Chương 16: Quỷ bái đèn

...............

Diễn đàn người dân Nữu Dương

Chủ đề [Tin đồn thú vị Nữu Dương]: Ngày hôm qua có ai đi ngang qua đường đi bộ Kim Quế không?

Nội dung: bây giờ chủ thớt còn rất sợ, ban ngày mới dám mở topic. Tối qua mười một giờ mình học thêm xong đi ngang qua đường đi bộ Kim Quế, ngang qua cửa Bão Dương quan, nghe thấy bên trong có tiéng niệm kinh, tò mò bám khe cửa nhìn vào bên trong. Kết quả thấy được thật là nhiều người, mình còn nghĩ sao muộn như vậy còn ở đây, thế nhưng nhìn kỹ thì chân những người này đều không chạm đất, sau đó bỗng nhiên nhớ ra tối hôm qua là tết trung nguyên, đạo sĩ niệm kinh là đang làm pháp sự!

1L:??? Dọa chết người, thật hay giả?

2L: Mịa nó đừng giỡn, quảng trường Lê Minh bên kia đường đi bộ Kim Quế buổi tối còn có người nhảy quảng trường kìa, có quỷ cũng bị dọa chạy rồi.

3L: Tối hôm qua hình như không ai nhảy quảng trường hết, thế nhưng khu đó cũng đã đủ náo nhiệt.

4L: Chủ thớt chắc bạn xuất hiện ảo giác đó, đi bệnh viện đi

5L: Tại sao lại là Bão Dương quan, hai ngày trước còn có cái topic hỏi bùa của Bão Dương quan đến tột cùng có linh hay không, mấy người không phải là thủy quân Bão Dương quan mướn chứ.

6L: ặc, chủ thớt có phải là gần đây vận thế của bạn cực thấp không? Vận thế cực thấp thì tết trung nguyên đừng ra ngoài vào buổi tối, rất dễ nhìn thấy thứ này, may là bạn nhìn thấy trên pháp sự của đạo quan đó…



18L: Tôi đi làm gần Bão Dương quan, chỗ này thật sự rất thần, dưới lầu có nhân viên của một công ty không tin, nói mấy lời không tôn kính trước cửa đạo quan, xui xẻo chừng mấy ngày, sau đó đi dâng hương mới tốt lên.

19L: Trước đây đồn Bão Dương quan không có muỗi, tôi từng đi tham quan, xác thực là không có muỗi, ngoài ra còn phát hiện một chuyện khác rất chua xót. Cả đạo quan họ nghèo đến nỗi chỉ có một đạo sĩ, phỏng chừng không có tiền mời thuỷ quân đâu?



45L:… Tôi có hơi tin. Tối hôm qua cô của tôi ở ngay đó, bà ấy thì không thấy quỷ, nhưng nói với tôi là có hai tin đồ giữa chừng cảm thấy lạnh lẽo, giống như xung quanh có thêm cái gì đó. Hơn nữa buổi tối về, cô tôi còn mơ thấy ông nội tôi (tối hôm qua chính là ngày lấy linh vị cho ông nội đã qua đời), nói ông nội ở trong mơ cười với bà ấy, còn kêu bà ấy sau này tự chăm sóc tốt cho mình.

46L: A a lầu trên đừng dọa tui tui sẽ tưởng thật đó!!

_

Tạ Linh Nhai đóng trang web lại, hắn nghe nói diễn đàn bản địa có topic liên quan tới pháp hội trung nguyên tối hôm qua, cố ý lên mạng nhìn xem. Bình thường hắn không hay lên diễn đàn này, bây giờ xem mới biết hình tượng đạo quan còn rất không tệ.

Bởi vì tên chủ đề topic chỉ có đường đi bộ Kim Quế chứ không có Bão Dương quan, nên Tạ Linh Nhai còn phải tìm kiếm một hồi lâu, nhấm vào lướt qua, phát hiện tối hôm qua mình không phải người duy nhất nhìn thấy bách quỷ bắt cơm.

Có điều chủ thớt nhìn thấy quỷ này không giống với hắn, chắc là bởi vì vận thế quá thấp hoặc là hỏa khí quá yếu.

Người như thế vẫn rất hiếm thấy, như Hạ Tôn, cậu ta cũng thuộc về kiểu gần đây vận thế không quá tốt, nhưng tối hôm qua cậu ta cũng không trực tiếp nhìn thấy, chỉ là cảm ứng rất mạnh thôi, nói rõ chủ thớt còn xui hơn cả Hạ Tôn.

Dưới lầu đã có người nhắc nhở chủ thớt buổi tối tết trung nguyên cẩn thận rồi, Tạ Linh Nhai cũng không nhắc nhở thêm.

Tối hôm qua quy mô pháp hội trung nguyên Bão Dương quan tuy rằng không phải quá lớn, thế nhưng danh tiếng vô cùng tốt, tín đồ tham gia và quần chúng vây xem đều có cảm giác. Hôm nay, mấy tín đồ đều cố ý trở lại đạo quan, nói với Trương Đạo Đình rằng tối hôm qua họ mơ thấy người thân qua đời.

Có chuyện này rồi, họ có thể càng thêm kiên định tín ngưỡng, lĩnh giáo Trương Đạo Đình nên tu luyện thế nào, thậm chí còn có mấy tín đồ hỏi thăm có thể đến đạo quan làm công quả hay không. Bão Dương quan còn rất thiếu người, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Người thường xuyên đến Bão Dương quan cũng nghe nói chuyện pháp hội, nhất thời trở thành đề tài cho bọn họ bàn tán sôi nổi chừng mấy ngày, hối hận không tới tham gia pháp hội. Các tín đồ có tham gia thì mang một loại cảm giác sứ mệnh kỳ diệu, không ngại phiền phức kể về trải nghiệm của họ.

Việc này một truyền mười mười truyền trăm, lại thêm diễn đàn bản địa cũng thảo luận sôi sùng sục, khiến Bão Dương quan càng tăng thêm một tầng sắc thái thần bí.

Khác với nhóm khách hành hương, đối với những người không có tín ngưỡng, những người ở bên ngoài vòng phóng xạ thông tin mà nói, họ đương nhiên càng cảm thấy hứng thú với các chuyện lạ đô thị hơn, ví dụ như tết trung nguyên cô gái tan ca muộn gặp quỷ vân vân.

Đến tối, Tạ Linh Nhai liền đi tìm Đinh Ái Mã, “Tối hôm qua anh có tới xem không?”

Đinh Ái Mã nói rằng “Tôi vẫn luôn nghe chỗ các cậu truyền đến tiếng chuông, thế nhưng tôi không muốn đi, bởi vì tôi cảm thấy đó là gọi tôi đi chết… à không, đi siêu độ”

Pháp hội trung nguyên chiêu hồn tự nhiên là không phải mang tính cưỡng chế, ma quỷ nào không muốn rời đi, thì sẽ không tới.

“Xa như vậy anh cũng nghe được, đúng là siêu độ không tệ” Tạ Linh Nhai nói, “Tối hôm qua tôi chưa điều tra ý quỷ được, thật sự không có kinh nghiệm, không biết sang năm còn cơ hội hay không. Có điều, tôi thấy quỷ được siêu độ đều mang vẻ mặt an tường, không khó chịu lắm”

“Cái này chỉ là thứ yếu, chủ yếu là do bọn họ đều không còn hứng sống nữa thôi!” Đinh Ái Mã nói.

Tạ Linh Nhai “??”

Không còn hứng sống? Anh biết anh đang dùng cái thành ngữ gì không?

Đinh Ái Mã nói nói, trong mắt xuất hiện một chút hâm mộ, “Tôi vẫn tiếp tục làm quỷ thôi, tôi cảm thấy họ bị siêu độ xong đều không có gì thú vị… Tôi làm việc là muốn sau này ở nhà lớn, chỗ này cũng đã xây xong bắt đầu trang trí, nhanh thôi là tôi có thể ở phòng lớn không cần tốn tiền rồi”

Tạ Linh Nhai nghe xong cũng có chút hâm mộ, không sai, y cực hâm mộ luôn, trang hoàng ở chỗ này chẳng phải là tốt hơn đạo quan chỗ họ nhiều lắm sao.

“Thôi, dưa hái xanh không ngọt” Tạ Linh Nhai nhìn nhìn thời gian, “Tôi đi về trước. Nội thành vùng này không có ai cúng cô hồn, nếu anh muốn ăn đồ ăn, thì đến cửa sau đạo quan chúng tôi đi, buổi tối có để cơm ở đó”

Đinh Ái Mã nuốt ngụm nước miếng, “Được!”

Đại khái thì đây chính là chỗ duy nhất không thỏa mãn từ khi Đinh Ái Mã thành quỷ, rất nhiều đồ ăn nhìn thấy nhưng ăn không được.

Phàm là quỷ thần cõi âm, nếu như không phải người dương gian cố ý cúng, thì họ sẽ không có đồ ăn. Cho nên có câu nói, là “người được một bữa no, có thể chịu đựng một ngày, quỷ được một bữa no, có thể chịu đựng một năm”



Đêm nay bởi vì còn là mười sáu tháng bảy, đạo quan đóng cửa sớm, Tạ Linh Nhai ở hậu viện dạy Trương Đạo Đình vẽ bùa, có điều không phải ai cũng có thiên phú như y, Trương Đạo Đình nói “Ây, tôi cảm thấy tôi học thuộc mấy cái nghi thức khoa nghi kia, lấy ra xài vẫn được rồi, vẽ bùa thực sự là quá khó!”

