... Hôm nay, Tạ Linh Nhai làm cơm trưa theo thường lệ. Tại Bão Dương quan, bởi vì mỗi ngày Trương Đạo Đình đều ở phía trước làm mặt tiền, nên những việc khác Tạ Linh Nhai tự ôm đồm rất nhiều.
Thấy Tạ Linh Nhai ăn mặc không tùy tiện như lúc thường không ra khỏi cửa, Hải Quan Triều thuận miệng hỏi y “Đi đâu đó?”
“Thái Hòa quan làm hoạt động văn hóa dân tộc… chính là hội chùa, còn có một tọa đàm đạo học, qua xem một chút.” Tạ Linh Nhai nói. Thực chất thì trừ y ra, vốn dĩ Thái Hòa quan cố ý còn gọi điện thoại mời Thi Trường Huyền, thế nhưng Thi Trường Huyền không có hứng thú với loại hoạt động này.
“Tọa đàm đạo học à, bọn họ biết về con người của cậu không?” Hải Quan Triều rất có cảm xúc nói.
Tạ Linh Nhai “Anh giai à, anh không thể bởi vì không tăng bối phận được, liền lời trong ý ngoài trào phúng tôi chứ.”
Hải Quan Triều “… Là khen cậu, cậu nghĩ nhiều quá.”
Y thầm nghĩ trong lòng, người ta nói hấp thu tri thức phải giống như bọt biển, mà Tạ Linh Nhai này thì hệt như bọt biển thành tinh, không khỏi hơi quá đáng.
Thái Hòa quan là một thắng địa du lịch của bản địa, tổ chức hoạt động là hết sức bình thường, còn mời cả đoàn ca múa nhạc.
Tạ Linh Nhai đến nơi, liền thấy hiện trường đã rất náo nhiệt, không ít người dân cho dù không phải tín đồ, cũng dắt theo người nhà đến chơi một chút.
Tạ Linh Nhai xuyên qua đám người đi đến phòng hội nghị tổ chức tọa đàm, bởi vì chỉ là một phân đoạn của hội chùa, nên tọa đàm này không giống như Hải Quan Triều tưởng tượng, thật ra là kiểu phổ cập khoa học văn hóa đạo giáo tương đối thông tục, mở ra cho người dân nghe. Có điều lúc sau người của hiệp hội đạo giáo còn giao lưu riêng nữa.
Tạ Linh Nhai vừa đến, liền chào hỏi với đạo trưởng Mao Chính Thanh khá quen thuộc, mọi người ngồi cùng với nhau.
“Tạ cư sĩ, ” Mao Chính Thanh cười híp mắt nói, “Nghe nói gần đây Bão Dương quan có thêm rất nhiều tín đồ, chúc mừng.”
Tiếng tăm Bão Dương quan càng lúc càng lớn, ngay cả Mao Chính Thanh cũng biết đến động tĩnh gần đây.
Tạ Linh Nhai khiêm nhường hai câu.
Mao Chính Thanh nói “Chủ nhiệm Trần còn mới nhắc nè, hôm nay cậu đến rồi, nhất định phải giới thiệu với ông ấy, trò chuyện một chút.”
“Sức khỏe của Trần quan chủ tốt chứ?” Tạ Linh Nhai hỏi, quan chủ Thái Hòa quan Trần Tam Sinh từ mấy tháng trước đấu pháp thất bại, vẫn luôn tĩnh dưỡng, trong lúc đó không tham gia một hoạt động nào.
Mao Chính Thanh gật đầu nói “Thật ra thì vẫn tương đối suy yếu, nhưng có vài việc nhất định phải xử lý, hoặc là tiếp đón khách mời quan trọng, cho nên cũng hết cách.”
Sau một lát, Mao Chính Thanh nhìn điện thoại, dắt Tạ Linh Nhai rời viện đi gặp Trần Tam Sinh.
