“Quý tiểu thư quả nhiên không giống như người bình thường, Đông Thần trước kia cũng chưa từng mang bạn nữ nào tham gia tiệc tối.”.
Quý Du Nhiên nhìn một chút sắc mặt âm lãnh giống như khối băng của Giản Đông Thần, hơi cong môi. “Phải không? Có lẽ hôm nay tâm tình của Giản Đổng có chút tốt đẹp.”.
Thu được ánh mắt cảnh cáo của Giản Đông Thần, Quý Du Nhiên thông minh im lặng, không nói thêm lời nào nữa.
“Đông Thần, chúng ta … có thể chuyển qua chỗ khác nói chuyện riêng một chút được không?” Cánh môi Giang Dĩ Nhu nhấp nhẹ, do dự một chút rồi cất lời hỏi Giản Đông Thần.
“Giang tiểu thư có việc gì thì cứ nói ở chỗ này đi.”
Ngữ khí của Giản Đông Thần chính là không định đơn độc tâm sự cùng với Giang Dĩ Nhu, vì thế ánh mắt của Giang Dĩ Nhu chuyển hướng về Quý Du Nhiên đang đứng bên cạnh.
“Quý tiểu thư, tôi có mấy lời cần nói riêng với Đông Thần, cô có thể tránh mặt một chút được không?”
Quý Du Nhiên đương nhiên không sao cả, cô thậm chí còn ước gì có thể cách xa Giản Đông Thần thì càng tốt, vì thế cô nhìn chằm chằm Giản Đông Thần, nhưng hắn chỉ trầm mặc, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Vào thời khắc xấu hổ này, Giang Dĩ Thành đột nhiên mở miệng.
“Quý tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu nhảy được không?”.
Khóe miệng Giang Dĩ Thành nở nụ cười như có như không, vươn một bàn tay về phía Quý Du Nhiên, đồng thời hắn nói với Giản Đông Thần, “Giản Đổng hẳn sẽ không ngại nếu tôi có thể mượn vị tiểu thư mỹ lệ này trong vài phút chứ?”
Quý Du Nhiên cảm thấy sắc mặt của Giản Đông Thần càng trầm xuống.
Im lặng chính là đồng ý, Quý Du Nhiên tự cho rằng Giản Đông Thần đã ngầm đồng ý, vì thế cô đặt tay mình lên tay của Giang Dĩ Thành.
“Rất vinh hạnh có thể nhảy cùng anh.”
Trong khúc nhạc dương cầm du dương, Giang Dĩ Thành mang theo Quý Du Nhiên bước vào sân nhảy, trong sân lúc này chỉ có hai ba cặp nam nữ đang nhảy, ngay phút giây Giang Dĩ Thành và Quý Du Nhiên tiến vào sân, tuấn nam mỹ nữ, không thể nghi ngờ gì chính là điểm sáng thu hút mắt người nhìn.
Một tay Giang Dĩ Thành đặt ở sau thắt lưng của Quý Du Nhiên, một tay khác nắm lấy tay cô, hai người xoay tròn theo tiếng nhạc.
“Không ngờ Quý tiểu thư có thể nhảy tốt đến vậy.” Âm thanh trầm thấp của Giang Dĩ Thành vang lên bên tai Quý Du Nhiên, hơi thở ấm áp.
Hắn cúi đầu nhìn cô gái đang khiêu vũ cùng hắn, làn da trắng nõn trắng nà, gương mặt trang điểm một cách vừa phải khiến người nhìn có cảm giác hết sức mới mẻ, từ góc nhìn của hắn, cổ áo chữ V với độ sâu vừa phải khiến khe rãnh ngực thấp thoáng một cách mê người.
Rõ ràng là một hình ảnh rất hương diễm, nhưng lại không khiến người khác sinh ra ý nghĩ tùy tiện.
Đây là một nữ nhân có sự mỹ lệ, nhưng vẫn còn nét kiều nộn của cô gái nhỏ, đồng thời trong cô còn mang một sự thong dong bĩnh tĩnh khó gặp, Giang Dĩ Thành duyệt qua vô số nữ nhân, hắn liếc mắt một cái liền có thể kết luận, nữ nhân như Quý Du Nhiên chắn hẳn không phải là một tình nhân bình thường.
“Còn tạm, không biết có thể xưng hô với ngài đây như thế nào?”
Quý Du Nhiên ngước mắt nhìn lại, với đôi giày cao gót cô mang thì chiều cao lúc này đã là 1m75, vậy mà chỉ có đứng đến cằm của nam nhân này.
“Xin lỗi, quên chưa tự giới thiệu, Giang Thị tập đoàn, Giang Dĩ Thành.”.
Bên tai lại truyền đến hơi thở ấm áp của Giang Dĩ Thành.
Chắc là hai người bọn họ khiêu vũ phối hợp quá mức ăn ý, hấp dẫn quá nhiều lực chú ý, cho nên các đôi nam nữ lúc trước trong sân nhảy đều đã ngừng lại, chỉ còn lại một đôi bọn họ
“Còn tôi tên là Quý Du Nhiên, một người vô danh tiểu tốt”.
