Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phép Lạ Nào Cho Nhau

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
4.

Từ khi liên lạc được với Lâm, cô như bừng sức sống. Mỗi ngày Lâm và cô đều gọi tên nhau. Nỗi nhớ nhung, xa cách 5 năm không làm họ có khoảng trống tình cảm hướng về nhau mà ngược lại, có điều gì đó mơ hồ thăng hoa trong mỗi lần tiếp xúc. Cô hạnh phúc. Lâm cũng xôn xao niềm vui.

Cũng đã gần một tháng trôi qua, Lâm hứa khi thu xếp được công việc sẽ về gặp trực tiếp cô và gia đình. Nhưng, Ngọc Vy muốn mang đến cho Lâm sự ngạc nhiên. Cô chủ động là người đến tìm anh trước. Vy không nói với Lâm điều đó mà lẳng lặng lần theo địa chỉ. Gần đến nơi, cô nhắn một cái tin:

- "Lâm ơi! Lâm có tin vào phép lạ không? Nếu Lâm tin thì hãy nhắm mắt vào trong một phút và cầu nguyện cho chúng ta nhìn thấy nhau nhé!"

- "Đúng rồi! Chúng ta sắp gặp nhau. Em tin và em đang làm như Ngọc Vy nói!" - Lâm gửi tin lại rất linh hoạt.

Ngọc Vy hớn hở bước những bước rộn ràng. Căn hộ mà cô được mọi người chỉ khi cô hỏi thăm đang ở ngay trước mắt. Đó là nhà của Lâm. Đáng buồn thay, khi cô đến nơi thì Lâm đi vắng. Hôm trước, Lâm bảo: "Công việc thong thả hơn chút rồi" nên cô cứ nghĩ sẽ thuận lợi gặp khi cô đến mà không báo. Thiết nghĩ Lâm đang đi ra ngoài có việc, Ngọc Vy ngồi đợi.

Về phía Lâm, ai mà ngờ được... Anh đang ở chỗ nào?

Một tiếng trôi qua, cô nhắn tin thăm dò:

- "Lâm đang ở đâu thế? Không thấy Lâm đâu cả, chắc là dành thời gian ra ngoài với nàng nào rồi?"

- "Vâng. Em đang đi tìm nàng đây!"

Đọc tin nhắn phản hồi, cô chưng hửng.

Đúng là Lâm đang đi tìm "nàng". Nhưng, trời ơi! Nào phải "nàng" nào gần gặn chỗ của anh đâu? "Nàng" xa hàng hơn 500 cây số. Anh đang trên đường tìm về ngôi nhà có "nàng công chúa" mà anh từng "rón rén vào phòng, kéo cao hơn tấm chăn cho cô ấy". Phép màu không linh nghiệm. Không có phép màu nào cả. Họ vẫn xa nhau...

Ngọc Vy không hề biết Lâm cũng đang cùng chung một niềm mong mỏi được thấy cô như cô muốn thấy anh. Gần hai tiếng, Ngọc Vy vẫn kiên nhẫn. Cô cố gắng không làm phiền Lâm nữa vì cô nghĩ Lâm đang bận việc gì đó. Cô chờ...

...

- Cậu là? - Người giúp việc của căn nhà Lâm từng sống với danh nghĩa con nuôi thắc mắc khi bà ra mở cổng.

- Tôi là con nuôi của gia đình này! Phiền bà cho tôi vào hoặc thông báo với người nhà giúp.

- Xin lỗi cậu. Mọi người đi vắng hết rồi.

Dù nghe thế, Lâm cũng không tỏ ra thất vọng. Anh điềm đạm:

- Vậy... Bà có biết cô chủ đi đâu không?

- Tôi cũng không rõ. Nhưng mọi khi cô chủ thường đến công ty của ông bà chủ. Dạo này mỗi lần cô chủ đến đó đều rất muộn mới về được, công ty đang có sự cố gì thì phải, cậu ạ! - Bà giúp việc mau mồm mau miệng tiết lộ.

- Cảm ơn bà! Thôi, bà vào nhà đi.

...

Ngọc Vy dường như không còn bình thản lòng dạ, đã hơn hai tiếng trôi qua. Cô bấm số gọi Lâm. Lạ thật! Sao không liên lạc được? Lẽ nào Lâm tắt máy? Cô thẫn thờ. Đang bồn chồn tâm trạng thì cô thấy Kiều Anh bước đến.