Trước đây Tạ Linh Nhai chưa từng thấy Trần Tam Sinh, nhưng trong Thái Hòa quan có ảnh của Trần Tam Sinh, so với bức ảnh trước đây, thì người y gặp già nua hơn không ít, mới vừa tiếp khách xong, ngồi ở trên ghế từ từ uống trà.
Sau khi nhìn thấy Tạ Linh Nhai, Trần Tam Sinh mỉm cười nói “Là tiểu Tạ nhỉ, quả thật có mấy phần phong thái như cậu của cháu.”
Ông bảo hai người Tạ Linh Nhai đều ngồi xuống, nói rằng “Nhớ năm đó, ta còn móc nối giúp người ta, có người muốn mời cậu của cháu nhậm chức quan chủ một miếu lớn, cậu của cháu vướng bận Bão Dương quan, nên khước từ. Cháu thì còn trò giỏi hơn thầy, ta nghe Mao đạo trưởng nói cháu có bản lĩnh vẽ bùa tức tốc, thực sự là tư chất tốt, chẳng trách hợp với Thi đạo trưởng như thế.”
Nói là vẽ bùa tức tốc, kỳ thực trong lòng mọi người đều rõ, lúc Mao Chính Thanh hình dung có lẽ đặt trọng điểm trên tư thế của Tạ Linh Nhai…
Tạ Linh Nhai không biết Trần Tam Sinh với cậu mình còn có chuyện cũ, khá là thổn thức, cậu y rất cố chấp.
Trước đó Trần Tam Sinh thực sự là nguyên khí đại thương, những ngày qua ông vừa xuất quan, lập tức nghênh đón rất nhiều lời mời làm pháp sự vân vân, thật ra lúc ông bế quan tĩnh dưỡng cũng đã dồn đọng rất nhiều, thực sự không thể không tự mình hồi đáp, từ chối từng người. Dùng tình huống sức khỏe của ông, thực sự không chịu nổi tiêu hao tinh lực thời gian dài.
Trong lòng Tạ Linh Nhai rất hâm mộ, người ta khách đến như mây, đứng xếp hàng dài mời làm pháp sự, còn đạo quan nhà mình mấy tháng mới nhận được vài đơn.
Nhưng đây cũng là do Thái Hòa quan và Trần quan chủ tích lũy tiếng tăm qua nhiều năm, không so được.
Bởi vì sức khỏe còn chưa ổn, Trần Tam Sinh trò chuyện xong cũng tiễn khách, có điều Tạ Linh Nhai cảm thấy thái độ của ông ấy với mình rất tốt, hơn nữa cũng quen biết cậu của mình, cho nên ấn tượng rất không tệ.
Lúc cùng Mao Chính Thanh đi ra, liền có một bà cụ đâm đầu đi tới, nhìn thấy Mao Chính Thanh liền đi nhanh hơn vài bước gọi hắn “Mao đạo trưởng à, rốt cuộc tôi tìm được cậu rồi.”
“Đổng cư sĩ, làm sao vậy?” Mao Chính Thanh khó hiểu hỏi.
Bà cụ nói “Vài tuần trước tôi thỉnh tượng Tam Thanh ở đây về, cậu còn nhớ không?”
Mao Chính Thanh “Ây… Hình như là có chuyện đó.”
Quy mô Thái Hòa quan lớn hơn Bão Dương quan nhiều lắm, ở đây còn có hai căn phòng rất lớn, thông với chỗ hậu cần làm phép, để cho các thiện nam tín nữ thỉnh tượng thần, bùa chú vân vân.
Bà cụ lại nói “Tuần trước tôi đến nhà con gái ở nơi khác ở mấy ngày, dặn dò con dâu tôi mỗi ngày giúp tôi đổi đồ cúng, sau khi trở về lại nghe nói, nó đã liên tục đau bụng chừng mấy ngày rồi.”
Mao Chính Thanh vừa nghe, nhanh chóng nói “Tượng thần của chúng tôi đều là làm theo tiêu chuẩn, được đạo trưởng khai quang.”
Hắn sợ bà cụ nói tượng thần chỗ họ bị lỗi, là tà thần, ảnh hưởng tới chủ nhân.
