Chương 46: Đạo dùng tâm truyền

...

Quỷ vương bị nhốt ở dưới tường viện, mọi người mới chính thức thu được cơ hội thở lấy hơi, có điều ngoại trừ Thi Trường Huyền, những đạo sĩ khác đều đang ngẩn người.

Cái gì, Sùng Ân chân quân thật sự hiển linh ư?

Tính tình Tát Tổ tốt vậy từ hồi nào thế, miếu thờ bỏ đi không có cung phụng vùng hoang dã mà cũng hiển linh?

Càng quan trọng là…người trẻ tuổi này nhìn mới hơn hai mươi, trong số họ có người đã tu đạo hai ba chục năm rồi, thực sự là người so với người làm người ta tức chết mà.

Tạ Linh Nhai bái tượng thần Tát Tổ ba lần, hai tay nắm lại, trong lòng thầm nói “Cảm tạ Tát Tổ quan tâm, đệ tử đánh Bùi Tiểu Sơn xong nhất định quét dọn tượng thần của ngài sạch sẽ, thỉnh về trong miếu cung phụng, để ngài hương khói hưng thịnh.”

Giúp một ân tình lớn như vậy, Tạ Linh Nhai kích động hứa dâng ra một căn điện thờ phụ.

Bái Tát Tổ xong, Tạ Linh Nhai lấy cái la bàn của Tiêu Bách Thanh ra, “Tiền bối phái Thanh Vi là vị nào? Chúng cháu gặp được đệ tử của ngài.”

Đạo sĩ bị ấn vào trong quan tài kêu lên một tiếng sợ hãi, “Bách Thanh không sao chứ?”

Sau khi ông bị bắt đi vẫn luôn không rảnh để phân tâm nghĩ tới đồ đệ, hiện giờ Tạ Linh Nhai vừa nói, ông lập tức nhận ra Tiêu Bách Thanh còn không biết đang nằm ở đâu.

“Tiêu đạo trưởng đã khôi phục thần trí, nhưng bởi vì không có sóng, cháu không có cách nào liên lạc với người khác, chỉ tạm thời gọi một đội âm binh trong coi cậu ta.” Tạ Linh Nhai nó.

“Rất cảm ơn…” Sư phụ Tiêu Bách Thanh cảm kích, “Không biết vị pháp sư này tu hành ở miếu quán nào?”

Những người khác cũng mở to mắt nhìn Tạ Linh Nhai, muốn biết lai lịch của y.

“Cháu tên Tạ Linh Nhai, là người phụ trách Bão Dương quan ở Nữu Dương tỉnh Thước Sơn, có điều vẫn chưa xuất gia.” Tạ Linh Nhai vừa dứt lời liền có người nhớ ra.

“Tôi nhớ tên cậu, lúc trước tìm được tung tích của Bùi Tiểu Sơn cũng là cậu phải không.”

“Đúng đúng, hình như là thế…”

“Lần trước tôi còn xem qua tài liệu, chủ thần Bão Dương quan cung phụng là Vương Linh Quan.”

“Ồ —— “

Các đạo sĩ lộ ra vẻ mặt chợt hiểu, Vương Linh Quan à, đệ tử của Sùng Ân chân quân, vậy là đúng rồi, tuy nói là miếu thờ gặp phải trên đường, nhưng thần linh cung phụng trong miếu lại cùng một phe với người trẻ tuổi này.

Tuy nói tu vi thế này cũng rất hiếm có, có điều truyền thừa trực hệ tuyệt đối là cũng rất quan trọng, thần linh đạo môn nhiều như vậy, phe phái truyền thừa cũng rất nhiều, một đạo sĩ không thể cảm ứng được quá nhiều thần linh.

“Chư vị, bây giờ là cơ hội tốt, quỷ vương bốn phương bị nhốt rồi, nhân cơ hội bắt Bùi Tiểu Sơn, bằng không hắn kêu thêm âʍ ѵậŧ càng lợi hại tới thì làm sao bây giờ, Đô Công ấn ở trên tay hắn thêm một ngày, độ nguy hiểm của hắn liền tăng lên một phần.” Tạ Linh Nhai cất lời, “Chỉ là không biết tình huống bây giờ của mọi người thế nào?”

Tạ Linh Nhai chuẩn bị hỏi xem còn được mấy người có thể tổ đội cùng đi đánh Bùi Tiểu Sơn.

Thi Trường Huyền bị Lưu Kim Hỏa Linh phản phệ, sắc mặt có chút tái nhợt, có điều vẫn nói “Tôi nghỉ ngơi chốc lát là được.”

Mấy đạo sĩ khác ít nhiều cũng bị thương, bọn họ có thể chạy đến chỗ này truy đuổi Bùi Tiểu Sơn, thì không có một ai nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa còn không bị tinh quái âʍ ѵậŧ Bùi Tiểu Sơn thả ra trên đường quấn lấy, thực lực cũng có trình độ nhất định.

Xem xét một chút, có ba người không có cách nào tái chiến, còn lại bốn người thì vẫn được.

Mọi người sửa soạn lại mấy thứ trên người, bùa của Tạ Linh Nhai đều đã dùng sạch, nhưng Thi Trường Huyền có mang theo một ít vật liệu.

Có người nói “Trước đây tôi nghe nói Bùi Tiểu Sơn cũng vẽ bùa, còn có Đô Công ấn đóng thêm nữa…”

Tạ Linh Nhai cũng có pháp ấn, có điều là ty ấn đề cử Thành Hoàng, chỉ kêu tới được có hai âm binh, mà còn chạy mất rồi.

Thi Trường Huyền khẽ lắc đầu, nói “Ấn dùng tâm truyền, tâm thuật Bùi Tiểu Sơn bất chính, cũng không phát huy được toàn bộ công hiệu của Đô Công ấn.”

Thế nhưng chỉ một phần thôi cũng đã làm cho mọi người đỡ không nổi rồi.

Tạ Linh Nhai lại như có điều ngộ ra, cậu y cho y ty ấn đề cử Thành Hoàng, cũng là tâm ấn, nói cho cùng thì tu đạo chính là tu bản tâm, vật ngoài thân là một loại trợ giúp, nhưng cũng không phải toàn bộ.

Nếu như tất cả đều dựa dẫm vào pháp khí, chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi ư?

Bất luận là Lưu Kim Hỏa Linh, hay ty ấn đề cử Thành Hoàng, tu luyện tới cuối cùng, tất cả đều là hữu hình hóa vô hình, dùng tâm khởi động…

Tạ Linh Nhai cúi đầu trầm tư, những người khác nhìn về phía y, “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Tạ Linh Nhai như vừa tỉnh giấc chiêm bao, bày giấy vàng ra, “Trước tiên vẽ bùa đã, tôi vẽ một ít dự bị.”

Máy in bùa hình người Tạ Linh Nhai rất nổi danh ở Nữu Dương, trong đạo quan mỗi ngày bán nhiều bùa như vậy đều là y và Phương Triệt vẽ tay, chủ yếu là y vẽ.

Thế nhưng những đạo quan ngoài Nữu Dương thì còn chưa có ai biết, y vừa bắt đầu vẽ bùa, những đạo sĩ khác vốn đang nghỉ ngơi đều kinh ngạc, “…??”

Người này đang vẽ bùa hả? Sao vẽ nhanh dữ vậy??

Nhìn thấy Tạ Linh Nhai không chút nghĩ ngợi vẽ bùa, bọn họ cảm thấy cứ như nửa đời trước mình toàn là vẽ bùa giả. Nếu không phải vừa nãy bùa của Tạ Linh Nhai đều có hiệu quả, thì gần như họ đều sẽ cho rằng Tạ Linh Nhai là loại lừa bịp giang hồ mười giây vẽ một bùa.

Vương soái giá tiên tầm lôi phù, Vương soái ngũ lôi chủ minh phù, Vương soái hỏa lôi bái tổ phù… mấy cái này đều thuộc nhóm bùa Vương Linh Quan, đối phó âʍ ѵậŧ dùng lôi hỏa là hiệu quả nhất.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tạ Linh Nhai liền đi tới cửa miếu, ngồi xổm xuống nói “Ê, giờ cho mấy người thêm một cơ hội, có muốn làm phản không?”

Trên người quỷ vương bốn hợp một lóe ánh điện chớp, cả người run rẩy, răng đánh cạch cạch “Ngươi ngươi ngươi nói thật nhẹ nhàng…”

“Phản không được hả?” Tạ Linh Nhai thất vọng, “Vậy mấy người yên ổn ở lại đây đợi đi, đợi chúng tôi thu hồi Đô Công ấn về.”

Quỷ vương ghét Bùi Tiểu Sơn, nhưng Tạ Linh Nhai cho bọn họ ăn đau, cho nên cũng chẳng có bao nhiêu thiện cảm, trên mặt bỗng nhiên mơ hồ có bóng chồng, bốn gương mặt chồng lên nhau, giọng cũng thành bốn câu nói đồng thời phát ra:

“Khoác lác.”

