Chương 28: Liễu linh đồng

...

Hôm sau, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền cùng ngồi tàu cao tốc về Nữu Dương, lúc ngồi ở cửa soát vé chờ đợi, một cô gái cũng chờ xe bên cạnh không nhịn được nói rằng “Búp bê của anh thật đáng yêu…”

Ngũ quan Thương Lục thần trên vai Thi Trường Huyền trông rất sống động, trên người còn mặt quần yếm, đặc biệt là chủ nhân cũng nhìn đẹp mắt như vậy. Kỳ thực anh mang theo Thương Lục thần đi ở bên ngoài, vẫn luôn có rất nhiều người nhìn chằm chằm.

Cô bé này nói xong liền nhìn bên cạnh, bồi thêm một câu “Bây giờ có phải là đang thịnh hành việc treo búp bê ở trên người không.”

Rất thịnh hành sao?

Tạ Linh Nhai theo ánh mắt cô ấy nhìn sang bên cạnh, cửa soát vé bên trái đã bắt đầu xếp hàng soát vé, cuối đội ngũ có một người đàn ông ba bốn chục tuổi, đội mũ lưỡi trai, không thấy rõ mặt.

Đáng lưu ý chính là, trên mũ của người này treo một người gỗ cao hơn hai tấc, tính chất nhìn qua cứng hơn Thương Lục thần một ít, dù sao thì cũng là gỗ, còn Thương Lục thần là rễ thực vật. Đỉnh đầu người gỗ bôi đen, giống như đầu tóc, trên người cũng có quần áo, nhưng tương đối thô ráp, khiến Tạ Linh Nhai nhớ tới bộ mình làm lúc trước.

Thương Lục thần lải nhải bên tai Thi Trường Huyền “Liễu linh lang, liễu linh lang, sinh ở hoang vu sống ven đường, mời làm thần tướng lại làm cuồng.”

Thi Trường Huyền khẽ cau mày.

Thương Lục Thần lại nói “Vận gặp phục ngâm… tang… mệnh được hoa cái… a!”

Ngắc ngứ mấy lần, cuối cùng chán nản ngậm miệng, dường như gặp phải vấn đề nan giải gì đó.

Lúc này người đàn ông kia hơi nghiêng đầu, vành mũ tuy rằng ép rất thấp, nhưng Tạ Linh Nhai luôn cảm thấy gã đang nhìn bên này. Theo lý thuyết, khoảng cách này hẳn là gã không nghe được bọn họ đang bàn luận về gã mới đúng, hơn nữa cũng không nhìn thấy mắt của người nọ. Nhưng Tạ Linh Nhai cố tình lại có cảm giác bị nhìn chằm chằm.

Có điều, người đàn ông kia cũng chỉ nhìn hai giây liền quay đầu trở lại, giống như động tác của gã chỉ là trùng hợp, nhưng mà trong lòng Tạ Linh Nhai luôn cảm thấy mới nãy không phải ảo giác.

Đội ngũ bên cạnh dần dần đi về phía trước, người đàn ông kia soát vé vào cửa. Tạ Linh Nhai ngẩng đầu nhìn nhìn, đoàn tàu kế bên là lái về tỉnh thành Thước Đông, ngược lại với hướng đi của bọn họ.

“… Người này, cho tôi một loại cảm giác rất không thoải mái.” Tạ Linh Nhai lẩm bẩm nói.

Lúc này, đoàn tàu bọn họ ngồi cũng bắt đầu soát vé, người ở bên cạnh đều đứng lên xếp hàng, bao gồm cả cô gái bắt chuyện với họ.

Lúc này Thi Trường Huyền mới lên tiếng “Trên mũ của hắn treo Liễu linh đồng.”

Hồi trước lúc bọn họ đi đào Thương Lục thần, Thi Trường Huyền từng giải thích sơ với y về lai lịch loại pháp thuật này.

Liễu linh đồng và Thương Lục thần đều là thần báo bên tai, phương pháp tế luyện cũng đa phần tương đồng, nhưng khác nhau ở chỗ, Thương Lục thần là mộc linh trời ban, mà Liễu linh đồng còn kêu là Liễu linh lang, là bẻ cành liễu khắc tượng, sau đó nhốt vong hồn vào trong, gọi là “thỉnh thần vào thân”, mà dùng vong hồn trẻ con đột tử là tốt nhất, bởi vì nguyên dương chưa tiết, lại ít oán khí.