“Tôi biết, ” bà cụ lập tức nói, “Tượng thần đương nhiên không có vấn đề, là con dâu tôi, tôi ngàn dặn vạn dò, nó lại không chú ý. Kêu nó cúng táo, nó lười biếng, hai ngày đầu đi cúng mận…”
Nói tới đây, Tạ Linh Nhai vốn dĩ thẫn thờ ngẩn người đứng ở bên cạnh chờ Mao Chính Thanh cũng không khỏi nhìn sang.
Cúng hoa quả cho tượng thần cũng có vài điều chú ý. Chẳng hạn như hoa tươi phải là hoa có mùi thơm ngát như mai lan, trái cây thì tốt nhất là táo, đồ đã ăn rồi không được cúng, mận thì lại càng tuyệt đối không thể cúng cho tượng Tam Thanh. Bởi vì lão quân họ Lý, phạm kiêng kỵ. (quả mận hán việt là “lý tử”)
Bà cụ tiếp tục nói “Mấy ngày sau càng quá đáng, nó đem sầu riêng ăn không hết để lên đó.”
Mao Chính Thanh “……??”
Mao Chính Thanh và Tạ Linh Nhai đều không còn gì để nói, cúng sầu riêng là cái thao tác gì vậy, mình thích ăn nhưng Tam Thanh không nhất định thích ăn, còn khiến người ta bị hun mùi nữa!
“Sau khi cúng sầu riêng liền tiêu chảy, còn nói hẳn là viêm dạ dày, uống thuốc thế nào cũng không khỏi.” Bà cụ oán trách, “Mao đạo trưởng, cậu nói xem vầy nên làm gì?”
Mao Chính Thanh đổ mồ hôi “Đổi hết đồ cúng đi, dắt con dâu bác đến điện Tam Thanh dâng hương bồi tội, lại thỉnh một lá bùa bình an về, sau này tuyệt đối đừng như vậy nữa.” Hắn nói vô cùng cạn lời, “Sầu riêng…”
Bà cụ nhanh chóng gật đầu, “Ừm, ừm, tôi sẽ nói với nó đàng hoàng.”
Sau khi bà cụ đi rồi, Mao Chính Thanh và Tạ Linh Nhai bất đắc dĩ đối diện nhau, thật sự là chuyện gì cũng có thể xảy ra, cúng mận cúng sầu riêng cho Tam Thanh, cũng mệt người kia nghĩ ra được.
…
Tạ Linh Nhai lại giao lưu với những đạo sĩ khác, gia tăng tình hữu nghị, sau đó mới đi.
Hội chùa đông đúc, Tạ Linh Nhai dường như nghe thấy trong đám người có ai đó gọi tên mình, quay đầu lại tìm trong biển người mênh mông nửa ngày, mới nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Mục San?” Tạ Linh Nhai chào hỏi cô gái kêu y, đây là bạn thời đại học của y.
Mục San đi cùng cha mẹ mình, Tạ Linh Nhai đi qua chào chú dì, cha mẹ Mục San còn hiểu lầm nháy nháy mắt.
“Đã lâu không gặp, làm kế toán ở đạo quan bận rộn vậy sao? Bạn bè tụ họp cũng không đi.” Mục San cười nói, “Xế chiều hôm nay vừa vặn hẹn đám Nhạc Đồng, Tiểu Bạch, đi chung đi.”
Rất nhiều bạn bè của Tạ Linh Nhai đều cho là y làm kế toán ở đạo quan, y cũng không có giải thích rõ ràng, dù sao thì y xác thực không phải đạo sĩ, mà ông chủ thì cũng gần như kế toán rồi, chuyện của kế toán cũng vẫn là y làm thôi.
Bởi vì Bão Dương quan ít người, cho nên Tạ Linh Nhai xác thực đã bỏ qua rất nhiều hoạt động, lần này tình cờ gặp bạn cũ, y cũng chỉ có thể nói “Được thôi.”
