chương 26

Không khí trong nhà hàng chợt im ắng lại, các khách hàng và nhân viên phục vụ đều nhìn về phía bàn của các cô, ngay cả nghệ sĩ kéo đàn cello cũng ngừng tay.

Hồ Mộc Mộc ý thức được hành động của bản thân đã gây sự chú ý, nhưng so với việc nghe thấy Tiêu Khải Lượng vũ nhục bạn tốt của mình, thì mấy ánh mắt này chẳng là gì!

Tiêu Khải Lượng nghe thấy tên mình đột nhiên bị điểm danh mắng chửi, kinh ngạc quay đầu lại, khi nhìn thấy Hồ Mộc Mộc, trong mắt hắn ta lộ ra sự phiền chán và không kiên nhẫn.

Hắn vỗ vỗ tay nữ nhân ngồi đối diện mình, nhằm trấn an cô ta.

“Đây là bạn gái nhỏ của anh sao?” Nữ nhân đó thẳng sống lưng, nhìn Hồ Mộc Mộc từ trên xuống dưới, trước mặt tiểu cô nương hai mươi mấy tuổi, tuy bản thân cô ta ăn mặc đẹp đẽ, nhưng nói thế nào thì cũng kém về mặt trẻ trung.

Tiêu Khải Lượng tận lực duy trì phong độ, nói, “Không phải, chỉ là một người không liên quan thôi, anh sẽ giải quyết nhanh thôi.”

Tiêu Khải Lượng đứng lên, một mặt thì gật đầu nhìn các khách hàng khác trong nhà hàng tỏ ý xin lỗi, hành động này của hắn ta dường như đã thể hiện bản thân là một người hiểu lễ nghĩa như thế nào.

Nhân viên phục vụ tiến lại, vội vàng hỏi thăm, Tiêu Khải Lượng lại nói vài tiếng “xin lỗi”, đồng thời cũng nói với nhân viên rằng hắn ta có thể giải quyết.

Tới nơi này dùng cơm, đa số đều là người có học thức, hoặc nhóm thương gia, nên cũng không muốn tò mò chuyện người khác, vì thế đều quay đầu lại tiếp tục dùng cơm, nhưng trên thực tế lực chú ý của mỗi người đều đặt về hướng bàn của Quý Du Nhiên, chờ xem náo nhiệt.

Tiêu Khải Lượng xoay người nhìn về phía Hồ Mộc Mộc, cười như không cười nói, “Hồ Mộc Mộc, con gái thì nên nói chuyện ôn nhu một chút, cô ở nơi công cộng quấy rầy người khác dùng cơm, là hành vi không lịch sự chút nào.”

Quý Du Nhiên đang đưa lưng về phía Tiêu Khải Lượng, khi nghe những lời này, không tiếng động mà nở một nụ cười châm chọc.

Đây thật đúng là tác phong của Tiêu Khải Lượng khi ở trước mặt người khác.

Con người Tiêu Khải Lượng lúc nào cũng muốn thoát khỏi xuất thân bần hàn hương dã của mình, cho dù nằm mơ cũng muốn được trở thành người thành phố, cho nên khi ở trước mặt người ngoài, hắn ta luôn mang một bộ mặt giả tạo, lúc nào cũng giả dạng bản thân là một nam nhân tốt, cũng không biết hắn như vậy là để che giấu người khác hay là để thôi miên bản thân.

Quý Du Nhiên lại lần nữa vì sự không biết nhìn người của nguyên chủ mà cảm thấy tiếc hận.

Hồ Mộc Mộc tức giận trừng mắt Tiêu Khải Lượng, “Anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi không biết phép tắc? vậy thời điểm anh bắt cá hai tay sao lại không cảm thấy xấu hổ? Đã vậy còn dõng dạc nói với tiểu tam kia là Du Nhiên không tốt, lương tâm của ngươi để đâu rồi!?”