Quý Du Nhiên cong cong khóe môi, ánh mắt dừng lại nơi hầu kết của Giang Dĩ Thành.
Giang Dĩ Thành khẽ cười một tiếng, “Không nghĩ tới Quý tiểu thư không chỉ nhảy đẹp, mà tính cách cũng rất thú vị.”.
Theo tiếng nhạc nhẹ nhàng, Giang Dĩ Thành kéo Quý Du Nhiên một chút, thân thể hai người nháy mắt sát lại gần nhau, hô hấp trộn lẫn.
Không khí có chút ái muội.
Giang Dĩ Thành là một nam nhân cực kỳ có tính mị lực, thành thục lại gợi cảm, nam nhân như vậy, là một nữ nhân bình thường sẽ không có cách nào kháng cự.
Quý Du Nhiên đương nhiên là một nữ nhân bình thường.
Cho nên khi mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt trên người Giang Dĩ Thành tràn ngập trong hơi thở của cô, cùng việc nhìn hầu kết nhẹ nhàng lên xuống của hắn khi nói chuyện, đã khiến Quý Du Nhiên không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Giang tiên sinh khen quá lời rồi. Đúng rồi, bức tranh vừa rồi của ngài cũng không tồi.”
Quý Du Nhiên chuyển đề tài.
Giang Dĩ Thành rất có mị lực là sự thật, nhưng Quý Du Nhiên cũng không phải là cô gái nhỏ mê trai đẹp, nếu Quý Du Nhiên thật sự chỉ có 24 tuổi, nói không chừng cô sẽ luân hãm trong điệu nhảy này.
Nhưng hiện tại đầu óc cô lại vô cùng thanh tỉnh, cô hiểu rõ, nam nhân như Giang Dĩ Thành có một sự hấp dẫn trí mạng đối với nữ nhân, nhưng đồng thời, cũng là sự trí mạng nguy hiểm.
“Đó là bức tranh theo phong cách tả thực, Quý tiểu thư có hứng thú với dạng tranh này không?”
“Nói là hứng thú thì không đúng, chỉ là thực sự kinh ngạc. Màu sắc của hoa lá rất sống động, toàn bộ đều khiến người xem cảm thấy rất chân thực, là điển hình trong dạng tranh tả thực, phong cách này khá khó thấy ở hiện tại.”
Giang Dĩ Thành hơi hơi nhướng mày, tựa hồ không ngờ tới Quý Du Nhiên lại có thể đưa ra cái nhìn chuẩn xác như vậy.
“Không sai, đây chính là bút pháp vào cuối thế kỷ 19, cũng xem như thuộc về trường phái ấn tượng.”
Quý Du Nhiên tán đồng gật gật đầu, “Chỉ tiếc, trường phái mỹ thuật này chỉ tồn tại một thời gian ngắn trong giới mỹ thuật. Không ngờ Giang tiên sinh trong phương diện nghệ thuật cũng rất có nghiên cứu.”
“Chỉ là sơ sơ mà thôi, bức tranh kia là do em gái tôi yêu cầu, nên tôi mới vẽ lại, nếu Quý tiểu thư thích, tôi có thể tặng lại cho cô.” Giang Dĩ Thành hơi hơi cúi đầu, dán vào bên tai Quý Du Nhiên nói.
Giang Dĩ Thành dựa sát vào người cô, hơi thở ấm áp phất qua cổ Quý Du Nhiên, cánh môi như có như không đυ.ng vào vành tai cô, nháy mắt Quý Du Nhiên cảm thấy nửa người như muốn mềm đi.
“Tấm lòng của Giang tiên sinh tôi xin nhận, nhưng là đồ vật yêu thích của em gái ngài, tôi dĩ nhiên sẽ không tranh đoạt.”
Quý Du Nhiên nhân lúc nhạc hơi ngừng lại, tự nhiên kéo ra một khoảng cách với Giang Dĩ Thành.
Đột nhiên cánh tay Giang Dĩ Thành đang đặt trên eo cô vận sức, ngay sau đó trời đất quay cuồng, Quý Du Nhiên liền bị Giang Dĩ Thành kéo xoay tròn một vòng, sau đó thân thể cô không tự chủ được mà ngã ngửa về phía sau, đồng thời vững vàng được cánh tay của Giang Dĩ Thành nâng lấy.
Âm nhạc trùng hợp kết thúc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Quý Du Nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện tư thế này của mình cùng Giang Dĩ Thành vô cùng thân mật ái muội.
Giang Dĩ Thành gắt gao nắm một bàn tay của cô, đồng thời chặt chẽ ôm lấy eo cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, bộ ngực cao ngất của chính mình dường như đang đặt ngay trước mặt Giang Dĩ Thành.
Ngay lúc Quý Du Nhiên cho rằng Giang Dĩ Thanh đang nhân cơ hội ăn đậu hũ của cô, thì một tay của hắn kéo người cô lên, sau đó vô cùng thân sĩ mà thả lỏng tay.
