Thịnh Mân Âu tiếp tục đặt câu hỏi: “Anh mới vừa nói chở quá tải là chuyện rất hay gặp trong nghề các anh, có thể nói cho chúng tôi biết tại sao không?”
Lý Tuấn Sơn nhìn qua những người đang ngồi, thở dài nói: “Bởi vì nghề này của chúng tôi, phí chuyên chở đều được tính dựa theo trọng lượng hàng hóa. Chở càng nhiều hàng kiếm được càng nhiều. Nếu như một con xe có thể chở 200 tấn hàng, mỗi tấn 10 tệ, vậy thì mỗi lần tôi chỉ có thể kiếm được hai ngàn, một chuyến cả đi lẫn về mới có bốn ngàn, trừ đi tiền bảo dưỡng, tiền thu phí, tiền xăng xe, vậy thì chỉ còn khoảng hơn một ngàn. Liều sống liều chết một tháng làm mười đơn hàng, cũng chỉ kiếm được có một vạn là căng, tháng nào cũng phải trả tiền vay mua xe, trả xong chiếc này, gần như sẽ phải mua xe mới, không quá tải, không quá tải làm sao được đây?”
Thịnh Mân Âu nắm gậy chống, mãi vẫn không hề nói gì, thẩm phán hoài nghi nói: “Luật sư, anh có còn câu hỏi gì muốn hỏi không? Nếu như không có, luật sư bên đối phương sẽ tiến hành đặt câu hỏi.”
Thịnh Mân Âu nhìn chăm chú vào người làm chứng, thoạt nhìn không giống như đang xuất thần, mà lại giống như đang suy tư vấn đề gì đó quan trọng hơn. Tầm mắt của hắn quá chăm chú, thậm chí còn hơi âm u nặng nề, làm cho Lý Tuấn Sơn bất giác rụt vai lại.
Thịnh Mân Âu không hề cảm thấy gì, tầm mắt không hề di chuyển, chỉ chậm rãi nói: “Vâng, tôi còn một câu hỏi nữa. Cho nên trong ngành nghề các anh, rất ít người sẽ không chở hàng quá tải?”
Lý Tuấn Sơn ngây người một lúc mới phản ứng được là đang hỏi mình, bèn đưa tay ra xua, dùng giọng bình tĩnh nói: “Không dám nói là tất cả đều như vậy, nhưng hầu hết đều sẽ chở quá tải, bằng không sẽ không sống nổi.”
Thịnh Mân Âu gật đầu nói: “Tôi đã không còn gì muốn hỏi nữa.”
Hắn ngồi trở về vị trí luật sư nguyên đơn, tiếp đó, luật sư bên đối phương dù hỏi người làm chứng câu gì, hắn cũng đều phản đối, cho dù là một câu trò chuyện phiếm bâng quơ, hắn cũng sẽ dùng lí do “câu hỏi không liên quan tới bản án” để phản đối. Luật sư bên đối phương bị phản đối tới mức cáu gắt bực bội, hoàn toàn bị hắn làm rối loạn nhịp điệu, bồi thẩm đoàn cũng vì nhiều lần bị ngắt lời thành ra không thể nào bình tĩnh để thu thập lời khai của người làm chứng.
“Anh mới vừa nói anh chỉ xem qua hợp đồng, nói một cách khác anh đã đọc hợp đồng rồi đúng không?”
Lý Tuấn Sơn chần chừ, rồi vẫn gật đầu một cái: “Đúng.”
“Anh cũng biết chở hàng quá tải là hành vi trái pháp luật.”
Thịnh Mân Âu ngồi trên ghế nâng gậy chống, nói: “Phản đối, người làm chứng chở quá tải hay không không liên quan trực tiếp tới bản án.”
Luật sư bên đối phương tức giận tới mức mặt tối sầm, trực tiếp trách cứ với thẩm phán: “Hành vi của luật sư bên nguyên đơn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyền lợi đặt câu hỏi cho người làm chứng của tôi.”
Thẩm phán liếc mắt đầy cảnh cáo với Thịnh Mân Âu: “Luật sư nguyên đơn, xin hãy sử dụng quyền phản đối một cách hợp lý.”
Thịnh Mân Âu ngồi thẳng lưng, chống gậy chống, lịch sự gật đầu với thẩm phán: “Được.”
Đối với người làm chứng cho nguyên đơn, luật sư bị đơn có quyền tiến hành đặt câu hỏi, ngược lại cũng vậy. Luật sư của công ty bảo hiểm uất ức đặt câu hỏi cho Lý Tuấn Sơn xong, bởi vì Vương Hữu Quyền tự biện hộ, thẩm phán liền hỏi gã còn gì muốn hỏi không, đối phương mặt mày hồ đồ lắc đầu.
“Lời anh ta nói đều là lời nói thật, tôi không còn gì muốn bổ sung nữa.”
Câu này vừa được nói ra, cả luật sư lẫn đại diện của công ty bảo hiểm đều đen mặt, mắt trợn trắng tới tận sau gáy. Thẩm phán mở miệng, muốn nói gì với Vương Hữu Quyền, lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ thở dài, tuyên bố tiếp tục đưa chứng cứ.
Tôi thấu hiểu rất rõ tâm trạng của thẩm phán, Vương Hữu Quyền này quả thật như thể gián điệp Thịnh Mân Âu mua được để hại công ty bảo hiểm. Chỉ một câu nói bâng quơ, đã ngang bằng mười câu nói của người làm chứng, cũng không biết gã nghĩ như thế nào.
Tiếp đó, Thịnh Mân Âu trình lên một vài bức ảnh làm chứng cứ, vào lúc những bức ảnh này được phóng to hiện lên trên màn hình lớn phía sau, tất cả những người có mặt đều sững sờ, có người phụ nữ hơi nhát gan trong bồi thẩm đoàn còn thút thít hoảng sợ.
Bên dưới xe tải chất đầy hàng hóa là một người đàn ông máu thịt nhầy nhụa đang nằm, nửa người đã bị cuốn vào giữa mấy bánh xe, trên mặt đường màu xám đọng một vũng máu lớn, sắc máu đỏ thẫm kí©h thí©ɧ thần kinh của tất cả mọi người đang ngồi tại đây.
Bà Dương quay mặt đi thật nhanh, hai mắt nhắm chặt nhẹ nhàng run lên, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên mặt.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những bức ảnh này, cùng với sững sờ, còn bởi vì đã chứng kiến
cảnh tượng thê thảm tương tự, mà thành ra không khỏi nhớ tới cha mình cũng đã mất đi như vậy.
Tôi quay mặt đi như bà Dương, không nhìn vào những bức ảnh đáng sợ đó nữa, nhắm mắt lại bình ổn lại tâm trạng.
“Sinh mệnh có khi hết sức cứng cáp, mà có khi lại vô cùng mong manh. Một người phụ nữ mất đi chồng mình, một đứa trẻ mất đi cha mình, tất cả những bi kịch này đều do bị cáo Vương Hữu Quyền tạo thành. Dựa vào ghi chép sau tai nạn giao thông, tốc độ xe ông ta rẽ quá nhanh, hơn nữa còn không phán đoán đủ, dẫn tới đâm vào Hứa Dũng đang đi sang đường, làm anh ta tử vong ngay tại chỗ. Không thể nghi ngờ, những điều này đều là lỗi của ông ta.”
Giọng nói bình tĩnh vững vàng của Thịnh Mân Âu vang lên bên tai, mang theo sức chấn động mạnh mẽ.
“Một người cha trẻ mới vừa mua quà sinh nhật cho con gái sáu tuổi, hào hứng phấn khởi chạy về nhà, bây giờ đã thành một nắm tro dưới mồ, rất nhiều hành vi của Vương Hữu Quyền đã chồng chất lên nhau tạo thành bi kịch này, nhưng không bao gồm hành vi chở hàng quá tải. Bảo hiểm An Khởi dùng một điều khoản mang tính hình thức bên trong một hợp đồng mang tính bình thức mà không hề có ghi chú hay nhắc nhở rõ ràng để trốn tránh vấn đề bồi thường, dưới cái nhìn của tôi, là một hành vi không hề có đạo đức nghề nghiệp. Ở một ngành nghề mà chuyện chở quá tải quá phổ biến, một ngành nghề coi chuyện chở quá tải là bình thường, bọn họ vừa hi vọng tài xế có thể mua bảo hiểm của bọn họ, lại không hi vọng đối phương phát hiện ra rằng, bất kể sự cố ngoài ý muốn gì xảy ra, bọn họ cũng đều sẽ không thực hiện bồi thường.”
