Chương 11

Vì vậy, Poremone của cậu chỉ có thể giúp Cảnh Úc ổn định tinh thần.

Gần đây, Cảnh Chính Lâm đã tìm kiếm Omega có độ tương hợp cao hơn với Cảnh Úc.

Không ngờ ông thực sự đã tìm thấy, điều này khiến tình cảnh của Cố Vân Chu tại nhà họ Cảnh trở nên khó xử.

……

Mặc dù độ phù hợp giữa Đỗ Tây Lân và Cảnh Úc lên đến 99%, nhưng điều đó thực sự không quan trọng.

Bởi vì Cố Vân Chu và Cảnh Úc đã có tình cảm với nhau suốt chín năm, điều này không phải chỉ dựa vào Poremone mà có thể so sánh được.

Vì vậy, chỉ cần Cố Vân Chu không rời đi, Đỗ Tây Lân tuyệt đối không có cơ hội vượt mặt.

Đây cũng là lý do Cảnh Chính Lâm đồng ý cho cậu đi du học.

Cảnh Chính Lâm muốn Poremone của Đỗ Tây Lân kí©h thí©ɧ Cảnh Úc bước vào cơn sốt kết hợp, dù sao thì độ phù hợp của họ rất cao.

Cảnh Chính Lâm tin rằng những gì Cố Vân Chu có thể làm, Đỗ Tây Lân cũng có thể làm, và có thể làm tốt hơn nhờ vào Poremone có độ phù hợp cao.

Vì vậy, Cảnh Chính Lâm chỉ mất nửa tháng để giải quyết xong việc này.

Ông đã liên hệ với trường học bên kia cho Cố Vân Chu và tài trợ toàn bộ chi phí du học thạc sĩ bốn năm của cậu.

Không chỉ vậy, Cảnh Chính Lâm còn mua cho Cố Vân Chu một căn hộ, cung cấp bảo mẫu và vệ sĩ đầy đủ, mỗi tháng còn gửi cho cậu một khoản sinh hoạt phí không nhỏ.

Sự sắp xếp của Cảnh Chính Lâm không chỉ đơn giản là chu đáo mà còn như đối xử với Cố Vân Chu như con ruột của mình.

Nếu Cố Vân Chu là Cảnh Chính Lâm, cậu cũng tin rằng mình sẽ làm điều tương tự.

Dù gì thì nhà họ Cảnh không thiếu mối quan hệ hay tiền bạc, nhưng một Omega có thể xoa dịu cảm xúc của Cảnh Úc, hiện tại chỉ có hai người.

Một là cậu, người còn lại là Đỗ Tây Lân.

Cảnh Úc có chấp nhận Đỗ Tây Lân hay không vẫn là một ẩn số.

Đỗ Tây Lân có thể dẫn dắt Cảnh Úc vào cơn sốt kết hợp hay không cũng là một ẩn số.

Theo tính cách cẩn thận của Cảnh Chính Lâm, chắc chắn ông sẽ chuẩn bị hai phương án, nên sẽ không vì có Đỗ Tây Lân mà đẩy Cố Vân Chu ra ngoài.

“Chú Cảnh đã mua căn hộ rồi, vậy bốn năm này cháu sẽ ở đó. Còn về bảo mẫu và vệ sĩ thì không cần đâu, tiền sinh hoạt cháu có thể đi làm thêm để kiếm.”

Cố Vân Chu không có ý định nhận hết sự quan tâm của Cảnh Chính Lâm.

Cảnh Chính Lâm lại nói, “Trong mắt ta, cháu và Cảnh Úc không khác gì nhau. Ta không yên tâm khi cháu sống một mình ở nơi xa lạ, lại càng không yên tâm nếu cháu ra ngoài làm thêm.”

“Ta còn mong đợi cháu sau khi hoàn thành học vấn, sẽ có thành tựu trong lĩnh vực Poremone, và giúp đỡ Cảnh Úc nhiều hơn nữa. Vậy nên chuyện này cứ quyết định vậy đi, nếu cháu khách sáo nữa thì không giống người một nhà rồi.”

Cảnh Chính Lâm đã nói đến vậy, Cố Vân Chu không từ chối thêm.

“À, còn chuyện này…” Cảnh Chính Lâm đột nhiên nói: “Cảnh Úc bên đó…”

Lời của Cảnh Chính Lâm chưa nói hết, nhưng Cố Vân Chu đã hiểu ý của ông.

“Chuyện bên anh ấy, cháu sẽ tự nói với anh ấy.” Cố Vân Chu đáp.

Cảnh Chính Lâm lúc này mới hài lòng, bởi nếu ông là người nói, sẽ giống như ông muốn đuổi Cố Vân Chu đi để nhường chỗ cho Đỗ Tây Lân.

Vì vậy, chuyện này nhất định phải do Cố Vân Chu tự mình nói.

-

Khi trở về phòng, Cố Vân Chu lục tìm một hộp thuốc lá từ ngăn kéo dưới cùng.

Cậu rút một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng, rồi bước vào phòng tắm.

Cố Vân Chu không thường xuyên hút thuốc, vì Cảnh Úc không thích mùi thuốc lá. Ngũ giác của anh quá nhạy bén, mùi thuốc nồng nặc khiến anh cảm thấy khó chịu.

Ngoài sở thích đọc tiểu thuyết khiêu da^ʍ, Cảnh Úc không có thói quen xấu nào khác.

Ngọn lửa xanh biếc châm lửa điếu thuốc trên môi Cố Vân Chu.

Cậu tựa người vào viên gạch lạnh lẽo, làn khói xanh trắng lượn lờ quanh đôi mày mắt thanh tú của cậu.

Trong gương trên chậu rửa, khuôn mặt của Cố Vân Chu hiện rõ.

Thanh tú, nhưng u ám.

Chuyện đi học thạc sĩ ở Đại học Y Khắc Bác, Cố Vân Chu cũng không muốn nói với Cảnh Úc.

Cậu đi rồi, Cảnh Úc sẽ không quen, cậu cũng sẽ không quen.

Nhưng một người thì có mấy lần chín năm trong đời?

Từ mười hai tuổi đến bây giờ là hai mươi mốt tuổi, Cố Vân Chu đã ở bên Cảnh Úc đủ lâu rồi, như cái bóng của anh.

Nhưng cũng chỉ là một cái bóng.

Cảnh Úc và Cố Vân Chu gần như không rời nhau, anh thậm chí nghĩ rằng, cuộc sống sau này của Cố Vân Chu chỉ có mình anh.

Chính suy nghĩ này khiến Cảnh Úc chưa bao giờ thực sự nghĩ xem, Cố Vân Chu đối với anh rốt cuộc là gì.

Anh và Cố Vân Chu đã có nhiều hành động thân mật.

Nhưng điều đó không liên quan đến tình yêu, chỉ vì anh thích Poremone mà Cố Vân Chu phát ra.

Ngoài ảnh hưởng của Poremone, Cố Vân Chu thực sự chiếm giữ vị trí nào trong lòng Cảnh Úc?