Chữ nghĩa phức tạp như thế, phải liền một mạch vẽ xong, còn phải phân tâm suy nghĩ, chỉ một lá bùa thôi đã đủ cho y luyện khá lâu rồi, mà bùa chú đạo gia thì đâu chỉ tính bằng trăm.

Tạ Linh Nhai bảo y tốt xấu cũng phải biết được mấy lá bùa chiêu bài của Bão Dương quan.

Thi Trường Huyền thì lại ở một bên liên hệ với giảng viên của anh, nghe nói tuy đối phương là học giả, thế nhưng nghiên cứu nhiều năm, vẫn có chút hiểu biết với tình huống thật trong nghề này, cũng đã sớm quen biết với người nhà Thi Trường Huyền. Gọi điện thoại đến, chính là quan tâm vấn đề sinh hoạt của Thi Trường Huyền.

Thi Trường Huyền nói với giảng viên về chuyện ngày sau mình vẫn sống nhờ đạo quan, cũng không nhiều lời đã cúp máy.

“Anh còn chưa đến trường học nhỉ, rất lớn đó, để bữa khai giảng tôi dẫn đường cho anh” Tạ Linh Nhai hết sức tốt bụng nói, còn chưa đợi Thi Trường Huyền trả lời, đã nghe ngoài cửa có chút tiếng ồn ào, đứng dậy mở cửa xem.

Chỉ thấy bên ngoài có một vài chủ tiệm buôn, đứng giữa họ là một anh dân phòng trẻ tuổi mặc cảnh phục, là cảnh sát Vương trông coi khu này, bên cạnh là một cô bé bộ dạng học sinh, đang khóc sướt mướt.

“Đây là sao?” Tạ Linh Nhai không khỏi hỏi.

Có một người bán trái cây biết Tạ Linh Nhai, nói rằng “Tiểu Tạ à, cô bé này lúc trước rơi ví ở đây, bị nhặt đi rồi, bên trong có ba tháng tiền sinh hoạt, nơi này vừa lúc là góc chết cameras, đang hỏi xem có ai thấy được không”

Có điều tình huống như thế, trong lòng họ đều biết, hi vọng tương đối xa vời.

Cảnh sát Vương nhìn thấy Tạ Linh Nhai, cũng hỏi “Tạ Linh Nhai cậu có mở cửa sau không, có thấy được gì không?”

Tạ Linh Nhai vừa định nói chúng tôi căn bản không mở cửa sau, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói rằng “Anh chờ một chút, tôi hỏi những người khác xem”

Y chạy về lấy chu sa, cấp tốc vẽ mắt thần Linh Quan trên trán, lần này lại đi ra, liền có thể nhìn thấy thứ y muốn nhìn —— đúng như dự đoán, Đinh Ái Mã đang ngồi xổm ở trên bậc thang lùa cơm, bên cạnh còn có hai cô hồn đang giành với hắn ta, ba con quỷ một tay đánh nhau một tay tranh thủ ăn đồ ăn.

Tạ Linh Nhai “…”

Có người nhìn thấy Tạ Linh Nhai trở về trên trán còn vẽ gì đó, hỏi “Sao còn vẽ hoa lên mặt vậy?”

Tạ Linh Nhai cười ha hả, “Đang chơi đùa thôi”

Lại nhìn Đinh Ái Mã, hắn ta há to mồm liều mạng nhét cơm vào miệng, khóe miệng bị một con quỷ khác moi, cơm nhét vào có thể rớt ra một phần ba.

Đinh Ái Mã tranh thủ nhìn Tạ Linh Nhai một cái, biết y có ý gì, ú ú ớ ớ nói “Có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thấy bên cạnh không có ai, trực tiếp nhặt đi rồi, mặc quần bò màu lam nhạt, áo vàng, trước ngực in con khỉ, hình như còn đeo một cái dây tay màu đỏ”

Tạ Linh Nhai nói với cảnh sát Vương “Anh Vương, hỏi rõ rồi, hẳn là một người đàn ông mặc quần bò màu lam nhạt, áo nền vàng in hình khỉ, đeo cái dây tay màu đỏ, đại khái hơn ba mươi tuổi nhặt đi, anh xem xem có thể thấy được mặt mũi trong cameras theo dõi không”

Cô bé kia nhất thời mang đầy hi vọng, mấy chủ tiệm vây xem cũng liên tục hô quá may mắn, thật sự là có người nhìn thấy.

Cảnh sát Vương cũng cảm thấy may mắn, chẳng những có người chứng kiến, hơn nữa ngay cả chi tiết nhỏ cũng nhớ rõ ràng như thế, nhanh chóng nhờ Tạ Linh Nhai nói cám ơn giùm, lại muốn dẫn cô bé đi xem video.

Cô bé nhìn Tạ Linh Nhai, mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói “À…”

Tuy rằng giữa chân mày Tạ Linh Nhai vẽ ký hiệu kỳ quái, thoạt nhìn hơi trẻ trâu, thế nhưng màu chu sa đỏ tươi càng tôn màu da y trắng nõn, mặt mày dễ nhìn, cô bé lấy dũng khí nói “Có thể lưu phương thức liên hệ không, nếu tìm được em muốn nói lời cám ơn”

Mọi người đều mang vẻ mặt mờ ám cười cười, nghĩ thầm em gái này lanh lợi thật, coi như không tìm được ví, nhưng có thể tìm được một người bạn trai cũng không tồi.

Ngay cả cảnh sát Vương cũng cảm thấy cạn lời, không ngờ được mới nãy cô bé còn khóc thút thít, lúc này lại có tâm tình làm quen, có điều cũng không thúc giục.

Còn có người trêu ghẹo “Nơi này là đạo quan đó”

Vẻ mặt cô bé sụp đổ, chỗ này là đạo quan cô nhìn từ cửa thật sự không nhìn ra, vậy người này ở đạo quan, chẳng lẽ là người xuất gia ư?

“Có điều tiểu Tạ không phải là đạo sĩ” Lại có người nói ra.

“…” Cô bé cảm thấy tâm trạng mình hệt như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Tạ Linh Nhai dở khóc dở cười, cô bé này nhìn tuổi cũng mới lên cấp ba thôi, “Em vẫn nên nhanh đi kiếm lại ví tiền đi, nếu muốn cảm ơn, hồi sau trực tiếp tới Bão Dương quan tìm Trương đạo trưởng là được” Y không chút áp lực trực tiếp vứt cho Trương Đạo Đình.

“Được rồi, cảm ơn ạ” Cô bé lại lưu luyến nhìn Tạ Linh Nhai vài lần, xong mới rời khỏi.

Mấy người Trương Đạo Đình an vị ở góc hậu viện, cửa mở ra, tuy rằng không nhìn thấy bên ngoài, nhưng âm thanh cũng có thể mơ hồ nghe được, bao gồm cả việc Tạ Linh Nhai vứt gánh lên trên người Trương Đạo Đình, có điều hắn ta cũng chẳng thể nói gì.

Sau khi Tạ Linh Nhai trở lại, Trương Đạo Đình tò mò nói “Lão đại, cậu nhìn thấy người nhặt tiền hồi nào vậy?”

Rõ ràng là sau khi ăn cơm tối xong, bọn họ đều ngồi ở chỗ này học tập bùa chú mà, hơn nữa sao lão đại lại kêu cô bé kia tìm y, y cũng chưa từng ra cửa sau mà.

Tạ Linh Nhai bịa chuyện “Tôi học thuật nhìn xuyên tường, nhìn thấy, nếu anh học được mười bộ bùa sớm sớm chút, tôi cũng sẽ dạy anh”

Trương Đạo Đình sửng sốt một chút, còn quay đầu hỏi Thi Trường Huyền “Thi đạo trưởng, không phải thật chứ? Thông thiên nhãn thật sự tồn tại à?” Y cảm thấy Thi Trường Huyền xuất thân thế gia, hẳn phải biết khá nhiều, hơn nữa nhìn không giống người hay dao động.

Thi Trường Huyền lắc đầu, “Không ảo diệu như vậy”

Trương Đạo Đình “Aizz tôi nói mà…”

Thi Trường Huyền “Hẳn là cậu ta hỏi quỷ ở cửa”

Trương Đạo Đình “……”

Ê không đúng, cái này cũng ảo lắm đó…!

_

Thêm mấy ngày nữa, chính là ngày học viện Thước Đông khai giảng, Tạ Linh Nhai tràn đầy phấn khởi cùng đi báo danh với Thi Trường Huyền.

Y là người địa phương, lại học ở học viện Thước Đông bốn năm, tự nhiên quen cửa quen nẻo, tuy rằng không quen người bên khoa triết học, nhưng dẫn đường báo danh, nộp học phí chung quy vẫn ok, quy trình đều không khác mấy.

Trên đường Tạ Linh Nhai còn gặp phải mấy đàn em mình quen biết, vấn đề đầu tiên của họ là “Đàn anh, nghe nói anh xuất gia hả?”

