Giang Dĩ Thành không mặc áo khoác, trên người chỉ là áo vest tây trang màu xám, phối hợp với áo sơ mi màu xanh lam bên trọng, nút áo mở ra, lộ ra một ít phần da màu tiểu mạch nơi cánh tay, thoạt nhìn có vẻ hiền hòa, trong tay hắn cầm một ly rượu vang đỏ, dáng người đứng thẳng, nhìn xuống phía dưới.
Quý Du Nhiên do dự một chút, đang định đổi địa điểm, nhường vị trí này lại cho Giang Dĩ Thành, nhưng Giang Dĩ Thành hẳn là đã nghe được tiếng bước chân của cô, hắn quay đầu nhìn lại.
Quý Du Nhiên nhất thời đυ.ng phải một đôi mắt thâm thúy đen láy, khi nhìn thấy cô, chúng nó chớp chớp tựa như giọt sương long lanh, nhưng rất nhanh như ánh sao lóe sáng trên bầu trời phút chốc liền biến mất.
“Thật không ngờ, có thể gặp Quý tiểu thư ở đây.”
Quý Du Nhiên che giấu sự kinh ngạc trong lòng, nhấc chân tiến lên, đứng bên cạnh Giang Dĩ Thành, ánh mắt lướt qua dãy hành lang, cũng nhìn về bữa tiệc ở phía dưới.
“Thật vinh hạnh, tôi cũng không ngờ, Giang tiên sinh vậy mà còn nhớ rõ nhân vật vô danh tiểu tốt như tôi đây.”
Tiếng cười trầm thấp từ nam nhân đứng bên cạnh truyền đến, “Quý tiểu thư vẫn hài hước như vậy, sao cô không xuống dưới đi dạo?”
Quý Du Nhiên nhún vai, lạnh nhạt mở miệng nói, “Thân phận của tôi không thích hợp đi xuống dưới đó, nhưng còn Giang tiên sinh, ngài vì sao lại ở chỗ này?”.
Giang Dĩ Thành nghiêm túc suy tư một chút, nói, “Có lẽ là cũng giống như Quý tiểu thư, muốn cảm thụ một chút sự an tĩnh.”
Quý Du Nhiên cười, tiếng cười thực mềm thực nhẹ, theo gió đêm bay vào trong tai Giang Dĩ Thành, thoải mái đến động lòng người.
“Giang tiên sinh sao có thể giống như tôi được, ngài là vì ồn ào náo động nên mới lựa chọn nơi này để tìm sự yên tĩnh trong phút chốc, còn tôi, căn bản không thể có được sự lựa chọn như vậy.”
Giang Dĩ Thành nghe xong những lời này thì nghiêng đầu nhìn kỹ Quý Du Nhiên, cô rất khác với thời điểm ăn mặc lộng lẫy tham dự buổi tối từ thiện hôm đó, hôm nay cô càng thêm vẻ tùy ý tùy hứng.
Một khuôn mặt mộc không có chút nét trang điểm, nhưng cũng không hề nhạt nhẽo, mái tóc đen cột lại ở phía sau đầu, hai bên má vương vài sợi tóc, dường như là cô mới ngủ dậy nên tuỳ tiện tóm tóc lại rồi ra khỏi cửa.
Giang Dĩ Thành mỉm cười, “Kỳ thật tôi vẫn luôn rất tò mò, một nữ nhân ưu tú như Quý tiểu thư, vì sao lại cam nguyện chỉ làm một con chim hoàng yến trong l*иg?”.
Tuy rằng lời này nghe hơi chói tai, nhưng Quý Du Nhiên lại không cảm thấy sự khinh thường trong ngữ giọng của Giang Dĩ Thành.
Chim trong l*иg sao? Cô đương nhiên không muốn làm.
Nhưng Quý Du Nhiên cũng không muốn làm ra vẻ đi giải thích cái gì, dù sao hiệp ước của cô rất nhanh sẽ sớm kết thúc thôi.
Vì thế cô cười một cách sảng khoái, “Nói không chừng chim trong l*иg vẫn đang tìm cơ hội để bay ra khỏi l*иg giam đó!”
