Chương 34

Sắc mặt Giản Đông Thần trầm trọng nhìn ảnh chụp trên điện thoại.

Trên ảnh là một cô gái với gương mặt sạch sẽ thanh thuần, tràn đầy tự tin và nụ cười tươi tắn đầy sức sống, đứng trên ván lướt sóng, đạp sóng chơi đùa.

Trước nay hắn chưa từng thấy cô với khuôn mặt tươi cười như thế này.

Ngón tay tiếp tục lướt qua, là một ảnh chụp cô mặc Bikini, hoặc là quay đầu mỉm cười, hoặc là nâng một ly cocktail dán vào gương mặt, nở nụ cười tinh nghịch.

Mỗi một tấm ảnh chụp đều do một người nào đó dụng tâm chụp lại.

Hơn nữa khi Giản Đông Thần phóng đại ảnh phản chiếu trên ly cocktail, hắn thấy một bóng dáng nam nhân mơ hồ.

Giản Đông Thần tiếp tục lướt trên tường wechat của cô, tường nhà cô cũng đơn giản như con người cô, trừ bỏ trạng thái gần đây, chỉ có một dòng status ghi rằng “Quý Du Nhiên, sinh nhật vui sướиɠ”.

“Toàn bộ đều là do cô ấy tự đăng?”.

Thư ký dừng một chút mới cất lời, “Đây đúng thật là tài khoản wechat của Quý tiểu thư.”.

Giản Đông Thần trầm mặc một hồi lâu không nói chuyện, thông tin trên mạng xã hội của hắn trước giờ đều có thư ký sắp xếp, chính hắn trước này vì không có thời gian cũng là vì không có hứng thú nên chưa từng dùng những thứ mạng xã hội này, nếu không phải là do thư ký đưa cho hắn xem, hắn còn không biết là cô đã đi ra nước ngoài.

“Trong vòng một tiếng hãy tra ra chuyến bay của cô ấy, tôi muốn biết danh sách những người đi cùng với cô ấy.”

Thư ký chần chờ một chút.

“Giản Đổng, đã tra qua, nhưng Quý tiểu thư chỉ có thông tinh xuất cảnh, không có thông tin chuyến bay, chắc là…sử dụng chuyên cơ riêng.”

Cây bút trên tay lơ đãng bị nắm chặt, Giản Đông Thần xoa xoa giữa chân mày.

Hôm đó hắn chỉ nói hơi nặng lời, nữ nhân này liền cùng nam nhân khác chạy ra nước ngoài, lại còn cười nói vui vẻ như vậy.

Thật tốt.

Hiệp ước giữa hai người bọn họ còn chưa kết thúc, cô xem Giản Đông Thần hắn là cái gì?

“Tiếp tục gọi điện thoại cho cô ấy, nói cô ấy lập tức về nước, nói với cô ấy…là kỳ nghỉ phép đã kết thúc rồi.”

Quý Du Nhiên hình như đã xem nhẹ tinh lực Cảnh Hách Phàm.

Nam thanh niên trẻ tuổi dường như có du͙© vọиɠ vô cùng vô tận, hận không thể suốt 24 giờ dính chặt trên người cô.

Từ đêm đó khi trở về từ trên núi, suốt hai ngày, Quý Du Nhiên chưa từng bước chân ra khỏi cửa phòng.

Sô pha, phòng tắm, thậm chí là bên thành bể bơi, mỗi một chỗ đều có dấu vết hoan ái của bọn họ.

Tựa như lúc này, đôi tay Quý Du Nhiên chống lên bàn trang điểm, mông bị chàng trai đứng phía sau nhấc lên cao, khe huyệt bị dươиɠ ѵậŧ thô dài cắm đến mức phiếm hồng, khóe mắt do sự cuồng cắm mãnh liệt từ phía sau mà sinh ra nước mắt sinh lý, thấm ướt lớp phấn mà cô vừa mới trang điểm xong.

Thật đáng thương, nhưng cũng thật dụ hoặc tâm người.

Lớp da săn chắc và cơ bụng rõ ràng của Cảnh Hách Phàm như đang căng chặt, trong tiếng thét chói tai của người nữ cùng với thân thể run rẩy của cô ấy, hắn cũng phát tiết ra tới.

Ngay khi côn ŧᏂịŧ vừa rút ra khỏi hoa huyệt, Quý Du Nhiên lập tức mềm nhũn tứ chi, chuẩn bị đổ người xuống, may mắn là Cảnh Hách Phàm kịp thời choàng qua eo cô, ôm người cô đi vào phòng tắm.

