Chương 9: Phá chú

Trương Đạo Đình còn tưởng rằng Tạ Linh Nhai muốn ẩu đả với người ta, chờ nhìn thấy hắn lấy ra một thanh kiếm gỗ, mới an tâm, “Vậy là muốn làm phép hả? Tôi ở lại đây trông nom nhé?”

“Anh ở đây đi, mình tôi đi là được” Tạ Linh Nhai lấy Tam Bảo kiếm từ trong hộp ra, cầm ở trong tay từ cửa sau đi ra ngoài.

Dù không phải Bão Dương quan ít người, thì y cũng không tiện dắt Trương Đạo Đình theo cùng, Trương Đạo Đình chưa học được bản lĩnh gì, mà người Thái Hòa quan lại có vẻ không thích bị lộ việc này.

Từ lúc ông chủ tiệm kia đến, tới giờ đã qua một hồi, chờ Tạ Linh Nhai chạy tới hiện trường, xe cứu thương đã ở đó.

Tạ Linh Nhai chen vào nhìn, nhân viên y tế đang đặt lão đạo sĩ lên cáng, chân ông ta biến cả dạng, trên eo còn có một lỗ to, máu me đầm đìa.

“Đạo trưởng, ông không sao chứ?” Tạ Linh Nhai hỏi lão đạo sĩ kia.

Lão đạo sĩ còn tỉnh, thế nhưng thần trí dường như không quá tỉnh táo, miệng đầy mê sảng.

Quần chúng vây xem bên cạnh đều cho rằng đây là một ông già điên, thừa dịp công trường đình công chạy vào, sau đó trượt chân rơi xuống.

Đây chính là công trường lần trước nhóm Hạ Tôn gặp quỷ, gần đây không biết sao đã đình công chừng mấy ngày. Đã một hồi lâu như thế, cũng không thấy những người khác của Thái Hòa quan đến tìm lão đạo sĩ, xem ra bên trong quả thực xảy ra chút chuyện.

“Đây là đạo trưởng Thái Hòa quan, lát sau các anh gọi điện thoại cho Thái Hòa quan là được” Tạ Linh Nhai kéo một nhân viên y tế nói một câu, không chờ người ta hiểu rõ đã chạy mất.



Sắc trời đã dần dần ảm đạm, mặt trời chìm xuống phương tây.

Tạ Linh Nhai nhấc theo Tam Bảo kiếm, thừa dịp bên thi công còn chưa biết bên này xảy ra chuyện, chui vào từ một khe hở của công trường. Nơi này sắp xây một trung tâm thương mại cỡ lớn, đã sớm phủ lại hết, hiện giờ không có một công nhân nào.

Trong trung tâm thương mại còn chưa bắt đầu trang trí, đều là sàn xi măng, tường xi măng, bởi vì không ai khởi công, một chút ánh đèn cũng không, đi vào trong lại càng là đen kịt một màu.

Bên trong rất lớn, nhất thời Tạ Linh Nhai cũng không nghe được động tĩnh gì, linh cơ hơi động, đặt Tam Bảo kiếm xuống, cầm ra một bịch chu sa nhỏ từ trong túi, miệng niệm chú.

“… Hà lao diệu thủ đồ ngô tượng, đãn yếu quân tâm hợp ngã tâm. Ngã kim kỳ thỉnh vọng lai lâm, phụ thể viên quang thông sự ý!”

Đọc xong tay chấm chu sa vẽ một đường cong giữa chân mày, giống như số 2 Ả rập, nhưng đường cong mềm mại hơn, hai đầu cũng cong hơn, ở chính giữa vẽ một vòng tròn giống như con ngươi.

Đây là Vương Linh Quan cấp kỳ thỉnh chú, có thể thỉnh Vương Linh Quan nhập vào người dưới tình huống khẩn cấp, có điều bây giờ Tạ Linh Nhai chỉ cần mượn thần thông của tổ sư gia, cho nên chỉ vẽ “mắt” giữa chân mày. Tượng thần Vương Linh Quan trán có thiên nhãn, chỉ mượn mỗi cái thần thông này của ông ấy thôi.

Thường thì thỉnh thần nhập vào người cũng không phải mỗi đạo sĩ, mỗi lần thỉnh đều có thể thành công, cơ mà tình huống của Tạ Linh Nhai lại hơi khác xíu, ngoại trừ thiên phú ra, bây giờ y còn sửa tượng thần cho Vương Linh Quan… Vương Linh Quan không đáp ứng y thì còn nghe được hả?

Lúc Tạ Linh Nhai dời tay ra, liền có thể nhìn thấy từng luồng từng luồng âm khí, hoặc đậm hoặc nhạt. Vị trí chỗ công trường này, âm khí nhiều hơn so với nơi khác, đối với người sống mà nói là phong thuỷ không quá tốt.

Y bật đèn điện lên, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ở chỗ một cây cột nào đó âm khí đặc biệt nồng, liền nhanh chân vọt tới.

Tạ Linh Nhai xoay một phát ra sau cây cột, liền thấy một người đàn ông tóc ngắn, đang cúi đầu đứng ở đó.

Người đàn ông vừa nhấc mặt, lộ ra khuôn mặt xanh trắng, thất khiếu chảy máu đen, đôi mắt không chút ánh sáng nhìn thẳng Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai sợ đến lui một bước, “Ôi đệt!”

“A ——” cùng lúc đó, nam quỷ cũng mặt mũi hoảng sợ há miệng thê thảm hét lên một tiếng, run lẩy bẩy.

Tạ Linh Nhai: “……”

Tạ Linh Nhai: “Mịa nó mi có cái gì để mà hét!”

Nam quỷ điên cuồng lắc đầu, không dám đối diện với con mắt thứ ba vẽ bằng chu sa trên trán Tạ Linh Nhai. Vương Linh Quan tư chức lôi hỏa trừ tà, chí cương chí dũng, Tạ Linh Nhai đột ngột thỉnh thần thông Vương Linh Quan khiến cô hồn dã quỷ này sợ đến trốn đi.

Tạ Linh Nhai chưa từng trao đổi với quỷ, hoặc là nói y vốn dĩ chưa thấy được bao nhiêu quỷ, lúc này nhấc kiếm lên, dự định chém con quỷ này.

Nam quỷ sợ vỡ mật, điên cuồng xua tay, thân thể không khống chế được mà bay lên. Nó chỉ là cô hồn dã quỷ, biến thành quỷ không bao lâu, cho nên nhiều nhất là kêu mấy tiếng, không có cách nào tự mình dùng hồn thể giao lưu bằng ngôn ngữ với Tạ Linh Nhai.

“Hả? Từ từ… mi có phải là cái người trượt chân ở đây hồi trước không” Tạ Linh Nhai nhìn thấy nam quỷ gật đầu, nghĩ thầm lá gan con quỷ này cũng không chênh lệch nhiều so với Hạ Tôn, còn không bằng quỷ gia trạch ở nhà chú Hạ Tôn nữa, làm y cũng không tiện hạ thủ, “Mi có thấy mấy đạo sĩ không?”

Nam quỷ chỉ chỉ nơi sâu trong bóng tối.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nam quỷ này trước đây còn từng dọa Hạ Tôn, thế nhưng gặp gỡ Tạ Linh Nhai, liền chết nhát.

Tạ Linh Nhai nói: “Tốt lắm, mi dẫn đường cho ta đi”

Tuy rằng y thỉnh mắt thần Linh Quan, nhưng dù sao cũng không quen đường quen nẻo bằng người ta ở đây mỗi ngày.

Nam quỷ nhanh chóng xoay người đi vào trong, thế nhưng không biết có phải là ảo giác của Tạ Linh Nhai hay không, trong không gian yên tĩnh lướt qua một tiếng nghẹn ngào như có như không.



Tạ Linh Nhai với nam quỷ kia vào sâu trong công trường, leo cầu thang lên tầng thứ tư, mới đến cửa cầu thang liền thấy âm khí nồng đậm, cho người ta một loại cảm giác ẩm ướt, dính nhớp.