Tạ Linh Nhai “… Nói hươu nói vượn! Anh chỉ đi làm ở đạo quan thôi!”

Đầu tiên Tạ Linh Nhai thực tập ở Bão Dương quan, sau đó lại giúp Trình Kiệt đuổi quỷ, nhưng vì y nói lúc sau còn muốn tiếp tục thi thạc sĩ, nên Trình Kiệt chỉ chủ yếu kể về Thi Trường Huyền, thế nhưng không biết sao, đồn đồn liền biến chất, lại đồn thành y xuất gia.

Đám đàn em liền thoải mái, vầy còn tạm được, đạo quan cũng cần dân tài chính mà. Có điều họ không biết, thường thì dân tài chính làm ở những nơi này, cũng yêu cầu có tín ngưỡng tôn giáo, thậm chí còn phải là cư sĩ.

“Nghe nói đạo quan chỗ anh còn bán bùa nữa, trường chúng ta còn có người mua, thật sự rất linh sao?” Tiếng tăm của Bão Dương quan ở thành phố Nữu Dương cũng ngày càng rộng, ngay cả đám đàn em cũng từng nghe nói.

Đâu chỉ là bọn anh bán, thật ra chính là anh vẽ luôn đó, Tạ Linh Nhai thầm nghĩ, “Linh hay không linh, tụi em tự đi thử một chút thì biết, báo tên anh ra giảm 20%”

“Ha ha, vậy tốt” Có điều mọi người còn để ý một vấn đề, đó chính là soái ca đi chung với Tạ Linh Nhai là ai.

Tạ Linh Nhai xét thấy Thi Trường Huyền không phải tính cách thích náo nhiệt, ở Bão Dương quan đã một đoạn thời gian ngắn, lúc thường đều sống vô cùng khắc chế, điện thoại di động cũng không thường chơi, nên chỉ giới thiệu sơ sơ, làm cho mấy cô bé muốn xin phương thức liên hệ của Thi Trường Huyền cũng không tiện nói thêm.

Thi Trường Huyền thấy thế cũng không nói gì, chấp nhận.

Tạm biệt đám đàn em rồi, Tạ Linh Nhai theo Thi Trường Huyền làm xong xuôi thủ tục, lại thuận tiện đi dạo xong học viện Thước Đông một vòng, giới thiệu sơ lược về nơi này xong mới trở về.



Chương 16: Quỷ bái đèn (2)

Tạ Linh Nhai về đạo quan không nhìn thấy Trương Đạo Đình, thuận miệng hỏi một tín đồ làm công quả ở đây.

Sau tết trung nguyên tổng cộng có ba tín đồ làm công quả cho Bão Dương quan, họ sẽ thay phiên đến giúp đỡ, làm một ít việc kiểu tiếp đón đăng ký, giảm bớt không ít gánh nặng cho Trương Đạo Đình.

Người đó đáp “Trương đạo trưởng ra viện sau với người ta rồi, hình như là để tư vấn cho họ”

Tư vấn? Cũng là tín đồ hả? Tạ Linh Nhai cảm thấy kỳ quái, cùng đi ra hậu viện với Thi Trường Huyền, chỉ thấy Trương Đạo Đình với hai người đàn ông ngồi ở trước bàn, hai người kia đều mặc đồ làm việc, một người hơn ba mươi, một người khác tuổi lớn hơn một chút.

Hai người nhìn thấy Tạ Linh Nhai với Thi Trường Huyền đều không mặc trang phục xuất gia, còn tưởng rằng cũng tìm đến Trương Đạo Đình xin hỗ trợ, bèn nói “Cậu bạn cậu có thể chờ ở bên ngoài trước không? Chúng tôi còn chưa trò chuyện với Trương đạo trưởng xong”

“Không không, hiểu lầm, đây là… người phụ trách đạo quan chúng tôi, Tạ Linh Nhai sư huynh, còn có Thi đạo trưởng quải đan ở chỗ chúng tôi, hắn là Chính Nhất đạo tu tại gia, cho nên không mặc trang phục xuất gia” Trương Đạo Đình vội vã giải thích một phen, còn có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm bởi vì rốt cuộc hai người họ cũng trở về.

Hai người kia nghe xong, lại nhìn vẻ mặt Trương Đạo Đình, đều hiểu ra thân phận Tạ Linh Nhai rất quan trọng. Hiện tại rất nhiều chùa chiền, đạo quan đều bị nhận thầu, thế nhưng kiểu ông chủ đó khẳng định không hiểu được chuyện bên trong chùa miếu, còn Tạ Linh Nhai thì không giống vậy.

Trương Đạo Đình ở trước mặt người ta kêu Tạ Linh Nhai là sư huynh, là vì Tạ Linh Nhai dạy dỗ hắn ta, đồng thời hắn ta với Tạ Linh Nhai lại là quan hệ ngang hàng, hai người kia nghe xong càng cảm thấy Tạ Linh Nhai cũng thạo nghề.

Hai người tìm ghế sofa ngồi xuống, Tạ Linh Nhai thuận miệng hỏi “Mấy vị tới là muốn làm pháp sự sao?”

Người đàn ông lớn nhất, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi nói “… Không khác mấy, chúng tôi đến từ công ty khoáng sản Dực Thủy là, muốn mời Trương đạo trưởng xem phong thủy, làm đạo trường cho chúng tôi”

Tỉnh Thước Sơn khoáng sản phong phú, đặc biệt là vàng ngọc, công ty khoáng sản Dực Thủy trực thuộc tập đoàn khai thác mỏ nhà nước tỉnh Thước Sơn, có mấy mỏ quặng ở thành phố Nữu Dương. Nếu là loại công ty này, thì tin đạo cũng không có gì kỳ quái.

Cha Tạ Linh Nhai làm việc ở thị trấn, từng nói với Tạ Linh Nhai là khu quặng mỏ tương đối mê tín, rất nhiều quặng mỏ không để cho phụ nữ xuống, những điều kiêng kỵ như vậy rất nhiều. Bên kia còn có thầy cúng dân gian làm pháp sự cho mỏ quặng, thu tiền còn cao hơn cả đạo quan chính quy như Thái Hòa quan.

Làm đạo trường còn ổn, nhưng Tạ Linh Nhai lại không có nghiên cứu gì về phong thuỷ, vừa nãy Trương Đạo Đình đang phiền não vì cái này, hắn ta nói “Lão… sư huynh, là thế này, họ có một mỏ than đá gần đây thường thường gặp chuyện ma quái, bởi vì mới khởi công xây dựng một tòa cao ốc, nên hoài nghi phong thuỷ xảy ra vấn đề. Từ chỗ một vị tín đồ nghe nói chuyện pháp hội trung nguyên, hi vọng chúng ta qua đó làm đạo trường siêu độ, thuận tiện xem phong thuỷ”

Thì ra là vậy, khó trách họ không tìm người trong huyện, hóa ra hiệu quả nổi bật của pháp hội trung nguyên Bão Dương quan kéo họ tới đây.

Tạ Linh Nhai không hiểu nhiều về phong thuỷ, gần đây chỉ bỏ công sức trên bùa chú và thuật hỗn tạp, theo lý thuyết thì vụ này y muốn nhận cũng chỉ có thể nhận một nửa, thế nhưng y biết Thi Trường Huyền am hiểu phong thủy, lần trước chú Hạ Tôn có chuyện, Thi Trường Huyền đã thoáng lộ công phu.

Thế nhưng theo lý thì Thi Trường Huyền chỉ quải đan ở đây, theo lời giải thích của đạo sĩ Thái Hòa quan, thì anh cũng không phải tùy tiện nhận việc, lúc trước Tạ Linh Nhai dụ Thi Trường Huyền đến đây còn nói không cần anh làm cái gì hết.

Lúc này, Tạ Linh Nhai mặt dày nhìn Thi Trường Huyền, lắp bắp kêu anh “Thi đạo trưởng…”

Thi Trường Huyền “…”

Thi Trường Huyền nói với hai người kia “Có ảnh không?”

Ảnh? Họ kịp hiểu ra, hẳn là nói ảnh tòa nhà, vội vã lấy ra một cái Ipad, cho Thi Trường Huyền xem một video ngắn, “Chính là chỗ này, mỏ quặng Liễu Hà, tòa nhà này là mới xây, lúc đó không có mời người ta xem phong thủy, hiện giờ luôn cảm thấy không ổn”

Tạ Linh Nhai hỏi “Cụ thể là chỗ nào không ổn?”

Lúc hai người họ tới đây nhìn thấy bề ngoài của đạo quan, còn cảm thấy có chút vô căn cứ, có điều sau khi vào rồi, trò chuyện vài câu với tín đồ, sau khi nghe sự tích và nhìn thấy hiện trường không có muỗi thì lại thay đổi cái nhìn. Lúc này nghe câu hỏi của Tạ Linh Nhai, cũng không có không đáp.

“Tiểu Lưu, cậu luôn ở chỗ mỏ quặng, cậu tới nói đi” Người đàn ông dẫn đầu nói với một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bên cạnh.

