Tuy cậu nói như vậy, nhưng chân Lâm Chức lại không hề rời khỏi đùi của anh, mà trượt từ trên xuống dưới đến đầu gối, áp vào đầu ngón chân của anh.
Cả người Minh Dao cứng ngắc, mặc dù anh không thể đi lại, nhưng chân vẫn có cảm giác, đùi càng không khác gì người bình thường, thậm chí vì ngồi xe lăn quanh năm, nên thần kinh cũng nhạy cảm hơn.
Vì vừa mới tan làm anh đã lên đây nói chuyện, nên trên người anh vẫn mặc vest, chiếc quần tây chất lượng cao khiến việc truyền tải xúc cảm không chút sai sót.
Cảm giác tê dại xa lạ dường như từ dưới da ùa đến khắp nơi, khiến anh nắm chặt tay vịn của xe lăn, quai hàm nghiến chặt, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào ngón chân trên đầu gối của anh, cố gắng kiềm chế xúc động xung động muốn siết chặt hoặc thậm chí là nghiền nát nó.
Giọng anh trở nên khàn khàn: "Cậu bỏ chân xuống, đừng chạm vào tôi."
Chủ nhân của bàn chân dường như chưa nhận ra mình vừa làm một chuyện lớn gì, ngón chân trượt xuống, còn đang lắc lư trong không trung.
Ánh mắt của Minh Dao di chuyển lên từng tấc từng tấc một, từ mắt cá đến bắp chân, rồi từ bắp chân đến đầu gối, rồi đối mặt với đôi mắt đang giả vờ ngoan ngoãn kia.
Rõ ràng là giả vờ.
Khát vọng hủy diệt mạnh mẽ tràn lan, khiến người ta muốn hủy đi sự giả tạo cướp lấy sự chân thật.
"So với trước kia, dường như cậu đã có chút thay đổi."
Minh Dao im lặng nhìn cậu, trước đây người này không hề dám làm những hành động như vậy trước mặt anh.
"Muốn sống càng tốt hơn đương nhiên tôi phải to gan hơn một chút, hơn nữa tôi thấy anh Minh cũng không khó nói chuyện như vậy." Lâm Chức làm hết mọi chuyện một cách tự nhiên, sau đó chuyển sang chủ đề tiếp theo: "Tôi muốn nói với anh về những chuyện chưa quy định trong hợp đồng, tôi cảm thấy chúng ta cần bàn bạc sâu hơn, để tránh sau này lại khó nói.”
Minh Dao ngước mắt lên, ra hiệu cho Lâm Chức tiếp tục nói.
"Vì tôi không biết cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ kéo dài bao lâu, nên trong suốt thời gian đó, có những chuyện rất quan trọng, chẳng hạn như chuyện này."
Lâm Chức chỉ vào món đồ chơi nhỏ trên giường, vẻ mặt bình tĩnh.
"Trong các quy định liên quan của hợp đồng, chúng ta chỉ ước định rằng tôi không được phép dẫn bất kỳ ai đến đây, không được nói cho người khác biết về mối quan hệ hôn nhân của chúng ta, không được dùng thân phận này để khoe khoang hoặc thậm chí thực hiện đặc quyền với người khác, nhưng không có quy định tôi có thể nảy sinh tình cảm hoặc thậm chí quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người khác hay không… ”
Lông mày Minh Dao hơi nhíu lại, thật sự là ngay từ đầu anh cũng không nghĩ tới chuyện này, dù sao bản thân anh cũng không cần, cho nên anh vô thức bỏ qua, nhưng rõ ràng yêu cầu người khác cũng làm như vậy là một việc rất vô nhân đạo, đương nhiên, Minh Dao sẽ không làm thế.
"Tôi sẽ không xen vào nhu cầu của cậu, chỉ cần đừng để người khác biết thân phận của mình, cậu tự có chừng mực là được."
Những lời này nằm trong dự đoán của Lâm Chức, nhưng đây không phải là điều cậu muốn.
Lâm Chức đứng dậy, đứng trước Minh Dao.
"Mặc dù là hôn lễ chính thức, nhưng phản bội hôn nhân cũng không phải hành vi đáng biện hộ, nhất là khi gặp được người mình thích, đương nhiên tôi sẽ muốn kết hôn với người đó, như vậy sẽ tạo thành quan hệ cực kỳ mâu thuẫn."
"Tôi tin tưởng anh Minh, anh sẽ không muốn có một ngày bị người ta nói vợ của mình hình như sắp kết hôn rồi."
"Cho nên ý cậu là gì?"
Minh Dao cảm nhận được vài tín hiệu từ lời nói của cậu, nhưng cũng hoàn toàn không chắc lắm.
"Ý tôi là... anh Minh, anh có muốn thử với tôi không?"
Lâm Chức hơi nghiêng người và đến rất gần Minh Dao.
Hơi thở đan xen, ánh mắt giao nhau.
Từ đôi mắt của Lâm Chức, Minh Dao nhìn thấy một cái gì đó khác với vẻ ngoài trước đây của cậu, đó không phải là lời ngon tiếng ngọt cũng không phải ham mê hư vinh, đó là một ý đồ vừa thẳng thắn và thuần khiết, ẩn chứa yêu thương và mê hoặc, dường như muốn nuốt chửng tất cả cảm xúc của con người.
Tim anh đập dữ dội khiến đại não trong chốc lát chợt trống rỗng, đến nỗi ngay từ đầu Minh Dao đã không đẩy cậu ra và giữ khoảng cách với cậu.
"Để bày tỏ thành ý của mình, phí sinh hoạt tháng sau của tôi có thể giảm một trăm nghìn tệ."
Nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên của Minh Dao là, theo tính cách yêu tiền của Lâm Chức, một trăm nghìn tệ quả thực rất có thành ý.
Phản ứng thứ hai là anh chỉ đáng giá một trăm nghìn tệ?
"Thế nào, anh Minh, anh đã suy xét xong chưa?"
Bọn họ đang ở quá gần, Minh Dao nghĩ.
Trong khi nói chuyện, khóe môi Lâm Chức đóng mở giống như là một loại ma sát ái muội, đây là khoảng cách giữa muốn hôn và không hôn.
"Không xem xét."
Minh Dao hơi nghiêng đầu, trả lời cậu là giọng nói khiến anh ngạc nhiên, khàn giọng tới nỗi không hề giống giọng nói của chính anh.
"Vậy được thôi, nếu anh Minh có suy nghĩ này, mong người đầu tiên anh nghĩ tới hãy là tôi, trước khi tôi thay đổi suy nghĩ này, tôi sẽ chung thủy với cuộc hôn nhân của chúng ta, cũng chỉ dùng nhóm cục cưng bé nhỏ của tôi.”
"Anh yên tâm, tôi sẽ không cưỡng cầu, vẫn là câu nói đó, anh Minh, tôi rất dễ sai bảo.”
Lâm Chức mở cửa cho Minh Dao, mỉm cười vẫy tay với anh.
Sau khi Minh Dao nhận ra những cục cưng bé bỏng của cậu là gì, anh nặng nề nhấn nút tiến lên của xe lăn.