Mà bất kể là Thương Lục thần hay là Liễu linh đồng, người tu đạo nuôi chúng, nếu như tu công đức, thì linh hồn thăng thiên hoặc là đầu thai, còn dùng làm việc bất nghĩa, thì sẽ bị trời phạt.

“Khó trách hắn cứ như biết chúng ta đang nói hắn…” Tạ Linh Nhai không ngờ lại có thể gặp được người thứ hai có thần báo bên tai, mặc dù chỉ là gặp từ xa xa.

Mới vừa rồi y còn cảm thấy người đó cho y một loại cảm giác không thoải mái, hiện giờ càng không tự chủ được suy đoán có phải Liễu linh đồng của người này bị nhét một vong hồn đột tử có oán niệm rất lớn vào hay không.

Người kia đã sớm không thấy tăm hơi, Thi Trường Huyền cau mày nói “Vừa nãy Thương Lục thần muốn bói toán về hắn, nhưng nhiều lần đổi giọng, không báo được chính xác.”

Tạ Linh Nhai giật mình, thời gian dự báo của Thương Lục thần cũng không dài lắm, ngắn thì mấy phút, còn dài, trước mắt mà nói cũng chỉ mấy ngày. Mệnh số sẽ thay đổi, nó chỉ dự báo ra cái có khả năng nhất thôi.

Số mệnh một người thông thường sẽ không thay đổi nhiều lần trong thời gian rất ngắn, như kiểu thay đổi của Cao tổng đã làm cho bọn họ cảm thấy không đúng.

Mà khiến Thương Lục thần nhiều lần đổi giọng, nói rõ người này có thể luôn mải “gây chuyện”, dẫn đến quá nhiều biến số, Thương Lục thần cũng không tính ra được một mệnh số tương đối xác định.

“Thế nhưng Thương Lục thần nhắc tới mệnh được hoa cái, lại thêm người này nuôi Liễu linh đồng, rất có thể hắn là người tu đạo.” Thi Trường Huyền lại nói, hoa cái trong tinh mệnh là tinh thông thuật nghệ, một người mệnh được hoa cái, có khả năng rất cao ngạo, thông tuệ, hữu duyên với thần phật, là mầm mống tốt để học tập thuật số.

Thi Trường Huyền còn lặp lại câu đầu tiên của Thương Lục thần, “Liễu linh lang, Liễu linh lang, sinh ở hoang vu sống ven đường, mời làm thần tướng lại làm cuồng. Vẽ đường cho hươu chạy, sợ là hắn ta cũng không dùng Liễu linh đồng này làm chuyện tốt đẹp gì.”

Đã như thế, Liễu linh đồng này rất khó đầu thai tái thế.

Tạ Linh Nhai nghe vậy thở dài, đoàn tàu cao tốc lái về tỉnh thành đã khởi hành, mang theo người kia và Liễu Linh Đồng chạy như bay, mọi người chỉ là bèo nước gặp nhau, lúc này y cũng chỉ có thể tiếc hận mà thôi.

Thương Lục thần đồng cảm một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhỏ giọng nói “… Ôm chặt chính mình!”

Thi Trường Huyền trường kỳ nghe Thương Lục thần lải nhải, lại trường kỳ ở cùng với Tạ Linh Nhai, lúc này không khỏi nhàn nhạt nói “Mi không nhúc nhích được.”

Thương Lục Thần “Hức!”

_

Sau khi Tạ Linh Nhai trở về, lại có chuyện tốt, lúc trước y dán thông báo tuyển người, hiện giờ đã có hai người đến ứng tuyển, đây cũng là vì gần đây hương khói Bão Dương quan tăng lên.

Hai người này đều đã qua tuổi ba mươi, cũng có kinh nghiệm tu hành ở đạo quan, Tạ Linh Nhai nhờ Thi Trường Huyền hỗ trợ khảo nghiệm một chút, bản lĩnh cũng vững chắc, nên đều nhận vào đạo quan.

Một người trong đó tên là Hầu Hư Trung, một người khác tên Lưu Bá Hợp. Chẳng những có thể giảm bớt gánh nặng của Trương Đạo Đình, Hầu Hư Trung còn có kinh nghiệm, có thể giải xăm.

