Chương 22

Nhớ lại lúc Cố Vân Chu mới đến, hai người họ cũng phải mất một thời gian hòa hợp mới dần trở nên thân thiết.

Cảnh Chính Lâm cho người tiêm thuốc ức chế cho Đỗ Tây Lân, rồi sắp xếp cậu ta vào phòng khách ở tầng một.

Tin tức tố trên người Đỗ Tây Lân chưa thể tan đi ngay lập tức, sợ rằng nếu Cảnh Úc ngửi thấy mùi hương đó sẽ lại nổi giận, nên chỉ có thể để cậu ta tránh xa Cảnh Úc một chút.

Người hầu đã bắt đầu dọn dẹp các mảnh đèn chùm vỡ trên tầng ba.

“Chỉ cần dọn dẹp sơ qua là được, ngày mai hãy thu dọn kỹ càng hơn, mọi người đi nghỉ sớm đi.”

Sau khi chỉ đạo người hầu, Cảnh Chính Lâm trở về phòng.

---

Dù Đỗ Tây Lân đã được sắp xếp xuống tầng một, nhưng hương thơm đậm đà của Poremone vẫn còn lởn vởn mãi trong hành lang tầng ba.

Tin tức tố còn lại trong phòng của Cố Vân Chu gần như bị lấn át hoàn toàn bởi mùi hương của Đỗ Tây Lân.

Đây chính là nguyên nhân khiến Cảnh Úc bạo lực và mất kiểm soát.

Tối hôm qua, Cố Vân Chu đã bước vào kỳ phát tình sớm, trong phòng vẫn còn sót lại một chút hương thơm.

Cảnh Úc ngửi thấy một chút Poremone đó, chôn mình trong chăn gối của Cố Vân Chu.

Mùi hương của cậu ấy đã rất nhạt rồi.

Khíu giác của Cảnh Úc đã tiến hóa mạnh mẽ hơn so với Alpha thông thường, nên anh vẫn có thể ngửi thấy chút Poremone còn sót lại đó.

Nhưng thay vì giúp Cảnh Úc giải tỏa cảm xúc như bình thường, Poremone của Cố Vân Chu lại khiến anh thêm lo lắng và bối rối.

Vì anh không hiểu tại sao Cố Vân Chu lại rời đi.

---

Khi Cảnh Úc mới phân hóa thành Alpha, anh đã phải ở trong một căn phòng đầy tiếng ồn trắng một thời gian dài.

Cho đến khi Cố Vân Chu đến.

Tin tức tố của cậu giống như một lá chắn, chặn đứng những âm thanh và mùi hương hỗn loạn từ bên ngoài.

Cố Vân Chu đã ở bên Cảnh Úc trong căn phòng tĩnh lặng đó một thời gian dài.

Để có thể giúp Cảnh Úc hòa nhập với xã hội, trở thành một người bình thường, Cố Vân Chu đã làm theo lời dặn của bác sĩ, giúp Cảnh Úc sử dụng sức mạnh tinh thần để chặn lại những thông tin hỗn loạn từ bên ngoài.

Lần đầu tiên Cố Vân Chu dẫn Cảnh Úc ra khỏi căn phòng tĩnh lặng là vào một buổi chiều.

Với Cố Vân Chu, đó là một ngày nắng đẹp, cây cối xanh tươi.

Biết Cố Vân Chu sẽ đưa Cảnh Úc ra ngoài, Cảnh Chính Lâm thậm chí đã bảo người hầu không được làm phiền trong khu vườn.

Nhưng dù vậy, Cảnh Úc vẫn không thể chịu đựng nổi.

Tiếng ve kêu râm ran trong sân vườn nhà họ Cảnh.

Tiếng bước chân của người hầu trong nhà.

Tiếng người phụ nữ ở biệt thự bên cạnh quát mắng con trai mình.

Xa hơn nữa là tiếng lốp xe ma sát với mặt đường nhựa.

Những âm thanh ồn ào hỗn loạn từ bên ngoài đồng loạt ùa vào, kí©h thí©ɧ màng nhĩ, khiến Alpha trẻ tuổi lạc lối trong một biển âm thanh đa dạng.

Thấy sắc mặt Cảnh Úc trở nên khó coi, hai tay anh ôm chặt lấy tai, Cố Vân Chu vội vàng phát ra Poremone của mình.

Thế giới tinh thần của Cảnh Úc rơi vào một mớ hỗn loạn, các âm thanh khác nhau như những con dao sắc nhọn cắt vào dây thần kinh thính giác của anh.

Trong lúc hỗn loạn, anh nghe thấy một giọng nói mơ hồ đang gọi tên mình.

"Cảnh Úc!"

Thế giới của anh ngập tràn những âm thanh sắc nhọn chói tai, lấp đầy tâm trí anh.

Giọng nói của Cố Vân Chu giống như một hạt cát rơi xuống biển, Cảnh Úc không thể phân biệt được.

Cho đến khi một chút hương thơm thoảng qua, Cảnh Úc theo bản năng tìm kiếm Poremone ngọt ngào đó.

Khi anh mở mắt ra, trước mắt là hình ảnh Omega đang đứng rất gần.

Omega với dáng người gầy gò và non nớt, nâng khuôn mặt anh lên, “Cảnh Úc, nghe tôi nói này.”

Cố Vân Chu áp trán mình lên trán Cảnh Úc, giọng nói rất nhẹ, như thể sợ làm phiền Alpha trước mặt.

“Hãy dùng sức mạnh tinh thần của anh để chặn hết mọi âm thanh.”

“Nếu cảm thấy không thoải mái, hãy ngửi mùi Poremone của tôi.”

Cố Vân Chu ôm lấy anh từ phía trước, đưa tuyến thể trên cổ mình lại gần.

Cảnh Úc vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn đau, biểu cảm của anh có chút đờ đẫn.

Khi người đối diện ôm lấy anh, ngửi thấy hương Poremone thơm ngát từ người Cố Vân Chu, Cảnh Úc mới tỉnh táo lại từ sự tê liệt.

Anh không thể kiềm chế mà chôn đầu vào vai Cố Vân Chu, hít thật sâu mùi hương từ người cậu ấy.

Khoảnh khắc đó.

Cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng thở, tiếng máu chảy và nhịp đập trái tim của Omega trong vòng tay anh.

Những chuyện xảy ra ngày hôm đó, đến bây giờ vẫn in đậm trong ký ức của Cảnh Úc.

Cố Vân Chu đã ôm anh và nói rằng cậu sẽ luôn ở bên anh.

Cảnh Úc nhớ rõ biểu cảm của Cố Vân Chu khi cậu nói câu đó, nhớ từng nhịp thở, tần số âm thanh, và cả nhịp đập của mạch.

Từng chi tiết đều khắc sâu trong tâm trí anh.