Quý Du Nhiên cố sức đẩy Cảnh Hách Phàm ra khỏi phòng tắm, nhanh tay khóa cửa phòng tắm lại, ngày hôm qua chính là trong lúc tắm rửa, Cảnh Hách Phàm đột nhiên nổi lên hứng thú, trực tiếp tử hình cô ngay trong căn phòng tắm này.

Cô chính là bị thao đến phát sợ, nam giới ở tuổi này thật là quá điên cuồng!

Tắm rửa xong, Quý Du Nhiên lau tóc, mở cửa bước ra khỏi phòng tắm, một khuôn mặt soái khí đang cười tủm tỉm ở ngay bên ngoài, lập tức tiến lên cọ cọ vào cổ cô nhưng muốn lấy lòng.

“Chị à, tôi sai rồi.”

Thân hình cao lớn của Cảnh Hách Phàm cúi đầu làm nũng trên người Quý Du Nhiên, Quý Du Nhiên cho dù muốn giận cũng không cách nào giận được nữa.

Cô bất đắc dĩ xoa xoa mái đầu của Cảnh Hách Phàm, “Được rồi, tôi thật sự rất mệt mỏi.”.

“Tôi giúp cô sấy tóc nhé.” Cảnh Hách Phàm ấn Quý Du Nhiên ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu giúp cô cẩn thận sấy tóc.

Quý Du Nhiên từ trong gương nhìn thấy mặt của Cảnh Hách Phàm, lâm vào trầm tư.

Tối hôm qua trong một lần hoan ái, thời điểm tình triều dậy sóng, Cảnh Hách Phàm ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói vào bên tai cô một câu.

Could you be my angel?.

Em có thể làm thiên sứ của anh không?.

Tuy rằng cho tới bây giờ, khi cô nhớ lại những chữ này, trong lòng vẫn giống như là bị một cơn điện giật, không hiểu sao lại cảm thấy rung động, nhưng cũng xen lẫn một chút mâu thuẫn.

Bởi vì, cô không thể.

Cô đã sớm không phải là một cô gái nhỏ, sẽ không bởi vì ai đó trong một phút ngắn ngủi đối tốt với cô, hoặc là lên giường vài lần, lại nói vài câu âu yếm ngọt ngào, liền sẽ ngây ngốc dâng lên tình cảm chân thành của đời mình, đặc biệt là dạng người như Cảnh Hách Phàm, chính là dạng thanh niên đang trong độ tuổi ham chơi hưởng thụ.

Nếu hắn chỉ là tham luyến thân thể này của cô, như vậy là tốt nhất, hai bên đều công bằng với nhau, không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, nhưng nếu điều hắn muốn là tình cảm của cô.

Vậy thì rất xin lỗi, cô thật sự không thể đưa ra được.

Quý Du Nhiên thừa nhận, chính mình ở phương diện cảm tình là ích kỷ, trong tâm cô đối với thứ gọi là tình yêu này còn có một sự sợ hãi, bởi vì nó có thể khiến ngươi muốn sống, cũng có thể khiến ngươi muốn chết.

Biện pháp tốt nhất để bảo vệ bản thân, đó chính là không đυ.ng vào nguy hiểm.

“Suy nghĩ cái gì vậy?”.

Cảnh Hách Phàm lau khô tóc của Quý Du Nhiên, vòng lấy cổ cô, hai tay thuận thế thâm nhập vào phía sau lớp khăn tắm đang bọc lấy người cô, bắt lấy một bên bầu ngực nhẹ nhàng bóp nắn.

Quý Du Nhiên cười cười, “Không có gì, chỉ là đang nghĩ, có phải đến lúc trở về rồi hay không.”

Tay đang khảy đầṳ ѵú của Cảnh Hách Phàm dừng lại một chút, lại trưng ra bộ dạng làm nũng của mình, thối khí vào tai Quý Du Nhiên.

“Chị à, ở cùng với tôi không vui sao?”

Quý Du Nhiên đánh bay cái tay đang tác loạn của Cảnh Hách Phàm, một lần nữa quấn chặt lại khăn tắm của mình, ngữ khí tùy ý nói, “Vui vẻ! Đương nhiên vui vẻ! Nhưng tôi phải về đi làm.”.

Cảnh Hách Phàm nhíu mày, “Không phải đã bị ông chủ cho thôi việc rồi sao? Không cần quay về, tôi nuôi cô.”.

Quý Du Nhiên bật cười.

Nuôi cô?.

