Chương 9

Chương 9: Đừng lo lắng

Họ leo suốt chặng đường, lên đến đỉnh núi ngay khi mặt trời lặn.

Mặt trời lặn treo lơ lửng trên bầu trời, không chút do dự phóng ra ánh sáng dịu dàng, ánh sáng vàng chiếu vào mọi người, như thể họ đang ở trong một bộ lọc mềm mại.

Mấy cô gái trong đội reo hò muốn chụp ảnh nên kéo mọi người trong đội cùng chụp ảnh, Dương Thiến Thiến và Hoà Thanh đang lang thang qua lại trên đỉnh núi, kéo mọi người vào chụp ảnh chung.

Trương Thành Quân nói đùa: "Đúng là tuổi trẻ mà, bây giờ mà vẫn còn sức lực như vậy.”

Dương Thiến Thiến đến chỗ Đỗ Cẩm Hi, cười nói: "Anh đẹp trai có muốn vào chụp chung không?”

“Được.” Đỗ Cẩm Hi tháo kính râm ra, nhìn vào camera.

Ánh sáng màu cam rơi trên con ngươi của Đỗ Cẩm Hi, phản chiếu trong đôi mắt đen láy một tia ấm áp nhàn nhạt, nhuộm trong đó một lớp dịu dàng, chàng trai trẻ đứng trên đỉnh núi, một tay đút trong túi giống như một con đại bàng kiêu ngạo sắp bay, tư thế ngang ngược và phóng túng của nó dường như làm lu mờ cả bầu trời và trái đất.

Sau khi Đỗ Cẩm Hi chụp ảnh chung với Dương Thiến Thiến và những người khác, anh nheo mắt tìm kiếm hình ảnh Giang Sơ trong đám đông, thì thấy Giang Sơ đang ngồi im lặng trên tảng đá, đôi chân thon dài thẳng tắp cong một nửa, trên đầu đeo tai nghe, tay khẽ vuốt mái tóc hồng mềm mại, ánh nắng ấm áp của hoàng hôn nhẹ nhàng phóng khoáng chiếu lên gò má Giang Sơ, sau khi thoa một lớp vàng óng, đôi mắt màu hổ phách đuổi theo ánh hoàng hôn không chớp mắt, khuôn mặt thanh tú khiến người ta không khỏi nín thở, không dám làm xáo trộn cảnh vật.

Tính tình Giang Sơ có lẽ lạnh lùng điềm đạm như vậy, gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh, lúc này chỉ lặng lẽ thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, không ngạc nhiên cũng không vui mừng , không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.

Cho đến khi Đỗ Cẩm Hi tới gần, Giang Sơ quay người lại như cảm nhận được điều gì, sau đó bắt gặp ánh mắt của Đỗ Cẩm Hi.

Bị cậu nhìn thấy, Đỗ Cẩm Hi không chút do dự, hào phóng ngồi ở bên cạnh Giang Sơ, cũng bắt chước tư thế của Giang Sơ, cong đôi chân dài của mình, làm tư thế thoải mái nhất.

“Hoàng hôn trên đỉnh núi thật đẹp,” Đỗ Cẩm Hi nhàn nhã nói: “Đã lâu rồi tôi chưa nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.”

Giang Sơ ậm ừ, quay đầu lại, giơ tay tháo tai nghe ra, đeo lên cổ: “Đúng là rất đẹp.”

Đỗ Cẩm Hi tựa hồ vô tình ngả người ra sau, liếc nhìn sau gáy Giang Sơ, làn da trắng nõn bị chiếc vòng cổ che đi, vẫn lờ mờ có thấy được góc cạnh thon dài của cổ cậu.

Đến bây giờ, dù ở gần như vậy, Đỗ Cẩm Hi cũng không ngửi được mùi pheromone của Giang Sơ, khiến anh không khỏi hỏi: "Hôm nay miếng dán ức chế có vấn đề gì không?"

"Hả?" Giang Sơ có chút hoảng hốt quay đầu nhìn anh, đưa mũi như mèo con ngửi ngửi xác nhận mình không có toát ra mùi pheromone gì, sau đó mới bình tĩnh lại: "Không… Không có.”

“Không có thì tốt rồi,” Đỗ Cẩm Hi dường như tùy ý hỏi, cũng không quan tâm quá nhiều, sau đó đổi chủ đề, “Nhân lúc bây giờ cảnh hoàng hôn, để tôi chụp cho cậu mấy bức?“

Giang Sơ giơ tay che ánh sáng. Một bóng đen nhỏ rơi trên mắt cậu, che khuất ánh hoàng hôn nhưng khiến con ngươi nâu hiện lên sáng hơn. Cậu quay lại nhìn Đỗ Cẩm Hi: “Không phải sáng nay đã chụp rất nhiều ảnh rồi sao?”

