.............. Hồi sau Tạ Linh Nhai mới biết, người nói năng lỗ mãng với tổ sư gia ở cửa Bão Dương quan ấy tên Trần Mặc. Tính tình trái ngược với cái tên, không hề trầm mặc, người lại cực kỳ thích phát biểu ý kiến.
Trần Mặc làm việc ở một văn phòng gần đây, là một nhân viên công sở, chuyện bùa chú Bão Dương quan linh nghiệm, mấy ngày trước liền truyền tới công ty họ. Lúc ấy hắn nói vài lời suy đoán, liên quan tới việc đạo quan làm được việc này như thế nào.
Ngày hôm nay, Trần Mặc đi cùng với bạn tự mình sang xem, nhưng đáng tiếc, bọn họ vừa không tìm được muỗi, cũng không phá giải được phương pháp không có muỗi của Bão Dương quan.
Trần Mặc không vui, liền nói xằng ở cửa. Dù sao thì từ trước đến giờ hắn đều không tin quỷ thần.
Trần Mặc nghe Tạ Linh Nhai nói như vậy xong, cảm thấy Tạ Linh Nhai biết rõ ràng thế, có thể là tín đồ nơi này. Nghe nói chỉ xoắn xuýt vấn đề chất liệu, Trần Mặc không phản đối, cũng lười nói thêm.
Đương nhiên, Tạ Linh Nhai cũng không có tâm trạng tán gẫu, trực tiếp về trong quan.
Hai ngày sau, Trần Mặc liền thảm.
Xe điện đang lái êm đẹp, cố tình lại ngã về phía người hắn.
Lúc băng qua đường không biết là ai đẩy hắn một cái, suýt nữa bị ô tô chạy như bay qua đυ.ng vào, đồng nghiệp lại nói căn bản không có ai đẩy.
Ngay cả đi ngang qua đường cũng bị chậu hoa rơi xuống đập trúng.
Trần Mặc chịu các loại thương tích nhỏ vô cùng phiền muộn, nói về chuyện này trong công ty.
Người bạn đi cùng hắn hỏi hắn “Trần Mặc à, hình như là từ khi mày trở về từ Bão Dương quan, liền bắt đầu xui xẻo nhỉ…”
Trần Mặc cứng lại, cả giận “Không thể!”
“Thế nhưng hai ngày nay mày cũng quá xui rồi ha? Hơn nữa chỗ mày xảy ra chuyện, hình như đều ở bên cạnh Bão Dương quan.”
Mỗi ngày Trần Mặc đi làm, ăn cơm đều phải đi ngang qua Bão Dương quan mấy lần, vừa nghe thấy lời ấy, cả người hắn cứng đờ, nhớ ra địa điểm quả thực đều rất gần Bão Dương quan.
Nhất thời tất cả mọi người có chút lạnh lẽo, khuyên nhủ “Hay là cậu đến đạo quan bái lạy, nói lời xin lỗi đi!”
“Tại, tại sao chứ, với lại, tôi mắng ngoài cửa mà.” Trần Mặc nói.
Tất cả mọi người không nói gì, kỳ thực nghe hắn nói mắng ở cửa, liền biết trong lòng hắn cũng có chút bồn chồn.
Chỉ có bạn Trần Mặc vỗ vỗ hắn, nhỏ giọng nói “Trước đây tao cũng đã từng nghe nói có người nói mấy lời bất kính ở trong miếu, ra đường liền bị xe đυ.ng đó.”
Trần Mặc không nói tiếng nào.
Đến giờ tan việc giữa trưa, Trần Mặc chuẩn bị đi ăn cơm, bởi vì hai ngày này có chuyện, đồng nghiệp đều không dám cùng đi với hắn, sợ bị liên lụy.
Trần Mặc vừa phiền vừa bực, vừa có chút hoài nghi, sao lại trùng hợp như thế, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự đi thắp hương, thì có vẻ rất mất mặt trước mặt các đồng nghiệp, hơn nữa, nói không chừng thật sự chỉ là khá xui xẻo thôi thì sao?
Trần Mặc nghĩ, đơn giản lùi lại mà cầu việc khác, đi vòng đường.
Kết quả hắn vừa mới xoay người, một chiếc xe gắn máy lái qua, người trên xe giựt mất điện thoại di động của hắn.
“Mẹ nó! Này!” Trần Mặc tức đến nổ phổi đuổi theo, nói năng lộn xộn nhờ người trước mặt giúp hắn ngăn cản.