Mục San vừa vặn mượn cơ hội tạm biệt cha mẹ, kéo Tạ Linh Nhai đi, “Oa, cha mẹ tớ đang khuyên tớ xem mắt nè, may mà nhìn thấy cậu.”
Tạ Linh Nhai quay đầu lại nhìn, “Tớ đoán là về nhà ba mẹ cậu sẽ hỏi cậu với tớ có cơ hội hay không đó.”
“Có cơ hội còn cần phải chờ đến tốt nghiệp đại học sao?” Mục San kéo Tạ Linh Nhai ngồi xe buýt, lại chuyển tàu điện ngầm, theo lời cô nói, hôm nay hẹn mấy người bạn có quan hệ tương đối tốt thời đại học ở game bar.
Lúc này cũng đã năm giờ, mấy người khác đã đến game bar, Mục San đến muộn mấy phút, đẩy cửa đi vào, tất cả mọi người đều nhìn thấy niềm vui bất ngờ phía sau cô.
“Mịa nó, Tạ Linh Nhai cũng tới?”
“Thằng nhóc cậu cuối cùng cũng xuất quan rồi à!”
Tạ Linh Nhai bắt chuyện một vòng, nhìn thấy một cô gái ngồi cúi đầu ở một bên, xem xét một chút mới hô “Nhạc Đồng?”
Nhạc Đồng ngẩng đầu lên, gương mặt trắng xanh, sắc mặt rất kém, ánh mắt cũng có chút tan rã.
“Nhạc Đồng sao vậy?” Mục San đi sang ngồi, giật mình nói, “Mới bao lâu không gặp, sắc mặt khó coi như vậy, cậu ngã bệnh hả?”
Nhạc Đồng lộ ra một nụ cười thẫn thờ, “Không có gì.”
Mục San và những người khác liếc mắt nhìn nhau, thấy dáng vẻ những người kia cũng rất mờ mịt, nhưng mọi người đều không cảm thấy rằng như vầy là không có chuyện gì, cô cẩn thận nói “Nhạc Đồng, cậu làm sao vậy?”
Nhạc Đồng lắc đầu “Thật sự không có gì.”
“… Được rồi.” Mục San bỗng nhiên nghĩ có phải là cô ấy thất tình không, không truy hỏi ở trước mặt mọi người nữa, “Vậy ăn chút gì trước đi, nhìn sắc mặt cậu thật kém.”
Nơi này cũng có thể gọi món, mọi người vừa ăn vừa chơi, thuận tiện giải quyết cơm tối.
Nhạc Đồng nghe lời tiện tay chọn phần ăn, mà Tạ Linh Nhai từ lúc bước vào đã bị mọi người lôi kéo trách móc thì lại nhìn cô vài lần, luôn cảm thấy không đúng lắm, ngày thường Nhạc Đồng rất phóng khoáng, hôm nay lại như biến thành người khác vậy.
Là bị bệnh, hay là tâm trạng không tốt?
Lúc này Nhạc Đồng bỗng nhiên nâng mắt, bốn mắt đối diện với Tạ Linh Nhai, cô nhìn chằm chằm Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai nhất thời cảm thấy nổi da gà, đang muốn xem xét một chút, lại thấy Nhạc Đồng nhét đồ ăn vào miệng, hệt như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Tạ Linh Nhai đầy bụng ngờ vực, bị bạn học lôi kéo hỏi phúc lợi của y ở đạo quan.
“Được rồi, chơi trò chơi trước đi.” Mục San nói, “Tính phí theo giờ đó, chúng ta chơi ma sói đi.”
Hồi đại học, rất nhiều người trong lớp đều đã từng cùng nhau chơi ma sói, lúc này đều gật đầu vào chỗ. Bởi vì nhân số bọn họ không đủ, còn kêu thêm mấy người xa lạ.
Ma sói là một trò chơi tương tự như cảnh sát và ăn cướp, người chơi thông qua thẻ bài rút được để xác định thân phận, chia làm hai trận doanh người tốt và sói. Sau đó hoài nghi lẫn nhau, sói cần gϊếŧ chết người tốt, người tốt thì cần tìm ra tất cả sói và loại ra.