Kiều Anh không tránh khỏi kinh ngạc khi đối diện Ngọc Vy. Ngọc Vy cũng có chút chột dạ vì Kiều Anh nhìn cô đầy vẻ soi mói.

- Chị... là... À, chị đến tìm anh Lâm?

- A! Đúng. Đúng rồi! - Vy ngỡ như may mắn khi gặp một người biết cô tìm Lâm: - Xin hỏi... Cô có biết bình thường khi nào Lâm có ở nhà không?

- Biết chứ! Tôi là bạn gái anh ấy mà. Chúng tôi đã đính hôn.

Ngọc Vy bàng hoàng...

- À, sao chị không gọi cho anh ấy? Có số không? - Kiều Anh tỏ ra rộng lượng.

- Có. Không liên lạc được. - Vy ráng kìm nén cảm xúc để bình thường thái độ trước người nhận là "bạn gái" của Lâm.

Kiều Anh rút điện thoại, bấm số. Thoáng chốc, Lâm đã bắt máy.

- Anh đang ở đâu đấy?

- Có gì không em?

- À, tại khi nãy không liên lạc được cho anh.

- Thế à? Chắc mất sóng.

- Vâng. Em hỏi thế thôi. Khi nào anh về qua bố có việc muốn bàn với anh nhé!

Kiều Anh cúp máy, cười tươi, nói với Ngọc Vy đang buồn sâu trong dạ.

- Vẫn liên lạc được mà chị. Nhưng đáng tiếc quá chị ạ! Anh Lâm đi công tác đột xuất. Có lẽ phải mất vài ngày đấy.

Ngọc Vy nghe vậy mà chân mềm nhũn...

...

Lâm không xa lạ gì với địa hình ở công ty bố mẹ nuôi. Anh đến đó, chậm rãi từng bước như thả tâm tư về quá khứ. Và, dừng lại...

Bên trong phòng, anh nghe loáng thoáng tiếng bố nuôi nói chuyện điện thoại.

- Em bình tĩnh! Anh cũng mệt mỏi quá rồi.

Lâm không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ đủ tiếp nhận tiếng của bố nuôi.

- Nó muốn ra ma thì cứ để cho nó thành ma đi. Cũng tại cô hết. Chiều nó cho lắm vào. Thằng mất dạy. Mặc cho pháp luật dạy bảo nó. Tôi không còn hơi sức nào mà chạy nữa...

Lâm bỗng thấy nặng lòng. Vốn dĩ anh cứ ngỡ sẽ không còn cảm thấy bâng khuâng gì khi nghe chuyện của những con người đã ghẻ lạnh với anh. Nhưng...

- Quả báo! Đúng là quả báo! Có lẽ bố mẹ thằng Lâm đang trừng trị chúng ta. - Giọng sửng sốt của bố nuôi làm Lâm giật mình chột dạ. Định rời bước đi mà anh không nhấc nổi chân.

- Tôi đã cố tình không cảnh báo việc bình ga có nguy cơ bị nổ, chỉ vì tham của, muốn họ chết. Bây giờ thì... Trời ơi... con tôi đứa thì chết, đứa nghiện ngập... Quả báo! - Ông ta run rẩy theo mỗi lời nghiệt ngã.

Lâm lẩy bẩy hai nắm tay. Thoáng chốc biểu hiện bình thản lạ. Anh vừa vô tình nghe một sự thật... mà trầm tĩnh đến nỗi ớn lạnh. Bỗng đôi chân nhẹ bẫng, quay lưng rời khỏi đó.

...

- "Lạ quá! Có tín hiệu mà. Sao Lâm không nghe máy?" - Ngọc Vy thầm nghĩ sau khi sốt sắng gọi cho Lâm cùng lúc mấy cuộc, nhưng không thấy anh nhận điện.

- "Lâm ơi! Thì ra... không có phép lạ. Chúng mình đã không gặp nhau". - Vy chạnh lòng soạn tin gửi đi. Rồi, nặng nề ra bến xe...

Đến tận lúc cô lên xe, Lâm vẫn chưa phản hồi. Vy lại soạn tin:

- "Lâm ơi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »