyện thưởng thức những thứ này, cho nên cháu đến làm phiền ông, cháu muốn mời ông giúp cháu thẩm định một phen."

Lâm Chức đương nhiên sẽ không giải thích vì sao trước đây mình không tới, chuyện này trong lòng đôi bên đều hiểu rõ, không cần nói dối, chỉ cần trực tiếp nói rõ mục đích tới là đủ rồi.

Như thường lệ mà nói, ông cụ Minh có thể sẽ từ chối, hoặc nếu rảnh rỗi nói không chừng ông sẽ xem qua, nhưng cậu cố ý nhắc tới Minh Dao, xác suất ông đồng ý gần như trăm phần trăm.

Lâm Chức cười ngượng ngùng, tựa như thật sự rất xấu hổ, dù gì ông cụ biết bản tính của vị cháu dâu này có chút ham hư vinh, cũng không để ý có phải cậu đang diễn không, nghe thấy Minh Dao nói mình lợi hại, trên mặt vô thức lộ ra nụ cười có phần đắc ý.

Ông giơ tay, ra hiệu cho Lâm Chức đi theo vào trong đình ngồi, vừa đi vừa nói: "Vậy để ông nhìn xem, kiến thức đồ cổ rất rộng lớn, người ngoài ngành rất dễ bị lừa."

Lâm Chức đặt thứ trong hộp quà lên bàn đá, để ông thẩm định.

"Màu sắc thì tầm thường...nhưng nhìn y như thật...Để ông kiểm tra lại xem, ông Kim, vào phòng tôi lấy vài thứ ra đây."

Ông đã chuẩn bị sẵn sàng để thẩm định thật giả, nhưng nhìn mấy lần, vẫn thấy như đồ thật, lập tức gọi quản gia đứng bên cạnh, bảo ông ta chạy đi lấy đồ.

Lâm Chức nghe ông nói, giả vờ là một người ngoài ngành chăm chú lắng nghe nội tình, ông thấy dáng vẻ ham học của cậu, cũng nói thêm vài câu.

Thứ này đương nhiên là thật, ngày hôm qua Lâm Chức chạy đi tìm thật lâu mới nhìn thấy một món tạm được, cậu cố tình đi tới một nơi cấp thấp như thế, không phải để đãi vàng, mà là để tìm thứ đồ thật nhìn như bình thường này, làm một cái cớ nói chuyện với ông.

Tuy vật phẩm chất lượng cao này bị mai một nhưng giá tiền lại không rẻ, cầm những thứ này tới, dù là có vài phần cố ý, nhưng người có tính cách như ông cụ hẳn sẽ không nghĩ nhiều.

Đợi ông cụ giám định và thưởng thức xong, Lâm Chức cũng không ở lại, đưa một thứ gì đó cho chú Kim đang đứng ở cửa rồi rời đi.

"Nó nhét cái gì cho ông đấy?"

Ông cụ có đôi mắt sắc bén, không cần chú Kim báo cáo thì đã nhìn thấy rồi.

"Phương thuốc dược thiện* để bồi bổ tỳ vị, nhìn có vẻ không tệ, lát nữa tôi kêu phòng bếp làm cho ông chủ thử xem."

(*)Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.

Chú Kim có kiến

thức về Trung y, liều lượng và thành phần trong đơn thuốc đều phù hợp, không phải phối chế tùy tiện, ông ta cũng chưa từng nhìn thấy, coi như cậu có lòng.

"Sao đột nhiên nó lại nghĩ đến việc lấy lòng tôi nhỉ?"

Ông cụ thổi tách trà nóng, khẽ lẩm bẩm.

"Vãn bối hiếu kính, là chuyện nên làm."

Chú Kim cũng không nghĩ nhiều, dù sao Lâm Chức đã gả cho Minh Dao, mặc kệ có phải là vì bát tự hay không, gả đều đã gả rồi, nhà họ Minh không tệ bạc với cậu, cậu phí chút tâm tư cũng là chuyện nên làm.