Đồng thời, còn có tiếng người nhỏ vụn truyền đến, Tạ Linh Nhai phân biệt ra được là mấy đạo sĩ Thái Hòa quan, y liền lên tinh thần, đi tới cạnh cửa.

Lúc này nam quỷ kia vẻ mặt kinh hoảng nhẹ nhàng lướt hai vòng trước mặt Tạ Linh Nhai, ra hiệu mình phải đi.

“Đi đi” Tạ Linh Nhai phất phất tay, nắm chặt Tam Bảo kiếm đi vào.

Chỉ thấy trong lầu bốn trống trải, tình hình hết sức phức tạp, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, bóng người như ẩn như hiện. Trong góc là một mụ già ngồi đó, miệng nói lẩm bẩm, một ông lão nằm bên cạnh, đầu gối lên ngực mụ, không hề có hơi khí, hiển nhiên đã là người chết. Quanh hai người còn đặt bảy cái bình.

Cách đó không xa, trong tay Thi Trường Huyền cầm kiếm gỗ và bùa, có năm bóng quỷ đang quấn lấy y.

Khác với nam quỷ nhát gan hồi nãy, năm bóng quỷ đó không phải màu đỏ thì chính là màu xanh lục, thường nói quỷ hồn màu đỏ hung ác, kỳ thực màu xanh lục cũng giống vậy, màu sắc càng tươi đẹp thì càng hung ác, mà chúng nó chẳng những không đỏ tất xanh, màu sắc còn cực kỳ đậm.

Thi Trường Huyền dùng pháp khí và bùa chú, thiếu trái hụt phải. Hiện giờ Tạ Linh Nhai đang thỉnh mắt thần Vương Linh Quan, cho nên không những có thể nhìn thấy quỷ ảnh âm khí, còn nhìn thấy linh quang trên bùa chú của Thi Trường Huyền.

Ác quỷ kêu thảm thiết sắc bén dưới bùa chú của y, nhưng ba đạo sĩ bên cạnh, có hai người đều hệt như phát điên liều mạng nhào về phía y, sắc mặt dữ tợn, một người còn lại thì ngăn người này cản kẻ kia, cũng sứt đầu mẻ trán, mọi người đánh thành một nùi.

“Thi đạo trưởng!” Tạ Linh Nhai hô một tiếng, chạy về phía trước.

Thi Trường Huyền tranh thủ nhìn Tạ Linh Nhai một cái, biểu tình rốt cuộc có một chút dao động, vẻ kinh ngạc chợt lóe.

Lúc này mụ già kia cũng nhìn thấy Tạ Linh Nhai, tốc độ đôi môi đóng mở tăng nhanh.

—— Trong tích tắc, năm con ác quỷ vốn đang vây quanh Thi Trường Huyền khựng lại, tất cả đều quay đầu xông về phía Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai: “……”

Tạ Linh Nhai suýt nữa không thắng xe kịp, một phát phanh gấp, cấp tốc quay người chạy ra sau, tức giận mắng to: “Tao phắc cái ông nội mày!”

Tuy rằng y đến giúp đỡ, nhưng cũng không cần đuổi theo y hết đâu chứ?!

Tạ Linh Nhai quay đầu lại nhìn một chút, năm con ác quỷ kia đuổi theo phía sau y, âm phong từng trận, khoảng cách gần còn có thể nhìn thấy từng khuôn mặt vô cùng thê thảm, mà Thi Trường Huyền cũng không nhàn rỗi, sau khi được mấy con quỷ buông tha, liền đấu đá với hai đạo sĩ rõ ràng là bị quỷ nhập vào người.

Trung tâm thương mại này dù có lớn hơn nữa, thì cũng có giới hạn, Tạ Linh Nhai hoài nghi lão đạo sĩ trước đó cũng là bị đuổi tới nhảy lầu.

Tạ Linh Nhai bị đuổi đến trước cửa sổ, bỗng nhiên xoay lại một phát, giơ ngang kiếm ở trước người, hét lớn một tiếng: “Phổ tại vạn phương, đạo vô bất ứng!”

Kiếm khí của Tam Bảo kiếm tản ra khắp chốn!