Ánh mắt Giang Dĩ Thành lóe lóe, uống xuống một ngụm rượu vang đỏ, hầu kết lăn lộn, từ đầu đến chân thậm chí ngay cả một sợi tóc của hắn cũng đều tản ra mị lực gợi cảm thành thục.
Loại hơi thở nam tính câu nhân đoạt hồn này, Quý Du Nhiên cũng không phải là lần đầu tiên thấy, nhưng cũng nhịn không được lại lần nữa có chút rung động ở trong lòng.
Con người Giang Dĩ Thành này, nhất định có rất nhiều nữ nhân vì hắn mà luân hãm.
“Giản Đông Thần xác thật rất thích Quý tiểu thư, thậm chí là đến diễn đàn này cũng muốn đem cô theo bên người.”.
Thích?.
Quý Du Nhiên cười cười, không tỏ ý kiến.
Phải nói là thích thân thể cô thì đúng hơn!.
“Đúng rồi, nghe nói ngài cùng Giản tiên sinh gần đây có chút tranh chấp.”.
Giang Dĩ Thành nổi lên hứng thú, “Quý tiểu thư cũng nghe nói tới chuyện này sao?”.
Quý Du Nhiên gật gật đầu. “Hiện tại các thông tin truyền thông lớn đều đưa tin về chuyện này, tôi không muốn biết cũng không được.”
Giang Dĩ Thành không để bụng cười cười, “Nếu Quý tiểu thư không hy vọng Giản Đông Thần thua kiện, cô nên khuyên nhủ hắn chủ động giải hòa, như vậy mới có thể hạ sự tổn thất xuống thấp nhất, bằng không đến khi mọi chuyện lên tòa rồi, phía thắng cuộc nhất định là Giang Thị.”
Giang Dĩ Thành nói vô cùng chắc chắn.
Quý Du Nhiên chớp chớp mắt, giả trang ngây thơ nghiêng nghiêng đầu, “Giang tiên sinh, chuyện trên thương trường tôi không hiểu được đâu, ngài đừng làm khó tôi, hay là ngài tìm người khác chuyển lời đi nhé.”
Cô đã sớm nhìn ra Giang Dĩ Thành người nam nhân này rất nguy hiểm, lời nói và cử chỉ của hắn vô cùng thành thục khéo léo, lòng dạ sâu đến không tưởng, Quý Du Nhiên tuyệt đối không muốn trộn lẫn trong vũng nước đυ.c giữa hắn và Giản Đông Thần.
Giang Dĩ Thành đem ánh mắt chú định trên mặt của Quý Du Nhiên, đột nhiên khóe môi nở nụ cười, Quý Du Nhiên nghe ra được, nụ cười với âm thanh trầm thấp từ tính của hắn là phát ra từ nội tâm sung sướиɠ.
“Lại nói tiếp, chuyện này chính là nhờ Quý tiểu thư đã giúp cho tôi một cái đại ân.”.
Giang Dĩ Thành nghĩ đến cơn mưa to tầm tã của buổi chiều ngày hôm đó, nguyên nhân chính là vì trong mưa có cô gái nhỏ kịp thời xuất hiện làm việc thiện, hắn mới có thể thuyết phục được Hàn Đình.
Quý Du Nhiên lúc này thật sự có chút khó hiểu, từ sau buổi tiệc tối từ thiện thì hoàn toàn không gặp lại Giang Dĩ Thành lần nào nữa, càng đứng nói đến việc giúp hắn. Huống hồ cô thì có năng lực gì mà có thể giúp được Giang Dĩ Thành cơ chứ?
Tuy vậy Quý Du Nhiên cũng không muốn hỏi sâu thêm, rốt cuộc thì nghệ thuật giao tiếp của Giang Dĩ Thành cao hơn cô mấy bậc, nói không chừng nói ra câu nào thì trúng bẫy của hắn, tốt nhất là cứ bớt được câu nào thì bớt.
Cô dường như không chú ý tới việc Giang Dĩ Thành đang nhìn cô, ánh mắt của cô vẫn dừng lại dưới bữa tiệc tối tại hội trường, theo bản năng cô muốn tìm xem bóng dáng của Giản Đông Thần xen lẫn trong đám người.
