Chương 3

Chương 3: Bạn học xinh đẹp lạnh lùng

Khi trường học chính thức khai giảng, Đỗ Cẩm Hi đến trường bằng xe của người ba Omega, sau khi tạm biệt Hứa Nhàn, anh bước vào tòa nhà chuyên nghiệp. Ở cửa thang máy có rất nhiều người đứng, Đỗ Cẩm Hi tự nhiên đi về phía cầu thang.

Có một nữ giáo viên trẻ đang đứng ở lối vào cầu thang, dưới chân là một đống tài liệu dày đặc, trông cô ấy có vẻ lo lắng không biết làm cách nào để mang tài liệu lên lầu.

Đỗ Cẩm Hi giúp đỡ chuyển tài liệu lên tầng bảy, nữ giáo viên từ phía sau cảm ơn anh: "Cảm ơn em, nếu không gặp được em, thật sự cô cũng không biết làm sao để mang chúng lên.”

Đỗ Cẩm Hi khách khí đáp lời: "Không có gì, tình cờ em cũng muốn lên tầng bảy."

“Vậy em học chuyên ngành kỹ thuật phần mềm phải không?”, Thư Hân mỉm cười nói, “Sinh viên năm nhất sao?”

“Dạ.” Đỗ Cẩm Hi trả lời.

"Thật trùng hợp, dọc đường cô cũng gặp được hai sinh viên năm nhất, cả hai cũng học ngành này.”, Thư Hân che miệng cười: “Người trước mặt vừa giúp cô chuyển tài liệu cũng là một kỹ sư phần mềm, nhìn có vẻ gầy gò nhưng thật ra lại rất khỏe mạnh."

Sau khi đưa tài liệu xong, Đỗ Cẩm Hi tìm đến phòng học nơi tổ chức cuộc họp, khi Thư Hân từ cửa lớp bước vào, anh nhận ra cô chính là giáo viên hướng dẫn tân sinh viên của lớp bọn họ.

Tại cuộc họp đại học, Thư Hân như thường lệ nói vài lời chào mừng với các tân sinh viên, đồng thời phân phát quân phục huấn luyện quân sự, nói với họ rằng lễ khai giảng sẽ được tổ chức vào ngày mai và đợt huấn luyện quân sự kéo dài hai tuần, sẽ bắt đầu vào ngày mốt.

Tại cuộc họp, người giám sát cũng được chọn ra, Thư Hân hỏi có ai tình nguyện không, nhưng sau khi nhìn xung quanh, không có học sinh nào chịu giơ tay.

Vì vậy cô để mắt đến Đỗ Cẩm Hi: "Vì mọi người lần đầu gặp nhau, ai nấy đều ngại ngùng, thôi thì để tôi chọn, trong thời gian huấn luyện quân sự, chức vụ đội trưởng tạm thời được phân công cho bạn cùng lớp Đỗ Cẩm Hi."

Họp xong, Thư Hân kêu Đỗ Cẩm Hi đi theo mình, đưa cho anh ta thêm một bộ quân phục huấn luyện: "Có một bạn cùng lớp hôm nay xin phép tôi nghỉ phép và không đến. Cậu giữ đỡ cho bạn đó, khi nào bạn ấy đến thì đưa cho bạn ấy, còn nữa em phải lên sân khấu phát biểu vào ngày mai, nên nhớ về chuẩn bị trước. ”

Đỗ Cẩm Hi ậm ừ, dễ dàng đồng ý.

Thư Hân vỗ vai Đỗ Cẩm Hi nói: "Đừng lo lắng, không phải chỉ có mình em lên phát biểu, cậu học sinh vắng mặt hôm nay cũng sẽ lên phát biểu cùng em. Có gì ngày mai chúng ta gặp nhau ở khán phòng."

*

Đến lễ khai mạc ngày hôm sau, Đỗ Cẩm Hi khóa xe, đi tới đến khán phòng ngay.

Trên đường chỉ có các đàn anh vội vàng đi thư viện sớm, trong trường cũng không có bóng dáng tân sinh viên, chắc hẳn đều đã đi dự lễ khai giảng.

Đỗ Cẩm Hi không khỏi tăng tốc bước tới khán phòng, anh đến hơi muộn, bài phát biểu của các nhà lãnh đạo đã kết thúc, bây giờ là bài phát biểu của các học sinh.

Đỗ Cẩm Hi giống một con mèo bước vào hậu trường, những người ở hậu trường đang bận rộn chuẩn bị trang điểm và chờ đợi, không ai để ý đến anh.

Máy mà có Thư Hân kéo anh lại: "May mà em tới kịp, suýt nữa đã trễ rồi."

Thư Hân quay đầu nhìn trang phục của anh. Đỗ Cẩm Hi mặc áo sơ mi, quần vest, dáng vẻ khá trịnh trọng, hài lòng gật đầu hỏi: "Sẵn sàng chưa? Tiết mục tiếp theo là đến lượt em."

Đỗ Cẩm Hi làm động tác đồng ý.

Một nhóm vũ công đi về phía họ, Đỗ Cẩm Hi lịch sự lùi lại một bước để nhường đường, không ngờ một cô gái đột nhiên xuất hiện phía sau anh.

Cô gái đang trò chuyện với một người bạn bên cạnh, không để ý xung quanh có ai, cô va vào vai Đỗ Cẩm Hi, cà phê trong tay đổ hết lên áo của Đỗ Cẩm Hi.