Phiên tòa kéo dài cả buổi chiều, sau khi kết thúc, tạm biệt bà Dương trước cửa tòa án, tôi và Thịnh Mân Âu ngồi vào trong một chiếc xe, dự định cùng các luật sư tới dự thính về văn phòng luật tiến hành tổng kết lại phiên tòa đầu tiên.
Trên đường xe đi, trợ thủ của Thịnh Mân Âu, vị nữ luật sư kia đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Sếp, sao em không đọc được chuyện Hứa Dũng trước khi chết mới vừa mua xong quà sinh nhật cho con gái trong lời làm chứng? Là bà Dương nói riêng cho sếp sao?”
Tôi ngồi kế bên tài xế, nghe vậy liền lặng lẽ quay ra sau liếc nhìn Thịnh Mân Âu.
Hắn nhắm hai mắt, ngửa mặt dựa vào lưng ghế, ngón tay cái vô thức vuốt nhẹ sườn hươu trên đỉnh cây gậy: “Tôi tự nhiên nói bừa vậy thôi.”
Ra khỏi phiên tòa, tính công kích đáng sợ của hắn đã hoàn toàn bị
gói ghém đi, một lần nữa giấu xuống bên dưới lớp vỏ ngoài hoa lệ của bộ vest, gậy chống. Chúng nghỉ ngơi dưỡng sức, yên lặng ngủ đông, chờ tới phiên tòa lần sau, sẽ nhảy ra bên ngoài một lần nữa, dành cho đối phương một đòn đau phủ đầu.
Có lẽ là cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của tôi, Thịnh Mân Âu mở mắt ra, lạnh lùng nhìn sang phía tôi.
Tôi rùng mình, cứng đờ cả người, kiềm chế kích động muốn run rẩy, lập tức vội vã ngồi thẳng người nhìn về phía trước.
Thịnh Mân Âu có thể là đã tiêu hao quá nhiều tinh thần cho phiên tòa buổi chiều, trong cuộc họp cứ liên tục xuất thần, cuối cùng họp tới tám giờ, hắn chủ động đề nghị tạm thời kết thúc, bảo các luật sư thu dọn đồ đạc về nhà.
Tôi cũng dự định về nhà, dù sao tôi cũng đã không cần lái xe đưa đón hắn nữa.
Bởi cả một buổi chiều đều nghiêm túc dự thính, tối lại nốc thêm không ít nước nóng, bàng quang đã căng, trước khi về tôi dự định đi xả đập một lần.
Văn phòng luật có nhà vệ sinh nam nữ độc lập, nhưng bởi vì cũng không phải là nhiều nhân viên, cho nên nhà vệ sinh cũng không lớn.
Vừa đi vào, tôi đã thấy Thịnh Mân Âu hình như mới vừa rửa mặt xong, hai tay chống lên bồn rửa tay, trên mặt không ngừng có nước chảy xuống, tóc mái và cổ áo đều ướt cả mảng.
Tình trạng của hắn thoạt nhìn không được tốt lắm, giống như thể… đang nhẫn nhịn gì đó.
“Anh không sao chứ?” Tôi sợ tâm trạng hắn bị ảnh hưởng bởi phiên tòa chiều nay, liền lắm miệng hỏi một câu.
Hắn chuyển tầm mắt từ trong gương nhìn sang phía tôi, không nói gì, biểu cảm vẫn nhất quán là cách người ngàn dặm.
Tôi vội vàng giơ tay ra dấu đầu hàng: “Được rồi được rồi, một hai ba, em biết rồi, em không hỏi, em ngậm miệng rồi đây.”
Bên trong phòng vệ sinh nam có bồn đi tiểu, cũng có phòng riêng, bồn đi tiểu đối diện với bồn rửa tay, Thịnh Mân Âu có thể không tốn chút sức nào xem cả quá trình tôi cởϊ qυầи đi tiểu qua gương, hơi bất nhã, cho nên tôi đi sang phòng riêng cạnh đó.
Chỉ là đi tiểu, tôi cũng lười khóa cửa, đứng trước bồn cầu kéo khóa kéo bắt đầu bắn nước.
