Chương 1

Chương 1: Một mùi hương lạnh lùng thanh khiết

Đêm qua trời mưa, trên đường vẫn còn vết nước ướt, một chiếc xe đạp đường bộ xuyên qua mặt nước, lốp bóng loáng bắn tung tóe ra một màn nước nhỏ.

Xe chạy vào một khoảng sân nhỏ, một đôi bàn tay khéo léo nhẹ nhàng bóp phanh, xe dừng lại vững vàng, đôi chân thon dài cân đối nâng đỡ thân xe, rồi anh uể oải bước đi, tay giơ lên cởi mũ bảo hiểm, để lộ khuôn mặt tuấn tú.

Đỗ Cẩm Hi thản nhiên vén phần tóc mái ướt đẫm mồ hôi ra sau để lộ vầng trán đầy đặn, xương mày sắc nét, đỉnh lông mày sắc sảo và một đôi mắt đen láy đầy ngập vẻ lười biếng, sau đó anh thản nhiên treo mũ bảo hiểm lên tay lái.

Đỗ Cẩm Hi dùng ngón tay cái mở màn hình điện thoại, hơn chục thông báo WeChat hiển thị, sáng sớm Trần Văn đã gửi tới một drama, không cần nghe cũng biết nội dung. Anh cụp mắt xuống, gõ chữ "Ừ."

Trần Văn lập tức trả lời chỉ sau một giây.

Trần Văn: [Đỗ thiếu gia, cậu đã về chưa, nhanh lên chút đi, khi nào cậu mới tới được?]

Đỗ Cẩm Hi đi vào nhà thay dép, trong nhà không có người, anh lấy khăn tắm đi vào phòng tắm.

Đỗ Cẩm Hi: [Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến đó.]

Trần Văn: [Được rồi, không sao cả.]

Đỗ Cẩm Hi chỉ tắm rửa đơn giản, thay chiếc áo đua xe đạp màu đen ra, mặc một chiếc áo nỉ có mũ trùm đầu, lấy trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng, uống gần hết chỉ trong một ngụm. Yết hầu của anh thắt chặt lại, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ, khi nuốt nước, yết hầu của anh sẽ cuộn lên cuộn xuống, nốt ruồi cũng di chuyển theo nó, khiến nó trở nên gợi cảm và quyến rũ.

Chị gái của Trần Văn là Trần Minh, hôm nay sẽ trở về Trung Quốc. Trần Văn và chị gái đã ba năm không gặp nhau nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa hai chị em. Khi Trần Văn nghe tin chị mình nói muốn trở về Trung Quốc, Trần Văn lập tức buông bỏ mọi việc đang làm, vỗ ngực nói rằng em sẽ lái xe đến sân bay đón chị ngay.

Mùa hè này Trần Văn vừa tròn 18 tuổi, chỉ thi một môn để lấy bằng lái xe, thậm chí còn chưa có cơ hội chạm vào ô tô nên chỉ có thể nhờ bạn tốt Đỗ Cẩm Hi lái xe cùng anh ta đến đón chị gái.

Đỗ Cẩm Hi cầm chìa khóa tủ giày, lái chiếc xe của người ba Omega của mình, Hứa Nhàn, từ gara ra.

Buổi sáng Hứa Nhàn đặc biệt để xe cho Đỗ Cẩm Hi, còn không quên căn dặn anh: "Con nhớ lái xe cẩn thận, an toàn là trên hết."

Đỗ Cẩm Hi ôm ba mình, nhếch môi nói: "Ba đừng lo lắng."

Người ba Alpha, người ba đang bị cho ra rìa, ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn Hứa Nhàn giáo dục con trai mình. Sau khi giáo dục xong, ông ôm lấy vợ vào lòng, nói: "Em không cần lo lắng cho Cẩm Hi đâu, hai ngày trước anh đưa nó đi làm quen đường, kỹ thuật lái xe cũng được lắm."

Hứa Nhàn liếc nhìn Đỗ Thừa Minh: "Lần nào anh cũng như vậy cả."

Triết lý nuôi dạy con cái của Đỗ Thừa Minh là giáo dục tự do. So với những lo lắng của Hứa Nhàn, ông coi trọng việc rèn luyện khả năng cá nhân của Đỗ Cẩm Hi hơn.

