Quý Du Nhiên bước ra khỏi cửa biệt thự, lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ có kẻ yếu mới cầu mong được thương hại.
Giản Đông Thần là một nam nhân kiêu ngạo, cho nên lòng tự trọng của hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào thể hiện sự thương hại với hắn.
Nhưng sự mạnh mẽ chân chính không phải chỉ dựa vào tiền tài và địa vị, cùng với một bề ngoài lạnh nhạt vô tình là có thể ngụy trang được.
Một người xuất phát từ chính sự mạnh mẽ trong nội tâm, thì mới có thể vượt qua được mọi việc.
Trong quá khứ, nỗi đau lớn nhất của cô, đó chính là bị người khác nói thứ con nít bị vứt bỏ, thứ con nít không ai dưỡng dục, mỗi khi đến ngày họp phụ huynh chính là thời điểm sợ hãi nhất của cô.
Mỗi khi vào lúc đó, dưới âm thanh bình luận khe khẽ của bạn học và ánh mắt thương hại của giáo viên, cô sẽ bày ra một biểu tình cao ngạo, cự tuyệt tiếp nhận bất kỳ sự thân thiện nào, tựa như một chú nhím đang dựng thẳng gai của mình, mỗi thời mỗi khắc đều trong tư thế công kích, như muốn chứng minh một điều rằng.
Nhìn đi! Tôi không cần! Tôi rất rất ổn!
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã có thể từ từ thản nhiên đối mặt với nội tâm của chính mình. Sau đó nữa, khi cô gặp được người hảo tâm thể hiện sự đồng tình với cô, muốn giơ tay giúp đỡ cô, thì cô sẽ chân thành nói một câu, cảm ơn.
Về phần Giản Đông Thần, có thể là hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự giằng xé trong nội tâm, có lẽ là do cha mẹ qua đời quá sớm, hoặc là bị người yêu thương phản bội, hoặc cũng có thể là do các nguyên nhân hợp lại.
Nhưng, tất cả những điều đó thì liên quan gì đến cô?
Quý Du Nhiên nhìn thật lâu vào cửa sổ nơi lầu hai, cánh môi đỏ gợi lên một nụ cười, xoay người rời đi.
Giản Đông Thần đứng phía trước cửa sổ, hắn nhìn mãi đến khi thân ảnh của Quý Du Nhiên biến mất sau bóng cây, mới trầm mặc thu hồi ánh mắt.
Giường ngủ ở những phòng khác không có dấu vết đυ.ng qua, chỉ có mỗi cái ghế dài là được kéo vào sát mép giường hắn. Khăn lông dùng để hạ nhiệt độ đã làm ướt khăn trải giường, tất cả mọi việc như để chứng minh rằng hắn đã được cẩn thận chăm sóc cả một đêm.
Hòm thuốc trong thư phòng đã được đặt lại chỗ cũ, Giản Đông Thần muốn mở ra nhìn, nhưng lại im lặng thu tay lại.
Hắn có bác sĩ riêng, nhưng nữ nhân ngu ngốc kia cũng không biết.
Cái hòm thuốc này là do mẹ hắn khi còn sống chuẩn bị cho hắn, rất nhiều năm này, hắn vẫn luôn không mở ra xem.
Đi xuống lầu, Giản Đông Thần cố ý mà vô tình liếc mắt qua bàn ăn một lần nữa, cô ấy đã dọn dẹp sạch sẽ chén đũa rồi mới rời đi.
Giản Đông Thần ngồi trên sô pha một hồi, sau đó cầm lấy di động gọi cho thư ký.
“Chuẩn bị Quý tiểu thư một thẻ tín dụng không hạn ngạch, đúng vậy, nói cô ấy tự mình đến lấy.”
【 chị gái dậy chưa? 】.
Quý Du Nhiên nhìn tin nhắn do Cảnh Hách Phàm gởi đến từ một tiếng đồng hồ trước, phía sau còn có một stiker duỗi người vươn vai.
Nghĩ nghĩ, cô không trả lời tin nhắn, mà là trực tiếp bấm gọi cho hắn, phía đối diện ngay lập tức bắt máy trả lời.
“Morning! Nửa tiếng sau tôi đến dưới lầu chung cư nhà cô rồi, để tôi đưa cô đi làm nhé.”