Đang tới đúng lúc kết thúc, bỗng nhiên, một bàn tay lạnh như băng thò từ phía sau tới bịt kín miệng mũi tôi, trong cơn sợ hãi tôi nghiêng người đi, văng chút nướ© ŧıểυ cuối cùng lên tay.
Tôi cũng không biết là vì chuyện nướ© ŧıểυ, hay là vì bàn tay trên mặt, mà bất kể là mùi thuốc lá quen thuộc trên lòng bàn tay hay là mùi nước hoa nhàn nhạt thoảng tới từ sau lưng, đều khiến cho tôi tức khắc ngừng giãy giụa.
Đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm ướt của Thịnh Mân Âu cọ lên vành tai tôi, xúc cảm ngứa ngáy khiến tôi không nhịn được tránh đi. Bàn tay đang bịt miệng tôi lại tức khắc siết chặt, không cho phép tôi có bất cứ cựa quậy nào.
“Sinh mệnh có lúc hết sức cứng cáp, mà có khi lại vô cùng mong manh…” Hơi thở của hắn râm ran, mang theo hơi nóng bỏng phả lên gáy tôi, “hầu hết thời gian, nó vừa hấp dẫn vừa mỹ lệ. Rạch cổ ra là có thể nhìn thấy những mạch máu rắc rối phức tạp, bắp thịt rắn chắc, xương cốt trắng như tuyết, chúng nó còn đáng yêu hơn cả cậu khi còn sống, cũng khiến người ta yêu mến hơn.”
Tôi không dám cử động, lại không dám dùng bàn tay dính nướ© ŧıểυ chạm vào hắn, chỉ đành thè lưỡi ra, liếʍ lên lòng bàn tay hắn như lấy lòng.
Từ một nơi rất sát tai vang lên tiếng cười khẽ mà trầm thấp của Thịnh Mân Âu, hắn cười đến mức chuông cảnh cáo trong lòng tôi rung lên dữ dội, cả người lập tức bị bao trùm trong cơn sợ hãi khổng lồ, như khi động vật ăn cỏ bất ngờ bị loài thú hoang hung dữ tấn công bất chợt.
Ngay một chớp mắt tiếp theo, Thịnh Mân Âu nắm mạnh lấy quai hàm tôi, không hề nương tay một chút nào. Tôi suýt nữa đã nghĩ rằng quai hàm mình bị nắm nứt, phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào vì đau đớn.
Bàn tay trên mặt chậm rãi lướt xuống dưới, nắm chặt lấy cổ họng tôi: “Nhưng tôi biết mình sẽ không thể làm như vậy, bởi vì người bình thường sẽ không làm như vậy.”
Tôi khó chịu ngửa mặt lên, càng để lộ ra cái cổ yếu đuối của mình.
“Anh…” Tôi không nhịn được muốn cầu xin, dù cũng không biết mình đã làm sai điều gì.
“Lục Phong, tóm được nhược điểm của tôi, bắt bí cảm giác của tôi, sảng khoái lắm đúng không?”
Tôi sững sờ, lập tức muốn phản bác: “Em không…”
Bàn tay trên cổ từ từ siết chặt lại, làm tôi không thở nổi, cũng không thể nào mở miệng nói được nữa.
Hắn cũng không muốn nghe tôi nguỵ biện.
“Lúc nào cũng làm ra vẻ vô tư chỉ có tôi biết bệnh kín của anh, chỉ có tôi mới có thể giúp anh kéo anh ra khỏi vũng bùn lầy, có cảm giác thành tựu lắm đúng không?” Lời nói của hắn chứa đựng sát ý lạnh như băng, như thể chỉ cần dùng lực thêm một chút, là có thể bẻ gẫy cổ tôi, “ngồi tù xong là rửa cho mình sạch bong, trước đây cậu đâu có suy nghĩ cho tôi như vậy.”
“Cậu có còn nhớ nữa không, cậu cũng đã từng là một trong những kẻ muốn kéo tôi xuống vực sâu?”
Tôi bất chợt trợn to mắt, tim như thể trúng đòn nhói lên một cơn đau sắc bén, thêm vào cảm giác nghẹt thở không ngừng tăng lên, khiến tôi không nhịn được ứa ra một giọt nước mắt sinh lý khỏi khóe mắt.