Thế giới 1 - Chương 27

Ngày hôm sau Lâm Chức bị cơn nóng nực đánh thức, vào tiết trời se lạnh chân cậu thường sẽ hơi lạnh, nhưng bây giờ lại ấm áp dễ chịu.

Lâm Chức vén chăn, chó con trắng muốt nằm bên chân cậu, dùng đôi mắt đen láy trong veo vô tội nhìn cậu.

Tối qua, Lâm Chức không cho Nọa Nọa lên giường, Nọa Nọa ôm búp bê ngủ cạnh giường, rõ ràng chó con quá hoạt bát không nghe lời chủ nhân, trộm chui vào trong chăn ngủ dưới chân chủ nhân.

"Thằng nhóc hư này."

Lâm Chức giẫm chân lên phần bụng mềm mại của nó, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười.

Ban đầu, chú chó này được nuôi để cho Minh Dao nhìn, nhưng tình yêu chân thành cố chấp của loài chó rất dễ khiến những người như cậu yêu thích.

Cho nên, cậu cũng không để ý chuyện Nọa Nọa lên giường, một lát nữa bảo người giúp việc thay chăn đệm là được.

Nọa Nọa thấy chủ nhân không tức giận, mừng rỡ nhảy lên giường.

01 yên lặng nhìn, trong lòng chua xót hừ một tiếng.

Đánh răng rửa mặt xong, Lâm Chức thay quần áo, gửi tin nhắn cho chú Kim.

Sau khi cậu trở nên bận rộn thì không thể thường xuyên đến thăm ông, nhưng những lúc nhiệt độ tăng giảm đột ngột cậu vẫn sẽ gửi tin nhắn cho ông cụ, dặn dò ông vài câu, ông cụ luôn luôn nói cơ thể mình rất tốt, không cần cậu lải nhải, thế là Lâm Chức sẽ hỏi sang chú Kim.

Chú Kim là cánh tay đắc lực của ông cụ, đôi khi ngày nào cũng nói về ông cụ dù sao cũng có chút ra vẻ, cậu hỏi không phải vì tranh công, chút chuyện nhỏ nhặt này sẽ có người luôn ghi nhớ trong lòng.

Tới độ tuổi của ông cụ, bảo vật quý giá gì đó thực sự không bằng sự quan tâm chân thành.

[Chú Kim: Dạo này trời trở lạnh, mưa liên miên, ông nội hay bị ho, ông không muốn uống thuốc nên chú hầm một ít canh gừng để giải cảm và canh lê để dưỡng phổi giảm ho.]

[Lâm Chức: Vậy chú Kim chú ý chút, nếu phải uống thuốc thì chú cứ ép ông uống, cứ nói Minh Dao bảo vậy, hôm nay tan làm cháu sẽ tới thăm ông.]

Lâm Chức thoát khỏi giao diện tin nhắn, ăn sáng song lái xe đến công ty.

Mấy ngày nay cậu đều về khá sớm, lệch giờ với Minh Dao.

Cách lần thân mật ở suối nước nóng, đến bây giờ đã khoảng bốn ngày.

Lâm Chức không nói chuyện ông cụ bị bệnh cho Minh Dao, hay kêu anh cùng đến thăm ông cụ.

Cậu đang đợi, đợi Minh Dao mở lời với cậu.

Ngay cả chuyện dẫn cậu tham dự hoạt động, tổng giám đốc Minh cũng cần trợ lý Cao chuyển lời cho cậu, vậy lần này còn có cần "máy chuyển lời" không?

Lâm Chức biết rõ chú Kim sẽ nói tình trạng sức khỏe của ông cụ với Minh Dao, Minh Dao rất có thể cũng biết cậu muốn đến thăm ông cụ.

Rốt cuộc ai sẽ nói cho cậu biết, hay tự anh thông báo cho cậu, hay một mình đến thăm ông cụ rồi tình cờ gặp cậu... Minh Dao sẽ chọn cái nào đây?

Trong văn phòng tầng cao nhất, Minh Dao vừa kết thúc cuộc họp xuyên đại dương, sau đó mới có thời gian kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, anh đã nhìn thấy tin nhắn của chú Kim vài giờ trước.

Minh Dao nhấp vào hộp thoại của Lâm Chức ở trên cùng, nhưng nó trống rỗng, không có tin tức gì.