Lời này của Hồ Mộc Mộc lần thứ hai hấp dẫn sự chú ý của mọi người, hóa ra là nam nhân đê tiện bắt cá hai tay! Đây chính là loại chuyện được mọi người thích hóng hớt nhất, rất thích hợp để trở thành đề tài nói chuyện phiếm trong văn phòng, vì thể lỗ tai mọi người đều dựng thẳng, thậm chí còn cảm thấy nhân viên đang không ngừng nói lời hòa giải chính là đang xen vào chuyện của người khác.

Nữ nhân đi cùng với Tiêu Khải Lượng nghe thấy Hồ Mộc Mộc nói mình là tiểu tam, cũng không nhịn được mà mở miệng nói lời chế nhạo.

“Tiểu nha đầu, cô nói ai là tiểu tam? Khải Lượng, anh tốt nhất là cho tôi một lời giải thích rõ ràng.”.

Trên mặt Tiêu Khải Lượng có chút cứng đờ, hắn ta cắn chặt răng, gương mặt hơi giật giật, “Hồ Mộc Mộc, có việc thì đi ra ngoài nói, đừng ở chỗ này làm mất mặt nhau.”.

Hồ Mộc Mộc cười nhạo một tiếng, “Tôi thì có gì cảm thấy mất mặt cơ chứ? Ai cũng có thể nhìn rõ, thứ nam nhân chỉ biết bám váy đàn bà như ngươi, làm chậm trễ bốn năm thanh xuân của một người con gái, còn không biết xấu hổ mà làm ra chuyện nɠɵạı ŧìиɧ, rốt cuộc thì ai mất mặt hơn chứ?”

Xung quanh dần dần vang lên âm thanh khe khẽ.

Nhà hàng phương Tây này nằm nơi trung tâm thành phố, phụ cận đều là các tòa lầu cao ốc, Tiêu Khải Lượng rất lo lắng nếu có người quen biết hắn nhìn thấy cảnh này, sắp tới hắn ta sẽ được thăng chức, nếu vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng, vì thế hắn ta cực lực phủ nhận chuyện này.

“Hồ Mộc Mộc, cô nói bậy cái gì? Chuyện tôi và Quý Du Nhiên thì liên quan gì đến cô? Còn nữa, tôi bám váy đàn bà khi nào? Mấy việc này đều là do Quý Du Nhiên nói với cô đúng không! Đầu óc cô ta có vấn đề, nếu cô là bạn tốt của cô ta thì nên khuyên cô ta đi khám bác sĩ đi.”

Tiêu Khải Lượng chỉ chỉ vào đầu mình, sau đó nói với nữ nhân đi cùng với mình, nói, “Bảo bối, đừng so đo với hạng người này, tránh cho việc hỏng đi tâm tình tốt đẹp, anh mang em đến nhà hàng khác ăn nhé.”

Nói xong, Tiêu Khải Lượng liền có chút hốt hoảng muốn mang nữ nhân kia đi.

Sau khi dùng cơm xong, Hàn Đình mang theo mấy người cấp dưới từ lầu hai của nhà hàng đi xuống.

Mấy nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi khi nhìn thấy hắn, trên mặt đều lộ ra thần sắc thẹn thùng, có hai người động tác mau mắn tiến đến chào hỏi.

“Hàn luật sư, ngài có hài lòng với món ăn hôm nay không ạ?”

Hàn Đình liếc mắt nhìn nữ nhân viên một, đạm mạc lễ phép gật đầu một cái, nữ nhân viên lập tức đỏ mặt.

Mấy nhân viên cấp dưới đi phía sau thấy cảnh này nhiều nên đã quá quen thuộc, lực chú ý của bọn họ ngược lại lại hướng đến nơi phát ra tiếng ồn ào.

Hàn Đình trong lúc ký tờ hóa đơn do nhân viên nhà hàng đưa lên, tùy ý hỏi, “Bên kia làm sao vậy?”.

Thanh âm hắn không lớn không nhỏ, tuy rằng thanh lãnh nhưng rất êm tai.

Nhà hàng phương tây này trùng hợp lại ở ngay dưới công ty luật của Hàn Đình, hắn là khách hàng vip của nơi này.