“Chụp ảnh còn cần phải giới hạn sao?” Đỗ Cẩm Hi nhếch khóe môi, giơ máy ảnh lên muốn chụp Giang Sơ, hai tay cậu giơ lên như một con mèo con, đôi bàn tay trắng nõn thon dài dường như được ngâm trong ánh sáng, trông rất đẹp, "Rất đẹp đó, cậu ăn ảnh lắm."

Gò má Giang Sơ lại bắt đầu ửng đỏ, yết hầu khẽ lăn lên lộn xuống, cậu quay đầu nhìn hoàng hôn, không từ chối lời đề nghị chụp ảnh của Đỗ Cẩm Hi.

Đội leo núi chọn sáng hôm sau sẽ đi ngắm bình minh trên đỉnh núi, nên họ thuê lều để ngủ ở đây vào ban đêm, mỗi lều hai người.

Không cần thiết phải chia cắt hai cô gái, Dương Thiến Thiến và Hoà Thanh tự nhiên ngủ cùng nhau, còn lại là Trương Thành Quân, Đỗ Cẩm Hi và Giang Sơ.

Ba người đàn ông trưởng thành chia đều, Đỗ Cẩm Hi nhận ra Giang Sơ không quen tiếp xúc với người khác nên đương nhiên đề nghị với Trương Thành Quân bọn họ ngủ chung một lều, để lại lều dư cho Giang Sơ.

Trương Thành Quân đương nhiên sẽ không phản đối, anh ta đã leo núi vô số lần, chưa từng gặp phải điều kiện khắc nghiệt nào, ngủ trong lều dành cho hai người là chuyện bình thường, anh ta cười nói đùa: “Tôi chỉ hy vọng tiếng ngáy của mình không đánh thức cậu thôi.”

Sau khi lều được chia ra, một nhóm thành viên mà họ gặp trên đường lên núi bước đến, hỏi xem trong nhóm của họ có ai đơn độc có thể ngủ cùng nhau trong lều không.

Đỗ Cẩm Hi quay đầu liếc nhìn Giang Sơ đang ngoan ngoãn dựng lều, bất giác nhíu mày.

Alpha trước mặt cao lớn, tay chân dài, gần như to gấp đôi Giang Sơ, không kể đến việc Giang Sơ có nguyện ý hay không, nhưng nếu nửa đêm pheromone của cậu lỡ toát ra, bên cạnh lại có một Alpha xa lạ đang ngủ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Trương Thành Quân tự nhiên nghĩ tới đây, vỗ vỗ vai Đỗ Cẩm Hi, nói: "Thật trùng hợp, trong đội của chúng ta vừa vặn có thêm một người, hay là chúng ta làm quen đi."

“Anh không cần thuê lều một đêm, chúng tôi đã thuê rồi." Alpha vỗ đùi, quyết định dựng lều với Trương Thành Quân.

Đỗ Cẩm Hi trở về giúp Giang Sơ dựng lều.

Giang Sơ rõ ràng đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, nghiêng đầu kẹp đèn pin, dùng găng tay kéo lều ra, theo động tác của Đỗ Cẩm Hi dựng lều, đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng mím lại. Dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Đỗ Cẩm Hi cho rằng Giang Sơ gặp rắc rối, chậm rãi nói: "Đừng căng thẳng, tôi sẽ không làm gì cậu đâu."

Giang Sơ nghiêng đầu nhìn Đỗ Cẩm Hi, chiếc đèn pin trên vai theo chuyển động của cơ thể khẽ lắc lư, ngọn đèn trắng chiếu vào lều, tỏa ra ánh sáng trắng, vầng sáng lắc lư trái phải.

Giang Sơ giống như một con mèo đơn giản, cố gắng hiểu ý nghĩa trong lời nói của Đỗ Cẩm Hi, cố gắng tìm hiểu cảm xúc của Đỗ Cẩm Hi.

"Tôi không có ý đó." Giang Sơ thấp giọng nói, "Tôi không sợ cậu, chỉ tại đây là lần đầu tiên tôi qua đêm trên đỉnh núi, nên có chút tò mò. "

"Ban đêm trên núi rất vắng lặng, nhưng bây giờ nơi đây đèn đã sáng. Mọi người đều cùng nhau đón bình minh, khao khát sẽ được tận hưởng một vẻ đẹp trong lòng. Khiến tôi có cảm giác khung cảnh ngày mai chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Đỗ Cẩm Hi lần đầu tiên nghe Giang Sơ nói nhiều lời như vậy, trong lòng vừa vui mừng lại có chút kỳ quái, giống như bây giờ cậu đã coi anh như bạn bè, không còn cảnh giác như người lạ nữa.

Sau khi nhận ra điều này, Đỗ Cẩm Hi không hiểu vì sao lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đứng dậy, kéo nếp nhăn trên góc quần áo, lấy đinh từ tay Giang Sơ, đóng đinh xuống đất, nói một cách ấm áp: "Khung cảnh đó chắc chắn rất đẹp. Con người hạnh phúc nhất khi được sống ở hiện tại và tận hưởng hạnh phúc."