Nhưng mà ai sẽ giúp hắn cản xe đang chạy chứ, xe gắn máy một phát chạy xa, Trần Mặc cũng thở hồng hộc khom lưng, quyết định đi báo cảnh sát xin video theo dõi, thật quá đáng ghét, ban ngày ban mặt cướp bóc trong nội thành!
Trần Mặc bật người dậy, mới vừa đi một bước, liền cảm thấy dưới chân lệch đi, một phát ngã sấp mặt, máu mũi chảy dài.
Trần Mặc: “…”
Người qua đường dồn dập né khỏi cái thằng xui xẻo này, chả thèm liếc mắt một cái, cứ hệt như nhân cách người thành phố Nữu Dương ngày hôm nay lạnh lùng đến lạ thường.
A không, có một người tốt bụng xuất hiện.
Một người trẻ tuổi ngồi chồm hổm xuống, đưa cho hắn ta tờ khăn giấy nói: “Anh không sao chứ?”
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn lên, là người ngày đó nghe hắn nói Vương Linh Quan vô dụng, còn trả lời một câu, nhất thời có chút lúng túng, mặt phát sốt, “Cảm ơn, không, không có chuyện gì…”
Trần Mặc vốn kỳ vọng cậu ta không nhận ra mình, nhưng đáng tiếc, kế tiếp cậu ta liền nói: “Tôi thấy anh vẫn nên đi thắp hương cho tổ sư gia đi.”
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn Tạ Linh Nhai, biểu tình vô cùng cứng đờ.
Tạ Linh Nhai nhàn nhạt cúi đầu, nhìn Trần Mặc không chỉ chảy máu mũi không ngừng, nhuộm đỏ cả khăn giấy, trên đùi cũng trầy da một khoảng lớn, máu thấm qua cả quần.
Tổ sư gia trấn yêu phục ma, nếu ông ấy tức giận, không quản đến, thì đám cô hồn dã quỷ kia còn không chuyên bắt nạt một mình Trần Mặc sao, đẩy một phát ngáng chân một phát, vận thế cũng rớt xuống theo, chỉ có thể hình thành vòng tuần hoàn ác tính.
Đây còn chỉ là mặt ngoài, Vương Linh Quan còn quản việc duy trì trật tự nhân gian, nói không chừng đã lén lút ghim một khoản nợ rồi.
Tạ Linh Nhai xắn quần tây Trần Mặc lên, niệm một câu chú: “Thanh huyết mạc xuất, trọc huyết mạc dương. Lương dược bách khỏa, bất như thục thóa.” Lại kêu Trần Mặc phun nước bọt một cái.
Trần Mặc theo bản năng làm theo, một ngụm nước bọt phun ra ngoài, liền thấy máu mũi hết chảy, máu trên đùi cũng dừng lại.
“!!” Trần Mặc hoảng sợ nhìn Tạ Linh Nhai, đầu óc như bị nổ tung sắp chết máy, nửa ngày mới trống rỗng nói, “Thần, thần tiên chữa bệnh… lẽ nào ngài chính là Vương Linh Quan?!”
“Anh tưởng tượng phong phú quá rồi đó?” Tạ Linh Nhai liếc hắn một cái, “Sao người không tin đạo lại còn khoa trương hơn người theo đạo vậy, nếu tôi là tổ sư gia, lúc này sẽ không để ý tới anh đâu.”
Trần Mặc: “…”
Tạ Linh Nhai: “Đứng lên, dẫn anh đi rửa vết thương một chút.”
Trần Mặc được y đỡ dậy, vẫn có chút tinh thần hoảng hốt. Người này, không phải thần tiên thì cũng nên là bán tiên nhỉ?!
Tạ Linh Nhai thì lại nghĩ thầm trong lòng, hiệu quả của chú này tốt thì tốt, nhưng học không tinh vẫn có hơi phiền toái.
Vừa nãy thứ Tạ Linh Nhai niệm chính là chú cầm máu, cũng là trong chúc do khoa*.
*Chúc do khoa: một trong 13 phân khoa y học cổ đại, chúc do khoa là bí kíp phù chú của họ Hiên Viên nhằm trị mọi chứng bệnh của nam nữ. Những năm 70, 80, một ít người già còn khoẻ mạnh, là truyền nhân của chúc do khoa, hoặc là dưới cơ duyên học được chú này, nghiên cứu tương đối sâu, đừng nói không cần đọc ra thần chú, nhìn cũng không cần nhìn đã biết là ai tìm tới, cũng không cần bệnh nhân phun nước bọt.
Theo chú thích của cậu y trong bút ký Bão Dương quan, trước đây ông ấy từng gặp một người đàn ông trưởng thành, từ cầu thang cực cao té xuống, không ngừng chảy máu, người trong thôn vội vàng đi tìm một ông cụ biết chú cầm máu, nói xxx trong thôn bị thương không cầm được máu.
