Thế giới 1 - Chương 17

Minh Dao cảm nhận được sự thất thố của mình, khẽ cau mày quay người.

Có thể do thời tiết dạo gần đây nóng bức, khiến anh không tránh khỏi cũng bắt đầu thấy khó chịu.

Một lúc sau, xe lăn của Minh Dao đã rời khỏi sân.

Không còn ai nhìn chằm chằm, trái tim Quản Ý cũng thả lỏng, nhìn Lâm Chức nói đùa: "Khí thế của bạn cậu thật mạnh mẽ."

"Đúng vậy."

Lâm Chức cười nhẹ, hẹn xong thời gian Quản Ý tới huấn luyện chó, ôm Nọa Nọa tiễn anh ta rời đi.

"Mợ... cậu Lâm, bữa tối đã chuẩn bị xong."

Người giúp việc nhất thời quen miệng gọi nhưng sau đó lập tức sửa lại, có chút bối rối nắm chặt mép áo.

Lâm Chức nhớ cô ta, cô ta là người giúp việc đã sơn móng tay cho cậu vào ngày cậu xuyên tới, có hơi rụt rè.

"Tôi biết rồi."

Vì có người ngoài đến, Lâm Chức thông báo cho tất cả người giúp việc sửa lại cách xưng hô.

Cách xưng hô này thực ra cũng xem như quay về lúc ban đầu, bởi vì khi nguyên chủ chuyển đến, người giúp việc trong biệt thự đều gọi cậu ta là "Cậu Lâm".

Nhưng bởi vì nguyên chủ có chút sợ hãi Minh Dao, thỉnh thoảng một số người giúp việc gọi cậu ta là "cậu chủ" hoặc là do cách phát âm của bọn họ, khi gọi, nói tới họ của cậu ta khá nhỏ, nguyên chủ sẽ tưởng rằng Minh Dao tới, nhất định sẽ bị giật mình.

Hơn nữa, nguyên chủ vừa mới bước vào xã hội thượng lưu, cũng rất hâm mộ vợ của mấy cậu chủ, bản thân cậu ta thích đàn ông, cho nên lập tức yêu cầu người giúp việc trong biệt thự gọi mình là "mợ chủ", để thỏa mãn lòng hư vinh của cậu ta, dù sao như vậy nghe vào tai càng giống như chủ nhân của nơi này.

Đây là một thế giới hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, vì vậy một người đàn ông được gọi là "mợ chủ" cũng không phải chuyện gì lạ.

Minh Dao căn bản không thèm để ý chuyện này, cho nên cách xưng hô này cũng được sử dụng trong biệt thự.

Sau bữa tối, Lâm Chức chơi đùa với chú chó nhỏ ở trong sân.

Cậu quấn một ít thịt khô trong một chiếc khăn lụa, trải phẳng nó trong lòng bàn tay, sau khi chó nhỏ vâng lời làm được một động tác sẽ thưởng cho nó một miếng thịt khô.

Chiếc khăn lụa khẽ lắc lư trên chiếc mũi ướŧ áŧ của chú chó nhỏ, phát ra mùi hương bạc hà thoang thoảng.

Vào một ngày giông bão trước đó, Lâm Chức vào phòng Minh Dao, ngửi thấy mùi cơ thể của Minh Dao trên giường.

Sau đó, cậu còn hỏi quản gia phụ trách mua sắm về nhãn hiệu sữa tắm của Minh Dao, sau khi mua cùng loại về cậu ngửi thử, sau khi xác định mùi tương tự, cậu đặt nó sang một bên, chờ đợi giây phút này dùng đến.

Cậu lấy khăn lụa ngâm trong sữa tắm, dự định huấn luyện chó nhỏ nhớ được mùi hương này sẽ đi cùng với phần thưởng, từ đó sẽ thích mùi này.

"Mày cũng phải hăng hái tranh giành cho tao đấy."

Lâm Chức nhẹ nhàng xoa đầu Nọa Nọa, thiên thần nhỏ thoải mái cọ vào lòng bàn tay cậu.

01 ở trong không gian bĩu môi, nếu không phải bây giờ nó không thể hóa hình, nó còn có thể được ký chủ ôm nó vuốt ve, so với con chó con này còn có ích hơn nhiều.

Đợi đã... 01 ngây người, nó có thể hóa hình sao?

Sổ tay hệ thống có nói không? Không nói sao? Sao nó lại nhớ là có thể chứ?

01 gãi đầu một cách khó hiểu, lập tức sa sút tinh thần.

Lâm Chức không biết tâm sự của hệ thống nhỏ, trở về giặt sạch khăn lụa phơi khô sau đó gấp lại.

Cuộc sống đâu vào đấy cứ thế trôi qua, vài ngày sau Lâm Chức đến thăm ông cụ, thì nghe thấy ông cụ hỏi về công việc.