Năm con quỷ giương nanh múa vuốt kêu thảm thiết mấy tiếng, bay ra xa một trượng.

Năm con quỷ bị kiếm khí gây thương tích, trên người có thêm từng vết từng vết bị thiêu đốt, nhìn qua lại càng hung tàn hơn.

Đây là kiếm thứ hai của Tam Bảo kiếm, kiệm kiếm.

Từ có thể dũng mãnh, kiệm có thể rộng rãi, từ kiếm là công kích đơn thể, uy lực có thể lan ra bán kính gần, chẳng hạn như Tạ Linh Nhai dùng một kiếm xiên chết bảy khách quỷ. Mà kiệm kiếm mới thật sự là công kích phạm vi rộng, như tình hình bây giờ ác quỷ từ các nơi kéo tới, thích hợp dùng kiệm kiếm.

Cơ mà kiếm thứ hai này Tạ Linh Nhai cũng chỉ là lần đầu tiên dùng, không quen tay lắm, vừa rồi phải lấy hơi một hồi lâu.

Có điều năm con ác quỷ này rõ ràng là từng bị mụ già tế luyện, cũng không biết đi đâu tìm ra âm hồn hung ác như thế, sau khi bị thương liền tiếp tục đánh về phía Tạ Linh Nhai dưới sự thúc giục.

Bên kia, Thi Trường Huyền hô: “Lại đây!”

Tạ Linh Nhai quét một kiếm trước mặt mở đường, chạy về, tay moi moi trong túi.

Một tay Thi Trường Huyền đè một đạo sĩ bị nhập xuống đất, hai đạo sĩ khác còn đang triền đấu, anh cắn rách đầu ngón tay, vẽ một lá bùa trên mặt đạo sĩ.

Đạo sĩ bị nhập xác kêu thảm một tiếng, một bóng quỷ màu xanh lục vọt ra khỏi người, trốn vào trong cái bình trước người mụ già, sau đó đạo sĩ kia cũng ngoẹo đầu ngất đi.

Thi Trường Huyền đứng dậy vẽ một huyết phù trên thân kiếm, một kiếm đánh vào trên lưng một đạo sĩ phát điên khác, đập ác quỷ trên người hắn ta ra, ác quỷ kia còn bay trên không trung rít gào với Thi Trường Huyền.

Mụ già cười hai tiếng, dùng giọng thô khàn nói: “Bùa dùng hết rồi à? Mày còn bao nhiêu máu để dùng?”

Giữa chân mày Thi Trường Huyền hiện ra vẻ lạnh lùng, kéo tay áo lộ ra cánh tay mang theo vết máu.

Lúc này, Tạ Linh Nhai đã chạy đến cách đó không xa rốt cuộc moi ra được thứ ở trong túi, đại khái cỡ năm sáu chục lá bùa linh tổ hộ thân bị y nâng tay lên vung ra một phát, bay lả tả như hoa tuyết.

Mụ già: “……”

Thi Trường Huyền: “…”

Thi Trường Huyền phản ứng cực nhanh, một kiếm nhấc lên một tấm, cấp tốc nhận ra đây là bùa gì, thì thầm: “Chúng thần chắp tay, tà ma quy chính!”

Lá bùa đột nhiên bay về phía ác quỷ, giống như dính vào trên người nó, ác quỷ lăn lộn, thân hình đều hóa thành sương mù, khuôn mặt đau đớn thỉnh thoảng hiện lên.

Phía sau, Tạ Linh Nhai cũng học theo, kiếm đốt cháy bùa, bay ra dán trên người mấy con ác quỷ.

Hơn nữa y khá là chơi sộp, không dè dặt như người bình thường dùng linh phù, dùng sự hào phóng của nhà bán sỉ, một con dán bảy tấm, không tin chúng nó còn có thể nhúc nhích.

Đạo sĩ Thái Hòa quan duy nhất tỉnh táo vật lộn rất lâu với hai đồng đạo bị quỷ nhập, mắt thấy tình hình chuyển biến tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hư thoát ngồi bệt xuống, ánh mắt nhìn Tạ Linh Nhai tràn ngập cảm kích.