Ông cụ chỉ hỏi rõ là ai, xong nói một câu hết chảy máu rồi, đợi người báo tin trở về, người đàn ông kia đã không còn tiếp tục chảy máu, lúc này lại đưa đến bệnh viện băng bó.
…
Vết thương của Trần Mặc được thoa thuốc băng kỹ, tâm tình vẫn chưa bình ổn, vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn thần tiên để nhìn Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai mới vừa làm xong nghi thức khai quang tượng thần Linh Quan, mới ra ngoài mua nước tương thôi, liền gặp Trần Mặc. Sau khi y dắt Trần Mặc về, còn tranh thủ đi mua cho xong nước tương.
“Được rồi, tới dâng hương đi.” Tạ Linh Nhai dẫn Trần Mặc đến điện thờ phụ.
Đầu tiên Trần Mặc nhìn thấy cặp liễn đối ở hai bên cửa điện: Ba mắt nhìn khắp chuyện thiên hạ, một roi đánh thức người thế gian.
Sau khi đi vào, chỉ thấy bởi vì mới vừa xong xuôi nghi thức, đồ cúng trong điện Linh Quan đều là mới mẻ tươi ngon, hương nến cũng còn chưa cháy xong. Dưới ánh nến, tượng đồng Vương Linh Quan càng lộ vẻ thần thánh uy nghiêm.
Đặc biệt là ngón tay giữa dựng đứng lên, cứ như là khiển trách Trần Mặc.
—— Lần này Trần Mặc nhìn Vương Linh Quan, tâm tình có sự khác biệt lớn, tuy là trước đây thật ra hắn cũng chưa từng đi vào điện thờ phụ, chỉ nhìn thấy mấy cái tượng đất khác thôi. Còn lần này nhìn tượng Linh Quan đồng đúc, hận không thể lập tức biểu thị tôn kính, chỉ tiếc hắn không hiểu nghi thức, chỉ có thể cầu viện nhìn Tạ Linh Nhai. Ở trong lòng hắn, Tạ Linh Nhai nghiễm nhiên là một vị bán tiên thông hiểu Vương Linh Quan.
Tạ Linh Nhai dạy hắn thắp hương thế nào, không được thổi tắt, phải quạt tắt, sau đó hương không quá tấc vân vân.
Trần Mặc nhanh chóng thắp hương, nghiêm túc nói lời xin lỗi trước tượng thần, cũng thành tâm thành ý biểu thị sau này nhất định làm tín đồ trung thành của tổ sư gia, niệm 3 phút, mới nơm nớp lo sợ cắm hương vào.
Nhưng mà hắn vừa cắm hương xuống, hương liền gãy mất.
Vẻ mặt Trần Mặc sợ hãi, sắp bật khóc, “Đại, đại sư, có phải là tổ sư gia không chịu tha thứ tôi không?”
“Chờ đã, ” Tạ Linh Nhai rút hương ra, suy tư, “Anh đứng ở nơi này trước đi.”
Trần Mặc cực muốn theo sau Tạ Linh Nhai, hiện tại hắn ta rất kinh hoảng.
Tạ Linh Nhai đi ra ngoài dẫn theo một bà cụ lại đây, Trần Mặc chỉ thấy bà cụ vô cùng thành kính dâng hương cho Vương Linh Quan, cầu khẩn một phút, mới rời khỏi. Mà hương của bà ấy, cắm ở trong lư hương êm đẹp, không hề có một chút dấu hiệu gãy ngang.
Trần Mặc vô cùng đáng thương nhìn mấy nén hương bị gãy ngang sau đó bị vứt ra của mình.
“Được rồi, mời.” Lúc này Tạ Linh Nhai mới đưa tay với Trần Mặc.
Trần Mặc dựa theo các bước vừa nãy, châm ba nén hương, lần này nói xin lỗi năm phút đồng hồ, mới cắm hương vào. Lúc này, ba nén hương yên ổn, không hề bị gãy.
Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, trong mắt chứa lệ nóng nhìn tổ sư gia.
“Đại sư… tôi có thể hỏi một chút không, tại sao lần thứ nhất tổ sư gia không chịu nhận?” Trần Mặc cẩn thận nói.
Cái chuyện gãy hương ấy mà, lần đầu tiên Tạ Linh Nhai cũng có chút sợ hãi, gãy nhiều thì thành quen, còn có thể đoán ra là có ý gì.