"Cháu làm trợ lý của thằng nhóc đó có thể học hỏi thêm kiến thức, hiểu rõ tình hình, đợi đến khi cháu quen với công việc, ông sẽ bảo nó sắp xếp chuyển cháu tới vị trí khác, cháu là một đứa trẻ có chí lớn, vì vậy cần có một nơi để cháu phát huy tài năng mới được."

Vừa uống trà, ông cụ vừa nói, thời tiết nóng bức ông cụ ăn không được thứ gì, nhưng uống trà nóng lại thưởng thức một cách nhàn nhã.

"Minh Dao có lẽ cũng có ý như vậy, mấy ngày nay ở bên cạnh anh ấy cháu đã học được rất nhiều thứ."

Mặc dù nói là làm trợ lý, nhưng những chuyện Lâm Chức làm khác với những trợ lý khác.

Cho dù là phục vụ trà nước, biên bản ghi chép cuộc họp, hay là lộ trình phải sắp xếp, v.v., cậu đều giống như một cố vấn được đặc biệt chỉ định, thỉnh thoảng cùng Minh Dao tham gia các hoạt động xã giao, tháp tùng một số dịp quan trọng.

Trong văn kiện các phương án được gửi đến, một số hạng mục trong đó có cái đã thực hiện hoặc thậm chí đã hoàn thành, có một số vẫn chưa hoàn thành, Minh Dao chỉ muốn xem cậu đưa ra phương án như thế nào, thậm chí kiểm tra tư duy quyết đoán và khả năng chịu áp lực của cậu thông qua phương thức thần tốc xếp chồng, phương pháp khảo sát này giống hệt như cách của ông cụ, chỉ là càng trực tiếp hơn chút, đúng là hai ông cháu.

Ông cụ nhìn cậu cháu dâu xinh đẹp bên cạnh, mỉm cười thổi chén trà, nói: "Tối nay cháu ở lại ăn cơm đi, ông kêu cả Minh Dao tới nữa."

Vẻ mặt Lâm Chức hơi kinh ngạc, nhưng cũng gật đầu, không có nói gì.

Ông cụ có chút ý vị sâu xa nói: “Minh Dao nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng thực ra rất coi trọng tình nghĩa, có đôi khi chính là bởi vì quá coi trọng tình nghĩa, mới có thể lao đầu vào ngõ cụt... Chức Chức à, nếu hai đứa đã kết hôn, thì cũng nên trò chuyện ở chung nhiều một chút, cháu đừng để vẻ mặt lạnh lùng của nó vào trong lòng."

Dường như ông cụ đang nhớ lại chuyện cũ, nhìn về không trung xa xôi có chút xuất thần*.

(*) xuất thần : ngẩn người nhớ, suy nghĩ về chuyện gì đó.

Lâm Chức mỉm cười đáp: "Cháu có một trái tim rộng lớn, sẽ không bao giờ để chuyện gì vào trong lòng."

Cậu tựa như là đồng ý, lại tựa như cố ý hiểu sai ý ông, ông cụ cũng không nắm bắt được suy nghĩ của cậu, cũng không nói gì thêm.

Chuyện của mấy đứa nhỏ, ông cũng chỉ có thể đứng nhìn, dù sao cuộc hôn nhân này do ông ép buộc bọn họ, nếu bây giờ ông khơi mào suy nghĩ của Lâm Chức, nhưng Minh Dao lại không tình nguyện, vậy sẽ rất sai lầm.

Lâm Chức nói chuyện với ông cụ về những chuyện khác, bỏ qua chủ đề vừa rồi.

Cậu đương nhiên cảm giác được ông cụ có ý tác hợp* hai người, nhưng thái độ bây giờ của cậu không thể biểu đạt quá rõ ràng, như vậy mới có không gian tiến lùi.

(*) tác hợp : làm mối, làm mai.

So với điều này, Lâm Chức càng quan tâm đến nửa câu đầu tiên của ông cụ hơn.

Cái câu "quá coi trọng tình nghĩa sẽ lao đầu vào ngõ cụt" rõ ràng có liên quan đến khúc mắc trong lòng Minh Dao, rốt cuộc là ngõ cụt gì mới khiến anh không tình nguyện đứng dậy?

Gia đình nhà họ Minh đã xảy ra ba sự cố: Tai nạn xe của Minh Dao, mẹ Minh Dao qua đời, cha Minh mất tích, bà nội của Minh Dao qua đời vì bệnh tật do tuổi đã cao, lúc bà qua đời Minh Dao đã ngồi xe lăn mấy năm rồi, cho nên việc bà qua đời không xem như biến cố.

Đây là chuyện cũ của mười năm trước, căn cứ theo những gì Lâm Chức lén lút hỏi thăm được, tai nạn xe năm đó khiến mẹ Minh qua đời, chân Minh Dao bị thương, khi ấy cha Minh vẫn chưa mất tích.