Đáng tiếc, cô không nhìn ra được Giản Đông Thần, ngược lại lại bị hấp dẫn ánh mắt bởi một nam nhân có khí độ bất phàm, mặc một cái áo sơ mi đen.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người nam nhân kia, trái tim của Quý Du Nhiên đập nhanh mấy nhịp, bất luận là tướng mạo hay khí chất, người nam nhân đều đạt điểm tuyệt đối trong mắt thẩm mỹ của cô.
Nho nhã, cao quý, thành thục. Những từ này dường như quá đơn giản để hình dung hắn, trong đầu Quý Du Nhiên tìm tòi một vòng, chợt phát hiện năng lực ngôn ngữ của mình lại quá tệ, không thể tìm ra được từ nào xứng đáng để hình dung người nam nhân này.
Giang Dĩ Thành nhận thấy được ánh mắt Quý Du Nhiên dừng lại ở một chỗ nào đó, vì thế cũng rất có hứng thú mà nhìn theo ánh mắt của cô.
“Đó là Cảnh Tông, chủ tịch tập đoàn Tắc Bác chuyên về chế tạo nguồn năng lượng.” Giang Dĩ Thành tốt bụng giới thiệu thông tin cho Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Dĩ Thành, phát hiện trong ánh mắt hắn lộ rõ sự tán thưởng hiếm thấy.
“Hơn phân nửa số lượng ô tô ở quận Detroit đều là dùng linh kiện do công ty Tắc Bác chế tạo, lần này mục đích hắn tới Hong Kong, chắc là muốn khai thác thị trường Châu Á, bất quá.”.
Giang Dĩ Thành dường như có thuật đọc tâm, xem thấu tâm tư của Quý Du Nhiên.
“Bất quá…tuyệt đối đừng nên nảy sinh hứng thú với hắn, đây chân chính là một người nam nhân nguy hiểm.”
Quý Du Nhiên không lên tiếng, nghĩ thầm anh cũng không phải rất nguy hiểm đó sao?.
Giang Dĩ Thành tiếp tục giảng đạo, “Nghe nói tập đoàn Tắc Bác còn có một trung tâm đứng hạng nhất trong nghiên cứu kỹ thuật chip, chuyên cung cấp cho quân đội sử dụng, đây cũng chính là nguyên nhân cho việc trong toàn bộ cuộc yến tiệc nhưng chỉ có mình hắn là được phép mang theo nhân viên bảo vệ bên người.”
Quý Du Nhiên nhìn kỹ lại, quả nhiên cách phía sau người nam nhân kia không xa, là có hai người bảo vệ mặc bộ đồ tây trang màu đen.
Ngay khi Quý Du Nhiên còn đang đánh giá con người này, nam nhân tên Cảnh Tông kia đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía cô bên này, Quý Du Nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh cô liền phát hiện được người nọ đã dời đi ánh mắt, tiếp tục cùng người khác nói chuyện.
Dường như cái ánh mắt vừa rồi chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.
Trái tim của Quý Du Nhiên không hiểu sao lại nhảy dựng lên, lần đầu tiên cảm thấy chính mình kỳ thật cũng rất mê trai.
“Giang đổng, cuộc hẹn của ngài cùng Phó Đổng của tập đoàn Đỉnh Nhuận đã đến giờ rồi ạ.”
Thư ký của Giang Dĩ Thành đi lên mời hắn.
“Quý tiểu thư, thật đáng tiếc lần này không thể lại mời cô nhảy cùng một điệu nhảy, lần sau gặp lại.”.
Quý Du Nhiên khách khí gật đầu, “Tạm biệt, Giang tiên sinh đi thong thả.”.
Giản Đông Thần đang nói chuyện với đối tác trong bữa tiệc, một người phục vụ bỗng nhiên tiến gần đến bên hắn nói thầm vào tai.
“Giản tiên sinh, Giang Dĩ Thành tiên sinh của tập đoàn Giang Thị hy vọng mượn một ít thời gian của ngài để nói về chuyện hòa giải trong hạng mục Lục Thành.”
