Sở Dao chỉ bọc quanh người một cái khăn mỏng, leo lên người Nhiễm Nhất Bạch, đầu lưỡi khẽ liếʍ cổ hắn, đồng thời nắm lấy tay hắn đặt lên trên bộ ngực cao ngất của mình, trong miệng còn không ngừng nỉ non.
“Nhất Bạch. Em muốn.”.
Sở Dao luôn chú ý quan sát biểu tình của Nhiễm Nhất Bạch, thấy hắn không có ý cự tuyệt, liền càng thêm lớn mật mà tiến thêm một bước, giải khai nút thắt bên ngực, bên trong là một mảnh da thịt trơn bóng không còn gì để che đậy.
Trải qua khoảng thời gian hai bên diễn cùng nhau, Sở Dao xác định được là Nhất Bạch cũng không cảm thấy ghét cô ta, vì thế cô ta nhân đêm nay, uống một ít rượu, lớn mật đến câu dẫn người nam nhân này.
Nghe nói Nhiễm Nhất Bạch ai đến cũng không cự tuyệt, sinh hoạt cá nhân rất là hỗn loạn, tuy vậy hắn lại có một cái đam mê, chính là sẽ không ngủ với một nữ nhân quá hai lần.
Nhưng điều quan trọng hơn nữa, hắn cũng là một người hào phóng, những nữ nhân sau khi ngủ với hắn đều sẽ nhận được điểm tốt, chính là có tiền, hoặc là có tài nguyên đóng phim.
Trước khi diễn cùng với Nhiễm Nhất Bạch, Sở Dao đã cố ý hỏi thăm người chị thân thiết trong nghề đã từng diễn qua với Nhiễm Nhất Bạch, bất quá cô ấy lại ấp úng không thể nói rõ nên lấy lòng Nhiễm Nhất Bạch như thế nào, chỉ nói với cô là buông lỏng bản thân, có thủ đoạn nào thì cứ sử dụng hết đi.
Tuy rằng nữ nhân có scandal với Nhiễm Nhất Bạch là rất nhiều, nhưng hắn chưa từng thừa nhận tai tiếng với một ai, luôn chỉ cần trong vòng vài ngày là lại dẹp yên.
Sở Dao hy vọng mình có thể trở thành người đặc biệt kia, vì thế cô dùng hết tất cả các thủ đoạn của bản thân để khıêυ khí©h Nhiễm Nhất Bạch.
“Nhất Bạch. Hôn em đi.”.
Cặp môi đỏ của Sở Dao như nhả khí mà tiến đến bên môi Nhiễm Nhất Bạch, lại bị hắn nhàn nhạt trả lại một câu.
“Sở Dao, cô uống say.”.
Sở Dao cũng không rối rắm với một nụ hôn này, môi đỏ của cô ta hạ xuống, bắt đầu hôn lên hầu kết của Nhiễm Nhất Bạch.
Nhiễm Nhất Bạch người nam nhân này, thật sự là quá loá mắt, cho dù hắn không có địa vị và nguồn tài nguyên vô số trong tay, chỉ đơn thuần cùng hắn ngủ một đêm, thì ắt hẳn cũng là niềm mơ ước của vô số nữ nhân.
Sở Dao cảm thấy bản thân đã câu dẫn hết mức, dâʍ đãиɠ đến độ bản thân cũng muốn lên cao trào rồi, mà Nhiễm Nhất Bạch sao vẫn không hề có bất kỳ dao động nào? Đổi lại là nam nhân khác thì nhìn dáng vẻ này của cô ta cũng đủ muốn làm chết cô ta ở trên giường rồi, đúng không?
Chẳng lẽ hắn không được?.
Sở Dao hơi nghi ngờ một chút, nhấc chân khóa ngồi trên người Nhiễm Nhất Bạch, cách quần, cô nàng tức khắc cảm giác được một vật cứng rắn nóng bỏng.
Ồ thô cứng đến mức như vậy sao!.
Khe huyệt của Sở Dao lại càng thêm ướt đẫm, ánh mắt mê ly nhìn Nhiễm Nhất Bạch, không ngừng phe phẩy mông trên người hắn, dâʍ ŧᏂủy̠ từ khe huyệt liên tục trào ra làm ướt mèm quần tây của Nhiễm Nhất Bạch.
“Nhất Bạch. Cho em. Thật muốn. A.”.
Nhiễm Nhất Bạch chịu đựng sự trướng đau dưới hạ thân, ánh mắt nhiễm một tia lạnh lẽo.
Rõ ràng thân thể hắn đã bị khıêυ khí©h ra du͙© vọиɠ, nhưng.
Hắn chính là không muốn thao cô ta.
Không, không chỉ là cô ta, mà là với bất kỳ nữ nhân nào cũng không muốn.