Bởi vì đều không phải người mới, Mục San hỏi thăm nhân viên một chút, quyết định chơi một bản tương đối phức tạp, “Chúng ta chơi bản có trận doanh thứ ba đi… ‘hồn ma tân nương’ này thế nào?”
Ý là tăng thêm một thẻ thân phận mới, người rút được lá bài hồn ma tân nương, có thể lựa chọn hai người chơi, một người làm tân lang của mình, một người làm chứng hôn, ba người cùng gϊếŧ chết hết thảy người tốt và sói mới đạt được thắng lợi.
Những người khác đều đang thảo luận có nên chơi cái này hay không, thêm một trận doanh nhất định sẽ tăng độ khó của trò chơi. Đặc biệt là thân phận của người mà hồn ma tân nương chọn, cô ta có thể chọn sói làm tân lang, cũng có thể chọn người tốt làm tân lang, tương đương với việc hai trận doanh khác có khả năng xuất hiện kẻ phản bội.
Tạ Linh Nhai không khỏi quan sát Nhạc Đồng ngồi ở đối diện mình.
Nhạc Đồng cũng giống y, không tham dự thảo luận, mà là uy nghiêm đáng sợ nhìn bầu không khí nhiệt liệt xung quanh, dường như chú ý tới ánh mắt của y, liếc mắt nhìn lại, thậm chí nâng môi nở nụ cười, nhưng ý cười không hề có một chút nào tiến vào đáy mắt, trái lại có vẻ vô cùng cứng ngắc.
Trong lòng Tạ Linh Nhai lạnh đi một chút, không đúng, tuyệt đối không đúng.
Còn chưa đợi Tạ Linh Nhai nghĩ ra gì, Mục San đã hô to một tiếng “Tới rồi tới rồi, bắt đầu, chơi cái này.”
Người chơi an vị, quan tòa chủ trì trò chơi cũng vào chỗ, phân phát thẻ bài, tuyên bố trò chơi bắt đầu, “Trời tối rồi mời nhắm mắt.”
Đêm tối mà trò chơi giả định, chính là lúc những người khác nhắm mắt, người có thẻ thân phận sẽ mở mắt ra sử dụng năng lực, chẳng hạn như sói gϊếŧ người, chẳng hạn như hồn ma tân nương chỉ định chú rể và người chứng hôn của mình.
Trước khi vào đêm, Tạ Linh Nhai đã xem rồi, thẻ bài của y là dân làng bình thường, thuộc phe người tốt, nhưng không có bất kỳ năng lực nào, chỉ có thể lên tiếng bỏ phiếu vào ban ngày, buổi tối cũng nhắm mắt toàn bộ hành trình.
Đương nhiên, trừ khi… y bị hồn ma tân nương tuyển chọn.
“Hồn ma tân nương xin mở mắt.”
Sau khi quan tòa nói xong, Tạ Linh Nhai lièn cảm giác được một ánh mắt âm lãnh tuần tra trong phòng, như đang chọn lựa con mồi của mình, y đè nén kích động muốn tháo miếng bịt mắt xuống thoát khỏi bóng tối, kiềm chế bất động.
“Hồn ma tân nương xin hãy lựa chọn tân lang.”
Sau khi người đó vòng một vòng, Tạ Linh Nhai cảm thấy cô ta đi tới phía sau mình, cũng vỗ vỗ mình, điều này có nghĩa là hồn ma tân nương chọn lựa y làm tân lang.
Tạ Linh Nhai gỡ miếng che mắt xuống, thích ứng với ánh đèn, những người khác đều mang miếng bịt mắt, chỉ có Nhạc Đồng mở hai mắt thật to nhìn sang. Cô chính là hồn ma tân nương.
Thật là khéo.
Tạ Linh Nhai nhìn cô chằm chằm, mà quan tòa đã đánh thức người chứng hôn, người chứng hôn là một người chơi xa lạ, hắn ta khoa tay biểu thị mình là sói, còn báo ra số của những đồng đội thân phận sói khác, muốn biết thân phận của Tạ Linh Nhai, ba người cùng thương lượng chiến thuật.