Vị Lưu tiên sinh đó gật đầu, nói rằng “Lúc tòa nhà còn chưa xây xong, trên mỏ quặng liền xảy ra chuyện, lần kia cũng may không ai chết. Sau khi xây xong, có một công nhân gặp chuyện dưới đáy mỏ, qua đời. Từ lúc hắn tạ thế, dưới mỏ liền thường phát sinh chuyện quái lạ, hơn nữa trước đây không lâu trên mỏ bị cúp điện, còn có người ở trong phòng làm việc… gặp quỷ, trực tiếp bị bệnh”

“Trước đó, mỏ quặng chúng tôi đã liên tục sáu năm không có thương vong! Lần kia máng chuyển than đột nhiên đứt dây xích, lúc công nhân sửa chữa liền không hiểu sao té xuống chỗ chứa than đá mà chết, aizz! Quá kỳ quặc, sau đó lại là chuyện ma quái, cho nên hoài nghi là do sửa sang tòa nhà thay đổi phong thuỷ, muốn hỏi một chút xem có cách nào cứu lại không. Sau đó, làm cái đạo trường siêu độ vong hồn luôn”

Khai thác quặng xưa nay luôn rất nguy hiểm, các công nhân ít nhiều có vấn đề về an toàn, hơn nữa trong mỏ quặng tối tăm phong bế, đây cũng là nguyên nhân tại sao mỏ quặng ít nhiều có chút mê tín.

Mỏ Liễu Hà liên tục sáu năm chưa từng sinh ra sự cố an toàn, sau khi tòa nhà xây xong lại phát sinh, hơn nữa mỏ quặng phát sinh chuyện lạ, đến bây giờ ngay cả trong phòng làm việc cũng có chuyện ma quái, dù cho phong thuỷ không thành vấn đề, thì quả thật cũng cần làm pháp sự.

Lúc này Thi Trường Huyền cũng đã xem xong video, nói rằng “Chỉ xem từ video, thì không có vấn đề, tòa nhà mới xây ở trục trung tâm, mà quảng trường sửa chữa, giấu phong tụ khí, tòa nhà cũ hai bên ôm lấy, trái lại càng tăng cảm giác cân bằng. Dáng núi phía sau như lầu cao, cũng không có chỗ nào xung đột với tòa nhà”

“Đúng đúng, trước đây cũng có người nói dáng núi của vùng mỏ chúng tôi rất tốt” Lưu tiên sinh vội vàng gật đầu nói, “Nhưng chỗ chúng tôi chỉ mình tòa nhà là có phát sinh thay đổi thôi”

Thi Trường Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi nói là chỉ xem từ video. Lấy quặng đào núi, bố cục trong tòa nhà cũng không chụp được, không nhất định”

Nếu có vấn đề rõ ràng, thì anh cũng đã nhìn ra từ trong video rồi, nhưng nếu là vấn đề ở chi tiết nhỏ hoặc nơi kín đáo, thì chỉ có thể đến hiện trường tra xét.

Người đàn ông dẫn đầu nói “Cho nên phải phiền cao nhân đến quặng Liễu Hà hỗ trợ giải quyết phiền toái này, xe cộ ăn ở chúng tôi đều chi trả, xong việc tiền thù lao mười lăm vạn”

Vẻ mặt Thi Trường Huyền không quá hứng thú, nhưng Tạ Linh Nhai cảm thấy hứng thú với số tiền này, lại có chút do dự “Nhất định phải làm đạo trường ba ngày sao?”

Người ở đạo quan họ vốn đã ít, vừa đi chính là ba ngày, lẽ nào để mình Trương Đạo Đình gánh hết, không ổn lắm.

Lưu tiên sinh nói “Chuyện này… đúng, nhất định phải ba ngày”

Tạ Linh Nhai nhìn về phía Thi Trường Huyền, ngoại trừ vấn đề thời gian, thì phong thủy cũng phải nhờ Thi Trường Huyền ra tay.

Thi Trường Huyền “Tôi chỉ rảnh hai ngày cuối tuần”

Tạ Linh Nhai vui vẻ, “Đủ rồi. Vậy Đạo Đình liền ở lại trong quan, tôi và Thi đạo trưởng cùng đi”

Ba người kia vốn dĩ đến mời Trương Đạo Đình, thấy bọn họ thương lượng nội bộ để Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đi, cũng đáp ứng luôn, dù sao thì Trương Đạo Đình kêu Tạ Linh Nhai là sư huynh, mà vừa nãy Thi Trường Huyền cũng đã thoáng lộ tay nghề.

Lưu tiên sinh lại hỏi “Thi đạo trưởng có thể sớm hơn chút không? Nếu có thể thứ sáu thì tốt nhất”

Thi Trường Huyền nhàn nhạt nói “Không được, thứ sáu tôi đi học”

Ba người “…”

Tuy rằng họ đã thuyết phục chính mình dưới đáy lòng, trẻ tuổi không có nghĩa là không có bản lĩnh, thế nhưng nghe Thi Trường Huyền nói đi học, vẫn thấy hơi quái dị, hóa ra đạo sĩ cũng đi học à…



Sau khi người của công ty Dực Thủy đi rồi, Tạ Linh Nhai suy nghĩ kỹ một chốc, nói với Thi Trường Huyền và Trương Đạo Đình “Hai người có cảm thấy chỗ nào đó quái quái không, nếu họ chú ý phong thuỷ, thì lúc trước khi xây tòa nhà tại sao không tìm người đến xem?”

Thi Trường Huyền cũng không thấy bất ngờ nói “Quả thật có chỗ kỳ quặc, hẳn là có điều kiêng kị gì đó chưa nói”

Tạ Linh Nhai nghĩ thấy cũng đúng, dù sao cũng là một công ty rất nhiều người, lại là lần thứ nhất hợp tác với họ, không nhất định mọi chuyện đều kể tỉ mỉ, “Có đạo lý, dù sao thì tôi cũng chỉ cần để ý việc làm đạo trường thôi”

_

Đến cuối tuần, vị Lưu tiên sinh kia lái xe tới đón Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền.

Tạ Linh Nhai xách theo đồ đạc cần dùng để lập đàn, một vài món lớn lớn không tiện mang, đã kêu bọn họ chuẩn bị trước ở mỏ Liễu Hà.

Mỏ Liễu Hà cách nội thành Nữu Dương khoảng chừng một tiếng rưỡi đường xe, vòng ngoài là một vài hộ nhà dân, chậm rãi lái vào bên trong là có thể nhìn thấy tòa nhà mới mà Lưu tiên sinh nói, cao khoảng chừng mười tầng, kể cả quảng trường suối phun phía trước cũng là mới tinh.

Lưu tiên sinh ngừng xe bên quảng trường, dẫn bọn họ vào tòa nhà, Thi Trường Huyền nói xem nơi này trước.

Tòa nhà này là hình vuông hơi cong, Thi Trường Huyền nhìn một vòng ở bên trong, vẫn luôn không nói gì, sau khi xem xong mới nói “Đến mỏ quặng xem một chút đi”

Anh lại quay đầu hỏi Tạ Linh Nhai về bát tự của công nhân qua đời kia, bởi vì phải làm đạo trường, nên Lưu tiên sinh đã sớm đem tài liệu và một ít tình huống cơ bản gửi cho Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai lấy điện thoại di động ra cho Thi Trường Huyền xem, y ghi hết lại ở trong đó.

Lưu tiên sinh vừa dẫn đường vừa không kịp chờ đợi hỏi “Tòa nhà có vấn đề gì không?”

“Xem xong lại nói” Thi Trường Huyền xem xong bát tự, cũng không tính mở miệng.

Thật ra Tạ Linh Nhai cũng cực kỳ hiếu kỳ, thế nhưng có người ngoài ở đây, y chỉ đành bắt chước đeo cái vẻ cao thâm khó dò, nói rằng “Anh Lưu, đừng nên gấp gáp”

Lưu tiên sinh ngượng ngùng nói “Tôi có chút sốt ruột”

Lưu tiên sinh dắt hai người đến mỏ than đá, Thi Trường Huyền lại yêu cầu xuống mỏ, bởi vì Thi Trường Huyền từng nói lấy quặng đào núi, nên Lưu tiên sinh cũng không nghĩ nhiều, tìm một công nhân lớn tuổi đến dẫn đường.

Công nhân ấy tên Chu Mậu, vốn dĩ có chút không kiên nhẫn, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của ông, sau khi nghe Lưu tiên sinh thì thầm vài câu, thái độ lập tức khá hơn một chút, “Đại sư, tôi dắt hai cậu đi thay quần áo”

Trong lòng Tạ Linh Nhai đoán là Lưu tiên sinh nói với ông ấy rằng họ đến siêu độ, xem phong thủy, thân phận này ở đây sử dụng rất tiện, rất nhiều công nhân không nhất định sẽ hết lòng tin theo, nhưng mà sẽ khá kính nể.

Nhiệm vụ của Lưu tiên sinh đại khái chính là làm bạn toàn bộ hành trình, cho dù trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn cùng thay quần áo không thấm nước, giày đi mưa và nón bảo hộ với họ, còn phát máy định vị.

Lúc mặc quần áo, Chu Mậu nhìn chằm chằm Tạ Linh Nhai sửa sang lại bùa chú, y đã sớm vẽ một chút bùa chú dự bị.

Thường thì quặng mỏ tìm đuổi quỷ sư mua bùa, một tấm cũng phải hơn mấy trăm ngàn. Gần đây dưới giếng luôn có chuyện lạ, trong lòng ông ta cũng hơi rờn rợn.

