Chương 10: Cường thủ hào đoạt (thượng)

Vào lúc ấy, Lục Nghiễm không nghĩ tới vì là trải nghiệm của chính mình mà lấy lại công đạo. Bởi vì cậu biết, loại bách tính không có chỗ dựa như mình, không trêu chọc nổi Diệp Thiếu Đông – một công tử nhà giàu cao quý, vì lẽ đó chỉ có thể trốn, Hồng Kông là không thể lưu lại, vì thế chọn Đại Lục làm điểm đến, biết điều kiếm lời nhận lương, không dám bộc lộ tài năng.

Cậu vốn tưởng rằng thời gian năm này tháng nọ trôi qua, người đàn ông kia sẽ dừng tay buông tha cho cậu, thế nhưng không ngờ rằng, chính mình lại rơi vào hoàn cảnh oan gia ngõ hẹp như vậy, trốn thế nào, lại trùng hợp trốn ngay đến chỗ hắn đang ở đó…

Mà lần này, Lục Nghiễm linh cảm, cậu thật sự sẽ như Diệp Thiếu Đông ở ba năm trước có nói——

Trốn không thoát.

******

Liên tiếp hai ngày cuối tuần sau, tinh thần Lục Nghiễm càng ngày càng không yên.

Từ cái ngày gặp phải Diệp Thiếu Đông khi đang thay quần áo, sau đó liền gió êm sóng lặng, người đàn ông kia cũng không còn đi tìm cậu nữa.

Nhưng Lục Nghiễm trong lòng rõ ràng, hắn có thể nhớ kỹ chính mình ba năm trước, không thể chỉ mới hai tuần lễ liền quên hết không còn một mống. Lục nghiễm mơ hồ nghĩ, đây chính là cái gọi sự yên tĩnh trước bão táp. Diệp Thiếu Đông nhất định đang lên kế hoạch, chờ mọi chuyện đã chuẩn bị ổn, đem cậu một lần giam cầm.

Cậu vốn là muốn, thay vì chính mình hiện tại bại lộ ngay dưới mắt Diệp Thiếu Đông, không bằng lấy tịnh chế động, thấy chiêu xuất chiêu. Nhưng trải qua hết hai ngày cuối tuần, Lục Nghiễm liền ngồi không yên, cậu đến cùng không có kiên trì như Diệp Thiếu Đông, cũng không có quyết đoán như Diệp Thiếu Đông, vì lẽ đó cậu cùng bạn gái chia tay, viết xong từ chức, chuẩn bị giao cho thủ trưởng, sau đó ngay lập tức sẽ rời khỏi thành phố này.

Thế nhưng cậu còn chưa kịp đưa đơn nộp lên, tổng giám đốc công ty đã tìm đến cậu.

Công ty của Lục nghiễm vẫn cùng công ty đối đầu tranh tranh quyền khai phá một mảnh đất tiềm lực , song phương không ai nhường ai, hai lần trước song phương đều là một thắng một phụ, còn lại một lần cuối cùng này quyết phân thắng bại, công ty hai nhà đều toàn lực ứng phó, cũng không ai dám xem thường.

Quản lí tìm đến Lục Nghiễm, là bởi vì bọn họ có vài lần gặp trắc trở, lần nào cũng nhờ của Lục Nghiễm phụ trách mảng thương thuyết. Lục Nghiễm là người hiểu việc, năng lực lại tốt, vì lẽ đó dặn dò Lục Nghiễm buổi tối đi theo đối phương ăn một bữa cơm, lôi kéo quan hệ.

Loại xã giao này ở trên thương trường là chuyện thường như cơm bữa, huống hồ hạng mục này cậu cũng có tham dự, các nhà thầu công ty đều rất quen thuộc lẫn nhau, Lục Nghiễm hơi do dự, đơn từ chức vẫn chưa chuyển đến đây, thôi thì giải quyết xong vụ này sẽ nói sau.

Thế nhưng Lục Nghiễm có nằm mơ cũng không nghĩ tới, người đang ngồi chờ chễm chệ tại vị trí chủ tọa, cái gọi là người phụ trách gì đó, chính là nam nhân đã mai danh ẩn tích suốt hai tuần qua!

Nhìn cậu đi vào, thoải mái bày ra một động tác mời ngồi, nhếch miệng, nụ cười đoan chính đẹp đẽ phi thường: “Nửa tháng không thấy, Lục Nghiễm, em nhớ tôi không?”

Sắc mặt Lục Nghiễm tái xanh, cậu quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng lại ở phía sau, biết mình lúc này khẳng định là không ra được. Ký ức đẫm máu ba năm trước lại nổi lên, Lục Nghiễm nắm chặt nắm đấm, đề phòng, nhìn chằm chặp vào hắn, âm thanh căng thẳng mà lạnh lẽo cứng ngắc: “Tại sao lại là anh?”

“Tại sao không thể là tôi?”- Mười ngón tay của Diệp Thiếu Đông giao nhau, ưu nhã chống đỡ dưới cằm, thản nhiên nhìn Lục Nghiễm, lúc này cậu như chú báo nhỏ hung ác đầy sự tự vệ, hắn tựa hồ tâm tình rất tốt, ngữ điệu cũng vui vẻ hẳn lên: “Không có ai nói với em, công ty này —— là họ Diệp sao?”