Tạ Linh Nhai lại nhìn chằm chằm Nhạc Đồng, Nhạc Đồng cũng thẫn thờ nhìn thẳng y, hai người đều không để ý đến người chứng hôn.
Người chứng hôn “???”
Buổi tối người chơi không thể nói chuyện, bằng không bị những người khác nghe thấy liền bại lộ thân phận, hắn ta gấp muốn chết, trong lòng mắng to hai người này thần kinh, không tuân theo quy tắc.
Cuối cùng người chứng hôn không nhận được tin tức gì, chỉ biết đồng đội là ai, thời gian giao lưu đã kết thúc.
Tạ Linh Nhai vẫn luôn để ý biểu hiện của Nhạc Đồng, đến “ban ngày”, người chơi lần lượt lên tiếng, y mất tập trung, một chút cũng không để ý tình thế trò chơi, còn luôn nhìn chằm chằm Nhạc Đồng, nhanh chóng bị phát hiện thân phận.
Mục San chống cằm nói “Biểu hiện của Tạ Linh Nhai… rất giống có thẻ thân phận, còn nhìn chằm chằm Nhạc Đồng, tớ nói hai cậu không phải là tình nhân chứ? Nếu lượt này không biết nên biểu quyết để ai bị mất quyền thi đấu, tớ kiến nghị loại hai người nghi là tình nhân. Dù sao thì, trò chơi có thể thua, nhưng tình nhân thì nhất định phải chết.”
Mọi người “…”
Mọi người nghĩ thầm, aiz, muốn chơi trận doanh thứ ba là cậu, muốn loại tình nhân cũng là cậu, đến tột cùng là muốn làm gì?
Qua mấy người chơi lên tiếng, đều đồng ý trạng thái hai người này không ổn, chọn ra một trong hai người bọn họ không thành vấn đề. Cuối cùng bởi vì quan tâm phái nữ, nên loại Tạ Linh Nhai trước.
“Tớ là tân lang.” Tạ Linh Nhai phát biểu “di ngôn”, y không đổi sắc mặt thừa nhận thân phận của mình, “Là Nhạc Đồng với tớ, cô ấy là hồn ma tân nương, tớ thỉnh cầu anh sói chém cô ấy đi, cho cô ấy đi theo tớ. Nhóm sói có thể quan sát xem, có sói nào không đồng ý chém Nhạc Đồng, thì hắn chính là người chứng hôn của bọn tớ.”
Người chứng hôn đột nhiên bị bán đứng “…”
Trong tích tắc hắn ta rất muốn vỗ bàn hô to, hai người đang chơi cái vẹo gì vậy!
…
Tạ Linh Nhai bị mất quyền thi đấu, đứng ở một bên quan sát, mà lúc này trò chơi cũng tiến vào ban đêm lần thứ hai, tất cả mọi người nhắm mắt lại.
Nhạc Đồng cũng ngơ ngác đeo miếng che mắt, ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ.
Sói mở mắt, thương lượng gϊếŧ người, còn thật sự đề nghị gϊếŧ Nhạc Đồng, bạn sói bị chọn làm người chứng hôn tức chết rồi, nhưng cũng chỉ có thể tán thành chém Nhạc Đồng.
Hừng đông, tuyên bố tin tức tử vong, Nhạc Đồng bị mất quyền thi đấu. Cô lấy bịt mắt xuống, đối với việc mình bị mất quyền thi đấu không có chút tâm tình phập phồng nào. Thậm chí còn đứng lên, nở nụ cười với Tạ Linh Nhai, dịu dàng nói “Em đi hóng mát một chút, ông xã anh đi không?”
Tạ Linh Nhai đứng ở chỗ cũ, lạnh lùng nhìn cô.
Mọi người dồn dập cười rộ lên, bởi vì chỉ là trò chơi, cũng không để ý cô bị mất quyền thi đấu xong còn tự báo thân phận, “Nhạc Đồng, cậu thật sự là hồn ma tân nương à, vậy được, cho ‘ông xã’ của cậu theo cậu đi.”
