Chương 43

Quý Du Nhiên bị đông lạnh đến run cầm cập, có lẽ là vì tố chất của thân thể này thật sự không tốt, quần áo ướt dán vào người dễ khiến gây ra cảm lạnh, vì thế cô vội vàng tăng nhiệt độ trong xe, lại thuận tay mở radio.

“Cuộc tranh chấp giữa tập đoàn Giang Thị và tập đoàn Giản Ảnh đã đến hồi gây cấn, được biết, ba ngày trước tập đoàn Giang Thị đã đệ đơn kiện ra tòa án của thành phố A.”

Quý Du Nhiên hắt xì một cái.

Tập đoàn Giang Thị?.

Cô lập tức nhớ tới người nam nhân khí độ bất phàm trầm ổn Giang Dĩ Thành kia.

Tuy rằng chỉ thấy qua một lần, nhưng hắn chính là loại nam nhân làm nữ nhân chỉ gặp mặt một lần thôi cũng liền rất khó quên.

Lần trước trong buổi tối ở tiệc từ thiện, Quý Du Nhiên đã có thể nhìn ra Giản Đông Thần cùng Giang Dĩ Thành tuyệt đối không phải là loại sẽ tôn trọng mặt mũi bên ngoài của đối phương, lần này chẳng phải đã xé rách mặt nhau rồi đó sao?

Quý Du Nhiên nhẹ giọng ngâm nga một đoạn nhạc, giữa các tập đoàn mà xảy ra kiện tụng cũng là chuyện thường, chẳng qua là nhờ vậy nên gần đây Giản Đông Thần cũng không có thời gian để ý đến cô.

Tâm tình cô không tồi, tăng nhanh tốc độ xe, hai mươi phút sau, xe ngừng dưới lầu công ty Tiêu Khải Lượng.

Toàn thân Quý Du Nhiên ướt đẫm bấm thang máy lên tầng 11, phong thái hùng hổ của cô khiến nữ nhân viên lễ tân tưởng có người tới gây sự, cuống quýt gọi nhân viên bảo vệ.

“Tiểu thư, xin bình tình, cô muốn tìm ai vậy? Vui lòng đăng ký thông tin một chút.”

Quý Du Nhiên nở nụ cười với cô nàng, “Xin chào, tôi muốn tìm Tiêu Khải Lượng, nhân viên của công ty các người.”

Cô gái lễ tân xoay người đi gọi điện thoại, nhưng rất nhanh đã quay trở lại.

“Thực xin lỗi cô, anh …anh Tiêu không có ở công ty.”.

Quý Du Nhiên nhìn lướt qua nhóm nhân viên đang nhìn lén cô từ bên trong, cất cao giọng nói, “Tôi là chủ nợ của Tiêu Khải Lượng, hắn ta thiếu tiền tôi nhưng không trả, còn kéo tên tôi vào danh sách đen trong điện thoại, hôm nay tôi tới tìm hắn ta là muốn hắn ta phải trả nợ! À, cô vừa nói là hắn ta không có ở đây đúng không? Không sao cả! Quý Du Nhiên lôi một chồng giấy tờ từ trong túi xách, đặt lên trên bàn.

“Đây chính là giấy nợ do Tiêu Khải Lượng tự tay viết, còn có một số chứng cứ cho việc hắn ta mượn tiền tôi, có thể để mọi người đọc một chút, nếu ai thấy được Tiêu Khải Lượng, vui lòng giúp tôi đưa cho hắn ta, nói với hắn ta trước đêm mai phải trả tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ kiện hắn ta ra tòa!”

Trên đường lái xe trở về, tâm tình Quý Du Nhiên cực kỳ tốt, cô lẩm nhẩm một ca khúc.

Tiêu Khải Lượng bất nhân, thì cũng đừng trách cô bất nghĩa!.

Không phải là cô không cho hắn ta thời gian, nhưng dám kéo số điện thoại cô vào danh sách đen, nhắn tin hắn ta không trả lời thì chính là hắn ta sai quá sai rồi, thậm chí còn vờ nói mình không có ở công ty?