Trong điện thoại truyền đến ngữ khí có chút vui sướиɠ của Cảnh Hách Phàm, dường như tâm tình của hắn đang rất tốt, nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua ở Club, mặt Quý Du Nhiên đỏ ửng lên.
“Không cần! Tôi bị ông chủ cho ngừng công tác rồi!” Quý Du Nhiên cũng mang theo tâm tình vui vẻ mà nói lời trêu đùa với Cảnh Hách Phàm.
Đúng vậy, Giản Đông Thần bảo cô cút, nhưng cút bao lâu, cút bao xa, thì hắn lại nói, vậy cô sẽ có thể hiểu rằng hắn muốn cho cô nghỉ việc!.
Bên kia điện thoại, Cảnh Hách Phàm như bị sửng sốt trong phút chốc, nhưng ngay sau đó hắn nhẹ nhàng nói.
“Vậy để tôi mang cô đi giải sầu!”.
Quý Du Nhiên cười.
“Được đó! Đi nơi nào?”.
Từ tai nghe điện thoại truyền đến âm thanh cực kỳ hưng phấn của nam hài, “Hawaii thế nào?”.
Hawaii?.
Quý Du Nhiên bật cười, không nghĩ tới Cảnh Hách Phàm vậy mà lại muốn mang cô đi bên kia đại dương giải sầu.
Bất quá ngẫm nghĩ lại, dường như đã rất lâu rồi cô không thả lỏng bản thân, vậy thì cứ tùy hứng mà có một cuộc du lịch cũng không tệ.
“Không đi, không có thị thực.” Hawaii cô đã đi rất nhiều lần rồi, không có gì mới mẻ cả.
Cảnh Hách Phàm cười một chút, “Vậy cô muốn đi nơi nào? Cô cứ nói đi, tôi đồng hành cùng với cô!”.
Quý Du Nhiên nghĩ nghĩ, trong đầu xuất hiện một vùng đất với bờ cát đẹp nhất thế giới, cùng với hàng dừa xanh ngát dọc theo bờ biển, cô cười nói.
“Seychelles đi! Nơi đó không cần thị thực!”.
Năm tiếng sau, Quý Du Nhiên cùng Cảnh Hách Phàm đã xuất hiện nơi cửa lên máy bay để đến Seychelles, cùng với hai người bọn họ, còn có một đám bằng hữu của Cảnh Hách Phàm.
Cảnh Hách Phàm cau mày, trên mặt mang theo thần sắc hối hận ngồi bên cạnh Quý Du Nhiên, xem cô vẽ tranh.
Bởi vì là nhất thời nảy sinh ý định, chuyến bay gần nhất để đi Seychelles đã không còn, mà trong nước thì bản thân hắn không có nhiều quyền lực, nên hắn chỉ có thể nhờ một người bạn giúp hắn đặt một chuyến bay tư nhân bằng chuyên cơ.
Ngược lại, mọi người bắt hắn phải thực hiện lời hứa lúc trước, rằng sẽ bỏ tiền thuê chuyên cơ để chở mọi người đi chơi.
Quý Du Nhiên lại cảm thấy không sao cả, cô ngược lại lại rất thích “đám nhóc tỳ” này, hơn nữa tiểu cô nương có địch ý với cô lúc trước cũng không đi trong cuộc hành trình này.
“Cô đang vẽ cái gì vậy?” Cảnh Hách Phàm nhìn Quý Du Nhiên xuất thần nắm bút trong tay, nhẹ nhàng phác thảo ra hình ảnh.
Hình ảnh trên đó là một tiểu tiên nữ với đôi chân trần trụi, bốn phía là hắc ám, một ánh sáng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, chiếu rọi đôi mắt ngây thơ không nhiễm bụi trần của cô, tia sáng còn rọi lên một phần cánh mỏng manh của tiểu tiên nữ, tuy rằng đa số màu sắc đều là mảng tối, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy ấm áp.
Quý Du Nhiên cười cười với Cảnh Hách Phàm, không nói gì.
Quý Du Nhiên có bao nhiêu chuyên chú vẽ tranh, Cảnh Hách Phàm liền có bao nhiêu chuyên chú ngắm nhìn cô, ánh mắt giống như đang nhìn một khối ngọc thạch hiếm lạ.