"Anh rất nghiêm túc đó." Đỗ Thừa Minh vô thức dỗ dành vợ, "Anh sắp đi làm muộn mất rồi, lớp của anh còn chưa chuẩn bị xong, hôm nay đi thôi, lấy xe của anh đi."

…..

Người ngồi trong xe sau khi đã thắt dây an toàn hét lên: "Đi, đi thôi!"

Xe khởi động, chiếc BYD màu xám bạc bám theo dẫn đường, hòa vào dòng xe cộ.

Đỗ Cẩm Hi lái xe rất vững vàng, khi nghiêm túc, đôi mắt nheo lại sâu hơn, bình tĩnh nhìn con đường phía trước, chiếc áo len đen khiến khí chất cả người anh trở nên sắc sảo và hấp dẫn hơn, đồng hồ trên cổ tay sắc nét, ngôi sao tám cánh trên xương tai mơ hồ hiện lên trong ánh sáng mờ ảo của dòng đường.

Đến ngã tư đèn đỏ, một tay Đỗ Cẩm Hi uốn cong, tay còn lại hiện rõ khớp xương sắc bén đang cầm vô lăng, ngón trỏ phải mảnh khảnh lười biếng gõ nhẹ, đôi mắt đen uể oải nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ riêng những động tác tùy ý của anh, đã khiến người khác có những cảm giác cũng không giống nhau.

Trần Văn uể oải dựa vào cửa sổ xe, buồn chán quay lại nhìn bạn mình, anh ta và Đỗ Cẩm Hi là bạn thuở nhỏ, nay đã được mười tám năm, hồi nhỏ khi chơi với nhau, hai người không cảm thấy có gì khác biệt. Nhưng sau khi đã phân hóa thành người lớn, anh ta thì trở thành một beta bình thường, nhưng Đỗ Cẩm Hi lại phân hóa thành alpha.

Trần Văn nhìn Đỗ Cẩm Hi đang nghiêm túc lái xe, trong lòng mắng: "Mẹ kiếp, cậu đúng là quá đẹp trai."

Người trước mặt anh ta cứ như một Đỗ Cẩm Hi hoàn toàn mới, đây là người đã trở về sau chuyến đi đến thành phố Vân Tương vào năm ngoái.

Trần Văn nhớ lại Đỗ Cẩm Hi của những ngày đó, anh luôn tràn ngập trong sự chán nản và bối rối, anh bắt Trần Văn uống rượu với anh suốt ngày, đồng tử luôn không có ánh sáng, nhưng khi Trần Văn hỏi, Đỗ Cẩm Hi lại không muốn kể lại chuyện xảy ra ở thành phố Vân Tương, và chỉ khi say rượu, Đỗ Cẩm Hi mới thốt ra một hai từ, Giang Sơ...

Anh ta không nghe rõ Đỗ Cẩm Hi nói gì, anh ta chỉ biết đó là một tên riêng.

Sau đó, Trần Văn nghe Đỗ Cẩm Hi nói vài câu về Giang Sơ, đại khái Giang Sơ là omega, cậu ấy và Đỗ Cẩm Hi gặp nhau ở thành phố Vân Tương, sau đó hai người phát triển quan hệ tình cảm với nhau, nhưng Giang Sơ là một Omega hoàn toàn không coi trọng Đỗ Cẩm Hi, chơi đùa xong thì vứt bỏ Đỗ Cẩm Hi không thương tiếc.

Trần Văn nghĩ đến cũng cảm thấy kỳ lạ, trong ấn tượng của anh ta, Đỗ Cẩm Hi chưa bao giờ si mê ai như vậy, đây thực sự là lần đầu tiên anh ta thấy Đỗ Cẩm Hi say rượu.

Nghĩ đến đây, Trần Văn bắt chéo chân nói: "Cẩm Hi, tôi thấy tình trạng của cậu hiện tại tốt hơn rất nhiều. Đừng nghĩ đến omega kia nữa. Với điều kiện của cậu, thiếu gì omega sắp hàng chờ chứ. Hai ngày trước. Tiểu Cẩn trong đội đua xe đạp cũng hỏi tôi khi nào cậu sẽ đến. Tôi thấy con người Tiểu Cẩn cũng tốt, người có con mắt tinh tường vừa nhìn đã biết cậu ta có ý gì với cậu. Sao cậu không thử với cậu ta xem?"