“Tiểu súc sinh!” Mụ già nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ thống hận, không biết Tạ Linh Nhai nhảy ra từ chỗ nào, dường như là con cháu đạo gia, nhưng mụ lại không nhìn ra lai lịch.

Đạo gia có rất nhiều giáo phái, phân chia từ giáo phái thì có Toàn Chân, Chính Nhất, Mao Sơn, Lao Sơn vân vân, còn chưa tính chi nhánh của mỗi phái, chia theo tổ sư gia, người sáng lập cung phụng, lại có Chính Dương phái, Thuần Dương phái, Tự Nhiên phái vân vân.

Tạ Linh Nhai thờ phụng Vương Linh Quan, thuộc loại hiếm trong hiếm, nhất thời đương nhiên mụ già đó không nhận ra.

Thế nhưng Tạ Linh Nhai nghe mụ già mắng người liền cực kỳ không vui, “Bà thì sợ là cả súc sinh cũng không bằng, mụ phù thủy, người ta chết đã đủ thảm rồi, bà còn giam giữ lại”

Trong lòng y biết người này hơn 50% chính là cái người vứt tiền hạ ác chú, lại đấu pháp với quan chủ Thái Hòa quan Trần Tam Sinh, nhưng vẫn phải làm bộ không biết, nói với Thi Trường Huyền và đạo sĩ Thái Hòa quan: “Tôi nghe nói nơi này có một đạo trưởng nhảy lầu, cảm thấy không ổn lắm, liền vào xem một chút”

“Cảm ơn cậu, Tạ tiên sinh” Đạo sĩ Thái Hòa quan ngồi dưới đất, chắp tay.

“Bọn bây đừng vui vẻ quá sớm” Mắt mụ già lộ ra vẻ ác độc, hai tay chắp với nhau kết một dấu tay phức tạp, muốn niệm chú.

Tạ Linh Nhai tay mắt lanh lẹ, khom lưng lượm miếng gạch trang hoàng dư lại đập sang.

“Ầm!” Một tiếng trầm vang, mụ già đột ngột không kịp chuẩn bị, tuy rằng né tránh một chút, nhưng trên mặt vẫn bị quẹt ra máu.

Tạ Linh Nhai: “Ồ? Sức khỏe còn được quá nhỉ!”

Thi Trường Huyền: “…”

Đạo sĩ Thái Hòa quan: “…”

Tạ Linh Nhai không hiểu ra sao: “Nhìn tôi làm gì, tôi cũng không thể chờ mụ đọc xong chứ hể?”

Kinh nghiệm của bao nhiêu tiền bối dạy cho mọi người, ngàn vạn lần không thể chờ kẻ địch xướng kỹ năng xong, không thì bạn liền nghỉ ăn. Đáng tiếc y không ngờ mụ già này già mà không yếu, phản ứng còn rất nhanh. Chứ nếu mà đập trúng, không phải y cân toàn trường à?

Mụ già bị đập một phát biểu cảm càng thêm oán hận, lau máu trên mặt bôi lên mặt thi thể ông lão trên đầu gối, bản thân mụ thì suy sụp xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Tạ Linh Nhai chỉ thấy âm sát khí trên người thi thể càng ngày càng đậm, sau đó một phát ngồi dậy, vài nơi trên mặt đều cấp tốc thối rữa, cả người toả ra mùi tanh tưởi.

Đạo sĩ Thái Hòa quan biến sắc mặt, mắng: “Điên rồ, thậm chí cả thi thể chồng mình cũng luyện”

Tạ Linh Nhai nửa hiểu nửa không, nhưng nghe giọng điệu đạo sĩ, thi thể bị luyện hóa khống chế sợ là cũng không phải chuyện tốt đẹp gì với âm hồn.

Mụ già dựa vào trên tường, đã không còn sức lực gì để nói chuyện, một chiêu vừa nãy đã hút sạch sức lực mụ ta.

Thi Trường Huyền hơi nhướn mày, cũng không ngờ mụ điên cuồng như thế, nói khẽ với Tạ Linh Nhai: “Cậu phong bế nơi này lại”

Tạ Linh Nhai vốn không biết nên làm thế nào, thấy ánh mắt anh nhìn về phía mấy lá bùa dưới đất, lập tức hiểu ra, gật đầu cúi người gom hết bùa lại, chạy sang bên cạnh.