Hàn Đình đối với cấp dưới nghiêm khắc nhưng đồng thời cũng vô cùng ưu đãi, hắn lựa chọn các nhà hàng có chất lượng rất tốt để phục vụ bữa ăn cho nhân viên, để khẩu vị của bọn họ có thể tùy ý thay đổi, ngày thường bản thân hắn rất ít khi đến đây, hôm nay vì để chào đón nhân sự mới, nên hắn mới bớt chút thời gian đưa bọn họ cùng đến đây ăn cơm.

Nhân viên phục vụ nữ không ngờ Hàn Đình lại nói thêm lời với cô, lập tức trả lời, “Có khách nhân ở hai bàn nổi lên tranh chấp, đã có người đi giải quyết, rất nhanh sẽ khôi phục lại bình thường thôi ạ.”

Nữ nhân viên sợ Hàn Đình cảm thấy nhà hàng bọn họ quản lý không tốt, sợ là sẽ không quay lại dùng bữa nữa, nên nhanh chóng nói lời giải thích.

Hàn Đình chỉ là thuận miệng hỏi, trừ bỏ những vụ kiện tụng, thì không bao giờ quản chuyện không liên quan đến mình, sau khi ký tên thì chuẩn bị dẫn người rời đi.

Thời điểm xoay người, trùng hợp nhìn thấy một cô gái với vẻ đẹp thoát lệ thanh tục đứng lên từ vị trí bàn ăn sát bên cửa sổ, trên mặt cô gái đó mang theo một nụ cười hờ hững không hợp với độ tuổi của cô, cô cầm theo một ly rượu vang đỏ, ưu nhã tưới lên đầu một người nam nhân.

Tiêu Khải Lượng ngơ ngẩn nhìn đầu mình bị tưới ướt, trên tóc trên người trên quần áo đều là rượu vang đỏ, tí tách chảy xuống dưới.

Hắn ta cảm giác toàn bộ ánh mắt đều đang tập trung lên người mình, như một tên hề đang nhảy nhót biểu diễn, vì thế hắn ta lập tức nổi khùng lên, tức giận nhìn nữ tử trước mặt.

“Cô! Quý Du Nhiên? Nhiên Nhiên?”

Khi Tiêu Khải Lượng nhìn rõ cô gái trước mặt mình là Quý Du Nhiên, lập tức sững sờ tại chỗ.

Cô gái trước mắt này, thật sự là cô gái mà hắn đã quen biết suốt bốn năm, luôn đuổi phía sau hắn đây sao? Trừ bỏ dung mạo, Tiêu Khải Lượng tìm không ra một điểm tương tự nào.

Quý Du Nhiên xoa xoa tay, hơi hơi mỉm cười. “Như thế nào? Lúc này mới bao lâu cơ chứ, mà đã không nhận ra tôi rồi?”.

Tuy rằng Tiêu Khải Lượng khϊếp sợ với sự biến hóa của Quý Du Nhiên, cảm thấy kinh diễm với vẻ ngoài hiện nay của cô, nhưng sự nhục nhã vì bị hất rượu trước mặt mọi người càng khiến hắn ta không thể chấp nhận được hơn nữa, huống chi bạn gái mới còn ngồi phía sau nhìn hắn ta, vì thế hắn ta giống như trong quá khứ đối xử với Quý Du Nhiên, mặt trầm xuống, ngữ khí mang theo một tia hung ác, “Quý Du Nhiên, cô có bệnh à? Phát điên cái gì vậy!?”.

Quý Du Nhiên cười càng thêm xán lạn, “Nha! Chỉ mới chút này thôi đã nhịn không được mà lòi bộ mặt thật rồi sao?” Cô vuốt vuốt sợi tóc bên tai, động tác tùy ý mang theo một nét phong tình, nhìn thấy miếng bánh ngọt còn chưa ăn xong của Hồ Mộc Mộc, lập tức cầm lên, ấn lên đầu Tiêu Khải Lượng, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

Người chung quanh nhìn hình tượng vừa chật vật vừa buồn cười của Tiêu Khải Lượng, mà phát ra tiếng cười khe khẽ.

Tiêu Khải Lượng chịu đựng cảm xúc muốn đánh Quý Du Nhiên, từ kẽ răng xuất ra mấy chữ, “Quý! Du! Nhiên!”.