Tại cao ốc Giản Ảnh.
Trong phòng họp cổ đông, Giản Đông Thần đang ngồi ở ghế chủ vị với biểu tình nghiêm túc, xung quanh anh là các cổ đông, mọi người đang ngồi trên bàn hội nghị, không khí trong phòng đang rất thấp.
“Giản Đổng, chúng ta thật sự tham gia vào hạng mục đấu thầu cho thị trấn Lục Thành sao? Tập đoàn Giản Ảnh chúng ta có rất ít vốn đầu tư trong ngành địa ốc, tôi cảm thấy lần đấu thầu này quá nguy hiểm, hy vọng anh có thể thận trọng xem xét.”
“Tôi đồng ý với anh Ngô, Giản Đổng, tập đoàn Giang Thị cũng tham dự lần đấu thầu này, tôi thấy chúng ta không có ưu thế, tám chín phần chỉ là trắng tay vô ích.”.
Các cổ đông mồm năm miệng mười lên tiếng, Giản Đông Thần trước sau không nói một tiếng nào, nhẫn nại ngồi nghe bọn họ nói cho xong.
Hạng mục đấu thầu địa ốc lớn như thế này đúng thật không phải thế mạnh của tập đoàn Giản Ảnh, nhìn chung thì thực lực của bọn họ vẫn kém xa so với Giang Thị chuyên về mảng địa ốc.
Tuy nhiên.
Giản Đông Thần hơi cong khóe môi, hắn dĩ nhiên không thế đánh trận mà không có chuẩn bị được, muốn đoạt đồ vật từ tay Giang Dĩ Thành, dĩ nhiên là phải có sự chuẩn bị kỹ càng.
“Các vị yên tâm, chính quyền của thành phố A đã cùng tôi thương thảo xong rồi, lần đấu thầu này nhất định sẽ là tập đoàn Giản Ảnh chúng ta chiến thắng.”
Giản Đông Thần nói một lời dứt khoát.
Các cổ đông nhìn lẫn nhau, bọn họ rất rõ ràng với tính cách quyết đoán của Giản Đông Thần, tuổi còn trẻ nhưng đã có thể leo lên đến vị trí này thì khẳng định là phải có thủ đoạn, nếu hắn đã chắc chắn như vậy thì hẳn là các mối quan hệ đều đã được khơi thông tốt hết rồi.
“Nếu đã nói như vậy, thì chúng tôi sẽ nghe theo Giản Đổng.”
Sau khi hội nghị cổ đông tan họp, Giản Đông Thần ngồi một mình trong phòng hội nghị, hắn một tay chống trán xoa xoa huyệt thái dương.
Giang Dĩ Thành, tập đoàn Giang Thị, từng cùng với tập đoàn Giản Thị có mối quan hệ hữu nghị tốt đẹp, nhưng ngay khi cổ phiếu chứng khoán của Giản Thị rớt giá, Giang Thị đã nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đưa ra mức giá cực thấp để thu mua sản nghiệp của Giản Thị.
Giản Đông Thần vô cùng hoài nghi việc năm đó tập đoàn Giản Thị đột nhiên gặp khủng hoảng kinh tế, có thể là kế hoạch do chính một tay Giang thị dựng nên.
Vốn hắn cũng không hề hứng thú với thị trấn Lục Thành này, nhưng hắn biết Giang Dĩ Thành nhất định sẽ không bỏ qua cục thịt mỡ này, đây cũng là lý do mà hắn phải phí hết tất cả tâm tư để giành lấy hạng mục thị trấn Lục Thành.
Nếu hắn dùng Lục Thành để trao đổi với Giang Dĩ Thành, yêu cầu hắn ta đưa ra phần sản nghiệp của Giản Thị để đổi lại, không biết Giang Dĩ Thành có thể cảm thấy đau đầu hay không đây nhỉ?
Giản Đông Thần khẽ cười, gọi điện thoại cho thư ký của mình.
“Gọi cho Giang Dĩ Nhu, nói tối nay tôi hẹn cô ta đi ăn cơm.”
Phần diễn suất nơi vùng núi đã kết thúc, cảnh quay còn lại của Nhiễm Nhất Bạch là quay trong thành phố, đoàn người gấp rút trở về Bắc Kinh.
Khách sạn đã sớm đứng đầy các fan cuồng nhiệt, nhờ có hộ vệ dẫn đường, Quý Du Nhiên đi theo sau Nhiễm Nhất Bạch nhanh chóng tiến vào sảnh khách sạn.
Nhiễm Nhất Bạch vẫn là bộ dáng thoải mái, còn thường thường vẫy tay về phía các fans, khiến họ liên tiếp thét chói tai, thậm chí có fan hâm mộ vì quá kích động mà ngất đi, tạo thành rối loạn không nhỏ.