Tiêu Khải Lượng không phải để ý nhất chính là thanh danh và mặt mũi sao? Vậy thì cô sẽ phá hư thanh danh của hắn ta! Xé nát mặt mũi của hắn ta!.

Ngụm khí này được xả ra thật là sướиɠ! Quý Du Nhiên thậm chí có chút hối hận vì bản thân không sớm làm ra chuyện như vậy!

Bây giờ toàn bộ công ty từ trên xuống dưới hẳn là đã nhìn thấy những tài liệu đó của cô, không biết Tiêu Khải Lượng lúc này có phải đã nổi trận lôi đình rồi hay không?

Một tia chớp chói sáng lóe lên, ngay sau đó một tiếng sét đánh ầm ầm vang lên, mưa trút xuống như thác đổ, đập mạnh vào kính chắn gió.

Quý Du Nhiên hoảng sợ, ở trong xe thét ra tiếng chói tai.

Két!.

Xe bị phanh gấp lại, thân thể Quý Du Nhiên bay về phía trước nhanh chóng được dây an toàn kéo lại.

Không xong. Đυ.ng vào xe khác rồi.

Không quan tâm đến cơn mưa lớn, Quý Du Nhiên cuống quít mở cửa xe tiến lên xem xét.

Phía trước xe cô là một chiếc Maybach màu đen.

Nháy mắt tâm tình của Quý Du Nhiên hạ xuống, cũng may cô đã nhìn kỹ lại, hai chiếc xe cũng không va chạm nhiều, hẳn sẽ không cần phải tính đến chuyện bồi thường.

Một tán dù che phía trên đỉnh đầu của Quý Du Nhiên.

Cô ngẩng đầu, nước mưa chảy dọc theo sợi tóc của cô, suýt nữa là chảy vào mắt, bởi vì ngược sáng, nên cô không thể thấy rõ người trước mắt, chỉ nhìn thấy dáng người cao thẳng của hắn, mặc một thân tây trang màu xanh biển được cắt may khéo léo.

Hàn Đình cúi đầu nhìn chăm chú vào Quý Du Nhiên, ánh mắt đảo qua gương mặt trắng nõn của cô.

“Quý tiểu thư, lại gặp nhau rồi.”.

Đôi mắt Quý Du Nhiên trợn to, cô nhớ rất rõ giọng nói dễ nghe này!.

“Anh là. Hàn Đình?”.

Mặt mày Giang Dĩ Nhu đưa tình nhìn Giản Đông Thần, đặt tay lên trên tay hắn.

“Đông Thần, đêm nay anh có thể ở lại đây không?”.

Giang Dĩ Nhu mặc một cái đầm dài quây ngực, khoác hờ một cái áo choàng mỏng, đem bả vai và vòng eo xinh đẹp hoàn toàn triển lộ.

Thời gian gần đây, thái độ của Giản Đông Thần đối với cô ta ôn hòa đi rất nhiều, thậm chí còn có hai lần chủ động hẹn gặp cô ta, Giang Dĩ Nhu cảm thấy đây là thời điểm để tiến thêm một bước nữa.

Giản Đông Thần từ tốn rút tay về, cầm lấy ly rượu vang đỏ uống một ngụm, tuy rằng trên mặt hắn không có biểu tình gì khác thường, nhưng trong ánh mắt toàn là sự lạnh lùng.

“Giang tiểu thư hình như không truyền đạt hết ý của tôi đến Giang Dĩ Thành.”.

Khởi tố? A, hắn tưởng tập đoàn Giản Ảnh vẫn là Giản Thị lúc trước sao?

Sắc mặt Giang Dĩ Nhu buồn bã, có chút ủy khuất nói, “Không phải, Đông Thần, em đã nói với anh trai rồi, nhưng anh ấy…anh ấy vẫn khăng khăng muốn làm vậy, em biết anh muốn lấy lại đồ vật của cô chú, hay là…chúng ta đính hôn lại nhé?”