Khi cô nghiêm túc lại có chút không giống với khi cô lúc bình thường, cả người như đang tản ra hào quang lóa mắt, Quý Du Nhiên chắc cũng không biết cô như vậy thật hấp dẫn, hấp dẫn đến mức khiến người khác không rời mắt được.
Vẽ xong một nét cuối cùng, Quý Du Nhiên tắt máy tính bảng, Cảnh Hách Phàm đã ngủ rồi, những nam hài nữ hài kia cũng đều đã buồn ngủ, không chơi đùa nhau nữa.
Cô nhẹ nhàng đắp một tấm chăn cho Cảnh Hách Phàm, ánh mắt dừng lại ở ngoài cửa sổ.
Seychelles có bờ cát đẹp nhất thế giới cùng với một loạt khách sạn xa hoa, tính riêng tư cũng được chú trọng rất cao, mỗi một căn biệt thự đều do các người thợ lành nghề kỳ công xây dựng, vẫn duy trì một vẻ đẹp gần gũi với thiên nhiên, có thể nói là thiên đường chốn nhân gian.
Lướt sóng, lặn biển, thuyền Kayak, bơi lội, dường như loại nào cũng thuộc sở trường của Quý Du Nhiên, cô tận tình hưởng thụ cảnh quan thiên nhiên xinh đẹp nơi đây, trải nghiệm sự nhiệt tình và mến khách của người dân địa phương.
“Chị Tiểu Nhiên! Chị là dân chơi lướt ván chuyên nghiệp phải không?”
“Tên tiểu tử Cảnh Hách Phàm sao có diễm phúc quá vậy! Chị Tiểu Nhiên, chị còn chị em gái nào không ạ? Người giống như chị ấy.”.
Quý Du Nhiên cầm ván lướt sóng, từ bên bờ biển dạo bước trở về lại bên ghế nằm, lập tức có mấy cậu nhóc vây quanh cô, hỏi đông hỏi tây.
“Làm gì đó? Tất cả tránh ra hết đi!”.
Không chờ Quý Du Nhiên trả lời, Cảnh Hách Phàm cũng ôm theo ván lướt sóng trở lại, khác với ngày thường vẫn mặc áo thun rộng thùng thình, bộ trang phục lướt sóng mặc trên người hắn, đã khiến cho thân mình hoàn mỹ rắn chắn của hắn hiện ra rõ ràng.
Không nghĩ tới tiểu tử này lại hấp dẫn đến vậy.
Quý Du Nhiên nhìn lướt qua, cầm lấy nước trái cây uống một ngụm.
Cảnh Hách Phàm đuổi đi nhóm “Hồ bằng cẩu hữu”, chính mình nằm xuống bên cạnh Quý Du Nhiên.
“Cô luôn là có thể cho người khác kinh hỉ.”.
Chung quanh không có những người khác, Cảnh Hách Phàm chống đầu nhìn về phía Quý Du Nhiên, trong ánh mắt là sự tán thưởng không chút nào che giấu.
Quý Du Nhiên hất nhẹ mái tóc ướt, nhẹ nhàng gợi lên khóe môi.
“Cậu cũng không kém nha.”.
Trừ chuyện tuổi tác chênh lệch ra, ở phương diện ăn chơi cô với Cảnh Hách Phàm đúng thật là rất hợp nhau, trước kia vì từng muốn giảm đi phần nào áp lực công việc nên cô tập chơi môn nhảy dù lướt sóng và một số môn thể thao vận động khác, trình độ có vẻ không phân cao thấp với Cảnh Hách Phàm, điều này cũng khó trách hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
“Vui vẻ không?”.
Cảnh Hách Phàm có chút ý muốn tranh công, hắn đột nhiên hỏi một câu.
Quý Du Nhiên cũng rất phối hợp gật gật đầu, “Đương nhiên, đặc biệt vui vẻ!”.
Cảnh Hách Phàm giống được một đứa trẻ được khích lệ, hắn cao hứng nhếch môi, lập tức tiến đến bên cạnh Quý Du Nhiên, trưng khuôn mặt của mình ra.