Trong cột tin nhắn cũng không có tin nhắn gì từ Lâm Chức, dường như cậu không thông báo dự định của mình với anh.

Minh Dao khẽ cau mày, suy nghĩ có phải mấy ngày trước mình không kiểm soát tốt sức lực để lại dấu tay trên người Lâm Chức hay không.

Nhưng trước khi rời đi Lâm Chức không hề tức giận, Minh Dao không có chút đầu mối nào, nếp nhăn giữa lông mày anh ngày càng sâu hơn.

Anh từng cảm thấy Lâm Chức là một người dễ nhìn thấu, làm mọi chuyện đều có mục đích, nhưng bây giờ anh lại thấy cậu có chút khó đoán.

Sau khi tan làm Lâm Chức sẽ đến chỗ của ông cụ, vậy anh sẽ đợi cậu rồi cho cho Lâm Chức đi nhờ xe.

Nhưng Lâm Chức chỉ nói tan làm sẽ đi, cũng không có nói tan làm lập tức sẽ đi, ngộ nhỡ cậu lại có cuộc hẹn với người khác, chẳng phải sẽ bị lệch đường ray sao?

Suy nghĩ một lúc, Minh Dao vẫn gửi tin nhắn cho Lâm Chức, lần này anh không bảo trợ lý Cao chuyển lời cho Lâm Chức nữa.

[Minh Dao: Ông nội bị bệnh rồi, lát nữa chúng ta cùng đi thăm không?]

Lâm Chức ngồi trước máy tính, cong môi trả lời "Được".

Xế chiều, tất cả nhân viên trong phòng thư ký đều bị sốc.

Hôm nay, Tổng giám đốc Minh lại tan làm đúng giờ?

Không phải đi dự tiệc tối, không phải đi họp, không phải công tác, mà là tan làm?

Từ đầu tới cuối trợ lý Cao luôn mang nụ cười sâu xa khiến các đồng nghiệp trong phòng thư ký khó hiểu, nhìn sếp rời đi.

Thân là trợ lý đặc biệt, đương nhiên anh ta biết rõ hành trình của sếp, lại nghĩ đến tâm trạng cả ngày hôm nay của sếp đều không tệ, hình tượng của cậu Lâm trong lòng anh ta lại cao hơn một chút.

Hôm nay trời không mưa, nhưng bầu trời vẫn nhiều mây.

Những viên gạch cổ màu xanh trong sân của ông cụ vẫn còn chút dấu vết ẩm ướt, cái l*иg dưới mái hiên trống không, hai con cá nuôi trong ao đá vẫn tung tăng bơi lội, hoa trong hành lang xơ xác bơ phờ, chỉ có một chậu hoa ẩm ướt ngẩng cao đầu.

Khi Lâm Chức và Minh Dao đến, ông cụ mặc một bộ đồ Đường phục ngồi trên chiếc ghế tựa trong hành lang, nhắm mắt lại trông có vẻ chán nản bơ phờ.

Tuổi già là chuyện không thể né tránh của con người, ông cụ vốn gầy gò, nay khuôn mặt lộ rõ

vẻ ốm yếu, càng khiến người ta lo lắng.

"Ông nội."

Lâm Chức và Minh Dao đồng thanh gọi, Minh Dao lái xe lăn đi vào sân, Lâm Chức đã bước qua bậc thềm, bước nhanh đến chỗ ông cụ.

"Sao các cháu cùng đến đây?"

Ông cụ mở mắt ra, trên mặt có thêm chút vui mừng, khí sắc khá hơn một chút.

Minh Dao nhìn ông cụ với vẻ mặt không đồng ý: "Chú Kim nói ông bị ho, bệnh mà không chịu uống thuốc?"

“Ông lại lắm miệng, chút chuyện này cũng nói với hai đứa?” Ông cụ oán trách liếc chú Kim ở bên cạnh, khoát tay với Minh Dao, nói: “Buổi tối ông chỉ ho hai lần thôi, không có gì to tát đâu."

Nói xong, ông cụ đột nhiên ho dữ dội mấy tiếng, Lâm Chức vội vàng vuốt lưng cho ông, sau khi lấy lại sức, ông cụ có vẻ hơi xấu hổ.