“Cho mấy anh mỗi người một tấm này” Tạ Linh Nhai cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì lần này công ty Dực Thủy cũng đưa thù lao, cho hai lá bùa thì có làm sao.

Y vừa dứt lời, Chu Mậu và Lưu tiên sinh liền không thể chờ đợi được cầm lấy bùa từ trong tay y, hệt như ăn cướp.

Cướp xong hai người cũng ngượng ngùng nở nụ cười, Chu Mậu nói rằng “Thật ngại quá, tôi vốn cũng coi như gan lớn, thế nhưng gần đây thật sự là… các cậu biết đó”

Lưu tiên sinh từng nói sơ qua một chút với Tạ Linh Nhai, nhưng không quá tỉ mỉ, lát sau đã phải đi xuống, Tạ Linh Nhai muốn đề phòng và cũng muốn có chuẩn bị tâm lý, liền hỏi “Chu sư phụ, có thể nói một chút không, dưới giếng từng phát sinh chuyện lạ gì, chú có gặp được chưa?”

Bây giờ còn chưa xuống giếng, ánh mặt trời chiếu khắp, Chu Mậu lại là công nhân già đời, mở miệng nói “Tôi còn thực sự từng gặp được một lần, không chỉ tôi, trong đội chúng tôi có mấy người cũng gặp. Ngày đó tôi canh giữ ở dưới mỏ xem than đá, chỉ có một mình tôi, chợt nghe thấy tiếng bước chân, tôi đi ra ngoài xem, lại không có thứ gì”

Tạ Linh Nhai “Tiếng bước chân, tiếng bước chân ra sao?”

Chu Mậu không ngờ y còn hỏi chi tiết nhỏ thế, lá gan đại sư này lớn thật “Chính là tiếng giày đi mưa, chỗ tôi ngồi chỉ có một mét vuông, có tấm rèm ngăn cách, bên ngoài là lối đi”

“Tôi nghe trong lối đi truyền đến tiếng lộp cộp, còn mang theo tiếng vang, mới đầu không nghĩ nhiều, trái lại đi ra bên ngoài nhìn một chút, nhưng chẳng có ai. Trở về ngồi, lại có tiếng bước chân, nhìn hai lần, thứ gì cũng không thấy, sợ đến mức trái tim tôi sắp nhảy cả ra ngoài”

Tạ Linh Nhai gật gật đầu, “Còn nữa không?”

Chu Mậu nghĩ nghĩ lại nói “Có một lần tôi không ở đó, trên đỉnh đầu chỗ chúng tôi làm việc vang ầm ầm, y như sét đánh. Lúc đó mấy công nhân trong đội chúng tôi đều không ngừng nói: La Tiểu Quân chúng ta cùng nhau đi làm, chơi với nhau cũng không tệ, cậu đừng dọa chúng tôi! Một hồi lâu âm thanh kia mới mất!”

La Tiểu Quân chính là tên của công nhân xảy ra chuyện, người bình thường gặp phải hồn ma của bạn bè người thân tác quái, đều la vài tiếng như vậy, để bọn họ đừng quậy.

Tạ Linh Nhai mơ hồ cảm thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn nhau với Thi Trường Huyền, tạm thời không nói gì, “Đi thôi, vào trong mỏ nào”



Tuy bên ngoài là ban ngày, nhưng dưới mỏ đen kịt một màu, hơn nữa bởi sâu trong lòng núi, không khí lưu thông không tốt, nên có chút đè nén, lại ẩm ướt, khu vực đèn mỏ có thể chiếu đến cũng có hạn.

Tạ Linh Nhai vừa vào trong mỏ liền nghĩ, ở nơi như vầy, quả thật rất dễ sợ sệt.

Chu Mậu nói “Nghề ở dưới mỏ chúng tôi, đặc biệt chú ý phong thuỷ. Có điều không phải phong thủy như mấy đại sư, mà là thông gió và thoát nước”

Tạ Linh Nhai gật đầu, trong mỏ có chút khí thể độc hại, bụi bậm, việc thông gió vô cùng quan trọng.

Nếu hít phải khí độc, người bị choáng dễ sản sinh ảo giác, cho nên quy củ mê tín của những nơi thế này, kỳ thực chỉ là kinh nghiệm hữu dụng do mọi người đúc kết, chẳng qua là lúc đó không hiểu nguyên nhân nên mới khoác một lớp áo mê tín.

Chu Mậu nhiều lần cường điệu, nhất định phải nghe theo ông, không được cởi đèn mỏ, nón bảo hộ, không thể đem theo mồi lửa, dưới mỏ rất nguy hiểm, các loại công tác an toàn có thể nói đều là mấu chốt bảo mệnh, không thể ôm tâm lý may mắn.

Mọi người nhớ kỹ từng cái, ở mặt này đều là Chu Mậu định đoạt.

Thi Trường Huyền vẫn luôn dùng đèn mỏ rọi xung quanh, Chu Mậu liền giới thiệu với anh là các nơi theo thứ tự làm gì, đến một đường tắt quanh co khúc khuỷu, Chu Mậu rọi vào bên trong nói “Nơi này là nơi đặt thuốc nổ, còn muốn đi vào xem không?”

“Xem một chút đi” Thi Trường Huyền ra hiệu đi vào trong.

Chu Mậu đi ở phía trước dẫn đường, thuận miệng giải thích “Nhất định phải làm cong như thế, cũng là vì an toàn”

Trong ngõ nhỏ uốn lượn ngoại trừ nơi đèn mỏ chiếu rọi thì đều là bóng tối, ẩm ướt nặng nề, tình cờ còn có giọt nước rơi xuống nón bảo hộ của Tạ Linh Nhai, tí tách vang vọng.

Tạ Linh Nhai đi ở phía sau, bỗng nhiên cảm thấy người trước mặt dừng lại, “Làm sao vậy?”

Răng Chu Mậu đánh nhau “Phía, phía trước sao còn có đèn”

Tạ Linh Nhai cảm thấy kỳ quái, ló đầu nhìn, thật sự là vậy, trên vách tường khúc ngoặt phía trước mơ hồ có ánh sáng sáng lên, “Đồng nghiệp của chú hả?”

“Ai, ai vậy?” Bởi vì bên cạnh có tận mấy người, Chu Mậu lấy dũng khí tiến lên phía trước vài bước, hỏi.

Trong ngõ nhỏ trống trải không có một chút trả lời.

Hơn nữa ông vừa đi về phía trước, ánh đèn kia cũng tiến về phía trước, dựa vào khúc ngoặt, hệt như đang trốn ông.

Lưu tiên sinh bỗng nhiên hơi nức nở nói “Không phải… đã có ánh sáng vậy sao lại không có bóng!”

Tạ Linh Nhai phát lạnh, nhìn sang bên cạnh, không sai, mấy người bọn họ rọi đèn mỏ, trên vách tường có ánh sáng cũng có bóng người, nhưng sao phía trước lại không có?

Nhất thời trong ngõ nhỏ rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn một chút tiếng nước.

Tí tách, tí tách.

Chu Mậu lui về phía sau, miệng nói rằng “Tiểu Quân à, lão Chu vẫn luôn rất tốt với cậu! Cậu đừng hù tôi!”

Tạ Linh Nhai nắm bùa, ngăn cản Chu Mậu “Đừng đi”

Một tên đàn ông lớn như Chu Mậu, lúc này lại cực kỳ chết nhát “Mấy cậu trò chuyện với cậu ta đi, tôi đợi ở chỗ rẽ”

Tạ Linh Nhai “…”

Không đúng không đúng, chú Chu nhất định chưa từng xem phim kinh dị, chú tách khỏi đạo sĩ rồi thì còn ok chứ?

Thi Trường Huyền lại đè cổ tay Tạ Linh Nhai xuống, “Cất lại đi”

Tạ Linh Nhai khó hiểu nhìn anh.

Thi Trường Huyền lắc lắc đèn mỏ hai lần, bình tĩnh nói rằng “Đó là ánh đèn của chúng ta phản xạ lên nước đọng trên mặt đất, phía trước chẳng có gì cả”

Ba người nhìn kỹ, thật đúng là như vậy!

Tạ Linh Nhai “……”

Chu Mậu và Lưu tiên sinh phản ứng lớn nhất, không khỏi đỏ cả mặt, “Tôi, tôi còn tưởng rằng…”

Tạ Linh Nhai vô cùng thấu hiểu nhìn bọn họ, không phải ai cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ dưới tình huống như vậy, mới nãy thiếu chút nữa y cũng đã muốn siêu độ ngay tại chỗ rồi, “Ha ha ha, sợ bóng sợ gió một hồi, đi thôi”

Thi Trường Huyền bỗng nhiên nói “Trực tiếp đến nơi La Tiểu Quân gặp chuyện đi”

Chu Mậu và Lưu tiên sinh đều cứng đờ một chút, nhịp tim họ còn chưa khôi phục như cũ nữa nè, “Đi, đi ngay giờ à?”

Thi Trường Huyền gật đầu.

Lưu tiên sinh không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt nói “Vậy, vậy đi thôi… Chu sư phụ”

May mà Chu Mậu là công nhân lão làng, cố căng lá gan lên dẫn đường cho họ. Lúc gần tới, Chu Mậu nơm nớp lo sợ giới thiệu.