“Không có gì, ” Tạ Linh Nhai thờ ơ nói, “Lần đầu tiên nhận hương khói sau khi tượng thần mới khai quang của tổ sư gia, ông ấy cũng không phải hẹp hòi không tha thứ cho anh, phỏng chừng chỉ là còn có chút khó chịu, không thích cho anh thắp nén hương đầu tiên. Nên phải nhờ tín đồ khác thắp nén đầu.”
“…” Trần Mặc nói không ra lời, tâm tình vô cùng phức tạp.
…
Trần Mặc đem năm trăm tiền mặt mang theo trên người thả hết vào hòm công đức, lại ghi danh trở thành tín đồ, chủ yếu là để lại số điện thoại di động, như vậy thì sau này trong quan có hoạt động gì, sẽ sớm thông báo qua tin nhắn.
“Ngày kia là mười lăm âm lịch, ngày sinh tổ sư gia, nếu anh rảnh cũng lại đây thắp hương đi.” Tạ Linh Nhai thuận miệng nói.
Bởi vì không có tiền, cho nên Tạ Linh Nhai không dám làm lớn, chỉ chúc mừng nội bộ cho tổ sư gia một chút. Có vài đạo quan sẽ tiện thể làm một pháp sự kiểu cầu phúc, như vậy thì có thể lấy tiền của tín đồ, nhưng tín đồ của Bão Dương quan vốn dĩ cũng không nhiều, vẫn thôi vậy.
Trần Mặc nghe, lại vô cùng thận trọng.
Chờ hắn trở về công ty, có đồng nghiệp thấy hắn bị thương, đều dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, trong lòng thì lại càng thấy Bão Dương quan thần kỳ.
Không nhất định là họ sẽ sinh ra tín ngưỡng, nhưng nhất định sẽ nhớ là mình phải mang lòng kính nể, miễn cho xui xẻo giống như Trần Mặc. Có thể thấy được, thần nơi này, không chỉ linh, hơn nữa tính khí còn không tốt!
Một đồng nghiệp nói với Trần Mặc: “Cậu bị thương có nặng không? Cuối tuần phải đi tham gia đám cưới tiểu Lưu đó.”
“Không đi được.” Trần Mặc nghiêm túc nói, “Thứ sáu là sinh nhật Vương Linh Quan, tôi phải đến Bão Dương quan dâng hương.”
Mọi người: “…”
Thòi gian một bữa cơm thôi, Trần Mặc xảy ra chuyện gì? Sao hệt như bị ai nhập vậy?
Mặc dù mọi người đều khuyên Trần Mặc đến Bão Dương quan xin lỗi, nhưng Trần Mặc vẫn luôn kỳ quái, hiện giờ lại chuyển biến quá nhanh.
Trần Mặc lòng còn sợ hãi đem chuyện mình bị thương ở cửa Bão Dương quan, sau đó bán tiên trong quan cứu hắn, hắn đi dâng hương hương còn gãy một lần, nói ra hết đầu đuôi.
Các đồng nghiệp của Trần Mặc nhất thời kinh ngạc, lần này có thể coi là phục Bão Dương quan rồi, mặc dù không tận mắt nhìn thấy việc cầm máu mà Trần Mặc nói, cũng không bàn luận là thật hay là tác dụng tâm lý, thế nhưng cảnh ngộ của Trần Mặc hai ngày nay mọi người đều xem ở trong mắt.
Đợi đến khi tiếp theo Trần Mặc quả thật không còn đen đủi nữa, nội tâm nhóm đồng nghiệp của hắn càng dậy sóng lớn, dồn dập hẹn nhau lúc rảnh rỗi cũng đến Bão Dương quan thắp hương. Họ làm việc ngay cạnh Bão Dương quan, bái cho an lòng cũng tốt.
Kế tiếp chuyện này nhanh chóng truyền khắp những công ty văn phòng khác, còn bị phóng đại lên, lưu truyền đến mức vô cùng kỳ diệu.
Cũng bởi vì ở gần nhau, mọi người đã sớm nghe nói về Bão Dương quan, thậm chí còn từng tự mình tới đó, biết bùa hỗn tạp ở chỗ đó rất lợi hại. Bây giờ còn nghe nói về việc mà người nào đó gặp phải, thế nên các nhóm dăm ba người cùng đến dâng hương tự nhiên là càng đông.
_
Ngoại trừ bùa đuổi muỗi, Bão Dương quan còn dần dần truyền ra những sự kiện thần dị tương tự như Trần Mặc, mọi người cũng bắt đầu để ý đến những phương diện khác, hậu quả chính là người dâng hương cầu khẩn, xin bùa trấn trạch hoặc bùa hộ mệnh đông hơn trước đây nhiều.