Nói đến đính hôn, trong ánh mắt Giang Dĩ Nhu phát ra ánh sáng khác thường.

“Nếu em và anh đính hôn, Giang Giản hai nhà lại lần nữa giao hảo, chuyện này cũng không cần đưa lên tòa! Hơn nữa nói không chừng, em có thể thương lượng với phía bố mẹ, đưa sản nghiệp của Giản Thị thành của hồi môn.”

Giản Đông Thần lạnh lùng cong môi.

Một lần nữa đính hôn?.

Năm đó thời điểm hắn nghèo túng Giang Dĩ Nhu đã xoay người rời đi không quay đầu, hiện giờ hắn lập nghiệp thành công, Giang Dĩ Nhu nghĩ chuyện quay về?

Trong lòng cô ta đánh chủ ý gì, Giản Đông Thần sao có thể không biết được.

Bản chất của Giang Dĩ Nhu chính là loại ham tiền tài, danh lợi, địa vị mà thôi, hà tất phải dùng tình cảm ngụy trang để rồi giấu đầu lòi đuôi?.

Cô ta còn không bằng Quý Du Nhiên, nữ nhân kia lại dám trực tiếp nói lời thẳng thắn.

Nhớ tới Quý Du Nhiên, tâm tình Giản Đông Thần không hiểu sao lại buồn bực.

Nói cô tham danh trục lợi, nhưng hình như trừ bỏ cái hiệp ước được ký kết trong vòng một tháng kia, cô cũng không đòi hắn thêm bất cứ thứ gì, thậm chí đến cả tấm thẻ tín dụng không có hạn ngạch cô cũng không lấy.

Nếu cô không phải vì tiền, vậy thì điều gì đã khiến cô phải đáp ứng Chung Niên Huy bồi hắn một tháng?.

“Đông Thần? Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?”.

Giang Dĩ Nhu gọi vài tiếng, tâm trạng kích động vừa rồi của cô ta, bởi vì thái độ lãnh đạm của Giản Đông Thần, đã khiến nó tụt xuống.

Cô ta phát hiện khi Giản Đông Thần gặp mặt cô ta thì đã không còn mang theo ánh mắt của ngày trước, cái ánh mắt mà chỉ nhìn thấy mỗi mình cô ta, trong mắt chỉ biết đến cô ta.

“Không nghĩ gì cả, chuyện đính hôn thì không cần đâu.”

Trực giác của nữ nhân trước nay luôn chuẩn xác, Giang Dĩ Nhu nhìn ra được sự thất thần vừa rồi của Giản Đông Thần nhất định là nghĩ tới nữ nhân khác.

Là ai?.

Là nữ nhân ti tiện trong buổi tiệc từ thiện lần trước sao?

Gần đây Giang Dĩ Nhu cũng không thấy bóng dáng của Quý Du Nhiên bên người Giản Đông Thần, cô ta còn tưởng rằng Giản Đông Thần đã sớm chơi chán cô gái ấy rồi.

“Đông Thần, sau khi chúng ta tách ra, phẩm vị của anh cũng hạ thấp theo.”.

Giản Đông Thần nheo lại đôi mắt, “Có ý gì?”.

Giang Dĩ Nhu mang theo sự kiêu ngạo lại có chút không tình nguyện nói, “Loại nữ nhân hạ tiện cấp thấp giống như cái cô Quý lần trước, căn bản là không xứng đứng bên người anh, nàng ta..”

Trong lòng Giản Đông Thần phút chốc bùng lên một cỗ tức giận.

Cũng không biết là do Giang Dĩ Nhu nói phẩm vị của hắn hạ thấp, hay là do cô ta nói nữ nhân kia không tốt.

Ngữ khí của hắn trong nháy mắt lãnh ngưng kết thành băng, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng giận dữ, lạnh lùng đánh gãy lời nói của Giang Dĩ Nhu.

“Giang Dĩ Nhu, bữa tối hôm nay đến đây kết thúc.”.