“Cẩn thận chém gió to quá gãy lưỡi.”

“Tiểu đạo sĩ đừng hung hăng!”

“Lần này coi như ngươi may mắn.”

Tạ Linh Nhai vỗ vỗ quần áo đứng lên, “Thôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu.”

Cái la bàn kia Tạ Linh Nhai trả cho sư phụ Tiêu Bách Thanh, sư phụ cậu ta tên Vưu Quân, là người thảm nhất, bởi vì ông ấy ngâm trong quan tài tràn đầy chất lỏng không rõ, vừa nãy cởi hết áo ra, để trần thân trên. Lúc này ông ấy lấy một tờ giấy gấp thành một miếng nhỏ ra từ trong la bàn.

Tạ Linh Nhai hiếu kỳ nhìn chăm chú, Vưu Quân nở nụ cười với y, “Muốn biết đây là cái gì không?”

Tạ Linh Nhai “Bát tự ạ?”

Vưu Quân mở trang giấy ra, ung dung nói “Bát tự cũng có tương đồng, đây là ảnh in màu của Bùi Tiểu Sơn.”

Tạ Linh Nhai “…”

Còn lại ba người tiếp tục nghỉ ngơi trong miếu Tát Tổ, dù sao thì quỷ vương cũng không động đậy được nữa, còn sáu người khác thì trở lại tìm Bùi Tiểu Sơn.

Binh mã của Tạ Linh Nhai còn ở lại nơi này, cho nên về thì cũng dễ về, chỉ có điều sau khi về đến rồi, muốn tìm được bóng dáng Bùi Tiểu Sơn thì còn phải nhờ vào la bàn của Vưu Quân.

Cũng chẳng biết Bùi Tiểu Sơn chui đi đâu vẽ bùa rồi, bọn họ cùng nhau tiến vào trong rừng.

Nơi này rừng sâu núi thẳm, lại là hơn nửa đêm, chỉ có ánh trăng mông lung, dưới chân đạp lên cành khô vang rắc rắc, cũng không biết trong bóng tối đến tột cùng che giấu thứ gì.

Vừa đến lúc thế này, Tạ Linh Nhai liền nhớ tới phép thuật đỡ tốn tiền điện của Thi Trường Huyền, y liếc mắt nhìn Thi Trường Huyền một cái.

Thi Trường Huyền hiểu rõ, nhưng lúc này họ đang đi tới, không thích hợp, “Trăng giấy cần dán trên vật ngũ hành.”

Tạ Linh Nhai đang nghĩ không thì bẻ một nhánh cây cũng được, lại bỗng nhiên nhìn thấy Thương Lục thần, “A… Cái này…”

Thi Trường Huyền “…”

Thi Trường Huyền cắt giấy thành trăng, dán trên người Thương Lục thần, che hết người nó lại.

Trăng giấy tản ra ánh sáng, trên người Thi Trường Huyền hệt như treo một cái bóng đèn bự.

Thương Lục thần thì lại rất đắc ý, luôn cảm thấy mình làm ra cống hiến.

Có trăng giấy, phạm vi nhìn thấy càng rộng hơn, Tạ Linh Nhai bỗng nhiên nói “Bên kia hình như có cây cổ thụ?”

Cách chừng mấy trăm mét có một cây đa thật to, cao hơn đám cây xung quanh một đoạn rất lớn. Mọi người điều chỉnh chỗ đứng một chút, đều thoáng thấy được nó giữa kẽ cây cối.

Vưu Quân đối chiếu la bàn, vừa lúc, Bùi Tiểu Sơn ngay ở hướng đó.

Trong lòng mọi người đều nghĩ sự trùng hợp này có thể đại biểu cho cái gì, bao gồm cả Thi Trường Huyền cũng bắt đầu xem phong thủy bốn phía, nhưng mà xung quanh đen nhánh căn bản là xem không rõ.

Tạ Linh Nhai không biết xem, nhưng quãng thời gian trước y từng ngắm sao với Thi Trường Huyền, chợt nói “Sao trên trời đối ứng với núi sông dưới đất, anh có thể nhìn sao tính phong thuỷ không?”

Thi Trường Huyền hít sâu một hơi, lúc này ngẩng đầu nhìn lên.

“Ngũ tin hoàn thị, mộc cư trung, đó là đất lành được sao Mộc tương trợ.” Nửa ngày sau, Thi Trường Huyền mới nói.

“Chẳng trách cái cây kia cao như vậy, Mộc chủ sinh khí.” Vưu Quân cũng nói.