Vòng chơi vừa nãy, Nhạc Đồng và Tạ Linh Nhai là thẻ vợ chồng, nên Nhạc Đồng nói đùa thế này cũng không có gì, tất cả mọi người đều đùa theo cô.
“Đúng rồi, tớ là hồn ma tân nương.” Nhạc Đồng nhẹ nhàng nói.
Lúc này Nhạc Đồng chạy tới bên cạnh Tạ Linh Nhai, đưa tay ôm chặt cánh tay Tạ Linh Nhai, cả người gần như dựa vào trên người y.
Sắc mặt Tạ Linh Nhai thay đổi một chút, tay Nhạc Đồng lại như sắt đúc thành, ghìm cánh tay y phát đau.
Vốn dĩ muốn nói gì đó, thế nhưng Tạ Linh Nhai xét thấy người nơi này sẽ không trơ mắt nhìn y đánh phụ nữ, vì vậy nửa ép buộc nửa tự nguyện cất bước.
Các bạn học của Nhạc Đồng, đặc biệt là Mục San đều cảm thấy thật kỳ quái. Mới vừa rồi còn như là đùa giỡn, chưa từng nghe nói quan hệ hai người này tiến bộ vượt bậc mà, hơn nữa Nhạc Đồng không phải có bạn trai rồi sao?
Thế nhưng hai người đã cùng nhau ra cửa.
Hai người họ vừa đi, đã có người kiềm lòng không đặng nói “Chuyện gì xảy ra, Tạ Linh Nhai và Nhạc Đồng không phải cặp với nhau chứ?”
…
Tạ Linh Nhai với Nhạc Đồng cùng vào phòng vệ sinh, cô không có ra ngoài, mà là đi tới WC uế khí nặng nhất. Nhạc Đồng đặt túi xách ở trước gương, lấy ra cái lược chỉnh sửa tóc mình.
Trong WC không có những người khác, Tạ Linh Nhai hỏi “Cô không phải Nhạc Đồng, tại sao cô quấn lấy cô ấy?”
“Nhạc Đồng” từ trong gương nhìn Tạ Linh Nhai, lộ ra một nụ cười quỷ dị, sâu xa nói “Ông xã, em không phải tân nương của anh sao…”
“Chị hai, chị tự trọng chút đi! Đừng chiếm tiện nghi của tôi!” Tạ Linh Nhai đi ra dạo hội chùa, cũng không mang theo pháp khí và bùa chú, y nói nói lại đột ngột ra tay, duỗi tay ấn nhân trung của Nhạc Đồng.
“Nhạc Đồng” lại cực nhanh nghiêng đầu đi, ngón tay đưa ra bóp cổ Tạ Linh Nhai.
Sức lực cô rất lớn, cánh tay nhỏ gầy lại như sắt thép, một tên đàn ông như Tạ Linh Nhai cũng bẻ không ra, chỉ có thể tiếp tục nỗ lực bấm nhân trung dưới mũi “Nhạc Đồng”.
Lúc này có một nhân viên phục vụ bước vào, thấy cảnh này sợ hết hồn, “Gì thế, còn đánh phụ nữ nữa.”
Nói xong lập tức tới khuyên can, kéo tay Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai lườm một cái, đánh phụ nữ hả, không thấy là tôi bị cô ta bóp cổ sao??
Ở trong phòng y không lập tức động thủ, chính là sợ xuất hiện tình huống thế này, ai sẽ tin tưởng là y “đuổi quỷ” cho Nhạc Đồng chứ, thế nhưng “Nhạc Đồng” hiển nhiên không do dự nhiều như y.
“Ông xã, ông xã anh đi theo em đi.” “Nhạc Đồng” còn lầm bầm, đồng tử co rút, tròng trắng chiếm phần lớn con ngươi.