Xăm cũng là một loại dụng cụ coi bói, dùng cành trúc làm thành, trên đó có số xăm, lắc ống xăm cho một lá xăm rớt ra, xong có thể đi tìm tờ giấy ghi lời giải đối ứng với số xăm. Rất nhiều chùa miếu đạo quan đều có dụng cụ này, phí đoán xăm khoảng mười đồng hai mươi đồng, cũng là một khoản thu nhập.

Về phần Lưu Bá Hợp, hắn ta lại rất quen thuộc việc lập đàn cầu khấn, nghe nói ở đạo quan trước đây còn từng tham gia lớp học âm nhạc cao công địa phương gì đó.

Nhưng chỗ ở của Bão Dương quan lại không đủ lắm, Tạ Linh Nhai chỉ đành thu dọn nhà kho một chút, đồ đạc đều phân tán đến phòng của mình và Trương Đạo Đình, lại ngăn ra hai phòng ngủ.

Hầu Hư Trung và Lưu Bá Hợp cũng không có ý kiến, ở đạo quan trước đây của họ, còn từng ngủ giường tầng luôn rồi.

Tạ Linh Nhai nghĩ thầm, vẫn phải nhanh chóng tích góp tiền, không thì sau này thuê được đạo sĩ cũng không ở đủ, Bão Dương quan thực sự quá nhỏ. Không thể để sau này tín đồ càng ngày càng nhiều, mà đạo sĩ full-time của họ lại phải thuê phòng để ở, vậy còn gì gọi là “trụ quan đạo sĩ”.



Mặt khác, Tạ Linh Nhai còn nhận được lời mời của Đinh Ái Mã.

Trung tâm thương mại mà Đinh Ái Mã tham gia xây dựng khi còn sống, gần đây rốt cuộc trang trí xong xuôi, vừa khai trương. Đinh Ái Mã nhiệt liệt mời người quỷ mình quen biết, đến “nhà mới” của hắn tham quan.

“…” Tạ Linh Nhai cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, nhưng vẫn đi ủng hộ.

Trước khi ra ngoài Hải Quan Triều hỏi Tạ Linh Nhai “Tạ tổng đi đâu đó.”

Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút bèn nói “Tôi đi shopping.”

Hải Quan Triều “Vậy cậu thuận tiện đến siêu thị mua ít giấy cuộn về nhé…”

“Ờ.” Tạ Linh Nhai hơi đổ mồ hôi, ra cửa.

“Tạ lão sư, thẻ ưu đãi nhận ở bên kia.” Đinh Ái Mã nghênh đón Tạ Linh Nhai ở ngoài cửa, dẫn đường cho hắn đi lấy thẻ ưu đãi, lại giới thiệu với hắn mỗi tầng trung tâm thương mại bán những gì.

Đinh Ái Mã nói “Ngày thường tôi thích ở rạp chiếu phim tầng năm xem phim, phim điện ảnh đắt lắm, chỉ tiếc không được xem 3D. Hoặc là nằm ở cửa hàng trên lầu ba, có cái giường cực lớn luôn, khi còn sống tôi chưa từng ngủ giường lớn như vậy đâu…”

Tạ Linh Nhai “…”

… Tạ Linh Nhai nghe mà cảm thấy thật chua xót, lại nhìn Đinh Ái Mã bắt chuyện với Tần Lập Dân cũng tới làm khách, bảo hắn ta lúc bay thì cẩn thận một chút, chú ý đừng để bị người khác phát hiện nơi này có quỷ.

“Ái Mã, siêu thị ở lầu mấy?” Tạ Linh Nhai nhớ Hải Quan Triều nói giấy cuộn hết rồi, liền hỏi một chút.

“Ở lầu một.” Một mỹ nữ thanh xuân bên cạnh còn nhanh hơn Đinh Ái Mã, lập tức đáp lời, còn nở nụ cười xinh đẹp với Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai sửng sốt một chút. “À, cảm ơn.”

“Đừng khách khí.” Mỹ nữ vừa nhìn tướng mạo Tạ Linh Nhai liền cảm thấy hai người bọn họ có duyên, còn triển khai đề tài, “Anh là người Đông Bắc sao? Hai ta xem như một nửa đồng hương, mẹ tôi cũng là người Đông Bắc.”

“Không phải.” Tạ Linh Nhai buồn bực đáp xong mới hiểu ra, đen cả mặt, cái gì mà người Đông Bắc, y đang kêu Ái Mã, chứ không phải là đang nói ai má ơi.