Bọn họ vừa nói vừa tiếp tục đi về hướng bên kia, càng đến gần cái cây đó, sinh khí lại càng nồng nặc, trên cây còn có thể nhìn thấy vài lá bùa, hẳn là Bùi Tiểu Sơn dán lên để tăng mạnh sinh khí nơi này.

Tất cả mọi người đều cho là Bùi Tiểu Sơn vẽ bùa để luyện quỷ triệu âʍ ѵậŧ, cho nên lúc này rất là kinh ngạc, nơi này thế mà lại là bảo địa sinh khí nồng đậm.

“Tôi biết rồi.” Tạ Linh Nhai bỗng nhiên nói, “Mọi người có nhận được truyền tin của Thành Hoàng không, còn nhớ chứ, Bùi Tiểu Sơn là người vốn nên chết rồi, tuy rằng hắn cố ở lại ở nhân gian, thế nhưng tử khí trên người hắn hẳn là càng ngày càng nồng đậm nhỉ.”

Thân thể và linh hồn tách rời càng ngày càng nghiêm trọng, cần dùng sinh khí thật mạnh để thân thể giữ được độ tươi sống.

Mọi người nghĩ tới đây, thấy cũng đúng thật là vậy, “Bùi Tiểu Sơn… có thể nói là xác chết di động.”

Người nên chết lại đang đi làm ác khắp nơi, không phải là xác chết di động sao, chỉ có điều gã lợi hại hơn xác chết di động bình thường thôi.



Lúc sáu người đi tới dưới cây đa, Bùi Tiểu Sơn còn đang múa bút thành văn, bên cạnh có hai sơn mị đen kịt hầu hạ văn chương, gã không ngẩng đầu lên nói, “Nếu như tao còn ‘sống’, tao sẽ muốn làm bạn với mày, hiếm thấy, rốt cuộc là mày khống chế quỷ vương bốn phương thế nào vậy?”

Lời này hiển nhiên là nói với Tạ Linh Nhai, y lạnh lùng đáp “Tổ nghiệp che chở.”

Tầm mắt y quét nhìn khắp nơi, không thấy Liễu linh đồng đâu.

Bùi Tiểu Sơn nghe Tạ Linh Nhai nói, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ngưng mày suy nghĩ một chốc mới như hiểu ra, nở nụ cười, “Quả nhiên phúc duyên sâu nặng.”

Ánh mắt gã lưu luyến chốc lát trên ngực Tạ Linh Nhai.

Hoặc là độ biếи ŧɦái của Bùi Tiểu Sơn thăng cấp, hoặc là gã biết Tạ Linh Nhai thân mang nhập tinh cốt. Tạ Linh Nhai tương đối thiên về loại thứ hai, có điều y cũng không sợ Bùi Tiểu Sơn biết được, “Bớt nói nhảm.”

Bùi Tiểu Sơn giật giật khóe miệng, vừa giống như co giật vừa giống như cười lạnh, biểu tình rất khó hình dung, hai ngón tay kẹp một lá bùa lên, “Đi!”

Lập tức, trong mỗi một thân cây xung quanh đều có một sơn mị màu đen chui ra, tới hàng ngàn hàng vạn con, quỷ dị nhìn chằm chằm sáu người họ.

Lúc Tạ Linh Nhai ở Nữu Dương đã từng trải qua những tình cảnh không kém gì thế này, cũng không bị kinh hãi bao nhiêu, mà là giơ kiếm ngăn cản, thuận tiện ném ra vài lá bùa Vương soái giá tiên tầm lôi phù.

Sơn mị đυ.ng vào Vương soái giá tiên tầm lôi phù, nổ tung như bị sét đánh.

Bùi Tiểu Sơn khoái trá nở nụ cười, dùng sức vỗ mặt bàn, trong rừng liền có một cương thi cả người mọc đầy lông đi ra, trên người tản ra mùi hôi và sát khí khó có thể dùng lời diễn tả được.

Tạ Linh Nhai lập tức nghĩ đến cái quan tài mà Vưu Quân bị ấn vào, mãnh liệt hoài nghi cái quan tài đó vốn dĩ chứa con cương thi này, bây giờ y rất muốn biết nước trong quan tài là cái gì.

Con cương thi này hành động linh hoạt hơn con mà lão sư nương Tạ Linh Nhai gặp ở Nữu Dương luyện hóa, sức lực cũng lớn hơn, có một đạo sĩ muốn dùng kiếm gỗ đào chém nó, trên người nó bốc khói, hành động lại không hề bị ảnh hưởng, ném đạo sĩ kia ra ngoài.