Lâm Chức nhìn chú Kim đang đứng bên cạnh nói: "Chú Kim, chú đi sắc thuốc đi, lát nữa chúng cháu nhìn ông nội uống."

Chú Kim là bác sĩ đông y, từng phụ trách tình trạng sức khỏe của ông cụ, trong nhà cũng thường xuyên có dược liệu, so với tây y, đông y ôn tính hơn, phù hợp với người trong nước, vấn đề ho khan của ông cụ hẳn khá nhẹ, nhưng ông lớn tuổi rồi, bệnh nhẹ cũng thành bệnh nặng, vẫn nên chữa trị tận gốc càng sớm càng tốt.

Chú Kim nhanh chóng rời đi, dáng vẻ đề phòng Lâm Chức ngày trước cũng không thấy đâu nữa.

"Hai đứa phối hợp tới xử lý ông sao?"

Ông cụ nhìn Minh Dao rồi nhìn Lâm Chức, dáng vẻ không biết làm sao.

"Ông đừng lấy sức khỏe của mình ra đùa cợt."

Những lời quan tâm của Minh Dao đều nói ra một cách lạnh lùng, cộng thêm vẻ mặt của anh, trông cực kỳ nghiêm túc.

"Biết ông nội bị bệnh, cháu không thể yên tâm làm việc, dù ông không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho chúng cháu, đừng khiến chúng cháu lo lắng mà."

Lời nói của Lâm Chức vốn rất nhẹ nhàng, nhưng giờ có Minh Dao để so sánh, càng khiến ông cụ xuôi tai hơn.

Vẻ mặt ông cụ bất đắc dĩ, nói liên tục: "Được, được, được, lát nữa ông sẽ uống thuốc, thật là lo lắng linh tinh, sức khỏe của ông rất tốt đấy."

Lâm Chức mỉm cười đáp lại, rót một tách trà nóng đưa cho ông cụ.

Minh Dao biết ở chỗ ông cụ Lâm Chức luôn giả vờ ngoan ngoãn, trước kia anh còn khịt mũi coi thường, nhưng hôm nay anh thấy ông cụ được dỗ dành xem như cũng có thể tha thứ.

Nếu như anh ốm mà vẫn tiếp tục làm việc, Lâm Chức lại ở bên cạnh anh nói như vậy... Minh Dao suy nghĩ một chút, có khả năng anh cũng sẽ dao động.

Khi ông cụ đang uống thuốc, Lâm Chức đã đi xem mấy chậu hoa của ông.

Minh Dao ngồi bên cạnh ông cụ, ngoại trừ công việc ra, hai ông cháu rất ít khi nói chuyện, không có Lâm Chức làm trung gian, cả hai người đều không có gì để nói.

Ông cụ Minh hơi bất lực, bèn hỏi về đôi chân của Minh Dao.

Mùa này hẳn là mùa khó chịu nhất của Minh Dao, trời mưa ẩm ướt, chân Minh Dao sẽ rất khó chịu.

Minh Dao đáp lại vài câu, chỉ nói vẫn như cũ.

"Minh Dao, cháu còn trẻ, cuộc đời vẫn còn dài, nhất định phải như vậy sao? Cháu cứ coi nó đã chết, không cần quan tâm những chuyện kia, nếu có thể đứng lên hẳn sẽ càng tốt cho cháu."

Ông cụ nuốt ngụm thuốc cuối cùng, từ cổ họng tới tim đều là vị đắng.

"Ông nội, năm đó cháu đã thử..."

"Cháu không có quyết tâm. " Ông cụ hiếm khi cắt ngang anh, đôi mắt đυ.c ngầu sắc bén nhìn thấu sự thật, nói: "Cháu không đủ kiên định."

Ông cụ đặt bát xuống, hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chức bên kia, nhỏ giọng nói: "Đây là một đứa bé ngoan, biết cách khiến người ta yêu thích, ông dẫn nó đi gặp mấy người bạn cũ vài lần, đã có người muốn làm mối cho nó."

"Năng lực của cháu cao hơn ông, không cần ông nói cháu cũng hiểu, nếu còn không hành động, cơ hội cũng đổi chủ, huống chi là một người sống."

"Sớm bước ra đi."