Lục Nghiễm mạnh mẽ rùng mình một cái.

Ở thành phố duyên hải phồn hoa này, điền sản Hòn Gai có bối cảnh rất thâm hậu. Nếu không, lúc trước quyền khai phá năng lượng mặt trời sẽ không dễ dàng rơi xuống trong tay bọn họ.

Cậu từng nghe nói qua, chủ tich Hòn Gai nơi đó họ Diệp, là một dòng tộc ghê gớm, riêng bản thân chủ tịch kia, cũng là nhân vật không thể xem thường.

Thế nhưng vấn đề ở chỗ, cậu hoàn toàn không nhớ rõ tên nam nhân năm đó mình tên gọi là gì, hơn nữa cũng không cách nào tự động liên hệ giữa công ty điền sản mười vạn tám ngàn dạm với cái ký ức dơ bẩn kia với nhau được.

Bây giờ sự việc thành ra thế này, quả đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Lục Nghiễm hít sâu một cái, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, đi tới ngồi vào chỗ đối diện Diệp Thiếu Đông, không khách khí lạnh lùng mở miệng: “Anh đến cùng muốn thế nào? Tôi sẽ không đáp ứng anh, dính chặt lấy người khác như vậy, anh không sợ làm ảnh hưởng đến mặt mũi sao?”

“Mang một bạn tình đẹp đẽ ở bên người, cũng là một phương thức thể hiện mặt mũi ~”- Diệp Thiếu Đông khí định thần nhàn mỉm cười, trong lúc vung tay nhấc chân, tất cả đều tao nhã quý phái: “Chỉ là, em nói chuyện với tôi như vậy, không sợ công ty cậu mất đi cơ hội trúng thầu lần này?”

“Công ty không phải của tôi, tôi cũng không phải Thánh mẫu, tôi sẽ không hi sinh bản thân để cứu vớt đại gia.”- Lục Nghiễm chiếu đôi mắt trắng đen rõ ràng lành lạnh mà nhìn nam nhân đối diện, đáy mắt có ngột ngạt sự phẫn nộ cùng sự thù hận bốc lên: “Tôi hiện tại ngồi ở chỗ này, chỉ là muốn hỏi anh, đến cùng phải làm gì mới bằng lòng buông tha tôi.”

Diệp Thiếu Đông khẽ cau mày, nghiêng đầu, vẻ tuấn tú trên mặt che lấp vẻ tà ác thô bạo trên mặt, nhìn qua càng phong trần tuấn tú, ngoan ngoãn biết điều tao nhã: “Buông tha em? Theo tôi, em có thể dễ dàng có được danh lợi, quyền thế, địa vị, tiền tài, hưởng thụ, cơ hội mà biết bao người cầu đều cầu không được —— Lục Nghiễm, ở bên cạnh tôi có cái gì không tốt?”

Lục Nghiễm nhẫn nhịn muốn đem đĩa đĩa bát bát trên bàn hất văng xuống đất, đôi mắt âm u lạnh lẽo, nhìn Diệp Thiếu Đông cười gằn: “Nếu như vào ba năm trước, giữa chúng ta không có buổi tối ngày hôm đó, hiện tại tôi còn có thể kiên trì nói cho anh cái gọi là ‘Có cái gì không tốt’ , còn lúc này, ngồi tại đây cùng một nam nhân đã từng cường bạo mình thảo luận rằng tại sao không muốn đi theo bên cạnh hắn —— anh không cảm thấy buồn cười sao?”

Trong nháy mắt, Diệp Thiếu Đông cũng lạnh dần.

Nhưng tất cả chỉ thoáng qua, người bên ngoài còn chưa kịp bắt giữ liền ở tại đáy mắt tan thành mây khói. Hắn có vẻ như bất đắc dĩ nhún nhún vai, ngả ngớn bĩu môi, Lục Nghiễm quen thuộc tên cầm thú bất cần đời thích làm gì thì làm này quá rồi. Hắn tiếc nuối nhìn Lục Nghiễm thở dài: “Luôn là như vậy … Thoải mái uống rượu mời không chịu, một một cứ thích uống rượu phạt để tìm đắng —— Lục Nghiễm, em đây là cần gì chứ?”

Diệp Thiếu Đông nói rồi đem một xấp hồ sơ dày cộm ở bên cạnh đẩy đến trước mặt Lục Nghiễm: “Mở ra xem một chút đi, em sẽ cảm thấy hứng thú.”

Vẻ mặt kia của Diệp Thiếu Đông khiến trực giác của Lục Nghiễm báo động có nguy hiểm, phảng phất như Diệp Thiếu Đông có ý định báo trước cho cậu điều gì đó , ngay trước một giây cậu chuẩn bị đứng dậy, hắn chậm rãi mở miệng: “Lục Nghiễm, tin tưởng tôi, không nhìn, em nhất định sẽ hối hận.”

Lục Nghiễm dừng mọi động tác lại, quỷ thần xui khiến, cậu đưa tay cầm túi hồ sơ mở ra, mới vừa mở ra, cả người liền triệt để cứng lại! ——

Trong túi hồ sơ là bao quát toản cộ tin tức cả nhà của cậu, có cả bạn gái cậu, tất cả được liệt kê cặn kẽ trong suốt mười năm.