Nó chỉ ném nhẹ một cái, đạo sĩ lại bay lên tận trên tán cây, rồi nặng nề rớt xuống, vừa vặn đập phải một sơn mị, sơn mị ngao một tiếng, dường như bị đồng đội đả thương lây…

Những người khác thấy đạo sĩ đó có đệm thịt, đều thở phào nhẹ nhõm.

Thi Trường Huyền đứng chung chỗ với Tạ Linh Nhai, sắc mặt anh có chút nghiêm nghị, “Bất hóa cốt.”

Cương thi cấp thấp nhất là tử cương, cao cấp nhất là bất hóa cốt. Người chết rồi hài cốt không thay đổi, được rót nhật nguyệt tinh khí, liền thành loại cương thi cực kỳ lợi hại này. Đừng thấy nơi này nồng nặc sinh khí, thật ra cực âm và cực dương xưa nay đều song song với nhau. Nơi sinh khí nồng nặc không có âʍ ѵậŧ, nhưng nếu chỗ như vậy mà lại có thể sinh ra âʍ ѵậŧ, thì nhất định là hung sát trăm năm khó gặp một lần.

Bùi Tiểu Sơn này thật biếи ŧɦái, không chỉ gọi quỷ vương bốn phương tới, mà còn cả một con bất hóa cốt.

Nhóm Tạ Linh Nhai với Bùi Tiểu Sơn bất quá chỉ cách xa nhau mười mấy mét, nhưng mười mấy mét ngắn ngủi này lại khó với tới như vậy, thậm chí Bùi Tiểu Sơn còn ngồi dưới đất, mỉm cười nhìn bọn họ bị vây giữa sơn mị và cương thi.

Tạ Linh Nhai chỉ kịp nhìn Bùi Tiểu Sơn một cái, liền xoay người, cùng Thi Trường Huyền đồng thời giơ kiếm!

Hai tay bất hóa cốt đưa ra cực nhanh, một tay nắm chặt thân kiếm của Thi Trường Huyền, một tay nắm chặt tay Tạ Linh Nhai, giằng co tích tắc.

Tạ Linh Nhai chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn, lập tức bị bất hóa cốt hất văng ra ngoài, y cũng không có vận may như đạo sĩ kia, ngã được lên trên người sơn mị, hoàn toàn nằm úp sấp gặm bùn.

Kiếm gỗ đào của Thi Trường Huyền cũng “rắc” một tiếng gãy ngang, anh thấy Tạ Linh Nhai ngã nhào, lập tức lắc người chặn ở trước mặt bất hóa cốt, khởi động bùa chú.

Tạ Linh Nhai cắn răng bò dậy, nhân cơ hội chạy ra, hết cách rồi, bất hóa cốt quá trâu bò, sức chiến đấu so sánh với quỷ vương bốn phương cũng không quá thua kém, hơn nữa thân thể cứng rắn, kiếm gỗ đào cũng khó mà lưu lại dấu vết gì trên người nó, sức phòng ngự còn cao hơn cả quỷ vương.

“Thi Trường Huyền!” Sau khi Tạ Linh Nhai hô một tiếng, dùng sức cắm Tam Bảo kiếm xuống dưới đất, không chờ đáp lại đã chuyên tâm niệm chú.

Thi Trường Huyền đạp trên đùi bất hóa cốt, lui về phía sau, giơ tay khởi động bùa chú đánh văng hai sơn mị nhào về phía Tạ Linh Nhai. Đám người Vưu Quân thấy thế cũng nhanh chóng vây quanh, che chở Tạ Linh Nhai ở phía sau.

Một tay bất hóa cốt hất văng sơn mị cản trước người, đi lên phía trước.

Bất hóa cốt vỗ một chưởng trên vai Thi Trường Huyền đang ngăn cản mình, Thi Trường Huyền biến sắc, giữa chân mày bỗng nhiên bắn ra một tia sáng vàng, vọt vào ngực bất hóa cốt.

Bất hóa cốt chỉ lui một bước, gầm nhẹ một tiếng, Lưu Kim Hỏa Linh kẹt ở ngực, không vào được cũng không ra được.

Thi Trường Huyền cắn rách ngón giữa, vẽ huyết phù trên hư không. Bất hóa cốt lùi lại vài bước, lại bị kích phát hung tính, giống như thú hoang gầm thét một tiếng, sơn mị xung quanh đều sợ đến độ không dám chuyển động.