“Có thể khen thưởng cho tôi không?” Hắn chỉ vào gương mặt của chính mình.
Hô hấp của Quý Du Nhiên đình trệ trong chớp mắt, nhìn sườn mặt tinh xảo của Cảnh Hách Phàm, ánh hoàng hôn phủ lên trên mặt hắn một sắc màu ấm áp, ngũ quan có xen lẫn chút nét của người phương tây được bổ sung vô cùng hoàn hảo, giống như một pho tượng được chạm trổ một cách tinh xảo hoàn mỹ.
Cô đối với hành động mang tính cảnh trẻ con lại có chút làm nũng này của Cảnh Hách Phàm, không tự chủ được mà cười cười, dâng môi đỏ in lên gương mặt hắn.
Cảnh Hách Phàm nhanh chóng quay đầu, trong mắt hiện lên một ý cười thỏa mãn.
Giây tiếp theo, hắn trực tiếp nắm lấy cằm của Quý Du Nhiên, hôn cô.
“Ngô.”.
Quý Du Nhiên trợn to mắt, Cảnh Hách Phàm dùng sức liếʍ mυ"ŧ cánh môi của cô, đầu lưỡi rất nhanh đã thâm nhập vào trong miệng cô, càn quét một vòng, thân thể mang theo cảm giác áp bách hướng sát vào người cô.
Quý Du Nhiên cuống quít đẩy hắn ra, cô đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý đến bọn họ, lúc này mới dùng sức đấm Cảnh Hách Phàm một chút.
Cảnh Hách Phàm chưa đã thèm liếʍ liếʍ cánh môi, vật ở giữa hai chân đã đội đỉnh nhô lên dưới bộ trang phục lướt sóng.
“Thật ngọt.”.
Quý Du Nhiên vừa tức lại vừa thẹn.
“Ngọt cái gì chứ! Tôi... Đi về trước.”.
Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường xấu hổ, bước nhanh về hướng khách sạn.
Tại cao ốc Giản ảnh.
Trong phòng làm việc của tổng tài nơi tầng cao nhất, Giản Đông Thần lật xem văn kiện trong tay, nghe thư ký thông báo lịch trình ngày mai.
Khi thông báo lịch trình kết thúc, hắn vô tâm hỏi một câu, “Hai ngày nay cô ấy có tới không?”
Viên thư ký mất một giây đồng hồ sửng sốt, sau đó mới hiểu được người Giản Đông Thần đang hỏi tới là ai.
“Quý tiểu thư không có tới.”.
Nét bút trên tay Giản Đông hơi tạm dừng, ngữ khí vẫn bình đạm như cũ hỏi, “Đã nói với cô ấy là tấm thẻ đó không có hạn ngạch chưa?”
(là quẹt thoải mái đó bà kon 😊).
Thư ký gật đầu. “Đã nói rồi ạ.”.
Giản Đông Thần trầm mặc chốc lát, nói, “Cô ấy còn nói cái gì nữa không?”.
Viên thư ký cảm thấy điều hòa trong phòng hình như đã bị giảm xuống mấy độ.
“Quý tiểu thư… Nói cô ấy không cần, còn gởi lời cảm ơn Giản Đổng ạ.”.
Giản Đông Thần hơi hơi nhíu mày, nữ nhân kia không phải thích tiền sao? Sao lại không tới? Còn nói không cần?.
Trong lúc suy tư, hắn liền viết sai chữ trên hợp đồng.
Giản Đông Thần có chút bực bội ném bút xuống.
“Nói cô ấy ngày mai hãy tới đây.”.
Thư ký kỳ quái nhìn Giản Đông Thần một cái. “Quý tiểu thư nói… Nói ngài cho cô ấy nghỉ.”.
Nguyên bản lời nói của Quý Du Nhiên là cút xéo, nhưng thư ký nhận thấy sắc mặt của Giản Đông Thần không tốt lắm, vì thế uyển chuyển nói thành nghỉ.
Quả nhiên, sắc mặt Giản Đông Thần trầm xuống, nửa ngày không nói gì.
Ước chừng qua hai phút, hắn mới đem phần hợp đồng ký sai kia ném lại cho thư ký.
“Tôi biết rồi, làm lại bảng hợp đồng này đi.”