“Quý tiểu thư có muốn dùng một ít rượu giải khát không?”
Sắc mặt Quý Du Nhiên khôi phục lại sự bình thường, cô nhìn về phương hướng của Giản Đông Thần, hắn và Giang Dĩ Nhu đang đứng bên ngoài hành lang, mà lúc này Giang Dĩ Nhu đang nói với hắn cái gì đó.
Vì thế Quý Du Nhiên gật gật đầu, cùng Giang Dĩ Thành đến bên quầy buffet, cầm lấy một chiếc cốc chân dài đựng rượu vang đỏ bên trong, hai người tiếp tục hàn huyên câu chuyện.
Từ việc vẽ tranh đến các câu chuyện hội họa đương thời, cho tới ca ca kịch. Giang Dĩ Thành hiểu biết rất nhiều, cách nói năng ngôn ngữ cử chỉ đều tản ra sự ưu nhã và bác học, Quý Du Nhiên cảm thấy rất thích thú với lần nói chuyện phiếm này.
Một người phục vụ tiến đến thêm rượu cho hai người, nhưng lại không cẩn thận làm đổ rượu lên người Quý Du Nhiên, chiếc đầm trắng ngà lập tức dính màu rượu vang đỏ ngay vùng ngực, người phục vụ vô cùng kinh hoảng, liên tục nói lời xin lỗi.
Giang Dĩ Thành lấy ra một chiếc khăn tay trắng giúp Quý Du Nhiên chà lau vết rượu vang trên người.
“Giang tiên sinh, tôi xin lỗi không thể tiếp tục nói chuyện cùng anh được nữa rồi.”.
“Đông Thần, em biết trong lòng anh không thể tha thứ cho em, nhưng sự thật là cũng do em bất đắc dĩ.”.
“Cho nên cô gấp gáp không thể chờ nổi mà lựa chọn từ hôn, cũng tôi đoạn tuyệt quan hệ.”
Vốn Giản gia và Giang gia có mối quan hệ giao hảo tốt đẹp, đều là gia tộc xí nghiệp lâu đời, không chỉ trên mặt thương trường, mà hai nhà còn từng có hôn ước với nhau.
Chỉ là không ngờ sau khi Giản Đông Thân và Giang Dĩ Nhu đính hôn, tập đoàn Giản thị xuất hiện nguy cơ do kẻ thù thương trường phá hoại, càng thêm họa vô đơn chí là cha mẹ Giản Đông Thần sau đó ngoài ý muốn mà qua đời, dẫn tới việc cổ phiếu tập đoàn Giản thị xuống dốc không phanh, gần như phá sản.
Giản gia xuống dốc, Giang gia dĩ nhiên sẽ muốn hủy hôn, nhưng điều khiến Giản Đông Thần không nghĩ tới chính là, người con gái Giang Dĩ Nhu đã từng cùng hắn thề non hẹn biển tình ý miên man lập tức đồng ý từ hôn, mặc kệ hắn van xin như thế nào cũng không hề lưu tình mà rời đi.
Hắn biết Giang Dĩ Nhu chỉ là con gái nuôi của Giang thị, cô cũng có nhiều sự khó khăn, nhưng cô lại không hề tin tưởng rằng hắn có thể đông sơn tái khởi, vào thời điểm hắn nghèo túng nhất lại rời bỏ hắn, chỉ vì để giữ lại thân phận địa vị đại tiểu thư của tập đoàn Giang thị.
Giang Dĩ Nhu cắn môi, duỗi tay nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Giản Đông Thần.
“Không phải như thế, Đông Thần, em không có cách nào, em chỉ có cách tiếp tục ở lại Giang gia, giữ được thân phận này, thì mới có khả năng giúp được anh.”
“Giúp tôi? Giang tiểu thư à, tập đoàn Giản Ảnh hiện nay là do một tay tôi thành lập từ tập đoàn Giản thị nghèo khó lúc trước, cùng cô có quan hệ gì vậy?” trong giọng nói đạm mạc của Giản Đông Thần có một tia trào phúng không nhẹ.
“Đông Thần, anh biết mà, em không phải là người như vậy.”
“Ngại quá Giang tiểu thư, hôm nay chỉ có thể nói chuyện với cô đến đây thôi.”
Giản Đông Thần đánh gãy lời nói của Giang Dĩ Nhu, ánh mắt nặng nề hướng về một nơi khác.
Giang Dĩ Nhu bối rối, cô nhìn theo phương hướng rời đi của Giản Đông Thần, Quý Du Nhiên cùng Giang Dĩ Thành đang trò chuyện vui vẻ với nhau.
Trang phục của Quý Du Nhiên chắc là bị bẩn, anh trai cô Giang Dĩ Thanh đang giúp lau đi, nhưng từ góc nhìn của cô bên này, thì thân thể của hai người đang đứng rất sát vào nhau.
Giang Dĩ Nhu nhìn bóng dáng rời đi vội vã của Giản Đông Thần, cô có chút suy tư.