Trong lòng Nhiễm Nhất Bạch chỉ cần sinh ra suy nghĩ này, chuyện sau đó liền không thể tiếp tục được nữa.
Hắn nhìn Sở Dao đang õng ẹo tạo dáng trên người hắn, cảm thấy cô ta như là một khối thịt heo vặn vẹo, tạo cho người ta một cảm giác ghê tởm.
Du͙© vọиɠ như thủy triều lên mau mà xuống cũng mau, Sở Dao giật giật mông, cảm thấy vật cứng bị đè dưới chân tâm của mình dần dần biến mềm, kinh ngạc không biết là do biểu tình của mình có phải là làm không đúng hay không mà đã khiến cho Nhiễm Nhất Bạch mất đi hứng thú.
Rõ ràng vừa rồi dươиɠ ѵậŧ còn ngạnh đến mức muốn phá tung quần, sao chỉ phút chốc đã không còn nữa rồi.
Trong lúc Sở Dao còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận là mình đã thiếu sót ở đâu, thì Nhiễm Nhất Bạch đã hất tay đẩy cô ta xuống giường.
Cùng với đó một âm thanh lạnh lẽo và áp lực đến cực điểm mà trước giờ Sở Dao chưa từng nghe qua, “Sở Dao, cút về phòng của cô đi.”
“Nhất Bạch, anh làm sao vậy?”
“Cút!”
Sở Dao sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng khoác khăn lên người, rời khỏi phòng của Nhiễm Nhất Bạch.
Nhiễm Nhất Bạch che lại đôi mắt, vì quá phẫn nộ nên hắn đem mọi vật dụng trong tầm tay đập đến nát nhừ.
Rồi sau đó lại vô lực ngồi trở lên trên ghế, cười cười tự giễu.
Ai có thể nghĩ đến, Nhiễm Nhất Bạch một người có tiếng nói lớn trong giới giải trí, sống suốt 28 năm trên đời, lại con mẹ nó chưa từng chạm qua nữ nhân nào!
Việc này có nói thế nào thì cũng khó mà khiến người ta tin được!
Trong quá khứ cũng có vô số nữ nhân giống như Sở Sao tới câu dẫn hắn, nhưng cuối cùng đều kết thúc bằng sự thất bại.
Hắn thử qua mọi loại phương pháp, thử qua đủ loại nữ nhân, nhưng mỗi lần khi du͙© vọиɠ dâng lên, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác ghê tởm, sau đó thì liền không có sau đó nữa.
Những nữ nhân đó cũng giống như Sở Dao, đều tưởng là do mình có gì không đúng, nên mới bị hắn đuổi ra khỏi phòng.
Cũng may sau mỗi việc thì đều có Giản Đông Thần giúp hắn giải quyết tốt hậu quả, đều cho các nữ nhân đó quả ngọt, để các cô ngậm miệng lại. Mà các cô ấy cũng cảm thấy việc bản thân đã cởi hết mà còn bị đuổi ra ngoài cũng là một chuyện thật sự mất mặt, vì thế các cô ấy cũng cam chịu rằng bản thân đã lên giường với hắn.
Nhiễm Nhất Bạch xoa xoa mặt, có chút mỏi mệt.
Hắn cũng đã đi kiểm tra ở trong và ngoài nước nhiều lần, thân thể hắn đều không có bất kỳ vấn đề gì.
Cuối cùng bác sĩ đưa ra nguyên nhân có thể là do công việc diễn viên của hắn thường xuyên đóng các nhân vật khác nhau, từ đó dẫn đến áp lực tâm lý quá lớn.
Nhiễm Nhất Bạch càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.
Bí mật này cũng không biết còn có thể giấu giếm được bao lâu, nói không chừng ngày nào đó sau khi ngủ dậy, trên báo sẽ đưa một tin tức vô cùng giật gân.
Chấn động! Ảnh đế Nhiễm Nhất Bạch là kẻ bất lực!.
Quý Du Nhiên còn đang đắm chìm trong tiếng rêи ɾỉ của Sở Dao ở cách vách, bỗng nhiên lại nghe tiếng loảng xoảng vang lên, bàn tay cách lớp qυầи ɭóŧ đặt nơi khe huyệt hơi dừng lại.
Hai người kia kịch liệt đến vậy luôn à?
Cô nghiêng người, thân thể cuộn tròn giống như con tôm, lấy cái gối đầu che lên lỗ tai của mình.
Cô không muốn nghe tiếp nữa, chỉ là loại chuyện này cho dù che tai lại, thì các hình ảnh sắc tình vẫn không ngừng hiện lên trong đầu cô, làm cô không cách nào nhịn được mà dâng lên cảm giác hư không trong thân thể.