Những đường gân trên mu bàn tay cầm vô lăng của Đỗ Cẩm Hi căng ra, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Nếu cậu còn lảm nhảm nữa, tôi sẽ ném cậu ra khỏi đường cao tốc."

Rõ ràng Đỗ Cẩm Hi thậm chí còn không hề rời mắt khỏi con đường phía trước, nhưng Trần Văn ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh sau lưng. Anh ta thậm chí còn không bắt chéo chân, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.

……

Khi đến sân bay, Đỗ Cẩm Hi và Trần Văn đi thang máy lên tầng một, chuyến bay của Trần Minh bị hoãn. Rất nhiều người từ trong hành lang đi ra, chuyến bay chỉ vừa hạ cánh.

Trần Văn cầm lấy tấm biển đón người tự chế, chật vật dọn đường trước mặt, những câu "Xin lỗi" và "Xin lỗi, cho tôi qua" cứ được niệm chú liên tục suốt dọc đường.

Cuối cùng, khi anh ta gần đến trước đám đông, chiếc vali của một hành khách chợt rơi ra, tất cả đồ đạc của người đó văng tung tóe, Trần Văn dừng lại, đưa tờ giấy đón người trong tay cho Đỗ Cẩm Hu: “Cẩm Hi, cầm hộ tôi một lát.”, còn mình thì quỳ xuống nhặt đồ giúp vị hành khách kia.

Đỗ Cẩm Hi dùng biển báo để ngăn cách đám đông chen lấn, tránh người khác vô tình va vào mình.

Sau khi thu dọn đồ đạc, hành khách kia liên tục nói lời cảm ơn, Trần Văn xua tay mỉm cười nói không có gì.

Trần Văn lùi lại một bước, bắp chân vô tình chạm vào vali của người phía sau, vali nhỏ trượt về phía sau một đoạn, Đỗ Cẩm Hi đưa tay kéo lại vali đàn lăn ra xa, khi anh quay lại, vai của anh vô tình chạm vào một người đi ngang qua mình, Đỗ Cẩm Hi vội vàng nói: “Thực xin lỗi.”

Không nhận được phản hồi.

Nhưng trong lần va chạm ngắn ngủi này, Đỗ Cẩm Hi dường như ngửi thấy một mùi pheromone mơ hồ.

Cái mùi tươi mát và lạnh lẽo đó, giống như tuyết mới rơi và báo hiệu mùa đông đang đến gần.

Đỗ Cẩm Hi sửng sốt một lát, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng ẩn sâu trong lòng mình đâu.

Sau đó anh nhếch khóe môi dưới, tự cười nhạo chính mình, tự hỏi sao omega đó lại có thể xuất hiện ở đây.

Trần Văn nhìn thấy Đỗ Cẩm Hi cứ đứng đấy không động đậy, liền hô: "Cẩm Hi, cậu mau trả vali lại cho người ta đi.”

Anh đưa vali lại cho chủ nhân của nó, rồi đi theo Trần Văn.

Trần Văn giơ tay nắm lấy vai Đỗ Cẩm Hi, trầm giọng nói một cách phấn khích: "Omega vừa nãy va chạm với cậu thật xinh đẹp!"

Vừa nghe đến hai chữ "đẹp", khuôn mặt thanh tú lạnh lùng không tự chủ được hiện lên trong đầu Đỗ Cẩm Hi.

Trần Văn huých khuỷu tay Đỗ Cẩm Hi, nói: "Đừng suốt ngày nghĩ về omega đó nữa. Nhân lúc người ta còn chưa đi xa, có muốn thêm WeChat không?"

Đỗ Cẩm Hi kéo cánh tay của Trần Văn trên người mình xuống, bước tới, giơ cao bảng đón trong tay, nói với giọng bình tĩnh: “Cậu lo mà tìm chị gái của mình, đừng lo chuyện khác.”