Thế giới 1 - Chương 19

Lâm Chức ngồi ở vị trí phụ lái, cảm ơn người đàn ông ngồi ở ghế lái.

"Đừng khách sáo, Hồ Đồng nhờ tôi đi đón khách quý, sao tôi có thể để khách quý dính mưa được."

Người đàn ông nói đùa, cất ô đi.

"Anh ấy luôn thích đùa giỡn. Chào anh, tôi tên là Lâm Chức."

"Quý Song Thành."

Trên đường tới đích đến, Lâm Chức và Quý Song Thành tùy ý nói chuyện một phen.

Quý Song Thành không phải người thành phố này, bậc cha chú của anh ta đã di dân đi nơi khác, ba đời trước đều là thương nhân Sơn Tây, anh ta vẫn luôn hướng về trong nước, từng trở về sinh sống một thời gian, hiện tại anh ta đến nội địa là để hợp tác.

Bản thân anh ta đã nghiên cứu lịch sử nghệ thuật, và trở thành bạn của Hồ Đồng.

Lúc bọn họ đến địa điểm, Hồ Đồng đang cầm ô đứng ở cửa chờ bọn họ.

Lâm Chức xuống xe trước, Quý Song Thành đi đỗ xe.

Hồ Đồng nhếch mép: "Trò chuyện thế nào rồi? Anh ta chính là người bạn mới tôi muốn giới thiệu với cậu, bên phía anh trai tôi dẫn mối*, bảo tôi dẫn đi chơi vài ngày, cậu thích kinh doanh, hẳn có chung chủ đề trò chuyện."

(*) 牵线 : làm mối; làm trung gian giới thiệu.

Không thể không nói Hồ Đồng là một người bạn rất nghĩa khí, giới kinh doanh nói lớn cũng lớn nói nhỏ cũng nhỏ, đôi khi bàn chuyện kinh doanh cần phải hẹn gặp một lần, chín lần mười tám lượt mới thật sự hữu dụng, mạng lưới quan hệ chính là tài nguyên, mặc dù không biết Lâm Chức có thể dùng được hay không, Hồ Đồng giới thiệu với cậu đã có lòng rồi.

(*)仗义 : trượng nghĩa, coi trọng nghĩa khí.

"Cũng được, nhưng ở chỗ anh tôi sẽ không bàn chuyện làm ăn, rất thô bỉ."

Lâm Chức trêu chọc, khiến Hồ Đồng cười khúc khích, vội nói: "Tôi cũng đâu có phản đối."

Khi Quý Song Thành đến, ba người họ mới cùng nhau đi vào.

Trong phòng khách đều là một số nghệ thuật gia, chủ đề nói chuyện đương nhiên là về nghệ thuật, Lâm Chức không nói chuyện làm ăn, Quý Song Thành cũng vậy, dù sao bọn họ cũng không hoàn toàn là quan hệ bạn bè.

Thái độ của Quý Song Thành đối với Lâm Chức rất tốt, thậm chí còn có chút ý thân thiết muốn lôi kéo ở trong đó.

Lâm Chức không biết liệu có phải vì anh ta là bạn của Hồ Đồng, hay do thấy cậu đi từ trong công ty nhà họ Minh ra, dù sao chuyện này cũng không quan trọng.

"Ngoài trời còn chưa tạnh mưa, lát nữa tôi đưa cậu Lâm về nhà nhé?"

Bữa tiệc đã tàn, mọi người chuẩn bị ra về, Quý Song Thành nhìn trời mưa ngoài cửa sổ, đề nghị với Lâm Chức.

Lâm Chức gật đầu, mỉm cười cảm ơn.

Lâm Chức chưa bao giờ từ chối loại nhiệt tình không vượt quá giới hạn này, có lẽ bọn họ có thể trở thành những người bạn lợi dụng lẫn nhau.

Bên này, Lâm Chức đang trò chuyện cười đùa vui vẻ, nhưng nhà họ Minh đang có trận đối đầu giữa người và chó.

Trời mưa khiến chân Minh Dao rất khó chịu, để kìm nén cảm giác này hoặc có thể là xua đi một số suy nghĩ hỗn loạn, Minh Dao đã lên phòng gym trên tầng hai tập luyện.