“Mỹ nữ, mỹ nữ chị cũng thả lỏng một chút đi, chồng chị hình như không thở nổi, nói chuyện đàng hoàng đi!” Nhân viên phục vụ thấy mặt Tạ Linh Nhai đỏ rần, vỗ vỗ “Nhạc Đồng”.
“Nhạc Đồng” ngẩng đầu, hai mắt đầy tròng trắng lạnh lùng trừng nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ sợ đến hét lên một tiếng, lùi về sau vài bước, ngồi bệch dưới đất, đầu đập phải bồn rửa tay, ngất đi.
Một tay Tạ Linh Nhai dùng sức bẻ tay “Nhạc Đồng”, tranh thủ một chút không khí tươi mới cho mình, một tay kia cắn rách ngón giữa, nhấn lên giữa chân mày “Nhạc Đồng”.
“Nhạc Đồng” cấp tốc văng ra, tốc độ nhanh làm người ta khó có thể lý giải được.
“Khụ khụ!” Tạ Linh Nhai thở hồng hộc mấy hơi, cấp tốc vẽ mắt thần Linh Quan giữa chân mày, lần này lại nhìn sang, trên người “Nhạc Đồng” xuất hiện thêm một cái bóng mờ, chồng lên cơ thể cô.
Tạ Linh Nhai trực tiếp đóng cửa, khóa lại, sau đó nhào tới đuổi theo “Nhạc Đồng”, siết cổ cô dùng ngón giữa dính máu vẽ bùa trên mặt cô.
Hiện giờ sức lực của “Nhạc Đồng” lớn vô cùng, Tạ Linh Nhai thật vất vả mới ghìm được cô, dù là vậy, thì cũng có thể bị giãy ra bất cứ lúc nào.
“Đau quá…” Nhân viên phục vụ tỉnh lại, xoa xoa đầu, vừa đứng lên, liền nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo là Tạ Linh Nhai siết Nhạc Đồng, trên mặt Nhạc Đồng đều là máu, hai mắt trắng dã, Tạ Linh Nhai còn giống như đang lấy ngón tay moi cào.
Tạ Linh Nhai “Này cô…”
Nhân viên phục vụ nào có nghe y nói, sợ đến suýt nữa thở không ra hơi, “A —— gϊếŧ người!!”
Cô ta không để ý cái đầu choáng váng, lật đật bò lên, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.
“… Cũng phải đóng cửa cho tôi đi chứ!” Tạ Linh Nhai hết cách rồi, “Nhạc Đồng” hung hăng giãy dụa, bùa cũng vẽ không được, y sợ cô ta chạy, dứt khoát nhảy dựng lên hai chân quấn lấy eo “Nhạc Đồng”, tiếp tục cố gắng nặn máu ngón giữa cật lực vẽ ra một lá bùa hoàn chỉnh trên mặt cô ta.
…
…
Trương Đạo Đình cầm điện thoại di động vọt tới sân sau “Không ổn rồi, Thi đạo trưởng, lão đại vào đồn cảnh sát.”
Thi Trường Huyền ngẩng đầu nhìn, “?”
Trương Đạo Đình cũng có chút khó hiểu “Một người bạn của hắn dùng di động của hắn gọi điện thông báo, nói gì mà gút mắc tình cảm với con gái, động thủ. Không đúng, Thi đạo trưởng, lão đại có bạn gái à?”
Thi Trường Huyền bật thốt lên “Không thể nào.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, Thi đạo trưởng anh thật tin tưởng nhân phẩm của lão đại!” Trương Đạo Đình khen.
“…” Thi Trường Huyền không nói gì, đứng lên suy nghĩ một chút, “Tôi lấy đồ, đến đồn cảnh sát.”
Anh trở về phòng lấy Thương Lục thần ra, cái thứ này quá ồn, anh nhịn vài ngày, dứt khoát lúc đọc sách nhét luôn vào trong ngăn kéo, còn yên tĩnh được một chút.
Thương Lục thần vừa được cầm lên, liền vô cùng đau đớn lại kèm theo ba phần đắc ý nói “Anh xem anh kìa —— “
Thi Trường Huyền “……”