Đinh Ái Mã đứng ở bên cạnh do dự một chút, “Có phải là tôi không nên ở đây không?”

“Cảm ơn, hẹn gặp lại.” Tạ Linh Nhai nhanh chóng nói cảm ơn lần nữa, sau đó đi về hướng siêu thị.

“Tạ lão sư cậu tìm cái gì? Tôi biết tất, để tôi nói cho cậu.” Trong thời gian ngắn ngủi Đinh Ái Mã đã khám phá hết trung tâm thương mại, vô cùng nhiệt tình hỏi Tạ Linh Nhai, còn tích cực hơn cả người hướng dẫn mua hàng.

Tạ Linh Nhai cảm khái mình cũng được hưởng thụ phục vụ VIP một lần, dưới sự chỉ dẫn của Đinh Ái Mã cầm loại giấy được lời nhất, còn mua mấy đồ dùng hàng ngày được chiết khấu rất nhiều.

Lúc xếp hàng, Tạ Linh Nhai lại gặp phải mỹ nữ “một nửa đồng hương” kia, cô vui vẻ chào Tạ Linh Nhai, “Thật là trùng hợp.”

“Trùng hợp.” Tạ Linh Nhai lúng túng cười cười.

Mỹ nữ lại không chút nào cảm thấy lúng túng, tiếp tục tiếp lời, lúc này thay đổi đề tài “Ây, anh biết không? Lúc trung tâm thương mại này đang xây, từng đồn là có quỷ đó.”

Cô nói chuyện, bên cạnh còn có người cũng đang xếp hàng cảm thấy hứng thú nhìn sang, có một bác gái còn nói với bạn mình “Hình như là có nghe nói.”

Tạ Linh Nhai liếc mắt nhìn Đinh Ái Mã “… Không biết.”

Mỹ nữ nói rằng “Anh không biết sao? Là lúc khởi công có người ngã lầu, sau đó liền thành oan hồn, khiến cho công nhân nơi này, với cả người qua đường đều từng bị quấy rầy.”

Tạ Linh Nhai lại nhìn Đinh Ái Mã một cái, khô cằn nói “Đáng sợ như vậy sao?”

Đinh Ái Mã xấu hổ cúi đầu “Đều là chuyện cũ cả.”

“Thế nhưng đừng sợ, hiện giờ đã không còn quỷ nữa.” Mỹ nữ thần bí nói, “Anh biết tại sao không?”

Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút nói “Hẳn là… không biết.”

Mỹ nữ chỉ chỉ một phương hướng, “Nghe nói là bởi vì bị Bão Dương quan ở gần đây trấn áp, chỗ đó cung phụng Vương Linh Quan. Anh biết Vương Linh Quan không? Hộ pháp đại thần của đạo giáo, sao lại cho phép quanh chỗ mình ở xảy ra chuyện ma quái được, liền trấn áp!”

Tạ Linh Nhai “…”

Mỹ nữ bồi thêm một câu “Tôi cũng nghe đồng nghiệp của tôi nói.”

Đinh Ái Mã ở bên cạnh bĩu môi một cái, “Nói bậy. Tần Lập Dân còn tuần tra trước đạo quan kìa.”

Mỹ nữ thấy vẻ mặt Tạ Linh Nhai cạn lời, cũng không nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy mình tiếp cận không thành công, rất mất mát.

Thật ra Tạ Linh Nhai ngoại trừ cạn lời, thì tâm tình cũng tàm tạm. Tuy rằng nội dung cô gái này nói hơi sai sai, thế nhưng đã phản ánh ra một tình hình, đó chính là độ nổi tiếng của Bão Dương quan bọn họ trong lòng cư dân đã càng ngày càng cao, càng ngày càng đáng tin, tiếng tăm tổ sư gia cũng lan truyền theo.

Chỉ nhìn từ điểm này, thì cũng không tệ.

Tạ Linh Nhai thắng lợi trở về, lúc trở về, nhìn thấy Lưu Bá Hợp đang giảng kinh cho bà cụ trong sân, “Dự phòng tai nạn, dễ dàng hơn là giải cứu tai nạn, cũng giống như dự phòng bệnh tật vậy. Cho nên nói, lúc thường phải tích đức cầu phúc, không thể chờ lúc tai họa đến, mới nghĩ tới việc…”

Bà cụ “Lâm thời nước tới chân mới nhảy!”