Giản Đông Thần hơi hơi nhíu mày, quét mắt nhìn một vòng ở hội trường, quả nhiên không nhìn thấy thân ảnh của Giang Dĩ Thành.
Giải hòa?.
A, Giang Dĩ Thành rốt cuộc chịu chủ động cầu hòa?.
“Xin lỗi, không thể tiếp chuyện được nữa, tôi xin phép đi đây một lát.”.
Giản Đông Thần gật đầu nói lời này với những người khác, theo sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, đi đến một biệt thự phía sau khách sạn.
Giang Dĩ Thành vậy mà lại lựa chọn loại địa phương yên tĩnh như thế này sao?.
Giản Đông Thần không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào.
Một thân thể mềm mại bỗng nhiên nhào vào trong lòng ngực hắn.
“Đông Thần, em nhớ anh!”.
Đồng tử trong mắt Giản Đông Thần co lại, một phen đẩy nữ nhân đang ôm hắn ra, âm thanh lạnh băng đến mức tận cùng.
“Giang Dĩ Nhu, sao cô lại ở đây!?”.
Trong hội nghị lần này Giang Dĩ Nhu sẽ không có tư cách tham gia, việc cô ta đột nhiên xuất hiện ở chỗ này khiến Giản Đông Thần cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Giang Dĩ Nhu bị đẩy về phía sau lảo đảo hai bước, trên khuôn mặt hiện lên một tia ủy khuất, nhưng cô nàng vẫn bảo trì một hình tượng tốt đẹp, lộ ra một nụ cười ôn nhu vô hại.
“Thực xin lỗi, nếu không dùng danh nghĩa của anh trai em, em đoán anh nhất định sẽ không đến gặp em.”
Trong ánh mắt Giang Dĩ Nhu hiện lên một tia không cam lòng, tối hôm qua thái độ của Giản Đông Thần ở nhà hàng khiến cô ta vô cùng bất an, đó là một sự hung ác mà cô ta chưa từng gặp bao giờ.
Cô ta không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, nhân lúc về Giang gia để thăm hỏi sức khỏe bố mẹ, nên đã nghe lén được lời bọn họ nói chuyện trong thư phòng.
Giang gia vì lợi ích thương nghiệp, cuối cùng quyết định dùng cô ta để liên hôn! Đối phương tuy rằng cũng là một đổng sự của một tập đoàn lớn, tuy nhiên năm nay đã gần 60 tuổi, lại còn là lão nam nhân đã ly hôn 3 lần!
Giang Dĩ Nhu nhớ khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt già nua lại đầy nếp nhăn kia, trong lòng không nhịn được mà nổi lên một trận ghê tởm.
Tuy rằng ngay từ đầu cô ta đã biết mục đích Giang gia nhận nuôi mình chính là để dùng cho việc liên hôn trong thương nghiệp, nhưng cô ta thật sự không muốn gả cho một nam nhân như vậy!
Cái loại nam nhân già khú đế như vậy căn bản không xứng với cô ta! Cô ta Giang Dĩ Nhu xứng đáng với những thứ tốt hơn!
Vốn dĩ cô ta rất có niềm tin rằng sẽ dao động được tâm của Giản Đông Thần, nhưng từ khi người nữ nhân tên Quý Du Nhiên kia xuất hiện, mọi thứ dường như đã thay đổi.
Lúc trước cô ta còn thấy được một chút tiến triển, ít nhất là Giản Đông Thần vẫn thể hiện cảm xúc đối với cô ta. Nhưng hiện tại, hắn trừ bỏ yêu cầu cô ta truyền lời đến Giang Dĩ Thành, thì về căn bản là không thèm nhìn đến mình!.
Cứ ngồi chờ chết như vậy tuyệt đối không được!.
Giang Dĩ Nhu khóc như hoa lê đái vũ, ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn Giản Đông Thần.
“Đông Thần, em rất nhanh phải cùng người khác đính hôn, hôm nay sở dĩ theo anh tới đây, chính là muốn gặp anh để hỏi, rốt cuộc trong lòng anh còn có em hay không? Chúng ta…chúng ta còn có thể giống như lúc trước được hay không?”