Lều nhanh chóng được dựng lên. Điều kiện trên núi có hạn, ai cũng không mang theo nhiều đồ đạc, đành phải đi mua mì ăn liền cho bữa tối.

Sau khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trên đỉnh núi giảm mạnh, ăn mì tôm ai cũng rùng mình, quay người vào lều nghỉ ngơi, leo núi một ngày, ai nấy cũng đều kiệt sức.

Đỗ Cẩm Hi đề nghị đi ngắm sao, để Giang Sơ nghỉ ngơi trước, cố ý tạo cho Giang Sơ một môi trường thoải mái và yên tĩnh, để cậu có thể thoải mái nghỉ ngơi thật tốt.

Đỗ Cẩm Hi tìm một mảnh cỏ trên đỉnh núi, ngồi một mình hưởng gió lạnh, trên núi không có tín hiệu, hôm qua sau khi cúp điện thoại của Trần Văn, anh vẫn chưa nhận được tin nhắn nào. Đỗ Cẩm Hi muốn gọi điện, nhưng gió lạnh lại gào thét, trong hoàn cảnh như vậy, tín hiệu cuối cùng cũng trực tiếp bị cắt đứt.

Đỗ Cẩm Hi đành phải từ bỏ việc gọi điện, ném điện thoại xuống cỏ rồi thản nhiên nằm xuống.

Thiếu niên nằm ngửa trên thảm cỏ mềm mại, hai tay chắp sau đầu, một đầu gối khuỵu xuống, trong mắt thiếu niên không giấu được vẻ phóng túng và không sợ hãi, những vì sao trên bầu trời dường như rực rỡ, bức tranh sơn dầu rũ xuống trong con ngươi hắc thạch đó, sao rơi khắp cánh đồng.

Dây kéo áo khoác bị Đỗ Cẩm Hi kéo hết, dùng hàm răng sắc nhọn cắn, nửa nheo mắt nhìn bầu trời đầy sao, trong đầu lướt qua hình ảnh người mình vừa mới quen, suy nghĩ thêm về điều gì đó trong khi nửa tỉnh nửa mê.

Mãi đến khi một cơn gió mát thổi qua, Đỗ Cẩm Hi mới tỉnh dậy, giơ đồng hồ lên nhìn, kim giờ đã chỉ chín giờ, anh ngồi dậy vỗ nhẹ cỏ vụn trên quần áo, định quay về.

Đỗ Cẩm Hi quay lại lều, trong không gian tối tăm không nhìn thấy gì, anh bước vào trong lều, xách ba lô lấy pin sạc dự phòng ra.

Trong lều yên tĩnh, khiến vô số giác quan được khuếch đại, Đỗ Cẩm Hi có thể nghe thấy tiếng côn trùng chim chóc ngoài lều, tiếng gió lạnh xào xạc xuyên qua ngọn cây, còn... có tiếng thở đều đặn.

Giang Sơ rúc vào một góc lều, nằm nghiêng, hai tay gối dưới đầu, mái tóc mỏng che đi mí mắt, lộ ra một phần nhỏ khuôn mặt trắng nõn.

Trong không gian nửa kín, mọi giác quan trở nên cực kỳ nhạy cảm, Đỗ Cẩm Hi thậm chí còn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi bạc hà và mùi lạnh lẽo của tuyết mới, giống như đang ở trong tuyết trắng vô tận.

Anh cầm cục sạc điện trong tay một lúc, cảm nhận được cảm giác nóng rát trong lòng trước khi thực hiện bất kỳ hành động nào.

Tiếng thở đều đặn kí©h thí©ɧ thính giác của Đỗ Cẩm Hi, mùi pheromone mát lạnh trêu chọc khứu giác của Đỗ Cẩm Hi, anh chỉ có thể dùng hết sức kiềm chế để khiến bản thân trở nên bình tĩnh.

Đỗ Cẩm Hi nhìn Giang Sơ qua ánh sáng mờ ảo của màn hình điện thoại di động, đôi mắt to tròn sáng ngời lúc này nhắm chặt, đôi môi mà anh thường thích mím lại vô thức mở ra sau đó. Cậu đang ngủ, cái cổ trắng nõn được quấn trong chăn, mặc dù không nhìn thấy tuyến thể, nhưng Đỗ Cẩm Hi cảm giác được mùi tuyết mới trong không khí mát lạnh dường như càng nồng nặc hơn.

Giống như một con mèo con.

Anh thầm cảm thấy vui mừng.

Khi không cho Alpha khác ngủ cùng lều với Giang Sơ.

Đỗ Cẩm Hi cầm chăn đi đến một góc lều khác, nằm xuống, gần như đối diện với vị trí của Giang Sơ.

Đỗ Cẩm Hi ở trong bóng tối mở mắt ra, cảnh cáo chính mình: "Đỗ Cẩm Hi, phải có dáng vẻ con người một chút, sáng mai đừng để bản thân nằm ở phía bên kia."