Nơi La Tiểu Quân qua đời, cũng chính là phía trước, là một điểm chứa than đá, than đá từ trên máng chuyển đến chỗ chứa than đá, lăn xuống từ trên đường dốc, một điểm chứa có thể chứa hơn trăm tấn than đá.

Thi Trường Huyền liếc mắt nhìn máng chuyển than, hỏi “Hắn ngã chết à?”

Trước đó Lưu tiên sinh nói như vậy, Chu Mậu nghe xong lại có chút phát lạnh nói “Cậu ta té xuống ở đó, vốn dĩ ngay chỗ cửa còn có bức tường chắn, không biết sao cậu ta lại lộn nhào qua luôn! Than đá phía sau đập hết trên người cậu ta, lúc đào ra đã không còn thở. Tôi cảm thấy, là bị chôn chết!”

Một không gian lớn có thể chứa trăm tấn than đá, té xuống trước, sau đó là nhiều than đá như vậy cuồn cuộn không ngừng nện xuống, đè ở trên người, tầng tầng lớp lớp.

Nhất thời không một ai nói chuyện, tiếng hít thở của Lưu tiên sinh lại nặng hơn một chút.

Dường như mỗi người đều không tự chủ được tưởng tượng, đó là loại tuyệt vọng như thế nào.

Một lát sau, giọng Thi Trường Huyền mới vang lên, “Đi về phía trước đi”

Cộp cộp, cộp cộp.

Trong lối đi thoáng đãng bỗng nhiên vang lên âm thanh, khiến mọi người giật mình một cái, liếc mắt nhìn sang.

Âm thanh là từ phía trước truyền đến, mang theo tiếng vang xa xăm, là ai đó đang đi tới bên này, giày đi mưa đạp lên mặt đất, từng bước một, cộp cộp, cộp cộp…

Nhưng đây là một lối đi thẳng tắp, dùng đèn mỏ chiếu qua, không có thứ gì. Khác với hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu vừa nãy, nơi này liếc mắt một cái có thể xem đến cuối, thậm chí còn nhìn rõ chỗ cửa ngăn tối om đã từng nuốt chửng mạng sống con người kia, nhưng chỉ không nhìn thấy nguồn gốc âm thanh.



Sắc mặt Chu Mậu và Lưu tiên sinh bỗng nhiên biến đổi, đôi mắt trừng lớn, con ngươi co rút lại, khóe miệng mím chặt.

Lúc này chung quy không phải phản xạ gì đó nhỉ?

“Phắc!” Hai người đồng thời kêu một tiếng liền chạy ra ngoài.

“A??” Bọn họ chạy trốn quá nhanh, Tạ Linh Nhai còn chưa phản ứng kịp, “Hai người đừng chạy chứ!”

Ê hai người chạy cái gì, ở lại coi tui show thao tác một phen rồi lại chạy chứ!

Trên người hai người kia đều có bùa Tạ Linh Nhai vẽ, y cảm thấy hoàn toàn có thể ở lại chứng kiến thao tác của y mà, trong tay y cũng kẹp mấy lá bùa rồi.

Lúc này, Thi Trường Huyền lại ngăn cản Tạ Linh Nhai, anh nắm cổ tay Tạ Linh Nhai nhẹ giọng nói “Đừng nhúc nhích”

Tạ Linh Nhai khó hiểu nhìn Thi Trường Huyền, chỉ thấy anh giơ tay lên lướt qua mí mắt mình, ngón tay lạnh lẽo thấm chất lỏng gì đó lướt qua, đợi Tạ Linh Nhai mở mắt nhìn, nơi đèn mỏ chiếu đến thình lình có thêm một “người”.

Cách một khoảng nhìn sang, nửa người “hắn” đều ở bên trong cửa ngăn, thân trên bám chặt vào vách tường ngăn, mang giày đi mưa từng chút một nhảy lên trên, muốn bò lên…

Chính là động tác như thế, phát ra tiếng lộp cộp tương tự tiếng bước chân.

Tạ Linh Nhai theo bản năng lui một bước, nhưng lại nhanh chóng nhìn con quỷ đó, “ồ” một tiếng, “Thật đúng là không ổn mà”



Chu Mậu và Lưu tiên sinh chạy ra một khoảng, cũng hối hận rồi, thế nhưng mới nãy quá dọa người, bọn họ theo bản năng sải chân lao nhanh.

“Chúng ta trở lại tìm đại sư đi” Lưu tiên sinh nơm nớp lo sợ nói.

Chu Mậu lại có hơi sợ, “Kêu kêu trước đi…”

“Không thì chúng ta tìm mấy người đến đây?”

Không chờ bọn họ thảo luận xong, đã thấy hai ánh đèn chiếu lên Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đi ra, hai người không nhanh không chậm, vô cùng trấn định, càng làm nổi bật vẻ chết nhát của Chu Mậu và Lưu tiên sinh.

“Tạ lão sư, Thi đạo trưởng, không sao chứ?” Lưu tiên sinh đổ mồ hôi nói, “Chúng tôi đang muốn trở về tìm các cậu…”

“La Tiểu Quân, giày đi mưa của hắn có phải là màu xanh lục không?” Tạ Linh Nhai hỏi một câu.

Thật sự là vậy, ngày đó Chu Mậu từng xem qua thi thể, nhất thời ông ta đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, “Các cậu nhìn thấy cậu ấy hả?”

“Thật sự là hắn, vậy thì không đúng rồi” Tạ Linh Nhai nhìn về phía Lưu tiên sinh nói, “Thi đạo trưởng tra xét tòa nhà và phong thủy của nơi này, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì, bao gồm cả bát tự của La Tiểu Quân. Mới nãy tôi cũng nhìn thấy La Tiểu Quân, hồn phách hắn vô cùng suy yếu, hơn nữa thần trí còn dừng lại ngay khoảnh khắc mình qua đời, không thể rời khỏi quanh đây, không thể có bản lĩnh hại người ta bị bệnh”

Chu Mậu vốn bởi vì hoàn cảnh làm việc mà có chút mê tín, nghe thấy Tạ Linh Nhai nói đúng đặc điểm của La Tiểu Quân, lại nói là gặp được hắn ta, chân cũng như nhũn ra, “Chúng ta có thể đi lên rồi nói hay không?”

Lưu tiên sinh thì lại mang vẻ mặt vừa mờ mịt vừa ngạc nhiên, “Không, không thể nào! Vậy chúng tôi…”

Chu Mậu cũng bị nhắc nhở, “Đúng vậy, thế chuyện của trưởng quặng Bạch là thế nào?”

Tạ Linh Nhai “Trưởng quặng Bạch?”

Lưu tiên sinh nhất thời có chút lúng túng, “Ây…”

Trước đây Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền có chút ngầm hiểu, cảm thấy công ty Dực Thủy có chút chỗ che giấu, có điều khi đó chỉ cho là xoắn xuýt nội bộ, mà họ thì lại không quản việc con người.

Sau khi đến, Tạ Linh Nhai nghe Chu Mậu nói tới chuyện phát sinh dưới mỏ, lại cảm thấy nói là chuyện quỷ cũng không đúng.

Theo lời bọn họ nói, hồn ma La Tiểu Quân có thể tìm đến tận văn phòng, làm người ta bệnh nặng, thì sao ở dưới mỏ lại dễ nói chuyện như vậy, quấy rầy người ta bị nói hai câu liền không náo loạn nữa, không một ai gặp chuyện.

Đợi nhìn thấy La Tiểu Quân rồi, Tạ Linh Nhai liền xác định, La Tiểu Quân quả nhiên không phải ác quỷ. Thậm chí y cảm thấy những chuyện lúc trước, có phải là giống như Chu Mậu nhìn thấy ánh đèn phản xạ hay không, đại khái thuộc kiểu hiện tượng tự nhiên, các công nhân tự mình tưởng tượng quá nhiều, chụp mũ lên đầu La Tiểu Quân.

Ra khỏi mỏ quặng rồi, Lưu tiên sinh gọi điện thoại, sau đó nói “Hai vị, chuyện này có điều kỳ lạ!”

Tạ Linh Nhai “Đang chờ ngài nói rõ một chút nè”

“…” Lưu tiên sinh có hơi lúng túng, sau đó kể lại từ đầu tới đuôi các chi tiết nhỏ mà hồi trước kể qua loa.

Kỳ thực chức vị của hắn ở đây, chính là thư ký của trưởng quặng Bạch mỏ quặng Liễu Hà, vị trưởng quặng Bạch này là một người vô thần, kiên quyết không tin phong kiến mê tín. Sau khi mới nhậm chức ở mỏ Liễu Hà, vung bút lớn phê duyệt xây một tòa nhà lớn.

Lúc đó đã có người khuyên hắn mời người ta xem phong thủy, hắn không để ý lắm, khi đó liền truyền khắp toàn bộ quặng mỏ, nhưng mọi người cũng không quá để ý. Thế nhưng sau đó La Tiểu Quân gặp chuyện, liền có người đồn đãi bởi vì vấn đề phong thủy.

Trưởng quặng Bạch không tin tà, mặc dù vì chuyện này mà áp lực của hắn rất lớn, nhưng vẫn không tin.