“Tay cầm kim tiên, người mặc kim giáp. Mắt vàng tóc đỏ, hiệu lệnh lôi đình. Tức tốc tới gần, chân thân hiển linh!” Ngay lúc này, Tạ Linh Nhai đọc lên câu thần chú cuối cùng, lúc mở mắt ra, con ngươi hiện ra ánh vàng nhàn nhạt, hơi thở cả người đều thay đổi.

Y giơ một tay lên, dường như nắm thứ gì đó, vung về phía trước.

Thứ vô hình ấy đánh lên trên người bất hóa cốt, đánh nó bay xa mấy trượng, đập ra một cái hố dưới đất.

Vật ấy vừa hiện, hết thảy sơn mị hét lên một tiếng, bất chấp mệnh lệnh của Bùi Tiểu Sơn, nhảy lên chui vào trong rừng núi.

Dũng mãnh như vậy, tự nhiên là roi vàng trong tay linh tổ. Tạ Linh Nhai mời thần thông của Vương Linh Quan tới, còn vũ khí thì không có cách nào mời tới cùng, cũng may có kim tiên phù, mặc dù là vật thay thế, nhưng đã đủ cho đám âʍ ѵậŧ đó ăn không hết.

Vương Linh Quan chính là hộ pháp đại thần của đạo môn, chí cương chí dũng, kim tiên trấn yêu phục ma, trị âʍ ѵậŧ chính là đúng bệnh nhất.

Tạ Linh Nhai còn chưa thôi, sau khi đứng dậy liền thừa thế xông lên, tiến lên hai tay nắm lấy nhau, một phát bổ lên đầu bất hóa cốt. Thân thể như tường đồng vách sắt của bất hóa cốt bỗng nhiên lún xuống hơn mười tấc, đồng thời phát ra tiếng xương cốt gãy vỡ trầm đυ.c, toàn thân cứng đờ.

Một lát sau, cương thi trăm ngàn năm không mục rữa không thay đổi ấy, chợt vỡ thành từng mảnh từng mảnh, chất đống tại chỗ, rơi vào trong cái hố do chính nó đập ra.

Tạ Linh Nhai ngẩng đầu, lẫm liệt nhìn về phía Bùi Tiểu Sơn, con ngươi ánh vàng nhàn nhạt lộ ra hơi thở mạnh mẽ của Vương Linh Quan, ông ấy không những trảm yêu trừ ma, mà còn duy trì trật tự nhân gian.

Bùi Tiểu Sơn bị liếc nhìn, cả người như rơi vào dòng sông băng, không khác nào con chuột nhắt bị mèo nhắm trúng, sắc mặt tức khắc thay đổi.

Nhưng giây tiếp theo, cả người Tạ Linh Nhai buông lỏng, ngồi bệch dưới đất.

Từ lúc y thỉnh thần thông linh tổ tới giờ, nhiều nhất cũng chỉ mười giây đồng hồ, có lẽ còn chưa tới, ngắn hơn đa số những người khác rất nhiều, nhưng hiệu quả thì lại cực tốt, chỉ một chốc như vậy đã đủ để đánh bất hóa cốt thành mảnh vỡ, nhưng tác dụng phụ chính là sức lực toàn thân đều mất hết.

Tạ Linh Nhai thở hổn hển mấy cái, nhìn về phía Thi Trường Huyền “Kiếm của tôi.”

Thi Trường Huyền rút Tam Bảo kiếm ra, vứt cho Tạ Linh Nhai.

Thế mà Tạ Linh Nhai lại không còn sức lực để giơ tay đón lấy, Tam Bảo kiếm nện ở trên đầu y, “Ôi.”

Thi Trường Huyền “…”

Thi Trường Huyền không nói gì, tiến lên nhặt giúp y.

Bùi Tiểu Sơn vốn dĩ cả người lạnh lẽo, nhưng giây tiếp theo Tạ Linh Nhai đã không chịu nổi thần thông linh tổ. Dù là như vậy, Bùi Tiểu Sơn bị dọa một trận, cũng không dám lộ ra nụ cười biếи ŧɦái nữa.

Bùi Tiểu Sơn mặt không thay đổi lấy Dương Bình Trì Đô Công ấn ra từ trong tay áo, nâng ở trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói “Mày thỉnh Vương Linh Quan một lần, phải nghỉ ngơi bao lâu?”

Sắc mặt mọi người nghiêm nghị.

Tạ Linh Nhai nghiêng đầu nói với Thi Trường Huyền “Bức ảnh của Đô Công ấn anh còn giữ không?”