Cái này cũng là do thành quả tích lũy ra được, mới đầu họ chỉ cảm thấy không có muỗi quả thật rất thần kỳ, bùa hỗn tạp hình như cũng hữu hiệu, xong lại tiếp tục nghe nói những chuyện tương tự, liền thêm mấy phần tin tưởng, muốn đến bái Vương Linh Quan một chút.
Còn có vài lời đồn không hiểu ra sao, rằng cái gì mà Vương Linh Quan tính khí táo bạo, cho dù không bái ông ấy, thì lúc đi ngang qua Bão Dương quan cũng phải chú ý không thể nói năng lỗ mãng, tùy tiện phun đàm vân vân, dù sao thì Vương Linh Quan cũng là một ông thần dựng thẳng ngón giữa.
Tính khí táo bạo cũng thôi đi, tuy rằng Tạ Linh Nhai càng muốn giải thích thành tổ sư gia cương trực công chính, ghét ác như thù, thế nhưng dựng thẳng ngón giữa thì đúng là chỉ do bịa đặt.
Vấn đề này đã lộ ra từ cái hồi Hạ Tôn đến, người không biết thì đều sẽ cho là Vương Linh Quan đang dựng ngón giữa. Hiện tại khách hành hương nhiều lên, liền rõ ràng hơn.
Làm cho Tạ Linh Nhai với Trương Đạo Đình luôn mãi sáng tỏ với du khách, cái này là ngọc khu hỏa chỉ, Linh Quan quyết, trừ tà, không phải ý đó. Dù tính khí tổ sư gia có hơi nóng nảy giống như lôi hỏa mà ông chưởng quản, nhưng tuyệt đối không hề phản ánh trên tư thế!
…
Dưới tình thế như vậy, hôm nay Trương Đạo Đình tiếp đãi một cặp vợ chồng trẻ tuổi.
Bọn họ vào đạo quan trước tiên là nhìn khắp nơi một lần, trên mặt luôn mang theo vẻ do dự, đặc biệt là lúc nhìn thấy thiết bị cổ xưa của Bão Dương quan, hai người nhỏ giọng thảo luận một hồi lâu, mới tìm đến Trương Đạo Đình nói: “Xin hỏi, nơi này có phải có vị đạo trưởng họ Tạ không?”
Trương Đạo Đình sửng sốt một chút, tùy tiện nói: “Đúng là có người họ Tạ, nhưng không phải đạo trưởng.”
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, “Hắn không phải đạo sĩ sao?”
Trương Đạo Đình hỏi: “Hai người tìm hắn có chuyện gì không?”
Hắn ta nhìn hai vợ chồng này tinh thần không tốt, sợ là có chuyện gì đó.
Quả nhiên, người chồng nói: “Chúng tôi nghe nói tiên sinh họ Tạ này rất linh, muốn tìm hắn cố vấn một ít chuyện.”
Trương Đạo Đình nhất thời hiểu rõ, mời bọn họ đến sân sau ngồi, tìm được Tạ Linh Nhai ở trong phòng.
Tạ Linh Nhai nghe xong rất vui vẻ, hóa ra y mới nhận việc hai lần mà đã uy danh vang xa, còn có người tìm tới cửa nữa hả?
Tạ Linh Nhai vừa xuất hiện, gặp mặt cặp vợ chồng kia, sau đó đồng thời la lên với người chồng.
“Tạ Linh Nhai!”
“Trình Kiệt!”
Hai người bốn mắt đối nhau, đều cạn lời.
Người đàn ông trước mắt, rõ ràng là đàn anh hơn Tạ Linh Nhai hai khóa lúc y học đại học, tên Trình Kiệt, sau khi tốt nghiệp cũng làm việc ở thành phố Nữu Dương, hai người đã rất lâu không gặp mặt.
Bạn cùng lớp chơi thân với Tạ Linh Nhai đều biết khi đó y điền đơn vị thực tập là Bão Dương quan, Trình Kiệt thì lại không biết chuyện này.
Vợ Trình Kiệt hỏi: “A Kiệt, anh quen… Tạ đại sư hả?”
Cô nhìn thấy người kia trẻ tuổi như thế, ba chữ cuối cùng nói cũng có chút không chắc chắn.
“Đại cái gì mà sư, ” Trình Kiệt thì lại trực tiếp đen mặt, “Đàn em đại học của anh, học quản lý tài vụ, anh chưa từng thấy cậu ta niệm kinh. Làm trái nghề cũng trái dữ quá rồi.”
Tạ Linh Nhai ngượng ngùng nói: “Đừng vậy mà, kỳ thực trình độ nghiệp vụ của em không tệ đâu!”