Trưởng quặng Bạch còn tự mình xuống mỏ kiểm tra vấn đề, cuối cùng cho rằng hoàn toàn chỉ là bất ngờ, dưới giếng ẩm ướt trượt chân, tuy rằng La Tiểu Quân không có thao tác trái quy tắc, thế nhưng loại công việc này rất nhiều nguy hiểm, rất khó phòng ngừa việc ngoài ý muốn.

Vì vậy trưởng quặng Bạch chỉ yêu cầu mọi người tăng mạnh công tác an toàn, gắng giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất.

Kế tiếp chính là dưới mỏ xuất hiện một ít sự kiện linh dị, trưởng quặng Bạch cũng khịt mũi coi thường, cho rằng là tác dụng tâm lý, mọi người tự mình dọa mình, hoàn toàn có thể giải thích từ góc độ khoa học.

Đương nhiên, lúc này tin tức liên quan tới việc hắn ta phá hoại phong thủy mỏ quặng Liễu Hà, cũng đã truyền khắp toàn bộ mỏ quặng, tất cả mọi người nghị luận sôi nổi, phần lớn đều cảm thấy khá ảo.

Việc này phát sinh, tâm trạng trưởng quặng Bạch cũng không tốt, nhưng vẫn cứ kiên trì tam quan của mình. Mãi đến một hôm tăng ca, tòa nhà văn phòng bị cúp điện, hắn cực kỳ cần cù chăm chỉ thắp nến làm việc, chính là lúc này gặp được hồn ma La Tiểu Quân, nói mình rất thảm, yêu cầu hắn ta mời người tới làm đạo trường ba ngày.

Trưởng quặng Bạch bị bệnh một hồi, trên đời không có tường nào không lọt gió, tin tức này cũng truyền ra ngoài.

Lúc này trưởng quặng Bạch không dám không tin, nhưng lại có chút bướng bỉnh, không chịu tìm bên mỏ quặng liên hệ đuổi quỷ sư, ngược lại nghe một thân thích của mình nhắc tới việc tham gia pháp hội Bão Dương quan, hắn tin tưởng thân thích của mình, vì vậy mới nhờ người đi mời đạo sĩ Bão Dương quan.

Tuy rằng trong mỏ Liễu Hà lời đồn bay đầy trời, nhưng lúc mời đạo sĩ, thư ký Lưu vẫn sửa lại một chút chi tiết nhỏ, đặc biệt là chuyện của trưởng quặng Bạch.

Nói tới chỗ này, Tạ Linh Nhai mới hiểu được tại sao mỏ quặng Liễu Hà lại không tìm thầy phong thủy xem mà đã xây nhà. Hơn nữa y ít nhiều có thể hiểu được suy nghĩ của trưởng quặng Bạch kia, nhưng nếu vậy, thì sao trưởng quặng Bạch lại gặp phải La Tiểu Quân? Nguyên nhân sâu xa của chuyện này thật ra là do trưởng quặng Bạch chăng?

“Chúng tôi có thể gặp trưởng quặng Bạch không?” Tạ Linh Nhai hỏi.

“Được, được, mới nãy trưởng quặng Bạch cũng nói muốn gặp gỡ hai vị” Thư ký Lưu vội nói.



Trưởng quặng Bạch mới từ bệnh viện trở về, đang ở nhà, lúc thư ký Lưu dắt họ tới khu nhà ở, trưởng quặng Bạch còn đang gọi điện thoại với người ta bàn chuyện làm ăn, chỉ áy náy gật đầu chào hỏi họ.

Chờ sau khi trưởng quặng Bạch gọi điện thoại xong, hai người Tạ Linh Nhai mới bắt tay chào hỏi hắn ta.

“Tạ lão sư, Thi đạo trưởng, ” vẻ mặt trưởng quặng Bạch có chút sốt ruột, “Tôi nghe nói, phong thuỷ tòa nhà chúng tôi không có vấn đề, La Tiểu Quân cũng không có oan hồn bất tán? Nhưng mà, rõ ràng tôi nhìn thấy cậu ta ở văn phòng!”

Hắn cũng không cảm thấy hai người này cần phải lừa hắn, rất không cần thiết, đặc biệt là nếu muốn kiếm tiền thì càng không như vậy.

Hiện giờ chính Tạ Linh Nhai cũng không rõ lắm, y nói “Ngài có thể nói tường tận tình hình ngày đó một chút không?”

Trưởng quặng Bạch không khỏi sờ sờ trái tim mình, nói tới chuyện phát sinh ngày đó.

Buổi tối hôm đó, trưởng quặng Bạch tăng ca đến chín giờ, bỗng nhiên bị cúp điện, hắn muốn làm xong chút công việc cuối cùng, vì vậy thắp cây nến.

Nhưng không bao lâu, ánh nến kia đột nhiên thu nhỏ, biến thành màu xanh lục. Trưởng quặng Bạch vừa sợ vừa kinh ngạc, muốn đứng lên nhìn.

Lúc này, sau khi ánh nến biến thành màu xanh lục lại trở nên càng lúc càng lớn, hệt như pháo hoa, chiếu lên cả phòng thành màu xanh lục.

Ngay sau đó, góc tường bỗng nhiên bốc lên một bóng đen, bái bái với ánh nến. Nó vừa cúi đầu, trưởng quặng Bạch liền cảm thấy trái tim mình như nhói lên một cái, mà ánh nến cũng tối tăm đi một chút. Nó càng bái, trưởng quặng Bạch càng đau, ánh nến cũng càng ảm đạm.

Đến cuối cùng lúc ánh nến chỉ còn lớn như hạt đậu, trưởng quặng Bạch đã hai mắt trắng dã.

Lúc này cái bóng kia mới tự xưng là La Tiểu Quân, bảo trưởng quặng Bạch tìm người tới làm đạo trường tròn ba ngày, nếu không, lần sau nó dập đầu đến cùng, ánh nến tắt, trưởng quặng Bạch cũng là người chết như đèn tắt. Không những như vậy, còn muốn đến gia đình hắn, tiếp tục bái người nhà hắn.

Trưởng quặng Bạch mất đi ý thức, lúc tỉnh lại đã là ở bệnh viện, hắn vốn tưởng rằng mình gặp một cơn ác mộng chân thực, nhưng vừa kiểm tra trên người, ngực rõ ràng có vết bầm, trước đó cơ thể hắn rất tốt, hoàn toàn không có điềm báo bệnh tim, đây không phải là bị quỷ bái ra chứ?

Đây là chiêu gì Tạ Linh Nhai không rõ lắm, thế nhưng y biết một chuyện khác, “Cho nên ngài cũng không hề thấy mặt hồn ma kia, không thể hoàn toàn xác định nó chính là La Tiểu Quân?”

Trưởng quặng Bạch ngẩn ngơ, “Tôi, tôi không thấy, chỉ có một bóng đen, nhưng nó nói nó chính là La Tiểu Quân…”

Hắn nói nói liền im tiếng, yên lặng một chốc mới khó hiểu hỏi, “Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lẽ nào tôi thật sự nằm mơ, sau đó có người nhân cơ hội làm ra vết bầm trên người tôi? Nhưng làm sao nó có thể biết được tôi nằm mơ như vậy?”

Đương nhiên, còn có một khả năng khác, đó chính là trong phòng làm việc của hắn còn có âʍ ѵậŧ khác, không biết tại sao lại quấn lấy trưởng quặng Bạch, lại giả mạo La Tiểu Quân.

Tạ Linh Nhai nhìn nhìn Thi Trường Huyền, nói rằng “Tối hôm nay, mượn chìa khóa văn phòng ngài dùng một chút nhé”

Từ lúc xảy ra chuyện, trưởng quặng Bạch rốt cuộc không đến văn phòng kia nữa, hắn lạnh người một chút nói “Được, hai vị cẩn thận đó!”

_

Trước khi rời khỏi nhà trưởng quặng Bạch, Tạ Linh Nhai cho hắn ta một lá bùa linh tổ hộ thân, để hắn ta đeo bên người. Thư ký Lưu thì lại chiêu đãi họ nghỉ ngơi, ăn cơm.

Thừa dịp thư ký Lưu không ở đó, Tạ Linh Nhai hỏi Thi Trường Huyền “Anh biết đó là vật gì không?”

“Chưa từng gặp” Thi Trường Huyền dứt lời lại nói, “Thế nhưng bóng đen…”

Tạ Linh Nhai cũng gật gật đầu, nếu như là bóng đen, không đỏ không xanh, hẳn là cũng không hung ác tới đâu. Lúc đó nghe trưởng quặng Bạch nói xong, trong lòng y liền nghĩ, nếu là quỷ thì cũng không khó đối phó, chỉ không xác định có phải thứ khác hay không thôi.

Đến buổi tối, hai người vào tòa nhà văn phòng, phòng làm việc của trưởng quặng Bạch.

Giờ này xung quanh cũng không có đèn đuốc gì, chỉ có khu nhà ở xa xa vẫn có ánh sáng lấm tấm như đốm sao.