Nơi này là khu buôn bán phồn hoa, y dán hết bùa linh tổ hộ thân lên cửa sổ, cửa ra, bùa linh tổ hộ thân có rất nhiều tác dụng, trừ tà trấn quỷ, hộ thân chăm sóc sức khoẻ, vô cùng đa zi năng.

Cũng nhờ y mang theo rất nhiều bùa, chỗ này quá lớn, vốn dĩ tính làm siêu thị, hơn phân nửa tầng lầu đều rộng mở, dán một lá cũng không đủ.

Thi Trường Huyền và đạo sĩ Thái Hòa quan nâng kiếm vật lộn với tẩu thi, Tạ Linh Nhai dán bùa mọi nơi, cuối cùng còn thiếu vài lá, y quýnh lên, đơn giản móc ra chu sa còn lại, chấm chu sa viết lên trên tường.

Nơi này chưa trang hoàng xong, vài nơi đều không đóng cửa sổ, Tạ Linh Nhai cong lưng viết bùa, chỉ nghe đạo sĩ Thái Hòa quan hô to một tiếng “cẩn thận!”, phía sau âm khí kéo tới, nhanh chóng xoay người lại nâng kiếm đón đỡ.

Một bóng xanh ập tới, chặt chẽ vững vàng đè trên Tam Bảo kiếm của Tạ Linh Nhai, nương theo một tiếng hét thảm, thân hình trực tiếp biến mất. Đây đúng là ác quỷ duy nhất trốn về bình nuôi quỷ lúc nãy.

Tạ Linh Nhai cảm nhận được lực đẩy, thân thể ngã về sau, nửa người rơi ra khỏi cửa sổ. Y nghĩ thầm, xong đời, lát nữa phải đến bệnh viện làm bạn với ông đạo trưởng kia rồi.

Nhưng vào lúc này, một luồng sức mạnh nâng ở sau lưng Tạ Linh Nhai, đẩy y lên!

Tạ Linh Nhai ngạc nhiên, quay đầu nhìn, thế mà lại là con quỷ nhảy lầu trước đó dẫn đường cho y, lúc này đang bám ở trên bệ cửa sổ, nơm nớp lo sợ nhìn y. Bởi vì vừa nãy dùng sức, thân hình dường như cũng mờ đi một ít.

“Cảm ơn!” Tạ Linh Nhai vội vàng vẽ bùa cho xong, lúc này nhìn sang, hai người Thi Trường Huyền vẫn đang giằng co với tẩu thi.

Sức lực tẩu thi cực kỳ lớn, một tay bóp lấy cánh tay đạo sĩ Thái Hòa quan, đã bóp ra mấy lỗ máu, một tay kia bị Thi Trường Huyền vặn lấy, kiếm gỗ đào đè trên eo nó, lại không vào được mảy may.

Tạ Linh Nhai xông lại, một tay ôm lấy cổ tẩu thi, kéo nó ra sau, Tam Bảo kiếm đâm qua, rõ ràng là kiếm gỗ lại cắm sâu vào ngực nó một tấc.

Tẩu thi gầm rú một tiếng, buông Thi Trường Huyền và đạo sĩ Thái Hòa quan ra.

Thi Trường Huyền rút tay xong lập tức nước chảy mây trôi một kiếm đâm ngang qua eo tẩu thi, mũi kiếm đâm ra từ một phía khác!

Trong miệng tẩu thi phả ra lượng lớn âm sát khí, hoàn toàn mất đi sức lực gắng gượng ban đầu, đổ ập về sau.

Ba người thở hổn hển, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc xa xôi thê thảm của đám ác quỷ bị bùa chú trấn áp.



Tiếp viện Thái Hòa quan cuối cùng đã tới, chừng mười đạo sĩ đi vào, dìu người bệnh, thu dọn thi thể, còn có đạo sĩ bị tẩu thi chộp lấy, mấy lỗ máu trên tay đều đen thui, đang tiêu độc.