Toàn bộ lực chú ý của các hộ vệ chỉ tập trung lên người Nhiễm Nhất Bạch, Quý Du Nhiên đi phía sau đã bị quên đi hoàn toàn, đám người xô đẩy nhốn nháo, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được là cô đã bị chèn ép trong nhóm fans hâm mộ.
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô, lôi cô ra khỏi nhóm người cuồng nhiệt này.
“Không sao chứ?” Nhiễm Nhất Bạch bất động thanh sắc hỏi một câu.
Quý Du Nhiên lắc lắc đầu, đè thấp vành nón mũ lưỡi trai xuống, “Không có việc gì, cảm ơn.”.
Các hộ vệ lại lần nữa ngăn cản các fan hâm mộ lại, tạo một lối đi cho Nhiễm Nhất Bạch, sau khi Nhiễm Nhất Bạch làm một cái hôn gió gởi đến người hâm mộ, thì mới mang theo Quý Du Nhiên bước nhanh vào khách sạn.
Nhiễm Nhất Bạch ở tại phòng tổng thống trên tầng cao nhất, Quý Du Nhiên ở sát vách bên cạnh, sau khi cô thoải mái ngâm mình trong bồn nước ấm, lại bị Nhiễm Nhất Bạch kêu đi dọn dẹp lễ vật do người hâm mộ tặng.
“Vì sao đều toàn là thiệp?”.
Quý Du Nhiên sửa sang lại số lượng thiệp nhiều không kể xiết, mắt nhìn thoáng qua Nhiễm Nhất Bạch, hắn mặc áo dài tắm nằm trên ghế sô pha, tâm tình không tồi mà bóc xem nội dung của các tấm thiệp.
“Vì không để người hâm mộ bị gánh nặng về kinh tế, cũng để phòng ngừa việc gắn camera theo dõi trong các loại lễ vật khác.”
Nhiễm Nhất Bạch không biết đọc được nội dung gì, khóe miệng giơ lên.
Quý Du Nhiên thu hồi ánh mắt, xem ra cuộc sống của minh tinh cũng không được tự tại cho lắm, ngay đến việc nhận quà cũng phải lo lắng suy nghĩ một phen.
Tuy vậy cũng phải xác nhận là Nhiễm Nhất Bạch đối xử với fans hâm mộ rất tốt, ít nhất thì mỗi tấm thiệp hắn nhận được hắn đều dành thời gian để đọc, sau đó sẽ để cô cẩn thận cất giữ.
Chuông cửa vang lên, Quý Du Nhiên buông tấm thiệp trong tay, đi mở cửa.
Thân ảnh của Sở Dao xuất hiện ở ngoài cửa, nhìn thấy người mở cửa là Quý Du Nhiên, cô ta thoáng có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên đã rất nhanh nở một nụ cười thân thiện, một chút sự kiêu ngạo cũng không có.
“Tôi tới tìm Nhất Bạch.”.
Quý Du Nhiên gật gật đầu, mở cửa cho Sở Dao đi vào, sau đó trở về phòng của mình.
Trong lòng Nhiễm Nhất Bạch có chút phiền chán, nhưng mặt ngoài vẫn cười nói với Sở Dao. “Có việc gì sao?”.
Sở Dao nghĩ thầm Nhiễm Nhất Bạch thật là kỳ quái, hai người bọn họ rõ ràng còn chưa ngủ với nhau, vậy mà đã cho cô một vai nữ chính, sau khi cô ta trở về ngẫm nghĩ cứ cảm thấy không ổn, sợ Nhiễm Nhất Bạch về sau lại đổi ý.
“Nhất Bạch, chuyện liên quan đến vai nữ chính, không biết anh muốn em cảm ơn anh như thế nào vậy ạ? Hay là đêm nay…”
“Nếu cô định tiếp tục chuyện tối đó thì miễn đi.” Nhiễm Nhất Bạch lại cầm một tấm thiệp khác lên đọc.
Sở Dao có chút xấu hổ, tuy nói Nhiễm Nhất Bạch sẽ không ngủ lại lần hai với cùng một nữ nhân, nhưng sự thật là hắn vẫn chưa ngủ với cô ta mà.
“Nhất Bạch à, em có một người chị em cũng ở trong giới giải trí hâm mộ anh lâu nay, nghe nói đêm nay anh sẽ ở đây, nên đã xin em có thể giúp được gặp anh, anh …có muốn gặp chị ấy không ạ?”
Chơi 3P, hẳn là Nhiễm Nhất Bạch sẽ có hứng thú mà, đúng không!