Ông cụ không biết chính xác Minh Dao đang nghĩ gì, vì vậy cũng không thể hào phóng nói với những người bạn cũ của mình rằng đây là cháu dâu của ông.

Minh Dao không trả lời, chỉ rót một tách trà cho ông cụ, anh nghĩ tới giấc mơ mấy ngày trước ở sơn trang suối nước nóng, cũng nghĩ tới lời nói của ông cụ, ánh mắt tối sầm lại.

Ông cụ nhấp một ngụm trà, đánh nhịp trong tay, ngâm nga bài Hoàn Khê Sa của Yến Thù.

"Đôi mắt ta toàn là núi sông, trống rỗng suy nghĩ... Hoa rơi gió mưa càng thương xuân... Thà rằng thương lấy người trước mặt..."

Bởi vì ông cụ bị bệnh, đồ ăn tối nay đều là những món thanh đạm.

Mùa thu là lúc cua béo, nhưng cua có tính hàn, ông cụ không thể ăn nhiều gạch cua và đậu phụ, chỉ có thể nhìn Lâm Chức và Minh Dao ăn, ăn xong lập tức tức giận đuổi hai người về.

"Ông càng lớn tuổi, tính cách lại càng giống như trẻ con, lúc còn trẻ ông không hề như thế này."

Lâm Chức nghiêng đầu, nhìn Minh Dao hiếm khi chủ động trò chuyện, tò mò nói: “Trước kia ông nội là người như thế nào?”

"Cứng rắn nghiêm túc, nói năng thận trọng, yêu cầu khắt khe."

Lâm Chức nhìn Minh Dao từ trên xuống dưới, Minh Dao mím môi, hiểu rõ ý của cậu.

Quả thật những lời này có chút giống như hình dung bản thân anh, nhưng lại không giống lắm.

Lâm Chức nói đùa: "Xem ra từ nhỏ anh đã bị quản lý rất nghiêm."

Nghe vậy, Minh Dao có chút sững sờ, giống như chìm vào những mảnh vỡ của quá khứ.

Hôm nay thời tiết không tốt, bên ngoài trời đã tối, bên ngoài xe cũng tối đen.

Ánh đèn pha không mấy sáng sủa rọi vào một bên mặt của Minh Dao, phủ lên đó một lớp ánh sáng dịu dàng.

"Đúng vậy, ông nội luôn nghiêm khắc, bà nội cũng thường phàn nàn điểm này."

Minh Dao đáp lại, lại đưa chủ đề về ông cụ.

Lâm Chức cảm thấy Minh Dao đang cố ý lảng tránh câu hỏi của mình, rõ ràng bây giờ cậu vẫn không thể chạm vào quá khứ của Minh Dao.

Điều này cũng bình thường, bạn hứng thú với một người, không có nghĩa là bạn phải kể hết mọi chuyện về mình với người đó, đặc biệt là những nút thắt trong lòng không thể nói ra.

Tuy nhiên, từ thái độ của Minh Dao, Lâm Chức cảm thấy rằng ngày cậu chạm vào đã không còn xa, trong lòng Lâm Chức đã có một kế hoạch, chỉ còn cần chờ đợi.

Chiếc xe ổn định chạy trên đường, khi về đến nhà tài xế mở cửa cho Minh Dao.

Trước khi vào thang máy, Minh Dao làm như vô tình nhắc: “Ngày kia sẽ có tiệc rượu, cậu đi tham dự với tôi, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho cậu.”

Lâm Chức gật đầu, cùng anh bước vào thang máy.

Con số trên màn hình thang máy không ngừng tăng lên, rất nhanh đã đến tầng bốn.

Lâm Chức như chợt nhớ ra hỏi: "Không cần tôi tự mình lựa chọn sao? Có lẽ anh không biết số đo của tôi."

"Tôi biết, tôi đã tự tay đo qua."

Biểu cảm của Minh Dao vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhưng trong lời nói lại có sự tương phản tuyệt đối.

Sự khiêu gợi lạnh lùng giống như một dòng sông băng đang hoành hành trong một cơn bão.

Minh Dao bình tĩnh nhìn Lâm Chức, hỏi: "Cậu có cần xác nhận lại không?"

Khi thời gian đến, cửa thang máy từ từ đóng lại.

Con số nhảy tới tầng năm.