Cô gái quay lại thì phát hiện chiếc áo sơ mi trắng của Đỗ Cẩm Hi dính đầy vết cà phê lớn, may mắn là cà phê pha lạnh nên không làm bỏng ai.

Lúc này sắc mặt cô gái lập tức tái nhợt, vội vàng lấy khăn giấy ra, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý..."

Đỗ Cẩm Hi cảm thấy cánh tay mình lành lạnh, lớp vải ẩm ướt bám trên da, lông mày khẽ nhăn lại, nhưng khi nhìn thấy cô gái sắp rơi nước mắt, Đỗ Cẩm Hi đành phải kiềm chế sự khó chịu trong lòng, lên tiếng an ủi cô: "Không sao đâu.”

Thư Hân sửng sốt, nhìn thấy vết bẩn lớn, cau mày nói: “Phải làm sao đây? Lát nữa em phải lên sân khấu rồi.”

Đàn anh của bộ phận biểu diễn đang đợi ở một bên nhìn thấy điều này liền nói: "Trong phòng thay đồ có áo sơ mi sạch, hay em vào trong thấy đỡ đi."

Đỗ Cẩm Hi gật đầu: “Cảm ơn.”

Đỗ Cẩm Hi vừa bước vào phòng thay đồ, cánh cửa hậu trường lại bị đẩy ra.

Một thanh niên đội chiếc mũ bóng chày màu đỏ thẫm bước vào, ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, đang định lấy điện thoại ra liên lạc với ai đó.

Thư Hân thấy cậu bước vào, vội vàng chạy tới chào hỏi, lo lắng nói: "Bạn học Giang, cậu bạn lên phát biểu cùng em đang xảy ra chút chuyện, hay là lát nữa em lên sân khấu phát biểu trước được không?"

Cậu thanh niên đó gật đầu, giơ tay cởi chiếc khẩu trang trắng tinh, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp thanh tú với vẻ ngoài xinh đẹp nhưng không hề hung hãn, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe mờ sương nhưng đồng tử lại lạnh lùng.

Đôi mắt hai mí hẹp khiến đôi mắt trông sắc sảo như thể phải tránh xa người lạ.

Giang Sơ nhẹ nhàng mím môi, lặng lẽ đứng ở phòng chờ, đuôi tóc đen trêu chọc cái cổ trắng ngần của cậu, mơ hồ có thể nhìn thấy tấm dán màu hồng ức chế Phermone được che phủ bởi mái tóc của cậu.

Sau khi các học sinh trên sân khấu phát biểu xong và trao micro, Giang Sơ bước lên sân khấu dưới ánh đèn rực rỡ, để lại một bóng dáng rõ ràng.

Khán phòng rộng lớn vang lên âm thanh mát lạnh, nghe như tiếng suối trong trẻo gõ vào đá, với những âm thanh kéo dài và một kết thúc kéo dài.

Đỗ Cẩm Hi ra khỏi phòng thay đồ, sải bước về phía khu vực chờ trước khi lên sân khấu.

Anh thản nhiên sắp xếp lại khuy măng sét áo sơ mi, khuy măng sét nhỏ phấp phới giữa những đầu ngón tay sạch sẽ và gọn gàng, trên cổ tay khớp nối chắc chắn, anh đeo chiếc đồng hồ thạch anh, trông rất đẹp mắt.

Khi lời nói bên tai anh kết thúc, Đỗ Cẩm Hi vừa mới chỉnh sửa tay áo xong, trong tầm mắt anh xuất hiện một đôi giày thường ngày màu trắng, một bàn tay thon dài cầm micro đưa cho anh, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Bạn cùng lớp, micro của cậu."

Bên tai vang lên một tiếng vang nhẹ, nhưng mọi thứ vẫn yên tĩnh.

Máu của Đỗ Cẩm Hi trào dâng khắp cơ thể, tim đập nhanh một cách bất ngờ, anh nín thở và từ từ... từ từ ngẩng đầu lên.

Chỉ với một động tác đơn giản ngẩng đầu lên, nhưng tựa như một thế kỷ đã trôi qua, ánh mắt Đỗ Cẩm Hi dần dần tập trung vào chủ nhân của bàn tay đó, trong nháy mắt chạm vào một đôi đồng tử trong suốt màu trà.

Đỗ Cẩm Hi đã từng tưởng tượng ra cảnh họ sẽ gặp lại nhau, có thể trên con phố đông đúc, trong một nhà hàng sầm uất hay trong một thung lũng vắng vẻ và tĩnh lặng. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới hai người sẽ gặp nhau tại….

Tại sảnh khai mạc.

Chàng trai trẻ trước mặt điềm tĩnh và tự chủ, đôi mắt hai mí dài và hẹp khiến đôi mắt trông sắc sảo, con ngươi màu nâu lạnh lùng và trong trẻo, mái tóc đen mỏng hơi che mí mắt, ánh sáng từ bàn tiếp tân chiếu vào. Trên người thanh niên tạo ra ánh sáng mờ ảo, chiếc khuyên tai trên tai trái của cậu bùng lên vài tia sáng bạc.

Cậu rõ ràng là một người tình lạnh lùng xinh đẹp, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Đỗ Cẩm Hi, Giang Sơ đã hoàn toàn choáng váng.