Thi Trường Huyền sững sờ, lấy điện thoại di động ra, mở ảnh Đô Công ấn lên.

Bùi Tiểu Sơn nói “Sao, có vật thật còn phải xem ảnh à?”

Tạ Linh Nhai không đáp, chỉ nói câu “Ông nội mày.”

Bùi Tiểu Sơn “…”

Bùi Tiểu Sơn nghẹn họng, gã và Tạ Linh Nhai mới gặp mặt lần thứ hai, không đề phòng đột nhiên bị Tạ Linh Nhai mắng, còn chưa nghĩ ra là nên đáp lại thế nào, vừa sơ suất liền bỏ lỡ thời cơ.

Đừng nói Bùi Tiểu Sơn, những đạo sĩ khác cũng hơi đổ mồ hôi, sao tiểu Tạ thoạt nhìn thanh tú đẹp đẽ mà mở miệng ra lại kinh người vậy.

Bùi Tiểu Sơn thẹn quá hóa giận lấy ra một lá bùa, tay cầm bút chu sa, đặt lên trên bùa.

Tạ Linh Nhai hít sâu, giơ tay cắn rách ngón giữa, ngón tay y khẽ run, tinh huyết chảy xuống đất. Thi Trường Huyền bên cạnh quỳ một chân, nắm tay y.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tạ Linh Nhai nói “Tôi muốn vẽ Phong Đô đại đế phù.”

Phong Đô đại đế tức thần linh cao nhất minh ty địa phủ, chủ quản tất cả âm thần quỷ hồn.

Thi Trường Huyền nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của Tạ Linh Nhai, trước đó anh cũng từng cắn rách ngón giữa, máu của hai người trộn với nhau, vẽ ra thành bùa.

Bọn họ và Bùi Tiểu Sơn gần như cùng lúc vẽ xong một lá bùa.

Bùi Tiểu Sơn thoáng nhướn mi với Tạ Linh Nhai, tay cầm Đô Công ấn, đóng thêm xuống.

Trong lòng Tạ Linh Nhai tồn tưởng con ấn, cũng chậm rãi đóng lên trên huyết phù. Ấn bằng ngọc, khắc kim long, trên có chữ triện: Dương Bình Trì Đô Công ấn!

Tồn tưởng xong, Tạ Linh Nhai cũng càng thêm uể oải, cổ họng tanh ngọt, lại bị y miễn cưỡng nuốt trở vào.

Bùi Tiểu Sơn hồn nhiên không hay biết, khởi động bùa, Dương Bình Trì Đô Công ấn hiệu lệnh quỷ thần, bùa thành, kêu gọi mười minh sai xuất hiện!

Đây là minh sai lúc trước gã chinh phạt chung với mười vạn âm hồn Bạc Sơn, vốn là công chức địa phủ, hiện tại thành tay chân của gã. Trong tay quỷ sai còn có xiềng xích, người sống đυ.ng vào thì hồn phách bất ổn.

Bùi Tiểu Sơn nâng cằm với Tạ Linh Nhai, tuy rằng không lên tiếng, nhưng vẻ khıêυ khí©h lộ rõ trên mặt.

Tạ Linh Nhai nở nụ cười, trở tay nắm chặt bàn tay Thi Trường Huyền, đồng thời hợp huyết khởi động bùa, “Phong Đô đại đế, tổng trị chư tà. Quỷ vương bốn phương, đến đây diện kiến!”

Sắc mặt Bùi Tiểu Sơn bỗng nhiên biến đổi.

Quỷ vương bốn phương vốn đang bị trấn áp dưới miếu Sùng Ân chân quân chịu mộ binh, chuyển động thân thể, gạch đá vốn dĩ nặng nề lại còn lóe ra sấm chớp trên lưng bỗng nhiên nhẹ bẫng, lăn xuống khỏi người, quỷ vương bốn phương hét dài một tiếng, lao về giữa núi.

Phạm vi mấy trăm mét xung quanh bỗng nhiên rơi vào sự âm lãnh, quỷ vương chia ra làm bốn, bao vây bốn phía xung quanh Bùi Tiểu Sơn, chỉ một cái khoát tay, minh sai liền bị bọn họ túm lấy, không thể động đậy.

Bùi Tiểu Sơn khó có thể tin tưởng, nhìn nhìn Đô Công ấn trong tay mình, lắc đầu nói “Hoang đường, làm sao có khả năng…”

“Đừng nhìn, trong tay mày chính là ấn thật.” Tạ Linh Nhai vẫn ngồi dưới đất, tằng hắng một cái nói, “Nhưng mà ấn dùng tâm truyền, mày có Dương Bình Trì Đô Công ấn, tao cũng có Dương Bình Trì Đô Công ấn… tâm ấn.”

Tồn tưởng Dương Bình Trì Đô Công ấn, đóng lên trên bùa, cướp đi quỷ vương bốn phương từ trên tay người sở hữu Dương Bình Trì Đô Công ấn thật?

Quá hoang đường, Bùi Tiểu Sơn vẫn mang vẻ mặt không tin. Lưu Kim Hỏa Linh có thể tồn tưởng, Đô Công ấn cũng có thể tồn tưởng, công hiệu còn có thể vượt qua ấn thật, vậy gã mất công mất sức lại bị đuổi gϊếŧ trộm lấy ấn thật là để làm quái gì??

Trong lúc Bùi Tiểu Sơn ngẩn ra, quỷ vương bốn phương lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhân cơ hội từng người kéo lấy tứ chi Bùi Tiểu Sơn, âm sát khí rót khắp toàn thân gã, làm gã tích tắc cả người xanh trắng, không khác nào người chết. Lại cúi đầu, mạnh mẽ cắn xé thần hồn gã.

“A!!” Bùi Tiểu Sơn kêu thảm một tiếng, Đô Công ấn rơi xuống đất, “Tao có Đô Công ấn, bọn mày không thể đυ.ng đến tao!”

Nhưng tâm tư gã đã hỗn loạn, hoàn toàn không nhớ ra là nên làm gì để vận dụng Đô Công ấn và Tam Ngũ Trảm Tà kiếm.



Thi Trường Huyền đỡ Tạ Linh Nhai dậy, tiến lên nhặt Dương Bình Trì Đô Công ấn và Tam Ngũ Trảm Tà kiếm lên.

Dương Bình Trì Đô Công ấn này là con ấn mà Trương thiên sư từng dùng, nhưng đến cuối cùng, con ấn này chỉ dùng trong pháp sự, nghi lễ, làm pháp khí dùng để hiệu lệnh quỷ thần.

Nếu như thông hiểu phương pháp chinh phạt quỷ thần, có ấn hay không ấn, là ty ấn đề cử Thành Hoàng, hay là Dương Bình Trì Đô Công ấn, thậm chí là Phong Đô đại đế ấn, lại có gì khác nhau, ấn đều ở trong lòng. Tam Bảo kiếm tu chính là tâm, pháp ấn há lại không phải là tu tâm.

Tạ Linh Nhai có tâm ấn, có thể hóa thành ty ấn đề cử Thành Hoàng, cũng có thể hóa thành Dương Bình Trì Đô Công ấn, chỉ cần y chịu nổi.

“Được rồi.” Tạ Linh Nhai gọi quỷ vương bốn phương lại, bọn họ vẫn cứ nhào vào trên người Bùi Tiểu Sơn xả giận.

Tuy rằng hiện giờ Tạ Linh Nhai cực kỳ suy yếu, nhưng đám quỷ vương cũng không dám chống đối, đứng lên nghe lệnh. Aizz, nghĩ lại lời nói với Tạ Linh Nhai ở ngoài miếu lúc nãy, hiện giờ gặp mặt cũng rất lúng túng…

Tạ Linh Nhai nhìn xung quanh, ngưng trọng nói “Bây giờ quan trọng nhất là…”

Các đạo sĩ mới nãy cũng bị chấn động, lúc này dồn dập gật đầu, không sai, cần phải điện thoại kêu mọi người đến.

Tạ Linh Nhai “Tìm ra con rùa này giấu Liễu linh đồng của tôi đi đâu rồi.”

Các đạo sĩ “…”

Tên quỷ vương đoạt lấy Liễu linh đồng lập tức nói “Ta biết, vẫn luôn ở nơi này.”

Gã lấy xuống một vật từ trên cây đa to cao bên cạnh, lúc này Tạ Linh Nhai mới nhìn rõ là một người gỗ.

Hóa ra Liễu linh đồng vẫn luôn treo ở trên cây, Tạ Linh Nhai không phát hiện, là bởi vì bị lá cây che đi, hơn nữa trên đầu Liễu linh đồng vốn là do rễ cây khắc thành, trơn láng, cứng rắn, giờ lại mọc ra vài lá mầm xanh biếc, gió vừa thổi, mầm non liền lay động.

Tạ Linh Nhai kinh ngạc đến ngây người.

Ở nơi nồng đậm sinh khí này, Liễu linh đồng nhà y… nảy mầm ư?!!