Một hồi là cảnh được Cảnh Hách Phàm ấn trong toilet của chuyên cơ ra sức cắm huyệt, một hồi lại là Giản Đông Thần đè trên người cô hung hăng thao lộng.
Loại cảm xúc tràn đầy phong phú trong trí nhớ này dường như đang tra tấn cảm giác của cô, ăn mòn thân thể cô.
Một cổ nhiệt lưu từ chỗ sâu trong hoa tâm trào ra, Quý Du Nhiên cảm thấy qυầи ɭóŧ đã trở nên ướt đẫm, cô cắn một ngón tay, trong bóng đêm gương mặt nhiễm nhàn nhạt đỏ ửng, không tự giác mà đem tay vuốt ve trên chính bầu ngực mình, chậm rãi xoa bóp.
Di động đột nhiên vang lên, mắt Quý Du Nhiên mở ra có chút mê mang, nhìn thấy tên người gọi đến, biểu tình nghi hoặc chớp mắt một cái, ấn xuống nhận cuộc gọi.
“Đại minh tinh nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?” Trong chất giọng ngọt thanh của Quý Du Nhiên lẫn theo một tia kiều mị.
Tay đang nắm điện thoại của Nhiễm Nhất Bạch hơi chặt lại, âm thanh trầm thấp hỏi, “Cô đang làm gì? “.
Bàn tay đang xoa ngực của Quý Du Nhiên hơi dừng lại, nhẹ giọng nói, “Tôi… không nói với anh đâu! Đại minh tinh tối như vậy mà còn gọi điện, có việc gì cần sai bảo sao?”.
Trong giọng điệu mềm mại mà lười biếng của cô còn xen thêm một chút sự vô tâm bất cần, hoàn toàn khác biệt với giọng điệu công thức hóa đạm mạc trầm tĩnh của buổi ban ngày, trong đêm khuya tĩnh lặng nghe được, phảng phất như phủ thêm một tầng ái muội, làm lòng người tràn ngập mơ màng.
Nhiễm Nhất Bạch đang ngồi trong bóng đêm bên phòng cách vách bỗng nhiên cảm thấy máu trong người như nóng lên, tựa hồ như đang tụ lại vào một chỗ.
Hắn trầm mặc một hồi lâu mới cất giọng mở miệng, “Nói cho tôi biết, khi cô và Giản Đông Thần lên giường, hắn thao cô như thế nào.”.
Quý Du Nhiên mở to mắt, vô cùng kinh ngạc với câu hỏi lộ liễu như vậy của Nhiễm Nhất Bạch, nhưng sự kinh ngạc chỉ khoảng vài giây, cô liền cười nhạo một tiếng.
Nhiễm Nhất Bạch không hiểu sao lại cảm thấy âm thanh cười nhạo này của Quý Du Nhiên có ý là “Anh có đang nằm mơ không mà sao lại nói chuyện điên khùng vậy.”
Giống y như ban ngày khi hắn cười nhạo cô.
“Đây là chuyện riêng tư của tôi, vì sao lại phải nói với anh? Sao hả? Nhiễm đại minh tinh cùng Sở Dao tiểu thư tiến triển không quá thuận lợi à?”.
Quý Du Nhiên nghĩ tới tiếng vang loảng xoảng vừa rồi kia, bây giờ ngẫm lại có vẻ không giống như âm thanh khi lăn giường, mà hình như là âm thanh khi cố ý văng ném đồ vật.
Du͙© vọиɠ của Nhiễm Nhất Bạch đã bùng trở lại khi tưởng tượng đến cảnh lên giường của Giản Đông Thần và Quý Du Nhiên, hắn có thể nhìn thấy được cái lều trại đang dần dựng lên giữa hai chân mình, có chút không kiên nhẫn nói, “Tôi cho cô tiền, nói lại chi tiết cho tôi.”
Quý Du Nhiên khép lại đôi mắt, lười nhác mở miệng, “Không có việc gì để nói cả, tôi phải đi ngủ đây.” Nói xong, cô đang định bấm tắt cuộc gọi.
Nhiễm Nhất Bạch có bệnh rồi! Vậy mà lại đi hỏi mấy loại chuyện này!.
“Nói cho tôi biết, tôi liền nhấn thích cho mấy bức vẽ kia của cô.”.
Trong ống nghe truyền đến âm thanh trầm thấp đến đáng sợ của Nhiễm Nhất Bạch, ngón tay nhấn nút tắt của Quý Du Nhiên dừng lại, sau đó không chút do dự bấm vào nút bật loa ngoài, dùng chất giọng cực kỳ dụ hoặc mà nói.
“Giản tiên sinh ấy mà, rất không có kiên nhẫn, cũng không có ôn nhu. Thứ anh ấy thích nhất, chính là được mυ"ŧ lấy ngực của tôi, vừa liếʍ lại vừa cắn.”