Lưu Bá Hợp “…”

Bà cụ “À à, cầu thần!”

Lưu Bá Hợp “… Đúng. Cho nên người phải biết tai họa đến bằng cách nào, lúc thường chú ý lời nói của bản thân.”

Chung quy thì tuổi tác của Lưu Bá Hợp lớn hơn Trương Đạo Đình, thời gian học tập lâu dài, lúc giảng kinh có cảm giác nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, hơn nữa thoạt nhìn hắn lớn tuổi, có vài tín đồ trông mặt mà bắt hình dong cũng cảm thấy tin phục hơn một ít.

Chỉ bán phù đoán xăm thôi đương nhiên không được, còn phải đem giáo lí tư tưởng tuyên truyền cho mọi người, mới có thể chân chính tin phục.

Tạ Linh Nhai nhìn thấy chuyện này, trong lòng hết sức vui mừng.



Cùng lúc đó, Thái Hòa quan, Trần Tam Sinh hết sức xin lỗi nói với đầu bên kia điện thoại “Sức khỏe tôi chưa khôi phục, thực sự không có cách nào nhận việc này.”

“Chuyện này… những pháp sư khác trong đạo quan chúng tôi thật sự không được sao? Như Chu pháp sư, cũng từng chủ trì pháp sự.”

“Được rồi, vậy có lẽ chỉ có một người phù hợp yêu cầu của cậu thôi.”

_

Tạ Linh Nhai đưa một miếng vải vàng cho Lưu Bá Hợp, để hắn ta dạy các cư sĩ học kinh. Mấy cô mấy dì còn rất thích nghe Lưu Bá Hợp giảng kinh, hơn nữa Tạ Linh Nhai cũng đã nói với Lưu Bá Hợp, đa phần những thứ hắn ta giảng đều liên quan đến đạo lý làm người. Vì vậy qua một ít thời gian, có tín đồ còn chủ động đề xuất nghiêm túc học kinh.

Trương Đạo Đình cũng chưa từng được hưởng thụ loại đãi ngộ này, nhiều nhất là người ta chỉ thỉnh giáo hắn chút thôi, chung quy thì mặt hắn vẫn còn non.

Nơi đặt kinh thư phải trải vải vàng vải đỏ, bởi vậy Tạ Linh Nhai lấy một ít vải ra.

Sau khi Tạ Linh Nhai đưa vải cho Lưu Bá Hợp, liền lấy ra một tờ giấy dán ở trên tường, trên đó viết tám chữ “học tập kinh văn, chư thần lảng tránh”, kiểu chữ vững vàng mạnh mẽ, dĩ nhiên không phải xuất phát từ tay Tạ Linh Nhai. Trang giấy ố vàng, đây là chữ viết của Vương Vũ Tập khi còn sống.

Tín đồ nơi này đa phần cũng chỉ vì Bão Dương quan nên mới tiếp xúc với đạo giáo gần đây, bởi vậy hỏi “Đạo trưởng, chữ trên này là có ý gì?”

Lưu Bá Hợp giải thích “Đọc kinh văn, lục giáp đến bảo hộ, có công hiệu độ người độ mình. Một người tụng kinh, cây cỏ, con kiến xung quanh, đều được lợi. Thế nhưng nếu đọc sai, cũng sẽ tổn thương tới sinh linh. Lúc chúng ta học tập còn chưa quá thành thạo, cho nên phải tránh đi, lén học tập cho thành thạo.”

Nếu lúc công khai tụng kinh mà lại tụng sai, cũng cần đúng lúc sửa lại, bằng không độ người không thành, trái lại thành hại người.

Như Thi Trường Huyền, Tạ Linh Nhai làm pháp sự, siêu độ vong hồn, nếu kinh văn niệm sai, vong hồn nghe sai nội dung, dĩ nhiên sẽ không nghĩ thông suốt. Mà họ nghĩ không thông suốt, vậy người siêu độ không có công đức, mà còn có tội nghiệt.

Từ trước đến giờ kiến thức của Tạ Linh Nhai luôn là cần dùng mới đọc, cho nên cũng chỉ mới học được vài đoạn kinh siêu độ vong hồn. Lúc này đứng ở bên cạnh, cũng cùng lắng nghe «Thường thanh tĩnh kinh».

Quyển kinh này có tên đầy đủ là «Thái thượng lão quân giảng thường thanh tĩnh kinh», chỉ hơn 500 chữ, là một trong các kinh văn mà đạo sĩ thường tụng niệm.