Trước không nói Giản Đông Thần có phải hay không thật sự cho cô nghỉ việc, riêng việc nuôi cô từ một người sống sờ sờ thế này thành một con chim hoàng yến sống trong l*иg sắt, toàn bộ cuộc sống sinh hoạt chỉ dựa vào nam nhân, thì thà rằng cô để mình bị tai nạn xe chết luôn cho rồi.

Tiêu bằng chính tiền do mình kiếm ra, mới đem lại cho cô cảm giác an toàn lớn nhất.

Di đông đặt trên bàn của Cảnh Hách Phàm đúng lúc này rung lên, hắn nhìn lướt qua số điện thoại, sắc mặt lập tức căng thẳng.

“Chờ tôi một chút.”.

Hắn hôn lên gương mặt của Quý Du Nhiên, cầm lấy di động, xoay người đi vào phòng ngủ.

Quý Du Nhiên quay mặt về phía gương soi, tiếp tục trang điểm một lần nữa, Cảnh Hách Phàm cũng không có có ý tránh cô, cửa phòng ngủ cũng không đóng, cho nên cô có thể nghe được âm thanh nói chuyện điện thoại của hắn.

“Đúng”

“Không cần chuyện bé xé ra to, rất an toàn, không ai biết.”.

“Không phải nói hai tháng sao? Vì sao lại là bây giờ?”.

“Không trở về.”.

“Em nói là sẽ không trở về.”.

“...”.

“Được rồi, em về mà, hai ngày nữa thôi, anh đừng nói với bố mẹ.”

Trong suốt quá trình nói chuyện của Cảnh Hách Phàm với người trong điện thoại đều là tiếng anh, tuy ngữ khí không quá tốt, nhưng có thể nhận ra được sự tôn kính của hắn với đối phương.

Kết thúc trò chuyện, hắn đen mặt bước ra khỏi phòng ngủ.

“Anh của tôi, muốn tôi về lại nước Mỹ.”

Quý Du Nhiên nhướng mày, son môi bôi một vòng trên môi. “Đứa trẻ ngoan thì phải biết nghe lời nha!”.

Cảnh Hách Phàm đột ngột đứng lên, bế lấy Quý Du Nhiên trực tiếp ném lên trên giường, thân thể hắn cũng theo đó mà đè lên người cô, hạ một cái cắn lên cánh môi cô mang theo ý tứ trừng phạt.

“Đứa trẻ ngoan? Chị có phải đã quên là đứa trẻ ngoan này đã như thế nào thao cho chị không xuống giường được hay không hả?”

Sau khi du͙© vọиɠ bình ổn trở lại, căn giường vốn sạch sẽ lại trở nên hỗn độn, Cảnh Hách Phàm ôm Quý Du Nhiên, khẽ hôn lên mái tóc cô.

“Thật sự không muốn cùng tôi đi nước Mỹ sao?”.

Quý Du Nhiên cười một chút, không đáp lời hắn, mà là đứng dậy xuống giường, từ trong túi xách lấy ra lọ thuốc màu trắng, đổ ra một viên, ngay trước mặt Cảnh Hách Phàm nuốt xuống một cái ực.

Ánh mắt của Cảnh Hách Phàm dừng lại trước vỏ của viên thuốc, ánh mắt buồn bã.

Là một nhãn hiệu thuốc tránh thai.

Số lượng cũng không nhiều, thoạt nhìn hẳn là đã dùng một khoảng thời gian rồi.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô vào đêm đó, một tràng dấu hôn trên người, cô là có người nam nhân khác.

Quý Du Nhiên cũng không hề có ý định giấu diếm gì, ngay sau lần tiên Giản Đông Thần bắn vào trong người cô, cô liền chuẩn bị loại thuốc này, bởi vì trong một tháng này cô cũng không biết Giản Đông Thần khi nào sẽ đột nhiên nổi lên hứng thú, cô đương nhiên cần phải bảo vệ bản thân cho tốt.

“Cậu còn nhớ rõ đêm đầu tiên khi hai chúng ta gặp mặt, cậu hỏi tôi có bạn trai chưa, lúc ấy tôi đã trả lời cậu như thế nào không?”

Cảnh Hách Phàm trầm mặc, sao hắn có thể không nhớ rõ được?.

Có một số việc, không phải nhất định chỉ có bạn trai mới có thể làm.

Hắn đã hiểu.

Cô đang dùng chính phương thức này, để làm rõ quan hệ của bọn họ.

Du͙© vọиɠ, chỉ thế mà thôi.