Chương 41: Pháp hội giao thừa

...

Hiện giờ Tạ Linh Nhai có ty ấn đề cử Thành Hoàng do Vương Vũ Tập đưa, hơi suy nghĩ, liền gọi một minh sai từ chỗ Thành Hoàng Nữu Dương tới để áp giải quỷ bụng bự đi. Y còn thuận tiện trò chuyện với minh sai, nhờ chào hỏi Trương Tam.

Người dương gian không biết thân phận Tạ Linh Nhai, nhưng trong ty Thành Hoàng thì đã sớm truyền khắp, huống hồ Tạ Linh Nhai còn có tâm ấn, càng chứng minh y và Vương Vũ Tập đã liên lạc với nhau.

Bởi vì Trương Tam từng có liên hệ với Tạ Linh Nhai mấy lần, hơn nữa hình như quan hệ không tệ —— cầm về rất nhiều tiền âm phủ, nên bây giờ ở trong miếu cũng rất có mặt mũi. Thành Hoàng gia còn cố ý an ủi, nói hắn đừng cảm thấy cầm tiền của Tạ Linh Nhai không yên tâm, không sao hết.

Nhớ lúc đầu, lần đầu tiên Tạ Linh Nhai chiêu âm binh, Thành Hoàng gia chọn người qua đó giúp, mọi người đều không tích cực, hiện giờ rất nhiều người đều hối hận, sao bọn họ lại không biết tự đề cử mình một chút chứ?

Đương nhiên, hiện giờ thái độ tốt hơn chút cũng còn chưa muộn.

Tạ Linh Nhai uống say, nhưng vẫn còn nhớ boa tiền, kêu mọi người sờ sờ trên người mình xem có mang tiền giấy hay không. Nhưng ai mà ra ngoài còn mang tiền âm phủ đâu, Tạ Linh Nhai nói thẳng “Thật thật ngại quá… ghi nợ trước đi, lần sau tới lấy…”

Minh sai nào có không đồng ý, “Không sao không sao, một chút chuyện nhỏ thôi.”

“Không được, mấy anh vốn đã không dễ dàng rồi.” Hiện giờ đâu so được với trước kia, cái thời mà người người đều đi bái Thành Hoàng, Tạ Linh Nhai hỏi tên xong, còn ghi lại trên điện thoại.

Mọi người xấu hổ nhìn y ghi chép mình nợ tiền của quỷ, sau đó tiễn minh sai đi, dựa theo lời Thương Lục thần nói chính là, Tạ Linh Nhai uống say mà vẫn tốt như vậy.

Lúc này đã đến cửa ải cuối năm, quỷ sai phải báo cáo công việc, cô hồn dã quỷ cũng muốn có một năm tốt đẹp, vài ngày nữa lại lập tức tới tết, còn có các lộ thần tiên, không thể bảo là không náo nhiệt.

Không quá hai ngày, Bão Dương quan cũng phải chuẩn bị các loại công việc khi ăn tết.

Tết đến người người về nhà, nhân sĩ giới tôn giáo như đạo sĩ hòa thượng thì lại là lúc bận rộn nhất, đều phải ở trong miếu tiếp đón tín đồ.

Bão Dương quan an bài đêm 30 năm nay có một pháp hội cầu phúc giao thừa, sẽ mở cửa đạo quan suốt đêm, lập đàn tạ ơn chúng thánh tam giới, cầu mong bình an hạnh phúc cho các tín đồ.

Không sai, những người khác ở nhà xem chương trình xuân qua đêm giao thừa, đạo quan bọn họ cũng phải qua giao thừa, có điều là làm pháp hội qua giao thừa.

Sau đó từ mùng một đến mùng tám tháng giêng đầu năm, mỗi ngày đều có pháp hội bái Thái Tuế.

Rằm tháng giêng, chính là tết Nguyên Tiêu, là ngày quan trời ban phúc, đương nhiên càng phải làm pháp hội.

Bất luận là loại nào, đều thống nhất thu hai trăm đồng, chủ yếu dùng để mua hương hoa đèn quả đồ cúng cần cho pháp hội, còn có biểu văn.

Pháp hội làm nhiều nhất là bái Thái Tuế, Thái Tuế cũng chính là thần Thái Tuế, nếu năm tuổi của người nào xung khắc với trị niên Thái Tuế, thì gọi là phạm Thái Tuế, ngoài ra còn có xung Thái Tuế, hình Thái Tuế, hại Thái Tuế, không nhất định chỉ những người có năm bổn mạng cần bái Thái Tuế, mà những tuổi khác đều có thể bái.

Cái gọi là Thái Tuế ngồi lên đầu, không tai cũng có họa. Vào năm phạm Thái Tuế mọi sự đều không thuận lợi, chẳng hạn như Hạ Tôn, năm ngoái cậu ta phạm Thái Tuế, cực xui xẻo. Bởi vậy, phải bái Thái Tuế tinh quân cầu mong bình an. Năm nay là năm phát triển nhanh chóng của Bão Dương quan, sau khi tuyên bố tiếp nhận tín đồ báo danh, thì suất đăng ký cung không đủ cầu.

Diện tích Bão Dương quan quá nhỏ, một đợt pháp hội cũng chỉ chứa được cỡ trăm người. Không nói tín đồ và những người chỉ đơn thuần đến cảm nhận bầu không khí, chỉ riêng mấy nhϊếp ảnh gia muốn đến chụp ảnh thôi cũng có thể làm riêng một đợt rồi…

Còn có một ít phú thương thông qua Cao tổng, Đường Khải tiếp xúc đến Bão Dương quan, bọn họ càng hi vọng làm một pháp hội riêng. Cho nên Tạ Linh Nhai quyết định, từ mùng một đến mùng tám, mỗi ngày đều mở một đợt.

Bái Thái Tuế để sau lập xuân cũng được, thời gian làm pháp hội của các đạo quan không giống nhau, nhưng có lời giải thích rằng thời gian tốt nhất là mùng tám, bởi vì ngày này là ngày chúng tinh hạ giới, mọi người đốt đèn cúng, bái Thái Tuế vào ngày đó, gọi là thuận tinh bái Thái Tuế.

Năm nay đã lạy Thái Tuế, trước lập xuân năm sau còn phải tạ ơn Thái Tuế, cảm tạ Thái Tuế tinh quân phù hộ.

Pháp hội Thái Tuế còn có thể làm thêm mấy đợt, nhưng pháp hội cầu phúc thì lại không có biện pháp, số lượng tham gia cầu phúc có hạn, nhưng tới dâng hương thì lại không giới hạn, Tạ Linh Nhai đã nghe vài tín đồ nói muốn tới thắp nén hương đầu.

Đều nói nén hương đầu tương đối linh nghiệm, có người cảm thấy nhất định phải thắp nén hương đầu tiên, nhưng thật ra cách nói thông dụng là chỉ cần thắp trong khoảng từ mười hai giờ đến một giờ, đều có thể tính là nén hương đầu.

Thắp nén hương đầu là thói quen của đạo quan, nhưng dần dần, rất nhiều tín đồ phật giáo cũng cảm thấy có đạo lý, cần phải thắp nén hương đầu, Bồ Tát mới nghe được tiếng lòng. Cũng có một phần bởi vì vơ vét của cải mà tận lực truyền bá việc này. Chứ thật ra phật giáo không có nói cái này, mà đạo giáo giảng về việc thắp nén hương đầu cũng không có khoa trương đến vậy.

Đường Khải ôm suy nghĩ đến cướp nén hương đầu, còn đến hỏi Tạ Linh Nhai “Nén hương đầu tôi nhất định phải đốt được. Tạ lão sư, ở đây có hương to không?”

Tạ Linh Nhai đổ mồ hôi “Ngài xem đi, hương to nhất chỗ chúng tôi chỉ to bằng ngón út thôi.”

Đường Khải trầm tư một chút, lại hỏi “Cậu nói xem thắp hương thật sự có tác dụng không?”

Những năm gần đây lưu hành việc thắp hương cầu phúc, hương làm càng ngày càng to, càng lúc càng lớn. Có lúc Tạ Linh Nhai cũng la hét, muốn mở đạo quan to nhất, thắp hương lớn nhất, nhưng nếu tín đồ hỏi tới thì y vẫn nói thật.

“Tôi kể với ngài một câu chuyện nhé.” Tạ Linh Nhai kể, “Trước đây có một vị phú thương, cúng rất nhiều tiền, yêu cầu đạo quan nửa đêm mở cửa ra, để hắn thắp nén hương đầu tiên. Quan chủ đồng ý, nhưng ban đêm lúc phú thương đi dâng hương, lại thấy trong điện đã sớm có một cô gái đang cầu phúc. Phú thương chất vấn quan chủ, quan chủ nói, quả thật ông chỉ cho mỗi mình phú thương vào, thế nhưng có một vị cô nương vô cùng thành kính, muốn thắp nén hương đầu, nhà cách đạo quan tận mấy ngày lộ trình, còn có mẹ bệnh cần phải chăm sóc, cô nương nhờ người hỏi quan chủ nên làm thế nào cho phải. Quan chủ nói vậy cô cứ ở nhà thắp tâm hương là được. Vì vậy từ mấy ngày trước, cô nương đó liền đi loanh quanh mãi ở trong nhà, tựa như đang đi trên con đường lên núi. Bởi thế nên lúc phú thương đến, cô nương đã ở trong điện.”

Tài ăn nói của Tạ Linh Nhai không tệ, kể chuyện rất êm tai, Đường Khải nghe xong vẻ mặt suy tư.

Hiện giờ ai cũng đề xướng thắp tâm hương, thành tâm là được, nếu thật sự muốn dâng hương, thì cũng không nhất định phải đến đạo quan, chùa miếu. Câu chuyện cũng là đạo lý này, Tạ Linh Nhai kể xong liền hỏi “Bây giờ anh nghĩ thế nào?”

Đường Khải hoàn hồn, đáp lại “Ồ, tôi nghĩ hay là đi đặt một nén hương cao 1 mét đi.”

Tạ Linh Nhai “…”

Đường Khải cuòi cười với y, “Tôi cũng không luyện được linh hồn xuất khiếu đâu, vẫn nên dùng biện pháp tầm thường một chút đi, cảm ơn Tạ lão sư.”

Tạ Linh Nhai cạn lời, nhưng nghĩ thấy cũng phù hợp với tính cách của Đường Khải…



Đến tết, đám người Trương Đạo Đình không cần phải nói, Hải Quan Triều và Phương Triệt đều là người cô đơn, đều ăn tết ở trong quan, tiểu Lượng xích mích với người nhà, được Tạ Linh Nhai khuyên nhủ, nơm nớp lo sợ trở về ăn tết. Còn Thi Trường Huyền, vừa đến tết liền được nghỉ, quay về tỉnh thành.

Trước khi đi Thương Lục thần khóc đến sắp co rút, không đoái hoài tới việc thẹn thùng, nói với Tạ Linh Nhai “Phải, phải video call cho em đó…”

Tạ Linh Nhai cười chết, liên tục đáp ứng.

Y đã thương lượng với ba y rồi, chỉ trở lại ăn bữa tiệc đêm giao thừa, sau đó liền quay về, tham gia pháp hội cầu phúc giao thừa.

Ba Tạ biết y đã qua vòng sơ tuyển, lại thêm ở trong quan thuê được đạo sĩ, có bước khởi sắc lớn, nên cũng yên lòng hơn, cảm thấy y lo lắng trông nom đạo quan nhiều chút cũng được.

Hôm 30 ban ngày Tạ Linh Nhai về nhà, trong nhà đã quét tước vệ sinh, rực rỡ hẳn lên. Thật ra đã rất lâu y không ở nhà, thời đại học nghỉ đông và nghỉ hè đa số đều là làm thêm. Có điều Tống Tĩnh vẫn quét dọn sạch sẽ phòng y, hiện tại cô mang thai khoảng bốn tháng, bụng đã hơi rõ ràng, to lên một chút.

Gần đây Bão Dương quan cực nổi, Tống Tĩnh cũng biết, tuy rằng ba Tạ nói hàm hồ cho qua, nhưng Tống Tĩnh kết hợp với lời đồn thì vẫn đoán được là Tạ Linh Nhai rất có bản lĩnh.

Hiện giờ ánh mắt Tống Tĩnh nhìn đứa con chồng này lại càng phức tạp hơn, không nhịn được hỏi y “Linh Nhai, con biết dì mang thai con trai hay con gái không?”

Tạ Linh Nhai nhìn cô, “Không biết ạ, con cũng đâu phải bác sĩ.” Y cảm thấy Tống Tĩnh muốn biết giới tính của đứa trẻ, lại nói, “Dì không trọng nam khinh nữ chứ?”

Không thì tại sao phải biết giới tính của đứa trẻ, không phải là có ý nghĩ gì đó chứ.

“Không có không có, ” Tống Tĩnh ngượng ngùng nói, “Dì chỉ muốn hỏi một chút xem đứa bé có khỏe mạnh hay không, với lại, con xem xem dì có cần phải đi bái thần gì không?”

Tạ Linh Nhai cảm thấy hơi bất đắc dĩ, “Nếu dì không tin thì cũng không cần phải đi, vâng theo lời dặn của bác sĩ, nên bổ sung dinh dưỡng thì bổ sung dinh dưỡng, nên rèn luyện thì rèn luyện, là được rồi. Tết nhất nhiều người, hương khói cũng ngun ngút, kỳ thực con không đề nghị dì đi chen chúc, nếu như có lòng, thì viết ngày sinh tháng đẻ cho con, con thay dì cầu phúc.”

Tống Tĩnh liên tục gật đầu, lấy giấy ra viết ngày sinh tháng đẻ.

Ba Tạ thấy cảnh này chỉ muốn lắc đầu.

Buổi tối vừa xem ti vi vừa ăn tiệc giao thừa, Tạ Linh Nhai còn nghĩ tới lời Thương Lục thần nói, gọi video cho Thi Trường Huyền, Thi Trường Huyền nhận rất nhanh.

“Bé đáng yêu của tôi đâu?” Tạ Linh Nhai cười hì hì.

“…” Thi Trường Huyền biết là y đang kêu Thương Lục thần, nhưng vẫn có chút mất tự nhiên, đặt Thương Lục thần lộ diện trước màn hình.

Thương Lục thần “Năm mới vui vẻ QAQ.”

Giọng nó vốn đã nhỏ, lúc này dán vào điện thoại di động Tạ Linh Nhai cũng không nghe thấy, Thi Trường Huyền chỉ đành tự mình thuật lại.

“Em cũng năm mới vui vẻ nha, bé đáng yêu, chúc em sớm ngày công đức viên mãn.” Tạ Linh Nhai nói xong, cũng đặt Liễu linh đồng tới trước mặt, “Để cho hai đứa gặp mặt nha, có nhớ nó không.”

Liễu linh đồng “…”

Nó rất lúng túng, nhỏ giọng nói “Năm mới vui vẻ.”

Thương Lục thần “Hừ.”

Tạ Linh Nhai không nghe thấy tiếng, chỉ tính toán thời gian nghĩ chắc hai thần báo bên tai đã nói xong rồi, liền dời Liễu linh đồng ra.

“Nhà anh cũng đang dùng cơm sao? Thay tôi chào hỏi chú dì đi.” Tạ Linh Nhai nói, y và cha mẹ Thi Trường Huyền chưa từng gặp mặt, thế nhưng cha Thi Trường Huyền ở đạo hiệp tỉnh, hơn nữa Thi Trường Huyền còn ở Bão Dương quan, cho nên cũng coi như quen biết.

Thi Trường Huyền xoay ống kính một cái, Tạ Linh Nhai cảm thấy rất chấn động, nhà anh nguyên một phòng đạo sĩ, hơn nữa toàn bộ đều mặc đạo bào, xem ra đêm nay cũng phải làm pháp hội.

Tạ Linh Nhai chào hỏi cha mẹ Thi Trường Huyền, cảm thấy bọn họ cực kỳ nhiệt tình, chắc có lẽ là do ngày thường con trai không có bạn bè gì…

Y nghĩ không sai, cha mẹ Thi Trường Huyền cảm thấy đặc biệt cảm động, lần đầu tiên con trai ăn tết mà lại gọi video với bạn, quải đan ở Bão Dương quan lại kết giao được bạn thân như thế. Hơn nữa người bạn này còn rất ưu tú, bọn họ có biết đến.

Thi Trường Huyền không để cha mẹ anh nói mấy câu, liền trở về phòng nói chuyện.

Bên này Tạ Linh Nhai cũng giới thiệu ba Tạ và Tống Tĩnh, Thi Trường Huyền lần lượt chào hỏi, Tạ Linh Nhai cảm thấy anh quá nghiêm túc, nên cũng không nhiều lời. Hai người tùy tiện tán gẫu, Tạ Linh Nhai nói “A, tôi ăn canh đây, trở về gặp nha!”

Tạ Linh Nhai để điện thoại xuống, nghe thấy Thi Trường Huyền cũng trả lời một câu “Trở về gặp…”

Sau khi cúp máy Tạ Linh Nhai nghĩ, cũng không biết có phải là ảo giác của y không, giọng điệu Thi Trường Huyền sao cứ như có chút lưu luyến không rời. Cơ mà y cũng rất nhớ Thi Trường Huyền, sau khi Thi Trường Huyền về nhà rồi liền không còn ai chăm sóc cho y chu toàn như vậy nữa!

Tạ Linh Nhai tiếp tục ăn cơm, chợt nghe một âm thanh vang lên, hóa ra là ba Tạ làm rơi đũa xuống đất.

“Ôi.” Ba Tạ hô một tiếng, cúi người nhặt lên, “Sao lại rơi mất…”

Bởi vì Tạ Linh Nhai nên hiện giờ Tống Tĩnh có chút mê tín, sốt sắng nói “Trước đây từng nghe mẹ em nói, ăn tết làm rơi đũa không tốt lắm, thế nhưng em quên mất là nói thế nào rồi, Linh Nhai?”

Ba Tạ và Tạ Linh Nhai liếc mắt nhìn nhau, dưới sự hun đúc của Vương Vũ Tập nên ba Tạ cũng biết chút chút, nhưng ông cảm thấy sau khi mang thai Tống Tĩnh hơi chuyện bé xé ra to, sốt sắng quá độ, cho nên không lên tiếng.

Tạ Linh Nhai nhìn thấy ánh mắt ba Tạ, nói rằng “Cũng không có gì, rơi xuống đất làm kinh động thần linh, sợ quấy rối tổ tiên về nhà ăn tết thôi. Không sao, lát nữa con thắp nén hương.”

Lúc mày Tống Tĩnh mới an tâm.

Tạ Linh Nhai ăn nhanh chóng, lấy ra một xấp giấy từ trong phòng, bắt đầu gấp nguyên bảo, tốc độ của y rất nhanh, xếp ra một đống, lại cầm một ít cơm nước đi ra cửa.

“Người Hoa chúng ta chú ý, cuối năm không tính toán với người, cũng không so đo với quỷ, ta sẽ không đánh bọn mi.” Tạ Linh Nhai vừa đốt nguyên bảo vừa ôn tồn nói, “Đủ khách khí rồi nhỉ? Nhà ta có phụ nữ có thai, về sau đừng tùy tiện vào, đυ.ng phải không tốt.”

Một đám cô hồn dã quỷ ngồi ở bên cạnh giành cơm ăn, lại nhét nguyên bảo vào trong ngực.

Đũa trên bàn rơi mất, có thể là bạn thật sự không cẩn thận, cũng có thể là cuối năm cô hồn dã quỷ không có con cái cúng tế đi tìm cơm ăn, làm rơi đũa.

Tạ Linh Nhai cũng không có gấp quá nhiều nguyên bảo, nhanh chóng đốt hết, đám cô hồn dã quỷ ấy chuyên tâm ăn cơm, phần lớn là ăn của người ta, cầm tiền của người ta, sẽ hiểu chuyện né khỏi nhà đó. Cũng có một hai đứa vừa ăn vừa đánh giá, có thể là đang nghĩ nhà này dễ bắt nạt, có thể gây thêm chút chuyện hay không.

Tạ Linh Nhai cười lạnh hai tiếng, đến chỗ cây đào gần đó bẻ một cành thô to, ngắt hết lá đặt nằm ngang ở cửa.

Cô hồn dã quỷ vừa nhìn liền biết đây là người hiểu nghề.

Hiện giờ rất ít ai làm như vậy, thế nhưng thời trước, đêm giao thừa người ta sẽ đặt một cây gậy gỗ ở cửa, gọi là gậy chặn cửa, đương nhiên là sau khi mời tổ tiên về cúng tế rồi, để đó chặn các cô hồn dã quỷ. Cho nên trước khi đưa tổ tiên cũng phải nhớ lấy gậy chặn cửa ra, bằng không tổ tiên không ra được.

Tống Tĩnh mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng Tạ Linh Nhai đốt nguyên bảo cho tổ tiên, chờ y trở lại còn hỏi “Có cần gấp thêm một ít hay không, dì cũng tới gấp giúp con.”

“Không có gì, được rồi ạ.” Tạ Linh Nhai lau lau tay, “Cái gậy gỗ đào kia mùng 5 nhớ lấy ra, thời gian cũng không còn sớm, con về Bão Dương quan đây.”

Ba Tạ nghe y dùng chữ “về”, trong lòng có chút mất mát, lại không tiện nói ra, chỉ có thể thở dài nói “Muộn như vậy rồi, cẩn thận một chút.”

“Biết ạ.” Tạ Linh Nhai ngẫm nghĩ, tìm hai lá bùa linh tổ hộ thân cho ba Tạ và Tống Tĩnh.

Ba Tạ nhìn nhìn, hỏi y “Con vẽ à?”

Tạ Linh Nhai gật đầu, nhìn thấy Tống Tĩnh cất ở bên người đàng hoàng.

Ba Tạ bất đắc dĩ cười cười, kết quả cuối cùng con ông vẫn thành bán tiên. Có điều lá bùa này, ông vẫn mang ở trên người.



Tạ Linh Nhai bỏ ra số tiền nhiều hơn lúc thường vài lần mới về được nội thành, lúc này đã khoảng mười giờ, pháp hội cầu phúc còn chưa bắt đầu, tín đồ cũng mới chỉ có mấy người tới.

Đám người Tạ Linh Nhai và Trương Đạo Đình cầm nguyên bảo, tiền giấy, còn có đồ ăn, ra cửa sau cúng cô hồn. Đinh Ái Mã, Tần Lập Dân và xí quỷ hô bạn gọi bè đến Bão Dương quan ăn tết.

Cô hồn dã quỷ là đáng thương nhất, không có ai cúng tế, cũng may còn có những nơi như Bão Dương quan, hoặc là một vài người tốt, rải một ít đồ ăn và tiền âm phủ, nhưng đều rất ít.

Đám Đinh Ái Mã nhất hô bá ứng, dẫn cô hồn dã quỷ tới dùng cơm lĩnh tiền, đám bọn họ cảm thấy rất vinh quang, bởi vì bọn họ ở dưới sự quản giáo của Bão Dương quan, có thể ăn no đầu tiên, sau đó hỗ trợ quản lý cô hồn dã quỷ ở hiện trường, không để xảy ra tranh đoạt. Cái thân phận này cảm giác như rất là cao cấp.

Lúc này, không biết nơi nào dấy lên pháo hoa, bên tai cũng truyền đến tiếng chơi đùa vui vẻ của đám trẻ con, các quỷ hồn vừa gặm bánh màn thầu, vừa ngẩng đầu xem pháo hoa đầy trời lộng lẫy, tự lẩm bẩm “Tết rồi…”

Bọn họ là cô hồn dã quỷ không có người thân nhớ tới, chỉ có thể ở một góc nho nhỏ này, ăn một bữa cơm no không dễ có được do đạo sĩ bố thí, cướp được vài tờ tiền âm phủ, xem là lì xì.

Đứa trẻ cầm pháo hoa chạy qua, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, các quỷ hồn vừa nãy còn cãi nhau cướp tiền âm phủ càng cảm thấy vắng lạnh. Cùng với người là âm dương cách xa, cùng với những quỷ thần được hưởng thụ cúng tế, lại càng khác biệt một trời một vực, aizzz…

Tạ Linh Nhai dựa vào cạnh cửa bỗng nhiên hô một tiếng “Trưởng khu phố rõ ràng mới nói nơi này không cho đốt pháo hoa, lỡ gây nên hỏa hoạn thì làm sao bây giờ, con cái nhà ai mà người lớn không chịu dòm ngó chút vậy! Cuối năm thật là không hiểu chuyện!”

Đám quỷ “…”

Bầu không khí bỗng chốc bị Tạ Linh Nhai quấy nhiễu, Đinh Ái Mã từ trước đến giờ luôn cảm thấy làm quỷ cũng không tồi, nhưng vừa nãy bị bọn họ lây nhiễm mà trong lòng cũng rất bi thương, lúc này bị Tạ Linh Nhai đánh thức, loại tâm tình ấy lập tức nhạt đi, còn ỷ quen biết lâu với Tạ Linh Nhai, hô lên “Tạ lão sư có thể cho chút rượu không!”

“Xem ở việc ăn tết, ” Tạ Linh Nhai khẽ nói, “Đạo Đình, đi rót chút rượu đến.”

Trương Đạo Đình không nhìn thấy quỷ, chỉ nghe được giọng Tạ Linh Nhai, không nhịn được nhìn một vòng trên khu đất trống, đi lấy rượu tới, rót vào mấy ly để dưới đất.

Quỷ hồn hút mùi rượu, giải cơn thèm, trong lòng đều dễ chịu hơn rất nhiều.

Còn có ma nữ xáp tới, điềm đạm đáng yêu nói “Tạ lão sư, anh tiểu Tạ, có thể cho em chút tiền mừng tuổi không?”

Trong lòng bầy quỷ thầm mắng, móa nó, không biết xấu hổ, còn sắc dụ nữa.

Tạ Linh Nhai nghiêng người liếc ma nữ một cái, nói rằng “Cô chết không lâu nhỉ, túy trong tuế thông tà túy, áp tuế ý là trấn tà đuổi quỷ. Ý của cô là, muốn tôi cho một bao lì xì đè chết cô hả*?”

*Khi chúc Tết, người lớn thường đem tiền lì xì mừng tuổi (áp tuế) đã chuẩn bị từ trước cho trẻ em. Tương truyền tiền lì xì có thể áp chế ma tà bởi vì âm “Tuế” gần với âm “Túy” (ma tà), người trẻ nhận được tiền lì xì thì có thể bình an trong cả một năm mới.

Ma nữ “……”

Bầy quỷ ồn ào cười to, cười nhạo ma nữ không có văn hóa.

Ma nữ tức giận bay ra.

Tạ Linh Nhai cúng tế đến mười một giờ mới thu dọn, đám cô hồn dã quỷ cũng cơm nước no nê, thiên ân vạn tạ rời đi.

Lúc Trương Đạo Đình dọn ly, ngửi ngửi thử, đã không còn chút mùi rượu nào, cứ như nước lã.

Chiêu đãi vong hồn xong, còn phải đi chiêu đãi người sống.

Tín đồ tham gia nghi thức đã tới gần đủ, ở trong đám người, Đường Khải cực kỳ bắt mắt, hắn với mấy người bạn hắn, trong tay mỗi người đều cầm nén hương cao tới một mét, to như nắm tay của đứa trẻ.

Người bên cạnh nhìn hương của hắn, lại nhìn nhìn hương của mình, hơi đen mặt, dồn dập xì xào bàn tán.

Đường Khải rất đắc ý, cảm thấy rất có mặt mũi, hắn cố ý dẫn theo hai vệ sĩ đến, chính là để bảo đảm có thể thắp được nén hương đầu tiên. Ai bảo Tạ lão sư không chịu làm giống quan chủ trong truyện, nửa đêm mở cửa điện riêng cho hắn để hắn thắp nén hương đầu tiên.

Tạ Linh Nhai tới chào hỏi Đường Khải, “Hương của ngài… to thật.”

Đường Khải ôm hương ở trong ngực, Tạ Linh Nhai phải ngẩng đầu mới nhìn tới, to đến độ như có thể đánh người.

Đường Khải đắc ý nói “Cố ý đặt làm đó!”

“Ngài vui là được rồi.” Tạ Linh Nhai lẩm bẩm.

Lúc này pháp hội đã bắt đầu, ba đạo sĩ lập đàn cầu phúc cho các tín đồ, pháp khí vang lên đủ 108 lần, ngụ ý là trừ đi 108 loại phiền não.

Đến giờ tý, các tín đồ thắp hương lên, cảm tạ chúng thánh tam giới phù hộ.

Thân thể mập mạp của Đường Khải thành công đứng ở hàng thứ nhất dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, là người đầu tiên cắm nén hương cao tới một mét của mình vào trong lư hương lớn, sau đó vô cùng đắc ý khẩn cầu.

Xong việc, Đường Khải mới đắc ý dào dạt quay người ra điện, “Ai dà trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.”

Tạ Linh Nhai “… Chúc mừng.”

Y suy nghĩ một chút, kỳ thực rất nhiều người thắp hương chỉ là để an lòng, đặc biệt là loại người lên núi nào thì bái thần đó như Đường Khải, chính hắn ta thoả mãn là được rồi.

Những người khác hoặc là không cầu mong nén nhang đầu, dù sao thì thắp hương vào giờ tý thì đều là nén hương đầu, hoặc là có cầu mong thì cũng chen không lại Đường Khải.

“Đúng rồi, đã qua ngày, thiếu chút nữa quên mất, Tạ lão sư, năm mới vui vẻ.” Đường Khải nói.

“Đường tổng năm mới vui vẻ, năm sau tiền vô như nước nha.” Tạ Linh Nhai cũng chúc lại.

Y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, Đinh Ái Mã, Tần Lập Dân, xí quỷ dẫn một đám dã quỷ đứng tại chỗ, hai tay ôm quyền, nhắm mắt cúi đầu, ôm tâm hương bái thiên địa.

Tạ Linh Nhai nở nụ cười với bọn họ, “Mọi người cũng năm mới vui vẻ.”

Cô hồn dã quỷ cũng khẽ nhúc nhích môi, từ xa xa nói lời chúc phúc.

Đường Khải nghe Tạ Linh Nhai nói chuyện, nghi ngờ hỏi “Sao thế?”

“Tôi chúc tất cả mọi người năm mới vui vẻ thôi.” Nụ cười của Tạ Linh Nhai không thay đổi, chúc phúc mỗi một người bên cạnh.

Các nơi trong thành phố vang vọng tiếng chúc mừng năm mới, trong Bão Dương quan nho nhỏ, dưới màn sương khói thơm ngát lượn lờ, đạo sĩ, tín đồ cũng chúc phúc cho nhau. Mấy vị đạo trưởng với cả Tạ Linh Nhai đều lấy ra giấy đỏ đã sớm chuẩn bị, viết chữ Phúc tặng cho các tín đồ tới tham gia pháp hội.

Một vài người đi chơi giao thừa ngang qua quảng trường hoặc là đường đi bộ, ngang qua nơi này, nhìn thấy bầu không khí an lành bên trong, cũng không nhịn được đi tới thắp một nén hương, nắm tay lại chúc tết, tham dự đêm giao thừa kiểu tôn giáo truyền thống này.

Tất cả đều lưu giữ lại dưới ống kính của những người yêu thích nhϊếp ảnh cố ý đến đây.

Tuy có các âʍ ѵậŧ không thể lên hình, cũng có bạn bè cách xa ngoài trăm dặm không thể ở cùng, thế nhưng cũng coi như một đêm vui vẻ đoàn viên hiếm thấy.