Tạ Linh Nhai nghe Lưu Bá Hợp niệm một lần liền nhớ kỹ, hắn ta còn chưa giải thích, Tạ Linh Nhai đã đi ra ngoài. Mỗi người có cách hiểu kinh văn khác nhau, Tạ Linh Nhai nghe cảm thấy mình đã có cảm giác hiểu ra, nên tạm thời không nghe Lưu Bá Hợp nói, miễn cho nhất thời đầu óc đánh nhau.

Tạ Linh Nhai ra ngoài thu dọn một chút đồ đạc, đi ra ngoài đổ rác, nhìn thấy một chiếc siêu xe đỗ ở cửa Bão Dương quan, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi từ trên bước xuống, tiếp đó Thi Trường Huyền cũng từ trên đó đi xuống.

“Thi đạo trưởng.” Tạ Linh Nhai thuận miệng chào hỏi một chút, tò mò nhìn hai người bọn họ, không biết đây là ai.

Người đàn ông kia thì lại ngẩng đầu xem bảng hiệu Bão Dương quan, lộ ra chút vẻ kinh ngạc, nói rằng “Bão Dương quan, cậu ở nơi này à?”

Thi Trường Huyền gật đầu.

Người đàn ông vỗ trán một cái, “Thực sự là ý trời mà!”

Tạ Linh Nhai “Vị này là?”

Thi Trường Huyền đáp “Tìm đến thông qua Trần quan chủ.”

Cơ thể Trần Tam Sinh chưa khỏi hẳn, lục tục có người tìm ông ấy làm pháp sự, có người ông ấy không tiện khước từ, chẳng hạn như người trước mắt đây. Người này thấy Trần Tam Sinh thực sự không thể ra cửa, liền nhờ ông ấy đề cử giúp một người.

Trần Tam Sinh vốn dĩ muốn để cho đạo trưởng khác trong quan mình đi, nhưng người này không đồng ý, Trần Tam Sinh chỉ đành đề cử đi tìm Thi Trường Huyền. Người này liền chạy đến học viện Thước Đông tìm Thi Trường Huyền.

Tuy rằng Thi Trường Huyền chỉ nói ra một câu, nhưng Tạ Linh Nhai chỉ suy nghĩ phút chốc, liền đoán được, “Là thế à. Vậy anh đáp ứng chưa?”

Y thấy hơi kỳ quái, hai người tự hẹn nhau không được sao, sao còn dắt về Bão Dương quan.

Thi Trường Huyền còn chưa tiếp lời, người đàn ông kia đã giành trước, có chút kích động nói “Bỉ nhân Đường Khải, vị lão sư này có phải là họ Tạ chăng?”

Tạ Linh Nhai bắt tay “Ngài biết tôi ư?”

Đường Khải cảm khái nói “Việc này lúc đầu tôi dò hỏi, có một người bạn, hẳn là cậu có quen, Cao tổng Cao Tiên Lượng, đề cử Bão Dương quan với tôi, còn nói nơi này có vị Tạ lão sư. Nói ra thật xấu hổ, lúc đó tôi tra thử cảm thấy quy mô quá nhỏ, vì vậy mới đi tìm Trần quan chủ Thái Hòa quan. Cơ thể Trần quan chủ không khỏe, kêu tôi hỏi Thi đạo trưởng một câu xem có bằng lòng ra tay hay không. Ai biết, Thi đạo trưởng lại quải đan ở đây, vòng vòng chuyển chuyển, lại quay về đây!”

Tạ Linh Nhai thế mới biết bên trong còn trắc trở như thế, khách khí nói “Vậy chúng ta cũng có chút duyên phận.”

Đường Khải nói rằng “Đúng vậy, thật ra tôi mua một khu núi, muốn mời một pháp sư chỉ điểm phong thuỷ, thuận tiện làm một pháp sự, bởi vì lúc đào đất đào ra một ít hài cốt. Sau đó Thi đạo trưởng nói, phải về hỏi một câu. Ha ha, nhất định là hỏi ngài đúng không?”

Thi Trường Huyền còn cần hỏi nữa sao? Tạ Linh Nhai khó hiểu nhìn về phía Thi Trường Huyền.