Tạ Linh Nhai giấu kiếm gỗ đào và bùa chú đi, móc ra một lượng lớn tiền giấy, lấy cái thau làm vệ sinh ra, châm lửa tiền giấy, “La Tiểu Quân, La Tiểu Quân? Anh có ở đây hay không”

Tạ Linh Nhai không ngừng gọi tên La Tiểu Quân, La Tiểu Quân chân chính đương nhiên là không nghe thấy, nhưng thứ mà họ muốn tìm nghe thấy là được.

Tạ Linh Nhai hô nửa ngày, cũng không có ai đáp lại, y hơi suy nghĩ, thay đổi lời giải thích.

“La Tiểu Quân, chúng tôi tới đốt tiền cho anh, thương lượng với anh một chuyện, đại sư mà trưởng quặng Bạch mời trong thời gian ngắn không đến được, đạo trường phải làm muộn chút, số tiền này anh cầm dùng trước, coi như tiền lời, được chứ?”

Lúc này, trong phòng bỗng nhiên âm phong từng trận, nhiệt độ trong tích tắc hạ xuống vài độ.

Thi Trường Huyền kinh nghiệm lâu năm không cần phải nói, Tạ Linh Nhai cũng coi như có chút kinh nghiệm, cho nên cũng không có sợ bóng sợ gió, mà là nhìn quét xung quanh.

Giống lời trưởng quặng Bạch nói, ở góc tường lộ ra một hồn ma, hoàn toàn không có khuôn mặt, đen sì sì, chỉ có hình người, nó nhỏ giọng hô “Không được! Không được! Không được! Chậm một ngày, thì phải làm đạo trường bảy ngày bảy đêm!”

… Ra rồi.

Tạ Linh Nhai nhìn nó kỳ quái, “La Tiểu Quân?”

Bóng đen to lên, gần như chiếm cả mặt tường, dùng giọng điệu quỷ dị hù người buồn bã nói “Là tôi, tôi chết thật thảm…”

Thi Trường Huyền không chờ nó nói xong, mặt không thay đổi vứt ra một lá bùa dán vào trên người nó, bóng đen lập tức thu nhỏ về độ lớn vốn có, lăn xuống đất.

Tạ Linh Nhai cũng cầm Tam Bảo kiếm từ trong tủ bên cạnh ra, xông lên nhắm ngay nó đánh một trận, “Ông nội mày! Mày còn dám gạt tao, tao cho mày gạt này! La Tiểu Quân? Mày lặp lại lần nữa xem mày là La Tiểu Quân hả?”

Thi Trường Huyền “…”

“A! A a a!” Kiếm gỗ đào đánh ở trên người, đánh cho thân hình nó càng ngày càng ảm đạm, đánh cho khí đen trên người con quỷ cũng mất tăm, lộ ra một nam quỷ trung niên, liên tục kêu thảm thiết, “Tôi không dám, tôi không dám!”

Tạ Linh Nhai đánh mệt, ngồi dưới đất, tay chống kiếm nói “Nói, con mẹ nó đến tột cùng thì mày là gì, mày với trưởng quặng Bạch có thù oán hả?”

Nam quỷ trung niên do dự một chút, mới run giọng nói “Không, không thù oán”

Tạ Linh Nhai nhìn nó, “Mày không phải La Tiểu Quân, cũng không oán không thù, lại tới dọa người, kêu người ta làm đạo trường ba ngày, mày…”

Tạ Linh Nhai đột nhiên hiểu ra, “Giỏi nha, mày cái đồ không biết xấu hổ, mày đến lừa gạt hả!”

Cô hồn dã quỷ rất nhiều, không phải mỗi ma quỷ đều nhận được cung phụng, quỷ khi còn sống vốn là người, tự nhiên sẽ sinh ra một ít chuyện ly kỳ cổ quái, chẳng hạn như lừa lọc.

Chuyện như vậy Tạ Linh Nhai cũng chỉ từng nghe cậu y nói qua, có loại ma quỷ giả mạo danh nhân, để người ta cung phụng mình, quá quắc hơn nữa là còn có ma quỷ giả mạo tổ tiên người khác yêu cầu ăn mặc. Người đơn thuần vừa nghe con quỷ đó nói mình là Lý Bạch, Đỗ Phủ, còn không lập tức ngưỡng mộ dâng đồ ăn lên sao.

Có điều loại quỷ này thường không có bản lãnh gì, năng lực quỷ cũng chia lớn nhỏ, chúng nó đều không uy hϊếp được tính mạng con người, chỉ có thể dựa vào việc dọa dẫm, lừa gạt, để cho mình ăn no nê.

Hơn nữa chuyện cậu y nói đã là hồi xưa, bây giờ người ta không tin đến thế, cũng không lừa gạt nổi, người ta chả thèm để ý đâu.

Tựa như độc cước ngũ thông, trước đây lúc tín đồ của nó còn nhiều thì tuyệt đối không dễ đối phó như vậy, bây giờ người biết nó đều mất rồi, thật vất vả được người ta nhặt về mà không cho ăn thì cũng không dám trực tiếp gϊếŧ chết, chỉ dọa dẫm một phen.

Không ngờ lần này Tạ Linh Nhai chính mắt thấy được một con quỷ lợi hại, biết hại mạng người, hơn nữa cũng phô trương lớn hơn một chút, không phải kêu cung phụng một ít đồ ăn, mà là trực tiếp kêu làm đạo trường luôn! Coi cái dã tâm của người ta này!

Nam quỷ trung niên vừa nghe thân phận lừa đảo của mình bị lật tẩy, nhất thời xấu hổ không chịu nổi che mặt, “Đại sư! Tôi không có con cái, là cô hồn dã quỷ, không có cúng tế, cũng đánh không lại quỷ khác, một chút quần áo đồ ăn cũng không giành được, đã đói bụng mười mấy năm rồi!”

Quỷ có cúng tế một năm cũng chỉ ăn được mấy bữa, quỷ không có cúng tế thì càng thảm hại hơn, lăn lộn giành ăn, còn chưa chắc chắn giành lại mấy con quỷ khác. Như tên này lăn lộn kém, mười mấy năm cũng chưa được ăn cơm.

Nguyên nhân chính là vậy, nó mới thừa dịp mỏ quặng Liễu Hà lòng người bàng hoàng, giả mạo La Tiểu Quân đe dọa trưởng quặng Bạch, thấy trưởng quặng Bạch tin tưởng không nghi ngờ, lại giở công phu sư tử ngoạm, bảo trưởng quặng Bạch tìm người tới làm đạo trường.

Là một cô hồn dã quỷ năng lực không ra sao, nam quỷ trung niên này hù người cũng phải mạo danh, mượn sợ hãi trong nội tâm người ta, người càng sợ, quỷ mới càng kiêu ngạo hung hăng.

Trưởng quặng Bạch cũng có chút ám ảnh với La Tiểu Quân, nó vừa nói mình là La Tiểu Quân, trưởng quặng Bạch tức khắc tin ngay, hơn nữa lại còn tự mình tưởng tượng ra rất nhiều.

“Sao tao cảm thấy có chút lỗ hổng, đói bụng mười mấy năm? Ý của mày là, đây là lần đầu mày làm chuyện như vậy sao?” Tạ Linh Nhai ép hỏi, “Nói như vậy, trước đây mày chưa từng dùng chiêu bái đèn hại mạng người ư?”

Tạ Linh Nhai vừa nói, nam quỷ trung niên kia liền gào khóc.

“… Ôi má?” Tạ Linh Nhai giật mình, quay đầu nhìn Thi Trường Huyền, “Tôi hung ác lắm sao?”

Quỷ cũng bị y dọa khóc kìa.

Thi Trường Huyền “…”

Nam quỷ trung niên khóc đến độ gần như co quắp, “Đại sư à, tôi khổ lắm! Tôi không có gạt ngài, tôi thật sự là lần đầu tiên hại người, còn chưa toại nữa!”

“Tôi đói mười mấy năm, tết trung nguyên năm ngoái thật vất vả cướp được một bát cơm, lúc đó có một lão quỷ đến nói với tôi, nếu tôi đưa cơm cho lão, lão sẽ dạy tôi một chiêu quỷ bái đèn, tôi càng bái người ta càng đau, bái đến đèn tắt liền chết”

“Tôi nào dám hại người, tôi chỉ muốn học để dọa dọa người, cho nên mới đổi với lão. Sau đó tôi nỗ lực học tập, học tròn một năm, tết trung nguyên năm nay cũng không đi ra ngoài giành ăn, rốt cuộc tôi cũng có thể lừa được đồ ăn rồi!”

“Nhưng mà, nhưng mà tôi dùng rồi mới phát hiện, con quỷ già lừa đảo đó mẹ nó là quỷ triều Thanh, quỷ bái đèn chỉ bái tắt được ánh nến, bái không tắt nổi đèn chân không oa oa oa oa oa oa —— “

Tạ Linh Nhai & Thi Trường Huyền “……”

Nam quỷ trung niên khóc càng ngày càng tan nát cõi lòng, “Con quỷ già thiếu đạo đức đó, gạt cơm của tôi, thời đại này nhà ai còn thắp nến mà sống, còn hiếm hơn là người tin quỷ nữa đó! Tôi tìm tới tìm lui, tìm tới tìm lui, không dễ gì mới gặp được mỏ Liễu Hà vừa mới có người chết, lại bị cúp điện!”

Tạ Linh Nhai & Thi Trường Huyền “………”