Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 98: Yêu sủng hồ ly của quyền hoạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không cần, phu nhân của ta thích ăn thì ngàn lượng hoàng kim cũng đáng.”

Bùi Đạc không chê, xách giỏ trúc đẫm nước lên.

Lâm Chức cười nói: “Ngày mai chúng ta không tới, cô cầm đi.”

Lâm Chức đã quen việc Bùi Đạc gọi mình là phu nhân. Có lẽ là vì trong kinh thành y không tiện hóa người, Bùi Đạc không có ai để khoe, mấy ngày ra ngoài chơi, hắn cứ vô tình cố ý khoe với tất cả người mình gặp.

A Hương nhìn bóng lưng hai người đi xa, nụ cười có cố nín lại cũng không nín được. Về đến nhà hồi tưởng vẫn còn thấy vui, người nhà chỉ cho là hôm nay nàng may mắn gặp được quý nhân, bán đồ được nhiều bạc, không biết nàng còn vui vì cái khác.

Một giỏ đài sen rất nhiều, Lâm Chức ngồi ở cửa sổ một quán trọ hướng ra sông, vừa ngắm cảnh vừa bóc hạt sen ăn.

Bùi Đạc thấy y sắp ăn hết cả giỏ, dù biết Lâm Chức là yêu thì vẫn lo y ăn nhiều quá bị căng.

Buổi tối Lâm Chức lại ăn gần nửa con gà, nửa con cá với hai cái bánh, khiến Bùi Đạc càng nghiêm túc nghĩ xem có nên khuyên y ăn uống điều độ.

Nhưng thấy Lâm Chức ngước lên nhìn mình nói “Đại nhân quá đẹp, nhìn là muốn ăn thêm một chút”, Bùi Đạc làm gì còn tâm trạng nói mấy chuyện này, gọi tiểu nhị lấy thêm hai mâm thức ăn.

Lâm Chức không phải là tham ăn, chỉ là y không muốn nói nhiều, sợ mình tiết lộ cảm xúc để Bùi Đạc nhạy cảm phát hiện.

Tính tình Bùi Đạc quá giống y, nhưng bên trong lại khác.

Lâm Chức có cảm giác với hắn, nhưng cảm giác này không phải là tình yêu cháy bỏng, cũng không phải tình cảm chân thành thuần khiết, mà là một loại yên tâm có thể lâu dài làm bạn, thậm chí sẵn lòng ỷ lại với người. Cái này so với thích đơn thuần còn hiếm thấy hơn.

Lâm Chức biết tình cảm này của y không phải bởi vì Bùi Đạc, mà là tích lũy từ ba thế giới.

Y cứu người này, cùng lúc đó, y cũng nhận được những cảm xúc mình chưa từng có.

Một trải nghiệm kì diệu, Lâm Chức cong môi.

Bệnh thích sạch sẽ của y không vì tiếp xúc thân mật với hắn mà khỏi hẳn, trái lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Giống như là đã ăn qua sơn hào hải vị thượng hạng, nhìn cái gì cũng thấy mất ngon.

Vốn dĩ Lâm Chức không cố chấp với chuyện này, vì nếu muốn y có thể tìm được một đống người hợp điều kiện, thậm chí y không cần chủ động đi tìm, sẽ có rất nhiều người thay y bồi dưỡng. Nhưng cái Lâm Chức muốn không phải vậy.

Y không ép chuyện phải xảy ra, mọi thứ tùy duyên. Lại thêm y thích không có nghĩa là y muốn làm, người có thể khiến y nổi lên tâm tư và phù hợp với điều khiện, cho tới trước khi chết Lâm Chức cũng không gặp được.

Y không thích vòng vo với những người mình không có cảm giác, với y thì đó là lãng phí thời gian.

Lâm Chức ăn xong, chống má nhìn Bùi Đạc, thở dài bảo: “Ngài chiều hư em mất rồi.”

Bùi Đạc không biết hàm ý thật sự đằng sau lời nói đó, chỉ cho là y đang nói chuyện ăn uống, qua loa đáp: “Em là người của ta, nuông chiều thì có làm sao, ăn cũng đâu có chết ta.”

Lâm Chức thích, hạt sen ngàn vàng cũng đáng, Lâm Chức không thích, gan rồng phượng tủy cũng không đáng một đồng.

Bùi Đạc khẽ cười: “Giờ em ăn no, coi chừng lát nữa lại ăn không vô.”

Linh lực sền sệt nhỏ giọt trong lúc rút ra đâm vào, đong đưa rơi xuống mặt nước.

Lòng sông chiếu trăng sáng, gió đêm thổi gợn sóng.

“Bùi Đạc.”

Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Chức gọi tên Bùi Đạc.

Y kề trán với Bùi Đạc, khẽ thở dốc.

Bùi Đạc nhận ra gì đó, ôm eo Lâm Chức lười biếng đáp lại.

“Tan biến với con người không phải là kết thúc.”

Đôi môi khép mở, nhẹ nhàng cọ lên môi thanh niên. Giọng thiếu niên vẫn mềm mại, dù là đang nói lời từ biệt.

“Hẹn gặp lại.”

Dù cho hai ta sẽ một lần nữa là người xa lạ, nhưng hẹn gặp lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »