... “Trước khi phát bệnh ăn những gì?” Hải Quan Triều hỏi bệnh nhân ngồi ở trước mặt.
Sắc mặt bệnh nhân này xanh vàng, tứ chi không mập, bụng dưới lại phồng lên, như phụ nữ có thai năm, sáu tháng, lúc bàn tay xoa xoa trên đó có thể thấy được bên trong không hề mềm mại. Khi nói chuyện hắn ta cũng uể oải, lúc này nhớ lại từng thứ từng thứ mình đã ăn.
Bởi vì bệnh này, hắn đã chạy khắp các bệnh viện lớn hai tháng, có lúc cũng có chuyển biến tốt, nhưng vẫn không cách nào khỏi hẳn. Muốn nói thứ đã từng ăn, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần rồi.
Thấy tâm tình bệnh nhân hạ xuống, Hải Quan Triều không đổi sắc mặt nói “Trong bụng có ký sinh trùng thôi, tôi có phương thuốc đúng bệnh, kê cho anh uống mấy lần là được rồi.”
“Có thật không?!” Từ lúc bệnh nhân này cầu y tới nay, cũng từng nghe qua chẩn đoán trong bụng có ký sinh trùng, nhưng khẳng định nói có thể trị như Hải Quan Triều, hơn nữa còn có phương thuốc đúng bệnh, vẫn là lần đầu. Nhất thời dấy lên hi vọng, hắn vừa mừng rỡ, lại vừa sợ không phải thật.
Thật ra người này cũng là do bạn bè giới thiệu đến, ôm tâm thái thử một lần, lúc này tâm trạng phức tạp khỏi nói.
“Ừm, có điều đến lúc đó có thể sẽ thượng thổ hạ tả, để đẩy ký sinh trùng ra, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Hải Quan Triều nói.
Bệnh nhân đang trong cơn vui mừng, nghe nói có thể trị đã thỏa mãn không chịu được, mặc kệ thượng thổ hạ tả gì, lúc này đều gật đầu.
“Xả ở dưới còn chưa tính, còn phun ở trên nữa, ác dễ sợ.” Tạ Linh Nhai ngồi ở một bên, nói.
Hải Quan Triều đưa thuốc cho bệnh nhân, tiễn người đi rồi, mới có rảnh nói chuyện với Tạ Linh Nhai, lắc đầu, “Thật ra chỉ có thể phun ở trên, không xả ở dưới, tôi lừa hắn thôi, sợ mới đầu đã nói nôn ra, hắn sẽ sợ sệt.”
Tạ Linh Nhai “…”
Nói cách khác là ký sinh trùng nhất định sẽ nôn ra từ trong miệng ư? Thật là ác!
Hải Quan Triều giải thích “Cái này gọi là bệnh phệ long, bác sĩ cổ đại cho là rồng xuống nhân gian, long tinh rơi vào rau cải, người ăn rau cải này, trong bụng sẽ sinh ra rồng con. Rồng con tác quái trong bụng, phải dùng đường miệng nôn ra. Thật ra là do lúc đó không biết đến ký sinh trùng thôi.”
Người ăn đồ ăn, không xử lý tốt, xui xẻo trên đó lại có ký sinh trùng, liền đổ bệnh. Ký sinh trùng có nhiều chủng loại, đặc biệt là ở những khu vực xa xôi, vùng nước độc, có lúc bệnh viện cũng không cách nào trị liệu, cũng sẽ không tự hết, vừa bệnh liền mấy năm cũng có. Sống ở trong bụng cũng được, có loại còn sống ở trong đầu, vậy thì thảm rồi, còn phải mổ sọ ra.
Tạ Linh Nhai nghe xong nói “Con rồng kia đến tột cùng là làm gì trên đất trồng rau vậy, còn có thể xuất tinh nữa, có động vật khác hay là mỗi mình nó thôi…”
Hải Quan Triều “…”
Hải Quan Triều “Tạ tổng, làm người đứng đắn đi, đây chỉ là câu chuyện thôi.”
Tạ Linh Nhai đàng hoàng nói “Ồ.”
Hải Quan Triều lại nói “Tôi định thuê luôn mặt bằng bên cạnh, với lại bây giờ không đủ người, chỉ một mình tôi, muốn thuê thêm một người sắc thuốc. Hiện giờ đều là để người bệnh tự mình sắc hoặc là đến tiệm khác. Thế nhưng có lúc cũng không yên lòng, sắc thuốc có liên quan đến hiệu quả trị liệu mà.”
“Ừ, đúng là đạo lý này.” Tạ Linh Nhai gật đầu.
Phải nói Hải Quan Triều không hổ là người đã từng chọc đồng nghiệp xa lánh tới mức đi xa xứ, ở Nữu Dương ngắn ngủi mấy tháng, việc làm ăn của phòng khám phát triển không ngừng. Nghi nan tạp chứng như vừa nãy, y trị hết không ít, hiện giờ hình như cũng có chút danh tiếng, đều là truyền miệng, không ít người nghe danh đến đây.
Thế nên lúc này phải khuếch trương quy mô.
“Vậy tôi cũng giúp anh đăng thông báo tuyển người nhé, chủ yếu là làm trợ thủ cho anh đúng không, không cần là bác sĩ đâu hả?” Tạ Linh Nhai hỏi.
“Tôi với đồng nghiệp trước giờ không hợp nhau.” Hải Quan Triều nhàn nhạt nói.
Cũng đúng. Y thuật của Hải Quan Triều là gia truyền, trong đó còn bao hàm không ít nội dung mà hiện giờ có khả năng sẽ gây tranh luận, chẳng hạn như Thái Tố mạch. Cho nên thay vì một người hiểu biết rất nhiều, thì y thà rằng tuyển một người chẳng biết gì, dù sao thì cũng không phải làm việc gì cần kỹ thuật, lại thêm y có phương thức của riêng mình, biết quá nhiều cũng phải dạy lại một lần nữa.
…
Buổi tối, Tạ Linh Nhai dùng máy tính giúp Hải Quan Triều đăng tin tuyển ở trên mạng. Đừng thấy Hải Quan Triều lớn hơn y không bao nhiêu, thế nhưng bởi vì phần lớn thời gian đều dùng trên y thuật, nên không hiểu rõ internet cho lắm.
Lúc này điện thoại di động vang lên, Tạ Linh Nhai vừa nhìn người hiển thị, lập tức cầm điện thoại đi vào trong phòng nhận nghe, “A lô?”
Đầu kia truyền tới một giọng nữ dịu dàng “Linh Nhai, ba con bị ngã gãy chân, mới vừa đưa đến bệnh viện. Ông ấy không muốn dì gọi điện thoại cho con, nhưng dì nghĩ vẫn nên nói cho con biết.”
“Gãy chân? Vậy phiền dì nói phòng bệnh cho con biết, con lập tức qua đó.” Tạ Linh Nhai nói.
“Ngày mai rồi con hãy đến, đã trễ thế này rồi.”
“Không có gì, còn xe mà.” Tạ Linh Nhai nói hai câu liền cúp.
Gọi điện thoại lại đây chính là vợ thứ hai của cha hắn, Tống Tĩnh, hai người là đồng nghiệp dạy cùng trường. Lúc Tạ Linh Nhai học cấp ba hai người họ ở bên nhau, khi đó Tạ Linh Nhai còn từng làm ầm lên, còn bởi vậy mà hăng hái học tập, vốn dĩ quyết tâm thi đến nơi khác. Có điều qua đợt đó rồi, hơn nữa thấy thái độ của cậu y tán thành, y cũng nghĩ thông suốt, nhưng quan hệ với Tống Tĩnh vẫn luôn nhàn nhạt.
“Cha tôi gãy chân, tôi đi xem một chút.” Tạ Linh Nhai nói với mọi người một tiếng, vội vã ra ngoài.
Hiện giờ đạo quan đã không cần y túc trực mãi, mọi người chỉ quan tâm một chút, kêu y đi nhanh nhanh, kẻo không đuổi kịp xe.
Thời gian tuyến xe đi lên trấn trên khởi hành là chín giờ rưỡi, nếu không đuổi kịp cũng chỉ có thể kêu taxi, cũng may Tạ Linh Nhai tới kịp. Lên xe nhìn, trên xe đã ngồi đầy hơn nửa, y tìm một chỗ phía sau ngồi xuống.
Lúc sắp khởi hành, lại có một người đi lên, Tạ Linh Nhai vốn đang vùi đầu xem điện thoại, lúc người kia đi ngang qua bên cạnh lảo đảo một chút, y theo bản năng giơ tay đỡ, “Không sao chứ?”
Lúc này y mới nhìn rõ ràng, chân người ấy có chút không tiện, một chân trong đó đã tàn tật. Y liếc mắt nhìn một cái liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, “Ngồi đây sao?”
Người này lộ ra một nụ cười với Tạ Linh Nhai, thuận thế ngồi xuống, “Cảm ơn.”
Cậu ta nở nụ cười, Tạ Linh Nhai luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra được tại sao, bởi vì trong lòng lo lắng tới cha y, nên cũng không nghiên cứu.
Tống Tĩnh gửi tin nhắn, nói số phòng bệnh của ba Tạ cho y biết, thuận tiện nói một lần, bởi vì buổi tối ba Tạ đi ra ngoài đổi bóng đèn ở hàng hiên, không chú ý bước hụt té ngã, bảo y tới thì đừng hỏi nhiều, ba Tạ rất xấu hổ.
Ba Tạ Linh Nhai có chút sĩ diện, y dựa vào cửa sổ xe định chợp mắt một chốc, nhưng trên xe luôn có trẻ con cười đùa, y không có cách nào nghỉ ngơi, chỉ đành tiếp tục xem điện thoại.
Từ Nữu Dương đến trấn trên có một đoạn đường bị hỏng, tương đối xóc nảy, Tạ Linh Nhai chỉ cảm thấy thân xe lắc lư, sau đó một đứa nhỏ đang chơi đùa ngã sấp xuống bên cạnh, lúc đứng lên chỉ thấy trên môi có thêm một lỗ thủng, máu tươi chảy dài, nước mắt cũng cùng ào ào ào chảy xuống.
Người bên cạnh Tạ Linh Nhai vội vàng đỡ đứa nhỏ dậy, “Đây là con nít nhà ai vậy, ngã đổ máu này!”
Nhất thời cũng không ai đáp, những hành khách khác đều thờ ơ.
Đứa nhỏ gào khóc, càng khóc miệng càng đau. Người kia vội vàng ôm cậu nhóc, dùng khăn giấy lau, thế nhưng lỗ thủng quá lớn, không làm nên chuyện gì, nhất thời không ngừng được máu.
Tạ Linh Nhai vừa nhìn, đâu quan tâm nhiều vậy, nhanh chóng niệm chú cầm máu “Thanh huyết mạc xuất, trọc huyết mạc dương…”
Gần như là đồng thời, người bên cạnh cũng mở miệng nói “Nội huyết không ra, ngoại huyết không chảy…”
Giọng nói đồng thời ngừng lại, hai người liếc mắt nhìn nhau một cách quỷ dị.
Tuy rằng nội dung không giống nhau, thế nhưng ý nghĩa hình như đều là cầm máu, chẳng lẽ gặp phải đồng nghiệp?
Cũng may chỉ là việc nhỏ gặp phải trên đường mà thôi, Tạ Linh Nhai nhanh chóng khoát tay, “Mời cậu.”
“…” Người kia có chút lúng túng khó giải thích được, nhưng vẫn thấp giọng niệm chú, lại vẽ vài đường trên vết thương của đứa nhỏ, “Nội huyết không ra, ngoại huyết không chảy, người thấy ta ưu, quỷ thấy ta sầu, mười người thấy ta mười người sầu. Lão quân ngồi ở cửa, có huyết không dám chảy…”
Chú vừa dứt, chân giẫm đất một cái, trên môi đứa nhỏ lập tức ngưng chảy máu.
Đứa nhỏ ngừng khóc, cậu nhóc cảm giác trên miệng mình không còn tí tách chảy máu nữa, còn nghe thấy người trước mặt thấp giọng niệm chú, hệt như trong phim hoạt hình vậy, nhất thời ngơ ngác nhìn.
Đến lúc này, phụ huynh cậu nhóc mới xoa mắt từ phía trước chạy tới, bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ, “Sao vậy!”
Đứa nhỏ nhìn phụ huynh, hoàn hồn lại, lớn tiếng nói “Ba ba hai anh này là thần tiên.”
Nhóc nghe được, thấy được, hai thần tiên này trước đó còn khiêm nhượng xem ai tới niệm chú nữa!
Vẻ mặt Tạ Linh Nhai bình tĩnh, tựa như không có liên quan gì với y.
Quả nhiên, phụ huynh cũng không xem lời đứa nhỏ nói là chuyện to tát, chỉ vươn tay ôm cậu nhóc đi.
“Vừa nãy xe xóc nảy, đứa nhỏ ngã xuống đất.” Người kia giao đứa nhỏ cho phụ huynh, lại nói, “Đừng để con nít chạy loạn ở trên xe, rất nguy hiểm.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Phụ huynh nhận lấy đứa trẻ, thấp giọng dạy bảo nó.
Đứa nhỏ bị phụ huynh ôm vào lòng đi về, hãy còn quay đầu lại nhìn chằm chằm hai “thần tiên”, đôi mắt mở ra thật lớn.
Người kia bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, lại đối diện ánh mắt Tạ Linh Nhai, khô cằn nở nụ cười.
“A… cậu có phải là Phương Triệt không?” Tạ Linh Nhai bỗng nhiên nói.
Đối phương sửng sốt một chút, lập tức quan sát tỉ mỉ gương mặt Tạ Linh Nhai, cũng nhận ra, “Cậu… cậu là Tạ Linh Nhai?”
“Thật sự là cậu, tớ nói sao mà nhìn quen thế.” Do vừa rồi Tạ Linh Nhai nhìn thấy cậu ta niệm chú cầm máu, thêm vào dáng vẻ cười rộ lên càng nhìn càng quen mắt, mới đột nhiên nhớ ra.
Khi còn bé lúc Tạ Linh Nhai chơi ở chỗ cậu y, từng gặp một đứa nhỏ mà bạn của cậu y dẫn đến, cũng chính là Phương Triệt.
Lúc bé hai người cùng nhau chơi đùa mấy lần, có điều sau đó tất cả mọi người đi học, Tạ Linh Nhai liền ít đến chỗ cậu y. Khi đó việc liên lạc không phát triển như bây giờ, lại thêm Phương Triệt không phải ở nội thành, nên dần dần cũng không gặp mặt nữa.
Mà trưởng bối của Phương Triệt, trong ấn tượng của Tạ Linh Nhai tuy rằng không mặc đạo bào, nhưng hình như cũng làm mấy thứ thần thần quái quái, tính là một nửa đồng nghiệp với cậu y. Khi đó Phương Triệt và Tạ Linh Nhai đều cảm thấy hứng thú với những thứ đó, hai người còn thường xuyên cùng nhau nhìn lén.
“Nhoáng một cái hơn mười năm không gặp.” Phương Triệt thổn thức nói, “Cậu của cậu có khỏe không?”
Tạ Linh Nhai buồn bã “Cậu của tớ đã qua đời rồi.”
Phương Triệt há há mồm, vẻ mặt đắng chát, cũng buồn bã nói “… Chú tớ mấy năm trước cũng qua đời.”
Hai vị trưởng bối đều không còn trên nhân thế, hai người bọn họ yên lặng một trận. Bởi vì là bạn hồi nhỏ, Tạ Linh Nhai cũng không kiêng kỵ nhiều, cẩn thận hỏi “Phương Triệt, chân của cậu sao vậy?”
Khi còn bé Phương Triệt có thể chạy có thể nhảy, chân không có chút vấn đề, y nghĩ thầm không chừng là xảy ra điều gì bất ngờ, tai nạn xe cộ, hoặc là bị ngã giống cha hắn.
Biểu tình của Phương Triệt hơi quái dị, cảm xúc trong ánh mắt hết sức phức tạp, nói rằng “Sau khi chú qua đời, tớ một mình học «Lỗ Ban thư».”
Sắc mặt Tạ Linh Nhai nhất thời hơi thay đổi, hiện giờ y đã không còn nhớ rõ vị trưởng bối của Phương Triệt, chính là chú Phương Triệt cụ thể là nghề gì, nhưng Phương Triệt nói tới «Lỗ Ban thư», y liền hiểu, hóa ra chú của Phương Triệt là truyền nhân «Lỗ Ban thư».
Cùng là sau khi trưởng bối qua đời, liền tiếp bước nghề của họ, nhưng vận mệnh của Tạ Linh Nhai và Phương Triệt lại hoàn toàn khác biệt. Trọng điểm chính là chú Phương Triệt là truyền nhân «Lỗ Ban thư», quyển sách này tục truyền là do Lỗ Ban viết, không chỉ có nghề mộc, còn có rất nhiều thuật pháp hỗn tạp, cũng có chút liên hệ với đạo gia.
Sách này bao hàm những nội dung chế tạo, cơ quan, phép thuật, bùa chú, truyền lưu rất rộng, như chú cầm máu vừa nãy Phương Triệt niệm, cũng xuất phát từ đó.
Thế nhưng phần quan trọng nhất trong đó, cũng chính là phương pháp luyện tập pháp thuật, đều là truyền miệng giữa các truyền nhân, người ngoài chỉ xem sách thôi cũng không biết bí quyết.
Càng quan trọng là… phàm là tu hành «Lỗ Ban thư», đều sẽ “thiếu một môn”, cũng chính là góa, quả, cô, độc, tàn, ắt có một trong số đó. Chú của Phương Triệt, cả đời đều không hề cưới vợ.
Cha mẹ Phương Triệt ly hôn, mẹ tái giá, cha quanh năm làm công ở nơi khác, hơn nữa còn tái hôn, cho nên Phương Triệt vẫn luôn đi theo chú. Ông chú cũng không muốn Phương Triệt học tập «Lỗ Ban thư» với mình, chính là lo lắng Phương Triệt giống mình. Chú Phương Triệt cũng không có truyền nhân, nhưng ông thà rằng quyển sách này thất truyền, cũng không muốn để Phương Triệt học.
Mà khi đó Phương Triệt nghĩ, hiện giờ cậu thế này, có khác gì cô nhi đâu, nếu học nói không chừng cũng không có chuyện gì. Vì vậy lúc thường Phương Triệt liền thường xuyên để ý nhìn lén bí quyết của chú mình, chờ sau khi chú qua đời, Phương Triệt chính thức bắt đầu tự mình tu hành «Lỗ Ban thư».
Ai biết mệnh trời chú định, Phương Triệt trúng phải cửa “tàn phế”, hai năm trước xảy ra vụ tai nạn xe cộ, chân liền què.
Sau khi nghe xong cảnh ngộ của bạn thời bé, Tạ Linh Nhai có chút khó chịu, “Cậu thật sự không nên luyện cái này.”
Phương Triệt lắc đầu, “Tớ cũng đã từng hối hận, sau đó tự hỏi lòng, nếu như lại cho tớ một cơ hội, tớ có thể chịu được sự hấp dẫn của việc học tập «Lỗ Ban thư» không? Tớ nghĩ tớ vẫn sẽ học, dù sao thì tớ đã mong muốn lâu như vậy.”
Mỗi người có ý nghĩ của riêng mình, Tạ Linh Nhai nghe vậy cũng không tiện nói gì nữa, “Vậy bây giờ cậu sống thế nào?”
“Hiệp hội tàn tật cũng cho chút trợ giúp, để tớ tự mình gây dựng sự nghiệp, có điều chung quy tớ không có bản lĩnh như vậy, từng lấy tiền mở cửa hàng cũng từng trồng hoa quả, đều không làm nổi. Hiện đang làm thuê khắp nơi, cũng không có công việc ổn định, dù sao thì… đây này, mới vừa thất nghiệp đây, trở về ở một thời gian, qua hết năm rồi tìm việc làm.”
Lời Phương Triệt nói chưa xong Tạ Linh Nhai cũng hiểu, cậu ta nhìn biểu cảm của Tạ Linh Nhai, lại cười nói “Cũng không có gì, lúc thường tớ không có chuyện gì làm, còn vẽ bùa xem nhà cho người ta, chỉ là người để ý mấy thứ này cũng càng ngày càng ít. Cậu sao, hiện tại thế nào?”
Tạ Linh Nhai nói sơ về tình huống của mình hiện giờ một lần, lại nói “Cậu tới chỗ bọn tớ xem xem, tớ có một người bạn bác sĩ rất lợi hại, nói không chừng có thể ít nhiều giúp cậu khôi phục một chút.”
Phương Triệt gật đầu sao cũng được, chẳng hề ôm hi vọng, nhưng ôn chuyện với Tạ Linh Nhai thì được.
Tạ Linh Nhai “Đúng rồi, cậu có làm đạo sĩ không…”
“Đừng đừng, cậu tuyệt đối đừng kêu tớ làm đạo sĩ.” Phương Triệt bày ra dáng vẻ sợ sệt, “Trên mặt cậu ghi rõ kìa, làm thuê còn không bằng làm đạo sĩ cho cậu. Quên đi, coi như làm đạo sĩ, thì quy củ cũng nhiều, huống hồ tớ căn bản không có ngộ tính.”
Tạ Linh Nhai ngượng ngùng nói “Không đến nỗi vậy chứ, cậu học được «Lỗ Ban thư» luôn mà.”
Lúc này tuyến xe cũng sắp đến, hai người trao đổi phương thức liên hệ, hẹn hai ngày nữa Phương Triệt đến gặp y.
Trong lòng Tạ Linh Nhai thật ra còn đang suy nghĩ, trong «Lỗ Ban thư» Phương Triệt học cũng có bùa hỗn tạp, hiện giờ việc buôn bán bùa chú của Bão Dương quan rất ổn định, nhưng cung cấp bùa chỉ có mỗi mình y, nếu như được, có thể hỏi xem Phương Triệt có muốn tới vẽ bùa hay không, như vậy còn gia tăng thu nhập của Phương Triệt, nhất cử lưỡng tiện.
Tạ Linh Nhai nói lời từ biệt với Phương Triệt, xuống ở trạm tại bệnh viện.
…
Sau khi Tạ Linh Nhai vào phòng bệnh, trên đùi ba Tạ đã bó thạch cao, nhìn thấy y đến liền tức giận hỏi Tống Tĩnh, “Sao lại nói với thằng nhỏ?”
Tống Tĩnh cười cười không nói lời nào.
“Có cái gì không thể nói.” Tạ Linh Nhai gật gật đầu với Tống Tĩnh, ngồi xuống, “Con vội quá, không mua gì hết. Chân ba bác sĩ nói thế nào? Không đi dạy được đúng không?”
Ba Tạ thở dài thở ngắn, kể lể với Tạ Linh Nhai một phen, tinh thần nhìn cũng còn tốt, khiến Tạ Linh Nhai yên tâm hơn không ít.
Sau một lát y tá đến giục, bảo bệnh nhân nghỉ sớm một chút, Tạ Linh Nhai liền nói với Tống Tĩnh “Con đưa dì đi xuống nhé, đêm nay con ở đây, miễn cho ba không tiện hành động.”
Tống Tĩnh còn muốn nói để mình trông coi, nhưng thái độ Tạ Linh Nhai kiên quyết, cô cũng không tiện tranh với Tạ Linh Nhai, hai người vốn dĩ đã không thân thiết.
Tạ Linh Nhai đưa Tống Tĩnh ra khỏi bệnh viện, nhà gần, nên cũng không cần đưa tới nhà. Chỉ là nhìn Tống Tĩnh, Tạ Linh Nhai luôn cảm thấy có vài chỗ khang khác. Từ khi y học tập đạo thuật tới nay, cảm ứng với tướng tá, hơi thở của con người bén nhạy hơn một ít, thấy trên người Tống Tĩnh dường như có thêm một luồng sinh khí.
Hai người im lặng xuống lầu, Tạ Linh Nhai suy tư, lúc đi tới cửa, Tống Tĩnh muốn tạm biệt, y lại nói “Con đưa dì về đến nhà đi.”
Tống Tĩnh sững sờ, không biết tại sao y lại thay đổi tâm ý, còn tưởng rằng y có chuyện muốn nói với mình, vì vậy thấp thỏm bất an đi về. Nhưng vẫn luôn đi tới cửa, Tạ Linh Nhai cũng không nói gì.
Tống Tĩnh muốn vào cửa, Tạ Linh Nhai mới lên tiếng “… Dì Tống, ngày mai dì đến bệnh viện, cũng kiểm tra đi.”
“Sức khỏe dì không sao, ba con bị ngã, dì cũng đâu có ngã.” Tống Tĩnh khó hiểu nói.
“Kiểm tra sức khoẻ một chút cũng không sao.” Tạ Linh Nhai kiên trì nói. May là Tống Tĩnh không ngã, y hoài nghi Tống Tĩnh mang thai, mới có thể xuất hiện thêm sinh khí, chỉ là không thể kết luận trăm phần trăm.
Con của chồng rất ít khi đưa ra yêu cầu gì, Tống Tĩnh chỉ từ chối hai câu, liền khô cằn đáp ứng.
Tạ Linh Nhai chăm sóc ba Tạ một buổi tối, kỳ thực cũng không có gì, chân ba Tạ bó thạch cao, đi WC giúp đỡ một tay thôi. Sáng hôm sau Tống Tĩnh đến bệnh viện, mang theo bữa sáng cho họ.
Tống Tĩnh nghĩ đến lời của Tạ Linh Nhai, “Vậy… dì đi nhé?”
“Đi đi.” Tạ Linh Nhai nói.
Tống Tĩnh đi rồi, ba Tạ mới nói “Con kêu dì đi đâu đó?”
Ông cảm thấy rất ngạc nhiên, lúc Tạ Linh Nhai và Tống Tĩnh gặp mặt, đều chỉ có giao lưu cơ bản.
Tạ Linh Nhai cười cười không lên tiếng.
Khoảng chừng qua hơn một tiếng đồng hồ, Tống Tĩnh trở về, vẻ mặt mờ mịt, cầm một tờ giấy trong tay.
Tạ Linh Nhai đang rót nước cho ba Tạ, “Làm sao vậy?”
Tống Tĩnh giơ tay, mờ mịt nói “… Mang thai.”
Tin tức này ập tới đột ngột không kịp chuẩn bị, nước trong ly của ba Tạ đổ hết ra chăn, sặc vài tiếng, “Khụ khụ, cái gì?”
Hai người bọn họ tuy rằng không tận lực tránh thai, nhưng mấy năm này xác thực không nghĩ tới việc có con, tuổi Tống Tĩnh nhỏ hơn ông một chút, cũng đã ba mươi bảy ba mươi tám, không ngờ cái tuổi này mà lại mang thai.
Ba Tạ vừa mừng vừa sợ, bảo Tống Tĩnh đến bên cạnh, kéo tay cô, hỏi kết quả kiểm tra có khỏe mạnh hay không, bác sĩ có cho ý kiến gì hay không, dù sao thì tuổi này có con cũng đã là thai phụ cao tuổi rồi.
“Không có gì…” Tống Tĩnh nói, quay đầu nhìn Tạ Linh Nhai, so với ba Tạ, trong lòng cô càng khϊếp sợ hơn một chút.
Đứa nhỏ chỉ mới khoảng một tháng, chính cô cũng không phát hiện, Tạ Linh Nhai lại kêu cô đi kiểm tra, chẳng lẽ nhìn ra cô mang thai? Không thì thực sự khó mà giải thích, quan hệ của Tạ Linh Nhai với cô nhàn nhạt, sao lại đột nhiên kêu cô đi làm kiểm tra sức khoẻ.
Nhưng Tạ Linh Nhai làm sao thấy được cô mang thai? Không phải đứa nhỏ này học tài vụ sao? Tống Tĩnh mờ mịt đến không biết nói gì.
Ba Tạ lại cho rằng cô kiêng kỵ tâm trạng của Tạ Linh Nhai, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, buông tay cô ra.
Tạ Linh Nhai thờ ơ nở nụ cười, “Con đi hỏi y tá một chút, mời một điều dưỡng cho ba, không để dì Tống ở chăm nữa.”
Ba Tạ thở phào nhẹ nhõm, ông hiểu Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai đã nói như vậy, hẳn là không có gì.
Tạ Linh Nhai ở bệnh viện với ba Tạ một ngày, chờ điều dưỡng đến mới đi, hẹn cuối tuần sau trở lại thăm ông.
Tống Tĩnh vẫn không tìm được cơ hội hỏi Tạ Linh Nhai, chờ y rời đi rồi, mới thấp thỏm nhắc về chuyện này với ba Tạ.
Thật ra ba Tạ cũng mơ hồ nghĩ ra, trước khi Tống Tĩnh làm kiểm tra, không hiểu sao lại hỏi Tạ Linh Nhai một chút. Chỗ thần dị của Vương Vũ Tập ông đã sớm biết, bao gồm việc trước đây Tạ Linh Nhai trèo tường đến nhà người khác đuổi quỷ, có điều ông vẫn không lộ ra, cả Tống Tĩnh cũng không biết.
Bản lĩnh này học được từ Vương Vũ Tập sao. Nhất thời ba Tạ trở nên trầm tư, tuy rằng Tạ Linh Nhai đã đáp ứng, nhưng hiện giờ đột nhiên ông lại hơi sợ Tạ Linh Nhai đi xuất gia!
_
Tạ Linh Nhai nào có biết ba y đang lo được lo mất, sợ y đi làm đạo sĩ, y trở về Bão Dương quan, vô cùng bình tĩnh nói với mọi người đang quan tâm y rằng ba y gãy xương, tình huống không nghiêm trọng, trái lại còn sắp có một đứa con lúc tuổi già nữa.
Qua một ngày, quả nhiên Phương Triệt đến đúng hẹn, Tạ Linh Nhai ôn chuyện với cậu, nhớ lại những chuyện khi còn nhỏ.
Tạ Linh Nhai cũng dẫn Phương Triệt đến chỗ Hải Quan Triều, bảo Hải Quan Triều xem cho cậu ta.
Giữa lúc đó Trương Đạo Đình kêu Tạ Linh Nhai đi ra một chuyến, chờ Tạ Linh Nhai trở lại phòng khám, liền nghe Hải Quan Triều nói “Cậu gỡ thông báo tuyển người đi, tôi quyết định mời tiểu Phương.”
Tạ Linh Nhai “???”
Kêu anh chữa bệnh, thế mà hai người lại nói đến công việc.
Phương Triệt mỉm cười với Tạ Linh Nhai, “Tớ với bác sĩ Hải trò chuyện rất vui vẻ, hắn nói ở đây đang tuyển người, tớ thì đang tìm việc làm, liền ăn nhịp với nhau.”
Hải Quan Triều rất hài lòng về Phương Triệt, dù cậu tàn tật cũng không ảnh hưởng việc hỗ trợ sửa sang tủ thuốc, sắc thuốc.
Đả động Hải Quan Triều nhất chính là, Phương Triệt là truyền nhân «Lỗ Ban thư», trong đó cũng có liên quan một ít đến y thuật. Tức là nói, Phương Triệt cũng biết chút y thuật, có thể giúp được việc, và cũng sẽ không có xung đột với Hải Quan Triều giống như một số đồng nghiệp khác.
Tạ Linh Nhai dở khóc dở cười, hai người họ nói như vậy, thì hình như công việc này còn thật sự rất thích hợp với Phương Triệt.
Thậm chí Hải Quan Triều đã nghĩ, Phương Triệt tới Nữu Dương làm việc, có thể ở chung phòng với y, y không ngại. Bằng không thì sau này phòng khám mở rộng quy mô, cũng có thể ngăn ra thêm một phòng nhỏ.
Hai người bọn họ đều không ngại, Tạ Linh Nhai thì lại càng không để ý, y nói với Phương Triệt “Nói sao nhỉ… vốn dĩ tớ còn muốn cậu giúp tớ vẽ bùa, ai biết bị anh Hải bắt cóc trước.”
“Chỗ cậu còn cần vẽ bùa à?” Phương Triệt cảm thấy khá hứng thú, “Tớ đã lâu không vẽ rồi, không có ai cần tới hết.”
Hải Quan Triều cười giỡn nói “Cậu kiêm luôn hai việc cũng được mà.”
…
Vì vậy Phương Triệt lắc mình biến hóa, thành thành viên thứ hai của phòng khám Thái Tố, cũng ở lại Bão Dương quan giống như Hải Quan Triều, cũng có thể tính là thành viên ngoài biên chế của nơi này.
Dù sao thì Tạ Linh Nhai giới thiệu cho những người khác chính là nói như vậy.
Thi Trường Huyền nghe nói Phương Triệt là truyền nhân của «Lỗ Ban thư», suy tư, “Cha tôi lúc nhỏ cũng từng gặp một người ở tỉnh ngoài, tinh thông Lỗ Ban thuật, đặc biệt am hiểu cơ quan. Hắn chủ trương nghiên cứu kết hợp cơ quan và bùa chú, sớm ngày đạt được mục tiêu đuổi quỷ tự động hóa.”
Tạ Linh Nhai “…”
Tạ Linh Nhai “… Vị tiền bối đó thật là có lý tưởng. Có điều bạn tôi học cũng không tệ, lúc nãy tôi đã nói với cậu ấy rồi, ngoại trừ nhờ cậu ấy vẽ một ít bùa hỗn tạp để bán ở trong quan, cậu ấy còn đáp ứng làm giúp tôi một vật.”
Thi Trường Huyền hơi tò mò hỏi “Dùng cho chỗ nào trong quan à?”
Lúc này, Thương Lục thần ghé vào lỗ tai anh nức nở nói “Tạ Linh Nhai thiệt là tốt!!”
Thi Trường Huyền bỗng nhiên có chút dự cảm không ổn, “…”
“Không có, ” quả nhiên, tay Tạ Linh Nhai để lên vai anh sờ sờ Thương Lục thần, nghiêm trang nói, “Tôi nhờ cậu ấy dùng gỗ làm một cái giường nhỏ như vầy cho Thương Lục thần ngủ, sau đó đặt nó trên bệ cửa sổ, thuận tiện buổi tối hấp thu tinh hoa nhật nguyệt luôn.”
Thi Trường Huyền “……”
Thi Trường Huyền đang muốn túm Thương Lục thần khóc sướt mướt không nghỉ xuống, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, anh nhận điện thoại nghe một chốc, sắc mặt trở nên hơi nghiêm nghị.
Tạ Linh Nhai thấy không ổn, hỏi “Làm sao vậy?”
Thi Trường Huyền trầm giọng nói “Dương Bình Trì Đô Công ấn bị mất trộm.”
Trước đây Thi Trường Huyền còn kể với Tạ Linh Nhai về lai lịch của Dương Bình Trì Đô Công ấn, đây là một trong tam bảo mà Trương thiên sư để lại, cũng là pháp ấn Trương thiên sư tự mình sử dụng, bảo quản trong viện bảo tàng tỉnh.
Tạ Linh Nhai khϊếp sợ, “Để ở viện bảo tàng cũng có thể mất trộm hả? Không phải, ai to gan vậy, không sợ bị đạo sĩ khắp thiên hạ cùng nhau nguyền rủa sao?”