Nhiễm Nhất Bạch hiểu rõ ý đồ của Sở Dao, lời cự tuyệt đã đến bên miệng, nhưng đột nhiên nghĩ lại, hắn hỏi, “Phải không? Ai vậy?”
Hắn nghĩ cần phải thử xem rốt cuộc có phải là bản thân chỉ có phản ứng với mỗi một nữ nhân là Quý Du Nhiên hay không. Cứ thử rồi biết.
Sở Dao vừa nghe thế liền vội vàng nói, “Anh hẳn là đã từng nghe qua, chính là nữ diễn viên với danh xưng “người tình trong mộng” tên Quý Xu.”
Người tình trong mộng.
Lại còn là họ Quý.
Trong đầu Nhiễm Nhất Bạch không tự chủ được mà hiện ra khuôn mặt của Quý Du Nhiên.
Hắn nhớ rõ người tên Quý Xu trong miệng Sở Dao cũng là một nữ nhân với diện mạo thanh thuần, khí chất gì đó hình như cũng tương tự vài phần với Quý Du Nhiên.
“Được, kêu cô ta đến đây đi.”.
Nửa tiếng sau.
Nhiễm Nhất Bạch ngồi ở trên sô pha, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn hai nữ nhân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường.
Giống như là hai con nhộng đang động đậy.
Đặc biệt là khi cơ thể của hai người đó xoắn xít, làm Nhiễm Nhất Bạch cảm thấy giây tiếp theo họ có thể biến thành hai con thiêu thân lao tới trước người hắn.
“Nhất Bạch. Tới đây đi!”.
“Đúng vậy. Sao anh cứ mãi ngồi bên ghế vậy.”.
Sở Dao và Quý Xu nỗ lực bày ra tư thế dụ hoặc nhất, các cô cũng không biết Nhiễm Nhất Bạch vì cái gì mà muốn các cô cởi hết nằm tại đây, sau đó chính hắn lại yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha.
Chẳng lẽ hắn chỉ thích nhìn?.
Nhiễm Nhất Bạch đột nhiên đứng bật dậy.
Sở Dao cùng Quý Xu đơ mặt nhìn cửa toilet đóng một cái rầm, các cô ban đầu còn tưởng Nhiễm Nhất Bạch đi nhanh như vậy là vì nhịn không được mà muốn lao lên “thượng” các cô!
“Hắn làm sao vậy?”.
“Tôi sao biết được.”.
Ngay khi Sở Dao và Quý Xu vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thì từ toilet truyền đến tiếng nôn khan kịch liệt của Nhiễm Nhất Bạch.
Đuổi Sở Dao và Quý Xu đi xong, Nhiễm Nhất Bạch suy yếu ngồi dựa trên ghế sô pha.
Không phải trùng hợp?.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có nữ nhân kia mới có thể khơi mào du͙© vọиɠ của hắn?.
Cô ấy có điểm gì đặc thù chăng?.
Nhiễm Nhất Bạch hít sâu một hơi, trong phòng còn tàn lưu mùi nước hoa nồng nặc trên người của Sở Dao và Quý Xu, hắn đột nhiên cảm thấy nếu so với Quý Du Nhiên, thì trên người cô ấy có một mùi hương nhàn nhạt thanh mát vô cùng dễ chịu.
Năm phút sau, Quý Du Nhiên mặc áo ngủ, tóc tai hỗn độn, trong mắt đều là buồn ngủ xuất hiện trước cửa phòng Nhiễm Nhất Bạch.
“Lại làm sao vậy Đại minh tinh? Sở tiểu thư đã đi rồi à?”.
Quý Du Nhiên tùy ý quét mắt nhìn một vòng, phòng cũng không hỗn độn, trừ bỏ hương nước hoa phiêu đãng trong không khí là để chứng minh có nữ nhân tới đây, thì với những mặt còn lại không thể nhìn ra dấu vết của một trận hoan ái.
Ánh mắt Nhiễm Nhất Bạch phức tạp nhìn khuôn mặt mộc trước mặt hắn lúc này, hoàn toàn không có một chút xíu sự cố ý trang điểm nào.
Hắn không có mị lực như vậy sao? Khiến cô đến cả trang điểm mà cũng không muốn làm để hấp dẫn hắn?.
“Đừng nhìn nữa, tôi để cô ấy đi rồi.” Âm thanh của Nhiễm Nhất Bạch có chút ấm ách, tựa hồ như đang đè nén cái gì đó.
Quý Du Nhiên nhíu nhíu mày. “Vậy anh gọi tôi đến đây làm gì?”.
Nhiễm Nhất Bạch trầm mặc một hồi, ánh mắt sáng như sao trời dường như đang do dự giãy giụa, sau một lúc lâu, hắn thấp giọng mở miệng.
“Đến câu dẫn tôi, khıêυ khí©h tôi.”.