Đạo sĩ Thái Hòa quan đó tên Mao Chính Thanh, là một trong các uỷ viên ban quản lý Thái Hòa quan, nếu dùng khái niệm tương đối cổ xưa để lý giải, thì tương đương với trưởng lão của môn phái võ lâm.

Hắn vừa dùng gạo nếp tiêu độc, vừa luôn mãi cảm ơn Thi Trường Huyền và Tạ Linh Nhai, nếu không nhờ Tạ Linh Nhai đến giúp đỡ, Thi Trường Huyền dùng máu vẽ bùa có lẽ sẽ bị tổn thương lớn, mà Thi Trường Huyền thì từ đầu vốn đã giúp bọn họ.

Mao Chính Thanh cho là Tạ Linh Nhai không rõ tin tức, còn nói với y: “Đôi vợ chồng già kia là ‘sư nương’, cậu biết không?”

Tạ Linh Nhai gật đầu, sư nương chính là biệt hiệu của vu sư, ở dân gian mặc kệ nam hay nữ đều kêu là sư nương, am hiểu thỉnh quỷ niệm chú. Nhưng cũng không phải mỗi sư nương đều giống họ, hạ ác chú kiếm tiền, đa phần đều là trị bệnh, hỏi thăm tổ tiên cho dân chúng.

“Tiền mà vị Hạ tiên sinh lần trước nhặt được, chính là bọn họ hạ chú. Từ tỉnh ngoài đến, đã làm chuyện này ở Thước Sơn nhiều lần, vì kiếm tiền, hại mấy mạng người” Mao Chính Thanh giải thích, “Ác chú ấy bị Thi đạo trưởng phá, ông già gặp phản phệ, chúng tôi mới phát hiện hóa ra vẫn còn một người, vì vậy tìm tới nơi này”

Hắn ta bỏ bớt chuyện Trần quan chủ phá chú không thành tự mình gặp chuyện, Tạ Linh Nhai cũng không nói ra, cảm khái: “Hóa ra là vậy, xem ra miếng gạch của tôi thật sự không có đập sai”

Mao Chính Thanh: “…”

Nói thật, người trẻ tuổi này dùng bùa hào phóng, ra tay thô bạo, để lại cho hắn ta ấn tượng sâu sắc. Nhìn dáng vẻ đều là am hiểu bùa chú, thế nhưng vị này với Thi đạo trưởng hoàn toàn là hai loại phong cách hành sự khác nhau!

Tuy rằng trong lòng Mao Chính Thanh hoạt động sôi nổi, thế nhưng hiện giờ sứt đầu mẻ trán, hắn ta cũng không nói gì.

Tạ Linh Nhai cứ như không hay biết, đợi Mao Chính Thanh đi ra rồi, y còn lặng lẽ hỏi Thi Trường Huyền: “Trần quan chủ không sao chứ?”

Thi Trường Huyền lắc đầu, ngừng chốc lát lại nói: “Cảm ơn”

Tạ Linh Nhai xua tay: “Cám ơn cái gì chứ, gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ!”

Nói xong phát hiện Thi Trường Huyền nhìn chằm chằm kiếm trong tay mình, liền sửa lời: “Rút kiếm tương trợ, rút kiếm tương trợ”

Ngón tay y vô cùng thon dài, trắng nõn, lúc nắm chuôi kiếm, cùng một chỗ với chuôi kiếm tối màu cổ xưa, càng lộ vẻ da tay như ánh trăng trơn bóng như ngọc thạch, mang theo cảm giác trong suốt. Thế nhưng vừa nãy ở trên lầu, lúc chỉ kiếm điểm phù thì lại cực kỳ gọn gàng quyết đoán. Nhìn kỹ, trên đầu ngón tay còn dính chu sa đỏ tươi, giống như giữa trán…

Thi Trường Huyền cúi thấp mắt phượng, nhìn một hồi lâu mới dời đi: “… Vẫn cảm ơn”

Tạ Linh Nhai bị nhìn muốn rút tay về một cách khó hiểu, cười khan nói: “Ha ha ha, thật sự đừng khách sáo”