Không bao lâu, anh lập tức nhìn thấy một cái đầu chó, cục trắng nhỏ trời sinh có một khuôn mặt cười đang ngồi xổm ở cửa, dùng đôi mắt đen sáng ngời nhìn chằm chằm Minh Dao.

"Mày ra ngoài."

Mặt Minh Dao không chút biểu tình nhìn con chó của Lâm Chức, ra lệnh đuổi nó ra ngoài.

Nhưng con chó dường như không hiểu tiếng người, vì vậy không chỉ không ra ngoài, mà còn hào hứng dùng đôi chân ngắn chạy về phía Minh Dao, vòng quanh Minh Dao, vẫy đuôi nhiệt tình.

Minh Dao nhíu mày, dáng vẻ của Samoyed càng nhìn ngày càng dễ thương ngây thơ.

Nọa Nọa ngửi thấy mùi nó thích, mỗi khi ngửi thấy mùi này, chủ nhân đều sẽ cho nó đồ ngon.

Minh Dao nhìn chú chó đang nằm sấp trước mặt mình như đang chờ đợi điều gì đó, quyết định rời đi trước.

Nọa Nọa không hiểu rõ nhìn chằm chằm người trước mặt, chạy theo phía sau xe lăn của anh, nhỏ giọng ư ử hai tiếng.

"Mày tìm tao làm gì, tìm chủ nhân của mày đi." Minh Dao lẩm bẩm: "Đúng vậy, cậu ta căn bản không có quay về, có lẽ tối nay cũng không quay về, có lẽ đối với cậu ta mày cũng chỉ là thứ nhất thời nổi hứng mà thôi."

Nọa Nọa không hiểu anh đang nói gì, sôi nổi chạy tới chạy lui bên chân Minh Dao, một lúc sau lại chạy xuống cầu thang.

Tốc độ của nó rất nhanh, một lúc sau đã biến mất.

Minh Dao hừ lạnh, quả nhiên chủ nào tớ nấy.

Sau khi tập luyện, quần áo anh ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào người, cộng thêm không khí ẩm ướt cơn đau nhức ở chân, tâm trạng Minh Dao càng ngày càng sa sút, anh cụp mắt bấm thang máy đi xuống.

Trời dần về khuya, nước mưa không ngừng gột rửa thế giới, phát ra từng âm thanh va chạm vào nhau.

Đêm mưa lần trước, có người bất chấp bị đuổi nằm ở trên giường của anh, nói là kiếm tiền báo cáo nhiệm vụ, hôm nay lại không có động tĩnh gì, xem ra cậu gặp gỡ người khác, không thèm kiếm tiền nữa, thật là một chút kính nghiệp cũng không có.

Minh Dao bật camera giám sát trong nhà lên, chỉ có phòng khách là có ánh đèn, những nơi khác đều tối om.

Con chó kia đang nằm ngủ trong cái ổ mềm mại ở phòng khách, trông vô cùng an nhàn.

Minh Dao biết Lâm Chức còn chưa về, nếu không người giúp việc đã tắt đèn rồi.

Anh nhìn màn hình camera, có hơi ngẩn người.

Vài phút sau, con chó đang nằm trong ổ bỗng vểnh tai, chạy ra khỏi ổ, chạy vòng ra cửa.

Minh Dao như cảm thấy gì đó, theo bản năng phóng to màn hình.

"Cục cưng, mày đang đợi tao về sao?"

Hệ thống camera giám sát ở nhà có thể thu được âm thanh, giọng nói của Lâm Chức có thể được nghe thấy rõ ràng từ máy tính xách tay của Minh Dao.

Khi Lâm Chức cười, giọng nói của cậu sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, sau khi cậu uống rượu, giọng nói sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn, khiến các giác quan của người khác cảm nhận được một loại ngọt ngào.

"Ngoan lắm, hôn cái nào."

Lâm Chức ôm Nọa Nọa vào trong lòng, hôn lêи đỉиɦ đầu và khuôn mặt của nó.

Dù mới hai tháng tuổi nhưng chó con đã nặng tới chín cân*, Lâm Chức ôm nó một lúc mới đặt nó xuống, vuốt ve đầu nó.

(*) khoảng 4,5kg.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt ửng đỏ của Lâm Chức như bị một màu phấn hồng nhuộm đỏ, nụ cười trên khóe miệng rất dịu dàng, Minh Dao đột nhiên đóng màn hình lại.