Thi Trường Huyền im lặng chốc lát mới nói “Đường tiên sinh nóng lòng làm xong, cần dùng tới mấy chục lá bùa…”

Tạ Linh Nhai “…”

Tạ Linh Nhai hiểu ngay tắp lự, làm cái thủ thế, “OK, đi vào trò chuyện đi.”



Đường Khải xuất thân giàu có, gần đây hắn mua một vùng núi rất lớn, trong đó còn bao hàm suối nước nóng, muốn xây một khu du lịch nghỉ phép. Gần đây mới vừa san bằng, lại phát hiện một ít xương trắng.

Trên núi có xương khô là chuyện rất bình thường, thế nhưng việc này cũng nhắc nhở Đường Khải, làm ăn ở trên núi phải cẩn thận, phải mời người làm pháp sự. Lại thêm, chính là tỉ mỉ hoạch định phong thuỷ. So với Cao tổng, thì hắn vẫn tương đối tin cái này. Lúc mua đất là nhìn thế núi không tệ mới mua, hiện giờ xây lên kiến trúc thì cũng phải để ý chút.

Lúc trước Đường Khải cảm thấy Trần Tam Sinh có chút tu vi, có điều Thi gia ở tỉnh thành hắn cũng từng nghe qua. Bây giờ thấy Thi Trường Huyền còn phải hỏi Tạ Linh Nhai, nên ấn tượng với Tạ Linh Nhai và Bão Dương quan cũng xoay chuyển. Lúc Cao tổng đề cử cho hắn, hắn không chỉ ngại quy mô nhỏ, còn âm thầm cảm thấy không có bản lãnh gì.

“Tôi làm việc tương đối gấp gáp, thời gian là vàng bạc mà, chuyện có thể xử lý trong một ngày, sao phải tốn ba ngày chứ?” Đường Khải nói, “Nếu như có thể, ngày mai sẽ đón hai vị lên núi.”

Tuy Tạ Linh Nhai không có kinh nghiệm gì về phong thuỷ, thế nhưng Thi Trường Huyền biết rõ, hắn chỉ giúp một tay xử lý pháp sự, phát huy tác dụng của máy in bùa hình người.

Đã như thế, hai người đều đồng ý, mọi người ăn nhịp với nhau.

“Đúng rồi, có một chuyện hai vị sẽ không để tâm chứ?” Đường Khải chợt nhớ tới gì đó, gãi đầu nói, “Tôi quy hoạch khu du lịch nghỉ phép này, trong đó có sơn trang suối nước nóng, còn xây thêm một ngôi chùa thờ phật nữa.”

Tạ Linh Nhai “??”

Đường Khải vô tội nói “Tôi đã hẹn với một vị cao tăng rồi, đến lúc đó tới chỗ của tôi làm phương trượng.”

Tạ Linh Nhai “…”

Khu du lịch xây chùa miếu, đó là chuyện hiển nhiên thường gặp.

Có điều Tạ Linh Nhai vốn dĩ cho là Đường Khải tin đạo, hiện giờ mới phát hiện, Đường Khải đại khái là cái gì linh thì tin cái đó, nếu không thì chính là tin tiền, bởi vì hiện nay quả thực xây chùa thờ phật dễ dàng hơn chút.

Cơ mà mời đạo sĩ chọn địa điểm xem phong thủy cho chùa, việc này cũng quái dị hết nói nổi.

Vị cao tăng kia biết không??

Thi Trường Huyền thì lại bình tĩnh hơn chút, dù sao thì anh cũng nghiên cứu tôn giáo học, nói với Tạ Linh Nhai “Đạo Thích không nói phong thuỷ, chỉ nói phúc báo.”

Trong kinh văn của phật giáo, Thích Ca Mâu Ni quy định rõ ràng phật tử không được xem phong thuỷ, xem ngày lành tháng tốt, nếu có phật tử làm như vậy, chỉ có thể nói rõ là lừa người hoặc là làm trái quy tắc, bọn họ làm những việc này sẽ bị gọi là “tà mệnh”.

Cho nên Đường Khải muốn xem phong thủy, đương nhiên phải tìm đạo môn. Nghĩ nếu hòa thượng kia biết, phỏng chừng cũng không có gì, dù sao thì cũng là Đường Khải mời chứ không phải bọn họ mời, mặc dù nói ra ngoài thì có chút quái quái.

Tạ Linh Nhai còn có thể nói gì nữa, “… À, hòa thượng kia đã không ngại, vậy chúng tôi để ý cái gì chứ!”